Mở đầu
-Mọi người tui có thể viết sai chính tả hoặc thiếu hay thêm từ và có vài từ bị lập lại thì mong mọi người thông cảm nha.
-và tui không phải người giỏi văn đâu, tui được 3đ văn khi đi học đấy, cao nhất là 5đ hehehehe...
- Để mọi phân biệt được cuộc đối thoại
* "...." đây lời nói của các nhân vật
* '....' đây là suy nghĩ của các nhân vật
-----------------------------------------------------------
Tiếng thở nặng nhọc.
'kết thúc rồi.'
'Trận chiến đã kết thúc.'
Thanh Minh thở dốc, xung quanh hắn là chiến trường đẫm máu, xác chết la liệt. Con ngươi hồng mận đã dịu đi một phần sát ý kia nhìn về phía thân xác không đầu.
Cái thân xác đó không ai khác chính là của Thiên Ma, hắn đã làm được, hắn đã chém đầu Thiên Ma.
Thanh Minh lại tiếp tục thở dốc, hắn cuối xuống nhìn đôi tay rung rẩy đang siết chặt Ám Hương Hoa Mai kiếm rồi ngẩn đầu lên quay về phía sau, nhìn vào các đồng minh đang nhìn hắn rồi cảm thấy nhẹ nhõm.
Mọi người có vẻ bị thương và mệt mỏi nhưng vẫn vui mừng vì Thiên Ma đã chết, hắn nhìn về phía sư huynh, sư thúc, họ đang dựa vào nhau có chút mỉm cười.
Mặc dù vẫn có sự hi sinh trên chiến trường nhưng lại không quá nhiều, có nhiều người bị thương nặng và thiệt hại khá lớn.
Thanh Minh nhắm mắt nghĩ rằng sẽ ổn thôi vì chiến tranh đã kết thúc và hòa bình đã đến, mặc dù sẽ mất kha khá thời gian vì vẫn còn ít dư tàn của Ma giáo nhưng hắn nghĩ sẽ ổn thôi.
Thanh Minh mở mắt ra đưa con ngươi hồng mận nhìn phía xa thấy Trường Nhất Tiếu cũng bị thương khá nặng ở bên kia, phe Tà phái bị thiệt hại gần như rất nặng nề.
Hắn nhìn đi chỗ khác ngẩn đẩu lên nở một nụ cười hạnh phúc nhưng đồng thời cũng yếu ớt.
mọi người nhìn phía hắn và họ cảm thấy lạ lẫm khi hắn nở nụ cười như vậy.
Thanh Minh thở dốc nghĩ.
'Chưởng môn sư huynh.'
'Sư đệ, sư diệt...'
'Đường Bảo.'
'Ta nhớ mọi người.'
Thanh Minh cảm thấy thật mệt mỏi có lẽ là do hắn già rồi, Thanh Minh lại nghĩ đễn lũ trẻ trước mặt hắn cảm thấy chúng đã lớn và không hắn bảo vệ nữa.
'Đúng vậy lớn rồi, lớn thật rồi.'
Thanh minh cảm thấy hắn không còn giữ được nữa, hơi thở yếu ớt, hắn cảm thấy cơ thế mình đang gục xuống.
Bạch Thiên nhìn về phía Thanh Minh trong lòng có cảm giác bất an dân lên.
Cùng lúc đó, anh thấy Thanh Minh ngã xuống, anh điếng người và hét lên tên cậu.
"Thanh Minh!!"
Anh nhanh chóng vác thân xác bị thương chạy thật nhanh để đỡ cậu.
Thanh Minh khi ngã xuống, đôi mắt hắn nhìn về phía trước thấy mọi người sắc mặt trở nên trắng bệch và lao về phía hắn.
Mắt Thanh Minh mờ đi, tai bị ù hắn cảm thấy ai đó đang đỡ mình và hét lên gọi tên hắn.
"Thanh Minh!!"
"Cố lên Thanh Minh."
"Sư diệt."
"Pháp y!!"
"Mau kêu pháp y tới đây!"
Thanh minh cảm thấy mình ngày càng yếu ớt, thân thể hắn bị thương rất nặng điền đan cũng bị tổn thương, thân thể đang trong tình trạng nguy kịch.
Thanh Minh cảm thấy những chất lỏng chảy xuống má, hắn nghe thấy tiếng khóc yếu ớt xung quanh mình. Nhìn người đang ôm mình, hắn mỉm cười và thì thầm nói.
"Đồng Long đang khóc kìa"
Bạch Thiên ôm hắn đau đớn nói.
"Thanh Minh cố lên con, pháp ý đang đến hãy cố gắng chịu đựng được không."
Đường Tiểu Tiểu đứng bên cạnh bắt mạch, cầm máu và cố gắng khám cho Thanh Minh. Ngực cô đau nhói và căng thẳng, cô trách mình thật vô dụng trong tình hình này, sư huynh bị mất máu rất nhiều.
Thanh Minh thấy mí mắt mình ngày càng trở nên nặng nề, âm thanh xung hắn dần trở nên im lặng.
Thanh Minh tiếc nuối, hắn muốn cùng mọi người trở về Hoa Sơn sống cho đến hết cuộc đời này, đúng vậy hắn yêu Hoa Sơn rất nhiều nhưng có vẻ như không được rồi.
Thanh Minh yếu ớt nói với họ.
"Hãy sống thật tốt, tốt cho phần của ta nữa được không?"
Thân thể Thanh Minh ngày càng lạnh đi, Đường Quân Nhạc đã đến muộn cho dù ông có cố gắng chạy tới càng nhanh càng tốt nhưng đã quá muộn, việc cứu chữa cho cậu không còn kịp nữa rồi.
Ông đứng đó ngơ ngác siết chặt tay nhìn thân thể Thanh Minh người bạn thân của ông ngày càng lạnh hơn.
Bạch Thiên ôm cậu cảm thấy đôi mắt cậu nhắn lại, thân thể trở nên lạnh lẽo anh không khỏi mở to mắt gọi tên cậu.
"Thanh Minh à?"
"Thanh Minh!!"
"Con ơi!"
Ngũ kiếm nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thấy lòng lạnh đi, họ cảm thấy đau lòng và không còn kìm nước mắt nữa mà khóc to và gọi tên cậu.
"Thanh Minh!!"
"Thanh Minh con ơi!"
"Làm ơn tỉnh dậy đi!
"..."
Nhưng điều mà họ nhận được là sự im lặng của cậu.
Đường Tiểu Tiểu nắm chặt tay cậu khóc.
"Aa...hức...."
"Sư huynh"
"Hức...h,hức...."
"Sư huynh hãy tỉnh dậy đi."
"Muội xin huynh đó."
Lưu Lê Tuyết đứng đó vẻ mặt ngơ ngác nhìn Thanh Minh thì thầm gọi cậu.
"Sư diệt..."
Chiêu Kiệt dựa vào người Nhuận Tông mà khóc, anh trách mình tại sao không thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhuận Tông cũng không khá hơn, anh ngơ ngác đầu óc trống rỗng nhìn Thanh Minh để Chiêu Kiệt khóc trên người anh, tay anh siết chặt đến mức chảy máu, không tin được vào chuyện này.
Nhà sư đúng bên cạnh nước mắt chảy dài, nhắm đôi mắt lại thầm cầu nguyện.
'Đạo trưởng, xin đạo trưởng hãy tỉnh lại mọi người đang đợi đạo trưởng...'
Liên minh nhìn vào chỗ cậu nghe thấy tiếng khóc nức nở thảm thiết và những tiếng gọi tên cậu tới mất thương cảm, tâm trạng họ vốn tích cực bỗng trở nên ảm đạm đi.
Huyền Tông không tin vào mắt mình, ông đã sốc và cảm thấy đau đớn thân thể chao đảo đứng không vững vàng được nữa, những người đứng bên cạnh ông đỡ ông dạy họ cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu.
Trường Nhất Tiếu nhìn từ xa cũng không khỏi kinh ngạc khi thấy cậu như thế này, gã biết cậu yêu Hoa Sơn rất nhiều nghĩ cậu sẽ chịu đựng cho tới khi về Hoa Sơn, gã cảm thấy thật khó tin khi cậu ra đi như vậy.
Trường Nhất Tiếu quay sang nhìn phe gã, ra lệnh rút quân, gã quay đầu nhìn cậu rồi rời đi không chút do dự.
Ngày hôm đó là ngày Trung Nguyên ăn mừng, đó cũng là ngày Hoa Sơn và Thiên Hữu Minh không bao giờ quên được.
Người được người đời ca tụng Hoa Sơn kiếm hiệp vị anh hùng đã cứu họ - Thanh Minh đã ra đi mãi mãi.
•
Thanh Minh thấy mí mắt mình ngày càng trở nên nặng nề, âm thanh xung hắn dần trở nên im lặng.
Thanh Minh tiếc nuối, hắn muốn cùng mọi người trở về Hoa Sơn sống cho đến hết cuộc đời này, đúng vậy hắn yêu Hoa Sơn rất nhiều nhưng có vẻ như không được rồi.
Thanh Minh yếu ớt nói với họ.
"Hãy sống thật tốt, tốt cho phần của ta nữa được không?"
Tầm nhìn của Thanh Minh trên nên tối hơn và điều cuối cùng hắn nghe thấy là một tiếng gì đó rất kì lạ, hắn không thể nghe rõ nó trước khi nhắm mắt lại.
"Thông báo!"
"Bạn là người được chọn để kí hợp đồng với hệ thống 16."
"Tôi sẽ đưa bạn đi"
-Kết thúc.
----------------------------------------------------------
-Mọi người thấy thế nào?
- Tui cảm thấy hơi lo lắng tí
- có 1395 từ
25(26)/12/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com