Phiên ngoại 1
Chuyệnxưa của Nàng và Hắn
"A, con bướm!!" Thanh âm thanh thúy truyền đến, chỉ thấy một tiểu cô nương dị thường xinh đẹp đột nhiên từ trong bụi hoa chui ra, rồi lại đuổi theo con bướm vừa bay qua trước mắt. . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Ô ô ô ô ô. . . . . . Đại ca. . . . . . Ô ô. . ." Tiểu cô nương đáng thương mái tóc rối tung, quần áo cũng có chút bẩn, dị thường thê thảm ngồi dưới đất, ô ô, vừa rồi đuổi theo con bướm vấp phải tảng đá mà ngã, chân đau quá nga. . . . . ."Đại ca. . . . . . Ô ô, tới cứu Lâm nhi a. . . Ô ô. . ." Tiểu cô nương thương tâm gọi ca ca của mình.
"Tiểu muội muội, muội xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên một giọng nam dễ nghe truyền đến, nữ hài tử đang khóc hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy một nam hài che mặt đứng phía sau mình, thoạt nhìn chiều cao không sai biệt lắm với Đại ca.
"Xảy ra chuyện gì? Bị té sao?" Biết mình đã dọa vị tiểu muội muội xinh đẹp này, nam hài thấp giọng nhẹ nhàng hỏi.
Xem nam hài cũng không có ác ý, miệng tiểu cô nương lại bắt đầu nhếch lên, "Ô ô, chân của ta đau quá, ô ô ô. . . . . . Ta muốn Đại ca. . ."
Nhìn thấy tiểu muội muội lại khóc, nam hài lập tức đi lên ngồi chồm hổm xuống trước mặt, "Đừng khóc đừng khóc, ta mang muội đi tìm Đại ca muội được không?" Dùng tay áo ôn nhu mà đem nước mắt trên mặt tiểu muội muội lau khô, nam hài ôn nhu an ủi.
"Huynh muốn dẫn ta đi tìm Đại ca a?" Nữ hài tử ngừng nước mắt, không xác định hỏi.
"Ân, muội đừng khóc, mắt đã sưng lên rồi, ta mang muội đi tìm ca ca muội, " nói xong, liền xoay người, "Đến, nằm úp sấp lên lưng ta, ta cõng muội đi."
Tiểu cô nương nhìn nhìn, rồi mới nở nụ cười, người này thật tốt giống Đại ca, khẽ động thân, tiểu cô nương chậm rãi nằm úp sấp lên lưng nam hài, "Đại ca ca, huynh tốt giống như Đại ca vậy." Thanh âm vui vẻ của tiểu cô nương có vẻ dị thường nhu giòn.
"Ha hả, vậy sao? Ta gọi là Tiết Trung Hải, nếu không ngại muội cứ kêu ta là Hải ca ca đi." Nam hài phi thường thích tiểu muội muội bộ dạng rất đẹp lại thực đáng yêu này.
"Được, Hải ca ca, " tiểu cô nương phi thường nhu thuận hô một tiếng, "Ta gọi là Tiêu Lâm, Đại ca gọi ta là Lâm nhi, Nhị ca cùng tỷ tỷ gọi ta là Lâm muội."
"Ta có thể gọi muội là Lâm nhi không?" Quay đầu nhìn tiểu cô nương đang nhìn mình, Tiết Trung Hải có chút chờ mong.
"Đương nhiên có thể." Tiêu Lâm phi thường vui vẻ đáp ứng, "Hải ca ca, huynh sao lại che mặt a?" Nói xong liền đem bố khăn trên mặt Hải ca ca túm xuống dưới, nàng cũng không muốn nhìn nửa khuôn mặt. Tiết Trung Hải nháy mắt che ở chỗ bố khăn bị gỡ xuống, lo lắng vết sẹo trên mặt sẽ dọa đến nàng, hắn không hy vọng muội muội mới vừa nhận thức này lại sợ mình.
"Oa, Hải ca ca, mặt của huynh xảy ra chuyện gì," thanh âm không chút sợ hãi từ miệng Tiêu Lâm phát ra, rồi Tiêu Lâm vội vã dùng sức kéo đầu Hải ca ca lại, "Oa, Hải ca ca, đây là mới vừa bị thương đi, rất đau đi, sao lại bị như vậy a." Trong mắt tràn ngập nghi vấn cùng đau lòng, rất đau đi.
"Muội. . . . không sợ sao?" Không dám tin nhìn Lâm nhi đang sờ sờ vết sẹo trên mặt mình, trong ngực Tiết Trung Hải nảy lên một cỗ vị kì lạ.
"A? Vì sao phải sợ a, Hải ca ca là người tốt a, lại còn cõng Lâm nhi đi tìm Đại ca nữa." Tiêu Lâm cười tủm tỉm mở miệng, Hải ca ca cũng sẽ không thương tổn mình.
"Lâm nhi!" Đôi mắt Tiết Trung Hải có chút phiếm hồng, nàng không chỉ có xinh đẹp mà còn vô cùng thiện lương.
Nàng khi ấy năm tuổi cùng hắn mười tuổi lần đầu tiên gặp mặt, chuyện xưa của nàng và hắn cũng bởi vậy mà đến.
"Hải ca!" Tiêu Lâm chừng mười tuổi vui vẻ kêu lên, rồi mới vội vã chạy qua.
"Lâm nhi!" Tiết Trung Hải vội vàng lao tới ôm lấy người đã chạy tới suýt nữa té ngã, "Muội cẩn thận chút a, định hù chết Hải ca sao?"
"Hì hì, ta không sợ đâu, Hải ca nhất định sẽ đỡ được ta!" Tiêu Lâm khẳng định.
"Lâm nhi. . . . muội a. . . ." Bất đắc dĩ cười cười, quen người này đã được năm năm, biết rõ nàng rất hoạt bát hiếu động, vén mấy sợi tóc rơi ra của Lâm nhi qua tai nàng, "Hôm nay sao lại vui vẻ như vậy?"
"Ha ha, Hải ca, ta có vật này cho huynh." Tiêu Lâm thần bí cười cười, rồi mới đặt thứ gì đó lên tay nam tử.
"Đây là?" Nhìn ngọc tiêu rất nhỏ có chút thô ráp trên tay, Tiết Trung Hải có chút mờ mịt.
"Hải ca, tháng trước huynh không phải vừa qua khỏi mười lăm a? Đây là lễ vật ta tặng cho huynh, Hải ca đã trưởng thành rồi." Đem ngọc tiêu làm vòng trang sức đeo lên cổ Hải ca, "Đây chính là Lâm nhi bỏ ra một tháng khắc đó, tuy rằng không đẹp nhưng Hải ca cũng không thể ghét bỏ nga." trên mặt Tiêu Lâm lộ ra thần thái 'nếu ngươi dám ghét bỏ ta liền bóp chết ngươi'.
"Đây là Lâm nhi tự mình khắc?" Trên mặt Tiết Nghĩa Hải đầy kinh hỉ, rất ngoài ý muốn, ngọc tiêu là thủ tiêu ý (tỏ ý muốn nắm giữ) sao? Được trả lời khẳng định thuyết phục, Tiết Trung Hải mạnh mẽ ôm lấy Tiêu Lâm, "Cám ơn muội, Lâm nhi, đây là lễ vật tốt nhất mà Hải ca có được." Đôi mắt Tiết Trung Hải bắt đầu phiếm hồng, năm năm trước hắn cùng với cha mẹ trên đường đến kinh gặp phải sơn tặc, cha mẹ bị sơn tặc giết chết, mà hắn tuy rằng thoát chết nhưng vì ngã xuống sườn núi mà bị phá huỷ dung mạo, sau đó được người qua đường cứu đưa vào kinh thành, tìm được biểu cữu đang làm người hầu ở Tiêu phủ mới tránh khỏi đói chết đầu đường, mà Lâm nhi chính là thiên kim tiểu thư, hắn làm sao có phúc mà. . . . .
"Hải ca, ta rất lợi hại đi, ta có thể tự khắc ngọc." Tiêu Lâm rất kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Hải ca.
"Phải, Lâm nhi lợi hại nhất." Nhéo nhéo cái mũi nhỏ, Tiết Trung Hải sùng nịch nở nụ cười.
Nàng mười tuổi cùng hắn mười lăm tuổi, một tiểu ngọc tiêu thô ráp trở thành tín vật tình yêu của hai con người ngây thơ.
"Hải ca ~~" Tiếng kêu nhẹ trong vườn hoa truyền đến, Tiết Trung Hải đi ngang qua vội vàng xoay người tìm kiếm, tiếp theo đó liền thấy một mạt thân mình nhỏ xinh nhảy ra.
"Lâm nhi? Muội đang làm gì?" Nhìn bảo bối đang mặc quần áo nam tử, Tiết Nghĩa Hải kinh hô.
"Hải ca, huynh nhỏ giọng thôi, " vội vàng che miệng Hải ca, tiểu 'nam tử' tinh xảo xinh đẹp nhìn nhìn tả hữu, rồi mới đem Hải ca kéo tới một góc, "Hải ca, ta muốn đi xem phố xá, huynh dẫn ta đi đi, bọn họ nói đêm nay có hoa đăng, ta để cho Xuân Mai giả làm ta về phòng nghỉ ngơi rồi." Nói xong, buông tay ra.
"Đây là nguyên nhân khiến muội ăn mặc thành như vậy?" Tiết Trung Hải chỉ một thân thanh bố nam trang.
"Đúng vậy, ta trộm quần áo của Đại ca rồi nhờ Xuân Mai hỗ trợ sửa lại, sao hả, vừa người đi, xem ta giống nam tử không?" Không hề áy náy Tiêu Lâm xoay người một vòng, "Hừ, cha nói cái gì mà nữ tử chưa lấy chồng không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện, chán chết đi, ta đây coi như nam tử là được, Hải ca huynh dẫn ta đi đi ~~~~" Làm nũng lắc lắc cánh tay nam tử, nàng biết chiêu này tối dùng được.
"Thực không có biện pháp với muội, " Vĩnh viễn không thể cự tuyệt yêu cầu của tiểu cô nương này, Tiết Trung Hải nhéo nhéo mặt Lâm nhi, "Hảo, ta mang muội đi, bất quá đi nhanh về nhanh, cẩn thận nhé, đêm nay người bên ngoài rất nhiều."
"Hảo hảo, ta nhất định gắt gao giữ chặt lấy huynh." Rồi mới cầm lấy đại chưởng ấm áp, gắt gao nắm chặt.
Cẩn thận cảm thụ bàn tay nhỏ bé mềm mại trong tay, tâm Tiết Trung Hải nhói lên một chút, rồi mới ôn nhu nhìn khuôn mặt cho dù phủ nam trang cũng vẫn che lấp không được vẻ xinh đẹp.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Ngô, ăn ngon thật ăn ngon thật." Tiểu công tử tuấn nhã đầu nhanh vùi vào các loại thức ăn đủ màu sắc thì thào tự nói.
"Lâm nhi, muội ăn chậm một chút, không ai tranh với muội đâu." Bất đắc dĩ thở dài, Tiết Trung Hải vội vàng đem vụn thức ăn dính bên miệng bảo bối chùi đi.
"Mỗi ngày ở trong phủ đều buồn đến chết, vẫn là bên ngoài hảo ngoạn, " Nhét vào một khối đường cao lớn, Tiêu Lâm phùng mang trợn má phát bực tức, "Hải ca, sau này huynh phải thường mang ta đi ra ngoài ngoạn." Ô ô, mấy thứ bên ngoài ăn ngon thật.
"Nếu bị lão gia phát hiện thì muội làm sao?" Tiết Trung Hải lo lắng hỏi, hắn cùng Lâm nhi gặp mặt vốn đã phải giấu diếm người khác, nếu bị lão gia phát hiện hắn không sợ bị trách phạt, chỉ sợ Lâm nhi chịu ủy khuất.
"Sợ cái gì? Có Đại ca ở đây, Đại ca sẽ không để cho cha phạt ta đâu." Nghĩ đến chỗ dựa vững chắc của mình, Tiêu Lâm một chút cũng không lo lắng, Đại ca chính là hiểu mình nhất.
"Sau này có cơ hội ta sẽ dẫn muội đi ra ngoài chơi, bất quá muội phải đáp ứng ta không được làm chuyện gì nguy hiểm." Tiết Trung Hải thuận tiện đưa ra điều kiện trao đổi.
"Chuyện nguy hiểm là gì?" Lại ăn một khối mứt hoa quả, Tiêu Lâm khó hiểu hỏi.
"Lúc đang đi đường không được chạy, không được leo cây!"
"Hải ca, huynh cũng biết ta vốn là tiểu thư khuê các mà?" Tiêu Lâm nhíu mày.
"Hải ca cảm thấy muội như bây giờ tốt lắm, nhưng khi muội chạy thường xuyên vấp ngã, hơn nữa leo cây rất nguy hiểm, ngã xuống thì làm sao?" Nghĩ đến vài lần nguy hiểm chính mình nhìn thấy, Tiết Trung Hải có chút lo sợ.
"Hì hì, được, ta đáp ứng Hải ca, bất quá Hải ca nói lời giữ lời nga." Tiêu Lâm vui vẻ cực kỳ, Hải ca không giống phụ thân cùng Nhị ca, lúc nào cũng bắt nàng không được thế này không được thế kia, phải có bộ dáng của tiểu thư khuê các.
Nàng mười hai tuổi cùng hắn mười bảy tuổi, tình yêu đã lặng lẽ nảy mầm.
"Hải ca. . ." Tiểu cô nương xinh đẹp bay nhanh đến đón nam tử cao lớn mới đến.
"Lâm nhi, cẩn thận!" Một màn lặp lại vô số lần lại phát sinh.
"Không phải nói không cho muội chạy sao?" Tiếp được thân mình thiếu chút nữa ngã sấp, nam tử trầm thanh gầm nhẹ.
"Hì hì, Hải ca sẽ tiếp được ta mà." Tiểu cô nương không hề có ý thức tự giác nguy hiểm.
"Muội a, ta nói thế nào mới được đây!" Xoa xoa gò má tiểu cô nương đang cười đến sáng lạn, nam tử lại một lần nữa bất đắc dĩ thở dài.
"Hì hì. . . . . ." Quang mang trong mắt linh động, nàng rất thích nhìn bộ dáng hắn lo lắng.
"Lâm nhi, muội đã tới tuổi cập kê rồi? Là đại cô nương." Vuốt ve mái tóc dài của tiểu cô nương, nam tử cảm khái nói, nữ tử này càng ngày càng xinh đẹp đã trở thành người được nhiều nam tử trong kinh thành ái mộ nhất, hắn còn có thể lưu lại bên nàng bao lâu.
"Ha ha, Lâm nhi có lớn lên nữa thì cũng là Lâm nhi của Hải ca a." Tiểu cô nương căn bản không biết lo lắng của nam tử, nàng chỉ biết là trừ bỏ Đại ca ra, chỉ có người đang ở trước mặt này nàng mới không cần làm bộ ôn nhu hiền đức, có thể là chính mình.
Nam tử từ trong lòng lấy ra một cái bố bao, rồi mới cẩn thận mở ra, bên trong cư nhiên là một cây ngọc trâm, "Lâm nhi, Hải ca ngốc, không thể giống Lâm nhi tự khắc, đây là lễ vật Hải ca ở bên ngoài chọn cho muội, ngươi xem có thích không?"
"Oa oa, rất thích, thật đẹp, mau cài cho ta." Tiêu Lâm vui vẻ kêu lên, màu sắc thanh thúy, trên đỉnh là hoa mai nàng thích nhất.
Đem ngọc trâm chậm rãi cài lên mái tóc cô nương, Tiết Trung Hải thật lâu không thể hoàn hồn, lúc này bọn họ tựa như nam nữ bình thường đang đính ước, "Lâm nhi. . . . . ." Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nương, Tiết Trung Hải nhẹ giọng kêu lên.
"Hải ca. . . . . ." Cô nương ôn nhu nở nụ cười, rồi mới bổ nhào vào trong lòng Hải ca, nàng và hắn cũng không muốn nhiều lời, nàng cái gì cũng đều hiểu được. Nam tử gắt gao ôm thân thể mềm mại vào trong lòng, cảm thấy được cho dù bây giờ chết đi hắn cũng rất hạnh phúc.
Nàng mười lăm tuổi cùng hắn hai mươi tuổi, tình yêu bắt đầu phát sinh ngăn trở.
"Hải ca ~~" Thanh âm khóc nức nở từ trong lòng ngực rộng lớn của nam tử truyền ra, "Ô ô, ta không muốn tiến cung, phụ thân bọn họ vì cái gì muốn đưa ta tiến cung? Ô ô. . . . ." Hôm nay phụ thân nói cho nàng rằng nàng được tuyển vào cung, tháng sau nàng sẽ rời khỏi hắn, phụ thân không cần nàng đồng ý liền đem nàng đưa vào trong cung.
"Lâm nhi. . . ." Tuy rằng biết một ngày nào đó nàng sẽ rời khỏi mình, lại không nghĩ rằng tới nhanh như vậy, tâm hắn đã đau đến chết lặng.
"Hải ca. . . . . . Ta biết, ta cái gì cũng đều biết, trừ bỏ Đại ca, tất cả mọi người đều muốn ta tiến cung, ta vào cung thì Tiêu gia có thể có được quyền thế càng nhiều, ô. . . . . . Đại ca ngày hôm qua cùng phụ thân bọn họ cãi nhau một trận, nói bọn họ bán nữ cầu vinh, rồi bị phụ thân đánh hai mươi trượng, Hải ca, phụ thân bọn họ vì cái gì phải làm như vậy, bọn họ đều không có nói cho ta biết. . . . . ." Cô nương dị thường ủy khuất, thất vọng khóc lớn.
"Lâm nhi. . . ." Nâng lên đầu cô nương, chạm vào làn nước mắt khiến mình có cảm giác chói mắt, "Muội nếu không muốn đi, Hải ca mang muội đi." Hắn không muốn thấy bộ dáng lúc này của nàng.
"Hải ca?!" Trợn to hai mắt, Tiêu Lâm ngừng khóc, nhìn nam tử dị thường kiên định, Tiêu Lâm đột nhiên nở nụ cười, "Hải ca a. . . Ta có thể nào hại huynh được, huynh là Hải ca ta thích nhất, " Nhìn người mặt đang lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng Tiêu Lâm cười đến dị thường ôn nhu, "Hải ca, huynh có thể nào chống lại Hoàng Thượng được? Ta không thể hại huynh, càng không thể hại Đại ca, hai người các huynh đều là người quan trọng nhất đời này của ta, Hải ca, kiếp này chúng ta vô duyên làm vợ chồng, ta hứa với huynh, kiếp sau ta nhất định là tân nương của huynh, huynh nhất định phải là phu quân của ta." Càng nói, nước mắt lại càng rơi, rồi mới nhấc chân đem môi mình nhẹ nhàng khắc lên môi nam tử, nam tử phát ra tiếng gầm bi thống, hung hăng hôn lên môi cô gái, một lát sau đem nàng ôm vào trong lòng, nước mắt nam tử lũ lượt rơi xuống, "Lâm nhi, Hải ca đáp ứng muội, Hải ca không chỉ hứa kiếp sau là của muội, chỉ cần muội nguyện ý Hải ca trọn đời đều bồi muội."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nhìn người yêu ngồi trên cỗ kiệu hướng hoàng cung đi xa, Tiết Trung Hải xoay người hướng vào trong phủ. . . . .
"Đại thiếu gia, thỉnh cho phép ta cùng ngài đi biên quan!" Quỳ trên mặt đất, Tiết Trung Hải khẩn cầu, đại thiếu gia đã được Hoàng Thượng ân chuẩn đến biên quan, hắn nếu không thể cùng nàng, vậy hắn sẽ bảo hộ người nàng coi trọng nhất.
Nàng mười bảy tuổi cùng hắn hai mươi hai tuổi, tình yêu bị chôn sâu dưới đáy dục vọng quyền thế.
Mười năm sau. . . . . . . . .
"Tiểu thư, thống lĩnh thị vệ mới tới của Nghi Hiên Cung đang chờ ở bên ngoài." Xuân Mai đi vào nội thất nói với tiểu thư đang trang điểm.
"Thống lĩnh thị vệ mới tới?" Đem ngọc trâm cài lên, Tiêu Lâm có chút nghi hoặc.
"Ân." Xuân Mai tiến lên giúp tiểu thư mặc ngoại sam.
"Nga, ta đi ra ngoài xem thử, ngươi cho hắn vào đi." Đứa con lần trước có nói cho mình một gã thống lĩnh, phỏng chừng chính là người này.
"Tiết Trung Lâm bái kiến Hoàng hậu nương nương." Nam tử vững vàng tiến vào quỳ xuống hành lễ.
"Tiết Trung Lâm?" Tiêu Lâm nghe cái tên này, trong lòng nhói lên một cái, bàn tay giấu bên trong ống tay áo siết chặt, "Đứng lên đi, ngẩng đầu lên." Nghe được mệnh lệnh, Tiết Trung Lâm liền đứng lên nhìn về phía Hoàng hậu.
Tiêu Lâm cẩn thận nhìn người này, dáng người có chút khôi ngô, ngũ quan đầy đặn, trông rất bình thường, chính là ánh mắt kia. . . . . . . . . Siết chặt nắm tay, Tiêu Lâm trên mặt trấn định nói: "Ngươi gọi là Tiết Trung Lâm sao?"
"Hồi bẩm nương nương, đúng vậy."
"Ngươi là người do Nguyệt nhi phái tới?"
"Thuộc hạ ba năm trước đây tiến cung làm thị vệ, sau đó làm việc dưới trướng Lý thống lĩnh, được phái đến chỗ Thất điện hạ, Thất điện hạ đặc phái thuộc hạ đến bảo hộ Hoàng hậu nương nương." Tiết Trung Lâm trầm ổn trả lời câu hỏi của Hoàng hậu.
". . . . . . Vậy phiền ngươi." Thanh âm của Hoàng hậu dị thường bình tĩnh.
"Đây là bổn phận của thuộc hạ." Tiết Trung Lâm cúi đầu, kiên định nói.
"Các ngươi đều lui ra," Tiêu Lâm nhìn mấy cung nữ cùng thái giám hầu hạ một bên, "Bản cung có chuyện muốn hỏi Tiết thống lĩnh."
"Dạ, nương nương." Tất cả mọi người lui ra ngoài, tiếp đó đóng cửa lại.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Hải ca. . ." Tiêu Lâm thấp giọng hô, thanh âm dị thường kích động. Tiết Trung Hải liền ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hoàng hậu, "Huynh cho là huynh sửa lại dung mạo thì ta sẽ không nhận ra huynh sao?" Tiêu Lâm chậm rãi đứng lên, đi qua, "Dung mạo có thể sửa, ánh mắt lại không đổi được, Hải ca ~~~" Tiêu Lâm che miệng ngăn bản thân không được khóc lên.
"Lâm nhi, " Bàn tay đưa lên muốn giúp nàng lau lệ nhưng vừa chạm đến liền vội vàng rụt trở về, "Đừng khóc, đừng khóc." Nàng hiện tại là Hoàng hậu, hắn không thể không có quy củ giống như trước kia.
"Hải ca. . ." Biết băn khoăn của nam tử, Tiêu Lâm nhẹ nhàng tiến lại gần, "Huynh. . . là tới vì ta sao?" Bằng không sao có thể đột nhiên tiến cung làm thị vệ, sao có thể tới nơi này của nàng làm thống lĩnh, Hải ca của nàng không phải ở biên quan sao.
Ngẩng mặt nhìn người đang khóc dị thường thương tâm, đau lòng dùng tay áo lau đi nước mắt của nàng, "Tiết Trung Hải vĩnh viễn trung với Tiêu Lâm, Lâm nhi, ta không thể cùng muội ở một chỗ, nhưng ta sẽ dùng hết thảy những thứ ta có để bảo hộ muội. Khi ta biết muội bị người hạ dược thiếu chút nữa vong mạng, ta suýt chút nữa phát điên. Lâm nhi, Hoàng Thượng bảo hộ không được muội, ta phải cố gắng bảo hộ muội. Năm ấy khi muội sinh hạ hài tử ta liền rời khỏi biên quan đến giang hồ học võ, mặc dù có chút trễ, nhưng đây là việc duy nhất ta có thể làm." Đem người vẫn còn khóc rất thương tâm dìu đến ghế ngồi xuống, "Rồi ba năm trước đây ta nhờ vào Đại thiếu gia, tiến cung làm thị vệ, Lý thống lĩnh rất coi trọng ta, khi biết Thất hoàng tử chuẩn bị phái một người đến nơi này của muội, liền đem ta đề cử cho Thất hoàng tử. Lâm nhi, ta sẽ cố gắng bảo vệ muội, ta sẽ không để cho muội bị thương tổn nữa." Bình thản dùng mấy câu ngắn ngủn nói sơ qua việc hắn vì tiến cung mà chịu bao khổ sở, thân thể đã sớm qua tuổi tập võ nên muốn luyện được một thân võ nghệ phải trả giá ít nhiều, tiến cung mới ba năm có thể được phái tới bảo hộ Hoàng hậu, lại càng phải trả giá bao nhiêu tâm lực.
"Hải ca. . . . . ." Nghe Hải ca nói xong, cảm nhận được gian khổ trong đó, Tiêu Lâm thương tâm dựa vào trước ngực người này, "Ô ô ô, Hải ca. . . . . Ta không đáng không đáng, Ta. . . ta cái gì cũng không thể cho huynh. . . Ô ô. . ." Nàng và hắn cả đời này vĩnh viễn không có khả năng, nàng là Hoàng hậu, nàng là mẫu thân của Nguyệt nhi, nàng không thể tùy hứng.
"Lâm nhi, đều đáng giá, là Hải ca cam tâm tình nguyện, Hải ca cái gì cũng không muốn, chỉ cần có thể hảo hảo ở bên cạnh muội, mỗi ngày được thấy muội, để muội vui vẻ như lúc trước vậy là đủ rồi." Thản nhiên cười cười, nhìn người đang đẫm lệ trong lòng, "Đừng khóc, Hải ca tới nơi này cũng không phải là để làm Lâm nhi thương tâm a." Nhìn đến ngọc trâm trên đầu Lâm nhi, Tiết Trung Hải càng thêm cười vui vẻ, như vậy là đủ rồi.
"Ân, ta không khóc. . . . Nếu để cho Nguyệt nhi biết ta sẽ bị hắn mắng." Nghĩ đến đứa con, Tiêu Lâm bật cười, vội vàng lau nước mắt trên mặt, "Hải ca, huynh vĩnh viễn là Hải ca của ta, ta vĩnh viễn là Lâm nhi của huynh."
"Ân, Hải ca biết, Hải ca chính là lang quân một đời được Lâm nhi cho phép a." Ôn nhu nhìn nữ tử mĩ diễm trước mắt, Tiết Trung Hải biết tâm nguyện mười năm của hắn cuối cùng cũng có thể đạt được. Hắn cuối cùng cũng không cần chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn nàng, cuối cùng cũng có thể đứng ở bên cạnh nàng.
.............
"Ngô,ăn ngon, những thứ Nguyệt nhi mang về cho ta ăn thật ngon." Tiêu Lâm lúc này mất hết toàn bộ hình tượng quốc mẫu mà vùi đầu vào một đống thức ăn trên bàn. Hoàn hảo trong phòng chỉ có thị nữ Xuân Mai bên người nàng cùng Hải ca.
"Tiểu thư. . . . ." Xuân Mai lại một lần không đành lòng tự che hai mắt của mình, nàng. . nàng thật sự nhìn không được .
"Lâm nhi, muội ăn chậm một chút. . . ." Tiết Trung Lâm vội vàng bưng trà đến, vì Lâm nhi sống chết không cho hắn gọi nàng là nương nương.
"Thật sự ăn ngon mà." Hệt như năm đó đi dạo phố, Tiêu Lâm vẫn là tiểu cô nương ngày ấy.
"Tiểu thư, điện hạ mua rất nhiều, ngài từ từ ăn, ngài thích ăn thì sau này để điện hạ mua nhiều cho ngài một chút là tốt rồi. . . ." Xuân Mai đi lên thu lại một ít, nếu để tiểu thư ăn hết như thế, buổi tối điện hạ lại đây dùng bữa nếu thấy tiểu thư ăn không nổi sẽ tức giận. Nhìn Tiết Nghĩa Hải bên cạnh, Xuân Mai trong lòng tràn ngập đau lòng cùng lo lắng cho tiểu thư, tuy rằng giữa tiểu thư và hắn không hề làm bất kỳ chuyện gì trái quy củ, nhưng vạn nhất bị Hoàng Thượng biết, điện hạ cũng sẽ không bảo hộ được tiểu thư. Nhưng tiểu thư vài năm nay càng ngày càng vui vẻ, điện hạ hiếu thuận cùng Tiết Trung Hải làm bạn làm cho tiểu thư chậm rãi hồi phục bản tính cũ, Xuân Mai chân thành hy vọng tiểu thư có thể hạnh phúc.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Ô ô. . . Hải ca, phụ thân bọn họ vì sao phải giết Nguyệt nhi. . . Nguyệt nhi là đứa con duy nhất của ta a, là ngoại tôn của hắn a! ! !" Tiêu Lâm thống khổ tựa vào trong lòng nam tử khóc than, "Giết Nguyệt nhi đối với Tiêu gia không có nửa điểm có lợi, bọn họ vì sao phải làm như thế! !"
"Lâm nhi. . ." Nhìn nữ tử khóc thương tâm như thế, trong mắt Tiết Trung Hải hiện lên hận ý nồng đậm, những người đó đến tột cùng muốn cho Lâm nhi thương tâm bao nhiêu nữa! "Lâm nhi, Tiêu gia hiện tại chỉ còn vẻ bề ngoài, trên thực tế đã sớm không còn như xưa. Thái độ của điện hạ đối với Tiêu gia như vậy, hơn nữa hiện tại người của Tiêu gia muốn gặp muội thật không dễ dàng, Tiêu gia ở trong triều kỳ thật sự đã mất ít nhiều thực quyền. Biểu ca muội tuy rằng vào kinh thành làm ở Hình bộ, nhưng không đáng nhắc tới, Hoàng Thượng đối với Tiêu gia đã sớm chán ghét. Kỳ thật hiện tại ở trong triều, thế lực của Tiêu gia bị suy yếu rất lớn, mà bọn họ lại không có cách nào nhờ muội ở trước mặt Hoàng Thượng nói giúp. Tiêu Tự Tông tuy là Thừa tướng, nhưng quá khứ hắn mượn quyền thế trong tay ức hiếp không ít quan viên, hiện tại mọi người ai còn đối với hắn có nhiều lễ ngộ, hắn cao ngạo cả đời sao có thể nuốt trôi chuyện này. Ở trong mắt bọn họ, Tiêu gia xuống dốc hoàn toàn là bởi vì điện hạ, điện hạ ở trong triều gây thù hằn rất nhiều, hắn cho người giết điện hạ, không chỉ có không gây hoài nghi đến hắn, còn có thể khiến cho Tiêu gia lần thứ hai khống chế muội, lợi như thế hắn sao có thể không làm. Dù sao đối với bọn họ mà nói điện hạ không phải là ngoại tôn của bọn họ, chỉ là trở ngại khiến bọn hắn không đạt được quyền thế." Đối với Tiêu Tự Tông hắn đã không thể mở miệng kêu lão gia, người nọ đã bị quyền lực ăn mòn đến không còn nhân tính.
"Phụ thân bọn họ nếu có thể an phận thủ thường, hảo hảo chức vị, thì Nguyệt nhi sao lại chán ghét bọn họ như vậy." Trong lòng Tiêu Lâm tràn đầy thất vọng với phụ thân, Nguyệt nhi là chỗ dựa của mình, là bảo bối của mình, bọn họ có thể nào. . . . . . "Hải ca," ngẩng đầu, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, "Lần này ta sẽ cầu Nguyệt nhi bỏ qua cho phụ thân bọn họ một mạng, xem như báo đáp dưỡng dục chi ân của bọn họ với ta, từ nay về sau Tiêu Lâm ta cùng bọn họ không còn quan hệ, thân nhân của ta chỉ có huynh, Nguyệt nhi và đại ca!" Tuy rằng bọn họ là thân nhân của nàng, nhưng nàng cũng không thể tha thứ cho kẻ nào có ý đồ thương tổn Nguyệt nhi. (tội Thiên ca, huynh đã bị bỏ xó)
"Ân, " Lau đi những giọt nước mắt chướng mắt, "Liền như điện hạ nói vậy, muội chỉ cần làm những gì muội thích là được rồi, chuyện người của Tiêu gia không phải chuyện muội nên quan tâm." Đối với sự bảo hộ của điện hạ với Lâm nhi, Tiết Trung Hải dị thường cảm kích, Lâm nhi đã sinh ra một đứa con rất tốt.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chạm vào vầng trăng đứa con đưa cho mình đại biểu tên Hàn Nguyệt của hắn, Tiêu Lâm vô cùng vui vẻ, Nguyệt nhi lần đầu tiên tặng đồ cho nàng a, lại còn là có thâm ý. Nàng nói nàng không muốn rời khỏi đứa con, Nguyệt nhi đã đưa cho nàng vật này nói hắn vẫn luôn ở bên người nàng. Có nam nhân mình yêu, có đứa con tri kỷ, Tiêu Lâm nàng sống đời này không uổng.
"Hoàng Thượng giá lâm ~~~~" Nghe được thông báo bên ngoài, Tiêu Lâm lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Hoàng Thượng sao lại đến đây?
. . . . . . . . . . . . .
Nhìn thứ ghi lại chuyện tình mấy năm qua của mình cùng Hải ca trên tay, trong đầu Tiêu Lâm trống rỗng, tuy giữa hai người bọn họ chuyện gì cũng không có phát sinh, nhưng đối với một Hoàng hậu mà nói thứ này hàm ý là tội chết. . . . Quả nhiên chuyện gì cũng đều không thể gạt được nam nhân này.
"Hoàng hậu, ngươi là quốc mẫu của Đại Yển Quốc, lại là thân sinh mẫu thân của Nguyệt nhi, trẫm sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi tự mình kết thúc đi." Dứt lời Hoàng Thượng xuất ra một cái cái chai đặt ở trước mặt Tiêu Lâm.
Đưa tay cầm lấy thứ mà bất cứ phi tử nào trong cung cũng biết rõ ràng là độc dược, khẽ cười lên, "Hoàng Thượng, Nguyệt nhi. . . . . ." Nàng không muốn Nguyệt nhi biết, nàng hy vọng ở trong lòng Nguyệt nhi, mình vĩnh viễn là một mẫu hậu hay khóc, yếu đuối, thích tranh ăn thịt sấy với hắn.
Không đợi Tiêu Lâm nói xong, Hoàng Thượng liền tiếp lời: "Chuyện này Nguyệt nhi không biết, hắn đã có trẫm chiếu cố, Hoàng hậu cứ an tâm mà đi."
Nghe Hoàng Thượng nói xong, Tiêu Lâm cười thả lỏng, nàng biết nam nhân này sẽ hảo hảo chiếu cố đứa con bảo bối của mình, tiếp đó bình tĩnh mở nút chai, một tay nắm chặt lấy mảnh Hàn Nguyệt, ngửa đầu uống xong thứ gì đó, Hải ca, Lâm nhi ở trên đường xuống hoàng tuyền chờ huynh a, nàng biết nam nhân này cũng sẽ không bỏ qua cho Hải ca, chúng ta cuối cùng cũng đã có thể đi hết một đời, thế tiếp theo ta nhất định phải trở thành tân nương của huynh.
Trong phòng im lặng, vài người nhìn nữ tử mỹ diễm nằm ở trên giường say ngủ, một lát sau người trên giường hừ nhẹ vài tiếng, thoáng xem động tĩnh, rồi mới chậm rãi mở đôi mắt ngày thường luôn hiện vẻ thông minh lẫn tức giận.
"Tiểu thư, ô ô, ngài cuối cùng tỉnh." Một vị nữ tử kích động kêu lên, cuối cùng cũng tỉnh lại, hù chết nàng a.
"Lâm nhi. . . . . ." Một nam tử bị hủy dung cũng vội vàng tiến tới, đem nữ tử đỡ dậy.
"Mai?! Hải ca?!" Nữ tử có chút mơ hồ, một lát sau đột nhiên trợn to hai mắt, "Các ngươi cũng đã chết đi, nguyên lai thật sự có hoàng tuyền a! !" Ba người này nguyên lai là những người mấy ngày trước đã chết, Hoàng hậu Tiêu Lâm, thị nữ Xuân Mai cùng thị vệ Tiết Trung Lâm.
"Tiểu thư! Ngài nói cái gì a, ngài không chết!" Xuân Mai nở nụ cười, rồi mới vội vàng đứng dậy.
"Lâm nhi, chúng ta chưa chết, là điện hạ. . . . . . điện hạ ngài. . . . . ." Tiết Trung Lâm, cũng chính là Tiết Trung Hải nhìn về phía người còn lại trong phòng.
Thuận theo ánh mắt nhìn qua, Tiêu Lâm kêu lên sợ hãi, "Nguyệt nhi??! ! Này. . . . Đây là chuyện gì vậy?!!" Nàng không phải đã bị Hoàng Thượng ban thưởng tử sao?
"Nương nương, " Thái giám Huyền Ngọc bên người Ti Hàn Nguyệt tiến lên mềm nhẹ mở miệng, "Đó là vở kịch do điện hạ cùng Hoàng Thượng diễn ra, ngài là người tối trọng yếu của điện hạ, Hoàng Thượng sao có thể giết ngài được?" Nhìn người đang có biểu tình không thể tin được, Huyền Ngọc tiếp tục giải thích, "Nương nương, điện hạ khi cho Tiết thống lĩnh đến Nghi Hiên Cung cũng đã biết chuyện của các người, chỉ là khi đó điện hạ không tin Tiết thống lĩnh, mới âm thầm quan sát vài năm nay. Biết Tiết thị vệ sẽ chiếu cố hảo nương nương, điện hạ liền phái người ở ngoài cung giúp nương nương dựng một tòa Mai viên, rồi mới cùng Hoàng Thượng diễn vở kịch vừa rồi, dược kia sau khi ăn người sẽ giống như chết đi, nhưng ba ngày sau khi ăn giải dược vào sẽ vô sự, này đều là vì có thể làm cho nương nương ngài ra cung, Xuân Mai thị nữ cùng Tiết hộ vệ cũng bị điện hạ dùng danh nghĩa chôn cùng mang ra cung, nương nương, ngài hiện tại có thể chân chính sống theo như ý ngài muốn." Huyền Ngọc nói xong, cúi đầu thi lễ rồi thối lui đến bên cạnh chủ tử.
"Nguyệt nhi ~~~" Tiêu Lâm òa khóc vươn hai tay, khi đứa con đi tới đột nhiên vọt vào trong lòng đứa con, "Nguyệt nhi, ô ô ô. . . . . Nguyệt nhi. . . . ." Tiêu Lâm khóc đến nói không nên lời, con trai của nàng cư nhiên chuyện gì cũng đều biết, cư nhiên lại giúp mình.
"Nương, khóc cái gì?" Ti Hàn Nguyệt nhìn nữ nhân khóc nức nở trong lòng, mặt lộ vẻ không vui, không phải muốn rời cung sao, vì sao ra khỏi cung rồi còn khóc thành như vậy.
"Ô. . . . ." Tiêu Lâm ngẩng đầu, mặc cho đứa con lau lệ trên mặt mình, run run nói, "Nguyệt nhi, ngươi. . . ngươi kêu mẫu hậu. . nương . . . Ô ô. . ."
"Ngươi không phải mẫu hậu." Ti Hàn Nguyệt thản nhiên nói ra nguyên nhân, nếu ra khỏi cung sẽ không là Hoàng hậu, tự nhiên cũng không phải là mẫu hậu của hắn, không có nhiều người gọi nàng là nương nương như vậy, hắn cũng tự nhiên có thể kêu nàng là nương. (Ruby: cute wá điiiiiii / Su: bình tĩnh mợ, lau nước miếng kìa)
"Nguyệt nhi. . . Ngươi. . . Ngươi đã sớm quyết định. . .quyết định để mẫu hậu ra cung sao?" Liều mạng kìm nén nước mắt, Tiêu Lâm không muốn làm đứa con mất hứng.
"Ân, ngươi không phải nói muốn làm tân nương của người này sao?" Ti Hàn Nguyệt hơi hơi nhíu mi, hắn hỏi qua phụ hoàng tân nương là ý tứ gì, bất quá còn không phải thực hiểu được, phụ hoàng nói đó là nương thích người này mới có thể nói như thế, rồi phụ hoàng cũng nói nếu muốn cho nương vui vẻ thì khiến cho nương ra cung.
"Nguyệt nhi? ! Ngươi. . . . . . Ngươi không oán nương a?" Tiêu Lâm không tin đứa con cư nhiên ngay từ đầu đã biết, hơn nữa không hề có chút ý tứ trách cứ nàng.
"Vì sao phải oán? Nương không phải muốn ra cung?" Ti Hàn Nguyệt có chút khó hiểu, muốn ra cung thì ra, sao lại khóc như vậy, nâng tay lau đi nước mắt của nương, Ti Hàn Nguyệt mày mặt nhăn càng sâu, "Không muốn ra vậy trở về." Căn bản không biết lời hắn nói có ý tứ gì.
"Ô ô, Nguyệt nhi. . . . . ." Tiêu Lâm vẫn là không kìm được, "Nguyệt nhi. . . . . . Nếu không có ngươi nương sẽ ra sao?"
"Không được khóc!" Thanh âm Ti Hàn Nguyệt đã có chút trầm thấp, nếu ra cung mà khóc thành như vậy, hắn sẽ không cho nương ra cung nữa.
"Ân. . . . . . Nương. . . Nương không khóc." Tiêu Lâm vội vàng lau lau nước mắt, "Nguyệt nhi, nương thực vui vẻ, thực vui vẻ, nương thật cao hứng có thể rời khỏi cung." Rồi lại dụi đầu vào trong lòng ngực.
"Ân, " Quay đầu nhìn bóng đêm đã buông xuống, Ti Hàn Nguyệt quay đầu lại nâng nương dậy, "Nếu muốn ra cung, vậy đi thôi." Tiếp đó đứng lên.
"Nguyệt nhi?" Tiêu Lâm nghi hoặc kêu lên.
"Phu nhân, điện hạ ở Khánh Lâm cho người làm cho ngài một tòa Mai viên, bên trong có vườn mai nương nương thích nhất, toàn bộ đều an bài thỏa đáng, phu nhân cùng Tiết thị vệ còn có Xuân Mai thị nữ xin nhanh chóng tới đó đi." Huyền Ngọc tiến lên nâng phu nhân dậy, Huyền Thanh đi tới đem một hộp trúc giao cho Tiết Trung Hải, "Đây là Hoàng Thượng sai nô tài giao cho ngài, bảo ngài ra khỏi kinh mới được xem." Nói xong, Huyền Thanh lui trở về.
Tiêu Lâm nhất thời không tiếp thụ được kinh biến như vậy, chuyện nàng đã tưởng rằng vĩnh viễn không có khả năng phát sinh lại xảy ra, tưởng rằng đứa con vĩnh viễn sẽ không biết chuyện thì ngược lại hắn đã sớm biết, tưởng rằng. . . . . .
"Lâm nhi, " Tiết Trung Hải bước lên phía trước ôm lấy nữ nhân mình yêu, từ hôm nay trở đi hắn thật sự có thể cùng nàng ở một chỗ, rồi mới quỳ xuống, hung hăng dập đầu lạy ba cái, "Đại ân đại đức của điện hạ, Tiết Trung Hải trọn đời không quên, ta cả đời này sẽ luôn yêu nàng sủng nàng."
"Chiếu cố nàng không tốt, ta chém đầu của ngươi!" Ti Hàn Nguyệt lãnh khốc nói.
"Thỉnh điện hạ yên tâm, Lâm nhi là nữ nhân ta yêu nhất, ta sẽ chiếu cố hảo nàng." Tiết Trung Hải đứng lên, ôm chầm lấy Tiêu Lâm, "Lâm nhi, chúng ta đi thôi, đừng để cho điện hạ lo lắng nữa."
"Nguyệt nhi, " Tiêu Lâm xông lên trước lại một lần nữa ôm lấy đứa con, "Ngươi. . . Ngươi sau này nhất định phải tới thăm ta. . . Bằng không. . . Bằng không ta liền mỗi ngày đều khóc." Không hề có chút khí thế uy hiếp.
"Ân, không được khóc nữa." Nâng nương dậy, Ti Hàn Nguyệt trầm thanh ra lệnh, "Đi thôi, " rồi mới nhìn về phía Xuân Mai, "Chiếu cố hảo nàng."
"Dạ, điện hạ." Xuân Mai trong mắt rưng rưng quỳ xuống dập đầu, rồi mới đứng lên đỡ lấy tiểu thư, "Tiểu thư, chúng ta đi thôi."
"Ân. . . . . . Nguyệt nhi, nhất định nhất định phải tới thăm ta." Được Hải ca cùng Xuân Mai dìu đi, Tiêu Lâm vừa đi ra ngoài vừa quay đầu lại nhìn đứa con, điều duy nhất nàng luyến tiếc chính là phải rời khỏi đứa con của mình.
"Ân." Nhìn mẫu thân ngồi trên xe ngựa rời đi đến khi biến mất không thấy, Ti Hàn Nguyệt xoay người lập tức tựa vào lòng ngực người đột nhiên xuất hiện.
"Nguyệt nhi, " Ôm chặt thiên hạ trong lòng, Ti Ngự Thiên thanh âm ôn nhu vang lên, "Nếu ngươi nhớ ngươi mẫu hậu, phụ hoàng sẽ cùng ngươi đi thăm nàng."
"Ân, trở về đi." Ngẩng đầu, Ti Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng, bên ngoài rất lạnh.
"Hảo." Ôm lấy thiên hạ lên một chiếc xe ngựa khác, Ti Ngự Thiên mang Ti Hàn Nguyệt ly khai nơi này, Ti Ngự Thiên hắn sẽ bảo hộ thật tốt người này. (ai bảo hộ ai còn chưa chắc à *ngoáy mũi*)
...........................
Mở hộp trúc ra, Tiêu Lâm kinh hô ra tiếng, "Đều là những thứ của ta. . . . . ." Bên trong toàn bộ là trang sức ở trong cung của nàng còn có các thứ Hoàng Thượng ban cho, lại còn... "Thiên, nhiều ngân phiếu như thế. . . . . ." Rồi mới cầm lấy phong thơ bên cạnh, Tiêu Lâm mở ra. . . . .
"Tiêu Lâm,
Ngươi là mẫu thân của Nguyệt nhi, Nguyệt nhi mặc dù không hiểu như thế nào là yêu, nhưng trẫm biết ở trong lòng Nguyệt nhi vị trí của ngươi lớn không ai bằng, kể cả trẫm. Ngươi đã vì trẫm sinh một chí bảo, trẫm cũng nên cho ngươi thứ mà ngươi muốn, này cũng là ý nguyện của Nguyệt nhi.
Những thứ của ngươi Nguyệt nhi không muốn cho kẻ khác đụng vào, hắn cho người đặt toàn bộ ở trong hộp trúc này, Mai viên trẫm cùng Nguyệt nhi toàn bộ đã chuẩn bị hảo, người bên trong đều là Nguyệt nhi tự mình chọn ra, ngân phiếu là trẫm tặng cho ngươi làm đồ cưới.
Ba người các ngươi hiện đã được táng ở bên trong Hoàng Lăng, các ngươi đến Tuyệt Nhiên Cốc ở Y Thành đi, Tuyệt Nhiên Cốc Cốc chủ thiếu trẫm một ân tình, các ngươi tới đó hắn sẽ sắp xếp người thay đổi dung mạo cho các ngươi. (Ruby: thẩm mỹ viện .__. /Su: bệnh viện đa khoa mới đúng =]])
Tiêu Lâm, Nguyệt nhi là con của trẫm, trẫm sẽ không để cho hắn ra khỏi cung, ngươi hiện đã không còn là hoàng hậu, vậy hãy sinh thêm một hài tử nữa, đây là tư tâm của trẫm, ngươi có hài tử Nguyệt nhi sẽ không còn quá lo lắng cho ngươi nữa. Trẫm biết bởi vì chuyện năm đó, ngươi không thể sinh dục, lần này đi Tuyệt Nhiên cốc trừ bỏ thay đổi dung mạo cho các ngươi ra, còn là để xem có thể khôi phục cho ngươi không, toàn bộ trẫm đã an bài hảo. Về phần Nguyệt nhi, trẫm sẽ không để cho hắn chịu một chút ủy khuất lẫn thương tổn nào.
Từ nay trở đi, trên đời này không còn ba người các ngươi, chỉ có Lâm Tiêu Nhi, Nghĩa Hải cùng Lâm Xuân."
Tiêu Lâm khóc ngã vào trong lòng Tiết Trung Hải, nguyên lai nàng vẫn có thể có được hạnh phúc của mình, nguyên lai từ một khắc Nguyệt nhi mở to mắt, con trai của nàng đã một mực từ một nơi nàng không biết bảo hộ nàng cho đến vĩnh viễn. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com