Chương 6
Dư Viễn hoàn toàn không ngờ rằng, người đàn ông này nói được làm được, anh đưa cậu đến tầng hầm, bốn phía đều là máy quay, bên trong đầy đủ các loại dụng cụ, cần cái gì có cái đó.
Hơn nữa người đàn ông thế mà muốn cậu ngồi lên sản phẩm ngựa gỗ, một con ngựa gỗ rất lớn.
Không thể không nói, bắt mắt nhất trong căn phòng này là con ngựa gỗ lớn màu đen ấy, một s*x toy lớn và hoàn mỹ như thế làm Dư Viễn được mở rộng tầm mắt. Trên lưng ngựa là vật hình trụ tráng kiện cứng rắn, bề mặt gồ ghề, trên thân ngựa không có lông, nước sơn đen cực kỳ bóng loáng, phía dưới còn có bệ đỡ hình hộp chữ nhật, vừa nhìn liền biết trong bệ chứa không ít đồ chơi, chỉ nhìn ngựa gỗ sáng loáng đủ khiến người khác đau hậu huyệt.
Huống chi hiện tại tao huyệt Dư Viễn thật sự bị thao đến đau á, cậu không vui vẻ gì nhìn người đàn ông châu Á, vẻ sắc tình sau kích thích chưa lui hết , giọng nói khàn khàn quyến rũ: "Này, tôi không ngồi."
Khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông không đổi sắc, bên miệng cười như có như không, anh không giải thích mà trực tiếp ôm lấy Dư Viễn, ỷ vào mình là con lai, cao hơn nên ôm cậu như ôm trẻ con, hai tay nâng cặp mông tròn trĩnh của Dư Viễn, hai chân Dư Viễn quấn lấy thắt lưng người đàn ông, hai tay vô thức vòng qua ôm cổ người trước mắt.
Tư thế kiều diễm, hai người mặt đối mặt, người đàn ông hoàn toàn xem nhẹ vẻ mặt không hài lòng của Dư Viễn, bá đạo hôn lên bờ môi mịn màng của cậu, đầu lưỡi xâm nhập dây dưa cùng nhau phát ra âm thanh "chậc chậc" dâm mỹ, sắc mặt Dư Viễn ửng hồng, không chút yếu thế hôn đáp trả, cơ thể xáp gần người đàn ông, hai người điên cuồng hôn hít.
Người đàn ông khẽ cười buông đôi môi Dư Viễn, ghé bên miệng cậu nói: "Thật sự không muốn ngồi?"
Vẻ mặt Dư Viễn nhất thời rối rắm, không thể không nói bản thân cậu thật lẳng lơ, chỉ một cái hôn đã bị đối phương khơi mào tình dục, rõ ràng tao huyệt vẫn còn đau không chịu được.
"Nhưng không cho anh ghi hình, gỡ hết máy quay xuống."
Dư Viễn nói ra mối bận tâm, kỳ thật không phải cậu không dám chơi, có điều cậu cảm thấy tự mình vui vẻ là chuyện riêng tư, thật phản cảm khi chuyện riêng tư bị người khác quay chụp, cậu rất rất không thoải mái.
Người đàn ông vừa vuốt ve mông Dư Viễn vừa xoa nắn đầu vú dựng đứng của cậu, bấy giờ mới nói: "Là ai đề nghị tôi làm quảng cáo thành quay phim người khác thí nghiệm sản phẩm? Dư tổng giám không phụ trách đến cùng sao?"
Dư Viễn hừ nhẹ một tiếng, đánh khẽ bàn tay không thành thật trước ngực cậu, không vui nói: "Tôi cũng không muốn bán 'hàng', anh bớt ép người đi, nếu anh dám ghi hình, tôi nhất định không ngồi!"
Nhìn Dư Viễn tức giận hất mặt ngạo kiều, ánh mắt người đàn ông lấp lánh ý cười, anh không khỏi ôn hoà nói: "Sao em có thể đáng yêu như thế, hử? Khiến tôi không nỡ buông em ra."
Dư Viễn mặt dày như tường thành cũng phải đỏ ửng, cậu bỡn cợt người khác nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên bị người khác nói đáng yêu, bỗng chốc cảm thấy không quen, trái tim không nén được nhảy bịch bịch, Dư Viễn không thể tưởng tượng mình sẽ bị một người đàn ông nói một câu đã bối rối.
Mà người đàn ông nhìn thấy Dư Viễn lộ vẻ ngượng ngùng và gương mặt ửng hồng, nét cười bên môi càng sâu: "Làm sao đây, muốn nhốt em trong căn phòng này để người khác mãi mãi không nhìn thấy em phát tình còn đáng yêu xấu hổ như thế, tất cả chỉ dành cho một mình tôi xem."
Dư Viễn quẫn bách không chịu nổi, nói chuyện cũng không lưu loát: "Anh, anh bớt lắm lời đi, dù sao tôi cũng sẽ không đồng ý!"
Người đàn ông nhìn Dư Viễn tính tình con nít lắc đầu nguây nguẩy, tim bị biểu tình đó gãi ngứa không chịu được, bây giờ Dư Viễn gần như trần truồng vịn lấy người anh, trên chỉ mặc một tấm áo sơ mi mỏng dính, dưới không mặc gì cả, người đàn ông cảm thấy Dư Viễn lúc này rất giống lúc bị đè trên giường, khiến người khác yêu thích không muốn thả ra.
"Được, em không muốn ghi hình sẽ không ghi hình." Người đàn ông hôn hôn khoé mắt Dư Viễn, giọng nói cưng chiều: "Chỉ cần cục cưng em vui vẻ, hửm?"
Dư Viễn hơi sững sờ, cậu còn tưởng người đàn ông này sẽ ép mình làm, cậu không ngờ anh chiều theo ý mình nhanh như vậy.
Hơn nữa, cục cưng cái gì chứ... Có thể buồn nôn hơn nữa không?
Dư Viễn đỏ mặt, nỗi ngượng ngùng trong mười năm qua dùng hết trong ngày hôm nay.
Tắt máy quay xong, người đàn ông ôm Dư Viễn đến trước mặt con ngựa gỗ màu đen, anh không đặt Dư Viễn lên luôn mà dịu dàng hôn chóp mũi và khoé miệng Dư Viễn trước, an ủi: "Sản phẩm này có thể kích thích em quá mức, nếu em thật sự không chịu được thì gọi tên tôi."
Người đàn ông xâm lược mà ấm áp như thế khiến Dư Viễn không biết phải làm sao, cậu vắt óc suy nghĩ hồi lâu mới nhớ được tên người này trên tấm danh thiếp, gọi là Trịnh Nhung.
Cực kỳ không quen, Dư Viễn không muốn hiểu biết quá rõ về người 419 với mình, hiện tại cậu không phải rất ghét Trịnh Nhung, thậm chí có thể nói Dư Viễn vô thức muốn thân thiết với anh hơn... Điều này khác xa với quá khứ, Dư Viễn không khỏi nghĩ, đây là 419 bình thường sao?
"Nghĩ lung tung gì đấy, không tập trung sẽ bị phạt."
Dứt lời, người đàn ông bất ngờ đặt Dư Viễn lên lưng ngựa gỗ, vật lớn màu đen cứng rắn đột ngột cắm vào tao huyệt mẫn cảm của Dư Viễn!
"Ha a a a...!"
Dư Viễn mở lớn mắt, sợ hãi kêu lên, thứ vĩ đại trong cơ thể đâm quá sâu, nếu không phải tao huyệt cậu đã bị thao trước thì rất khó nuốt được thứ này.
Dư Viễn vô thức túm lấy người đàn ông bên cạnh, giương mắt hoảng sợ lắc đầu với anh: "Đừng, đừng, ô ưm... Nó quá lớn... Không ha a, sẽ rách mất..."
Người đàn ông cầm tay Dư Viễn, khẽ hôn đầu ngón tay cậu, ánh mắt thăm thẳm, khoé miệng nhếch lên: "Sẽ không đâu cục cưng, tôi sẽ khiến em cảm thấy thoải mái, khiến em không rời khỏi tôi được."
Tất cả lực chú ý của Dư Viễn đều tập trung ở con ngựa gỗ, hoàn toàn không thấm câu nói của người đàn ông, cậu cố gắng tìm một tư thế thoải mái chút chút, tinh dịch và nước tiểu trong tao huyệt còn chưa khô, bị vật chèn ép ngay lập tức tràn ra gốc đùi, vật cứng rắn dường như sắp tấn công đến điểm G Dư Viễn, cảm giác nửa vời giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò khắp người.
Mặt khác, người đàn ông không biết lấy điều khiển khi nào, liếc mắt ấn mấy phím trên đó, người đàn ông giữ chặt ngựa gỗ, nhìn hai chân Dư Viễn kẹp chặp bụng ngựa, hứng thú trong mắt bắt đầu dấy lên, ngón tay thong thả ấn nút khởi động.
Dư Viễn vẫn đang cố thích ứng đột nhiên cảm giác được vật rắn đang giật giật trong cơ thể mình, linh cảm xấu dâng lên, quả nhiên đến giây tiếp theo, vật rắn rung động ở cường độ cao! Hơn nữa vô số hạt đính trên thân vật rắn còn co duỗi!
"A a a ha a... Nhanh quá, á không a a..."
Con ngươi Dư Viễn dần dần tan rã, vô vàn khoái cảm nháy mắt trùm lấy lý trí, máy móc xoay tròn với hạt co rút liên tục khiến Dư Viễn thích đến kê ba lại thẳng đứng, điểm G bị chọc không thôi.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, người đàn ông thưởng thức Dư Viễn mất khống chế lắc đầu kêu rên, ánh mắt sâu như muốn nuốt chửng cậu, ngũ quan sắc bén ít biểu cảm chăm chú dõi theo Dư Viễn, giống như vĩnh viễn cũng thấy không đủ, anh vô thức mím chặt môi, ngay sau đó làm ra một hành động cực vô tình, ấn cái nút dưới tay.
Lúc này, toàn thân con ngựa rung lắc, Dư Viễn ngồi ở trên kinh hoảng cứng ngắc người rồi chậm rãi cảm nhận được ngựa gỗ đang lắc lư lên xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh tựa như thiên lý mã phi nước đại, tần suất dao động của nó không hề kém cạnh tốc độ vật rắn trong cơ thể cậu!
Cả người Dư Viễn nghiêng ngả, cơ thể không tự chủ bay lên hạ xuống, nháy mắt như bị chọc thủng!
"Nha a a a... Đừng, đừng mà... thật đó, nha a a a không chịu nổi..."
Dư Viễn bị đâm xóc nảy liên tục, toàn bộ cơ thể bồng bềnh như lá rơi, kê ba phía trước vì khoái cảm mà phun ra tinh dịch, Dư Viễn bị làm đến mệt mỏi, hai chân không quặp được bụng ngựa nữa, mặc kệ hết thảy, hoàn toàn đắm chìm trong biển dục vọng.
Dư Viễn mở lớn miệng thở dốc, cậu cảm giác như sắp không hít thở nổi nữa, bị thao đến không hít thở nổi, khoái cảm ồ ạt, cơ thể cậu không chịu được, chất lỏng men theo khoé miệng chảy ra, mi mắt Dư Viễn ướt át, phản ứng sinh lý khiến cậu không thể điều khiển bản thân.
Người đàn ông vẫn không nhúc nhích chỉ giữ chặt ngựa gỗ, ngọn lửa dục vọng trong mắt anh cháy hừng hực, anh muốn tất cả của Dư Viễn, anh muốn ánh mắt Dư Viễn chỉ có thể nhìn anh, sau đó hoàn toàn thuộc về anh!
Người đàn ông cởi quần áo bản thân ra, đến gần ngựa gỗ, trong mắt ngập tình dục nhìn Dư Viễn, anh không quan tâm tốc độ lắc lư của ngựa gỗ, nhanh chóng ngồi phía sau Dư Viễn, kê ba nóng bỏng nhắm thẳng vào hậu huyệt Dư Viễn, theo quán tính hạ xuống của Dư Viễn, kê ba một phát tiến vào!
Vật rắn của ngựa gỗ thao điểm G tao huyệt Dư Viễn, kê ba người đàn ông làm tuyến tiền liệt hậu huyệt, hai luồng khoái cảm trước sau khiến cơ thể Dư Viễn như bay lên, côn thịt lại phun ra lần nữa!
"Ha a a a... Xin anh, à không á... Đừng, đừng mà Trịnh... Trịnh Nhung, đừng ô a a a..."
Người đàn ông bị hút thích thở ra một hơi, nghe Dư Viễn động tình hét to tên anh, người đàn ông ôm trọn người trước mặt, nắm đầu vú cậu, cúi người ghé vào lỗ tai cậu nói: "Cục cưng nhịn thêm chút nữa, ồ, em thật chặt, làm em như thế nào cũng không đủ, em chỉ thuộc về tôi, em là của tôi!"
Người đàn ông đè cơ thể Dư Viễn, nương theo ngựa gỗ để xâm lược, anh ưỡn thắt lưng thao hậu huyệt Dư Viễn, nhất thời trong phòng tiếng nước "xì xì" vang lên không dứt, hai dâm huyệt đều chảy ra dâm thuỷ.
Hơi thở Dư Viễn dồn dập, hai mắt ngơ ngác, cậu cảm thấy lần này chắc chắn mình bị giết chết, quá sung sướng, cậu không biết rõ mình ở chỗ nào nữa, chỉ có thể bị động ngửa đầu rên rỉ, khoái cảm bao phủ cậu, đẩy cậu vào biển tình dục.
Người đàn ông phía sau xâm chiếm không hề kém, mỗi lần đều đâm đến nơi sâu nhất, mỗi lần đều đâm đến tuyến tiền liệt mẫn cảm.
"Không, ô a a a... Đừng, thật sự ha a không được nữa... Trịnh Nhung, nha a a ông xã... Xin anh, ô a a ông xã, ha a a a..."
Hốc mắt Dư Viễn đỏ hồng, cậu bị thao khóc, nước mắt không kìm được chảy xuống, cậu vừa khóc lóc xin tha vừa muốn bắn, kê ba đã bắn nhiều lần đương nhiên không thể bắn ra cái gì nữa, Dư Viễn khó chịu ngồi xuống, tiếp nhận hai thứ cứng rắn thao, cậu chỉ có thể thụ động lắc đầu khóc kêu.
Nghe thấy tiếng Dư Viễn khóc, người đàn ông căng thẳng, đẩy nhanh tốc độ dưới thân, đau lòng ôm Dư Viễn nói: "Cục cưng đừng khóc, xong ngay bây giờ, tin tôi."
Dư Viễn lắc lắc đầu, khoái cảm xộc lên đầu, vừa khóc vừa hít khí: "Ô a a, đừng... Trịnh Nhung, Trịnh Nhung ô a, đừng mà a a a..."
Dư Viễn lại bị thao bắn, lần này cậu không bắn ra tinh dịch màu trắng mà là nước tiểu, cậu bị thao bắn ra nước tiểu!
Hai tiểu huyệt vì Dư Viễn bắn ra nước tiểu mà thi nhau co rút, kẹp người đàn ông thét lớn một tiếng, ra sức đâm thẳng, rốt cuộc cũng phun vào chỗ sâu nhất bên trong Dư Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com