Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Chó cái


Bạch Tố Mai tỉnh dậy trong cơn đau nhức ê chề. Cổ họng vẫn còn rát bỏng, lưu lại dư vị tanh nồng của đêm qua. Nàng nằm co ro trên sàn đá, trần truồng, chiếc vòng nô lệ trên cổ là thứ duy nhất nhắc nhở nàng về cơn ác mộng có thật.

"Lạc Nam" đã đứng đó, sừng sững như một pho tượng tà ác. Bên cạnh chân hắn là một cái bát kim loại.

"Dậy đi, sủng vật của ta," giọng hắn vang lên, không một chút hơi ấm.

"Từ nay, ngươi là chó cái của ta. Chó thì không được nói tiếng người, chỉ được sủa. Chó thì không được đứng, chỉ được bò."

Hắn đá cái bát đến trước mặt nàng. "Đây là thức ăn của ngươi."

Bạch Tố Mai kinh hoàng nhìn vào trong bát. Đó là một hỗn hợp tinh dịch sền sệt, bốc lên mùi tanh tưởi nồng nặc. Nàng lẩm bẩm trong tuyệt vọng, nước mắt trào ra.

"Cãi lệnh sao, chó con?" "Lạc Nam" nhíu mày.

Nàng cúi đầu, bò bằng bốn chân đến bên cái bát, vừa khóc vừa đưa lưỡi ra, run rẩy liếm từng chút một. Vị mặn chát, tanh tưởi hòa quyện trên đầu lưỡi, cùng với nước mắt của chính mình. Nàng liếm, rồi nuốt, cho đến khi cái bát sạch bong.

Đúng lúc này, không gian trong Bạch Mai Cung khẽ dao động. Yên Nhược Tuyết, trong bộ váy lam thanh nhã, bước ra. Nàng vừa kết thúc một ngày hoan hảo với Lạc Nam thật, lòng đầy mệt mỏi nhưng cũng không giấu được sự đắc ý. Nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt – "Lạc Nam" đứng đó uy nghiêm và Bạch Tố Mai, trần truồng, đang quỳ liếm một cái bát rỗng dưới sàn – một ngọn lửa ghen tuông và phẫn nộ bùng lên trong lòng nàng.

"Con xà tinh này... nó được ở bên cạnh chàng suốt hai năm, còn bây giờ lại được chính tay chủ nhân huấn luyện. Nó có được mọi sự chú ý!"

Yên Nhược Tuyết bước tới, cúi đầu trước Diễm Dương, nhưng ánh mắt lại sắc như dao liếc về phía Bạch Tố Mai. "Chủ nhân, người đang huấn luyện sủng vật mới sao?"

"Đúng vậy," Diễm Dương cười, hắn hiểu rõ tâm tư của Yên Nhược Tuyết. "Nàng có vẻ không ngoan lắm. Có lẽ cần thêm người dạy dỗ."

Yên Nhược Tuyết mỉm cười, một nụ cười vừa ngọt ngào như thiên sứ, vừa tàn nhẫn như ác quỷ. Nàng bước đi uyển chuyển, bộ nội y ren đen mỏng manh khẽ lay động, phô bày từng đường cong chết người. Ánh mắt nàng nhìn xuống Bạch Tố Mai đang quỳ rạp dưới sàn, không phải là ánh mắt của một "tỷ muội", mà là của một nữ chủ nhân đang nhìn ngắm món đồ chơi mới của mình.

"Vậy để thiếp giúp chủ nhân một tay," nàng nói với Diễm Dương, nhưng ánh mắt sắc như dao găm vẫn không rời khỏi Bạch Tố Mai.

Nàng quay hẳn người lại, đi đến trước mặt Bạch Tố Mai, người đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Yên Nhược Tuyết ngồi xổm xuống, để tầm mắt của mình ngang hàng với con chó cái đang quỳ dưới đất.

"Nghe đây, con chó cái," giọng nàng ngọt lịm, nhưng từng chữ lại mang theo sự khinh bỉ không che giấu. "Ngươi có biết mình may mắn thế nào khi được chủ nhân đích thân huấn luyện không? Vậy mà còn dám lười biếng?"

Không đợi Bạch Tố Mai có bất kỳ phản ứng nào, Yên Nhược Tuyết vươn tay, túm lấy mái tóc trắng như tuyết của nàng, giật mạnh về phía sau. Bạch Tố Mai mất thăng bằng, ngã ngửa ra sàn đá lạnh lẽo. Đầu nàng đập xuống nền đá một tiếng "cốp" khô khốc.

Trong lúc Bạch Tố Mai còn đang choáng váng, Yên Nhược Tuyết đã nhanh chóng hành động. Nàng không chút do dự, ngồi thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp của tiểu xà tinh. Cặp mông tròn trịa, căng mẩy, được bao bọc bởi một lớp ren đen mỏng manh, đè nặng lên môi, lên mũi nàng, khiến nàng gần như ngạt thở.

"Ưm... ư..." Bạch Tố Mai cố gắng cựa quậy, nhưng sức lực của một phàm nhân sao có thể chống lại một tu sĩ?

Yên Nhược Tuyết cúi người xuống, mái tóc dài của nàng xõa xuống, chạm vào gò má của Bạch Tố Mai. Nàng thì thầm, hơi thở mang theo mùi rượu và hương thơm nữ tính nồng nàn, nhưng lời nói lại độc địa vô cùng:

"Đây mới là vị trí của ngươi, con chó cái. Mãi mãi nằm dưới chân của ta."

Nói đoạn, Yên Nhược Tuyết đưa hai tay ra sau, kéo cao chiếc váy lụa, lớp quần lót ren đen được nàng kéo sang một bên, để lộ hoàn toàn quang cảnh nơi tư mật nhất. Một khu rừng rậm rạp đã được tỉa tót gọn gàng, và ở giữa là một khe thịt hồng hào, sưng mọng. Mép âm hộ có phần hơi thâm lại sau những cuộc chơi điên cuồng với thành viên Viêm Diễm Bang, giờ đây đang ướt át, lấp lánh dâm thủy dưới ánh đèn.

Nàng nhún nhẹ mông, áp cái khe thịt nhớp nháp, nóng hổi đó thẳng vào đôi môi đỏ mọng của Bạch Tố Mai. Mùi hương nồng nàn, vừa quyến rũ vừa mang theo chút tanh ngọt của dâm thủy, xộc thẳng vào mũi nàng.

"Liếm đi, con điếm," Yên Nhược Tuyết ra lệnh, giọng đầy uy quyền. "Để ta xem... phu quân của chúng ta... đã dạy dỗ ngươi tốt đến thế nào?"

Nàng mím chặt môi, kiên quyết không tuân theo mệnh lệnh nhục nhã này. Thấy vậy, Yên Nhược Tuyết cười lạnh. Nàng ra hiệu cho Diễm Nhật.

Diễm Nhật bước tới, không nói một lời, dùng roi da quất mạnh vào bụng dưới của Bạch Tố Mai. Cơn đau đột ngột khiến nàng theo phản xạ há miệng ra. Ngay lập tức, Yên Nhược Tuyết ấn mạnh mông xuống, nhét cả mép âm hộ của mình vào miệng Bạch Tố Mai.

"Ực... ọc..."

Vị mặn chát của dâm thủy, mùi hương cơ thể của Yên Nhược Tuyết tràn ngập khoang miệng. Bạch Tố Mai muốn nôn ra, nhưng Yên Nhược Tuyết đã dùng hai tay giữ chặt đầu nàng, không cho nàng thoát.

"Ta nói, liếm!" Yên Nhược Tuyết gằn giọng. "Nếu không, ta sẽ bắt ngươi phải nuốt hết nước tiểu của ta!"

Bị đe dọa, bị ép buộc, Bạch Tố Mai không còn lựa chọn. Nàng nhắm mắt, nước mắt chảy dài. Nàng bắt đầu đưa lưỡi, run rẩy và vụng về, liếm láp khe thịt đang ở trong miệng mình. Đầu lưỡi nàng chạm vào âm vật đang sưng lên của Yên Nhược Tuyết.

"Aah... đúng rồi... như vậy..." Yên Nhược Tuyết rên lên một tiếng dâm đãng. Khoái cảm đột ngột khiến nàng ưỡn người, cặp mông ma sát mạnh hơn vào mặt Bạch Tố Mai.

"Liếm nữa đi, con chó cái! Dùng lưỡi của ngươi, làm ta sướng đi!"

Bạch Tố Mai, như một cỗ máy, tiếp tục liếm. Đầu lưỡi nàng xoay tròn, học theo những kỹ năng mà nàng bị ép phải thực hiện đêm qua, nhưng lần này, đối tượng lại là một nữ nhân. Dâm thủy của Yên Nhược Tuyết tuôn ra ngày càng nhiều, chảy tràn ra khóe miệng Bạch Tố Mai, làm ướt cả gò má và mái tóc của nàng.

Yên Nhược Tuyết bắt đầu thở dốc, cơ thể run lên. Nàng đưa tay xuống, tự vuốt ve bầu ngực qua lớp áo, tay kia mò vào trong quần lót, tìm đến âm vật, tự kích thích mình.

"A... sướng quá... sắp... sắp ra rồi... con điếm, há mồm ra... nuốt hết cho ta!"

Nàng gầm lên, cơ thể cong lại như con tôm. Một dòng chất lỏng nóng hổi, đặc sệt phun thẳng vào miệng và cổ họng Bạch Tố Mai. Sau cơn cao trào, Yên Nhược Tuyết thở hổn hển, ngồi trên mặt Bạch Tố Mai một lúc lâu mới đứng dậy.

Nàng nhìn xuống Bạch Tố Mai, người đang nằm đó, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, nước bọt và cả dâm thủy của nàng. Nàng cười một cách thỏa mãn.

"Thấy chưa, con chó cái? Đây mới là cách một nô lệ phục vụ. Giờ thì, nuốt hết đi, rồi bò lại đây, liếm sạch cả chân cho ta. Không được để sót một giọt nào."

Trong khi Bạch Tố Mai đang khổ sở nuốt xuống thứ chất lỏng nhục nhã, Yên Nhược Tuyết quay sang Diễm Dương, giọng ngọt ngào:

"Chủ nhân, người thấy thiếp dạy dỗ nó có tốt không?"

Diễm Dương cười ha hả:

"Tốt, tốt lắm. Lại đây để chủ nhân ban thưởng cho nàng."

...

Buổi chiều, sự tra tấn được nâng lên một tầm cao mới. Diễm Dương đặt trước mặt Bạch Tố Mai cái túi truyền dịch và ống dẫn.

"Chó thì phải sạch sẽ," hắn nói. Nhưng lần này, hắn không chỉ vào Diễm Nhật, mà nhìn sang Yên Nhược Tuyết. "Nhược Tuyết, hãy cho nó thấy một nô lệ ngoan ngoãn phải làm gì."

Yên Nhược Tuyết, không một chút do dự, bước tới trước mặt Diễm Nhật, quỳ xuống. Nàng thành thục dùng miệng hứng lấy dòng nước tiểu của hắn, không để rơi một giọt. Sau đó, nàng quay sang Bạch Tố Mai, ánh mắt đầy vẻ thượng đẳng và ra lệnh.

"Đến lượt ngươi, con chó cái. Hay là ngươi muốn ta giúp ngươi?"

Bạch Tố Mai kinh hoàng. Bị một nam nhân xa lạ sỉ nhục đã đành, giờ lại bị một "tỷ muội" khác, một tình địch, ra lệnh và thị phạm? Sự nhục nhã này nhân lên gấp bội. Nàng lết đến, run rẩy thực hiện lại hành động ghê tởm đó, dưới ánh mắt giám sát của cả ba người.

Sau khi cái túi đã đầy, Yên Nhược Tuyết cầm lấy ống dẫn, bước tới gần Bạch Tố Mai đang quỳ rạp. "Để ta giúp ngươi, kẻo ngươi lại làm bẩn sàn nhà của chủ nhân."

Nàng cười khẩy, ngồi xổm xuống, tự tay banh cặp mông trắng nõn của Bạch Tố Mai ra. Ngón tay thon dài của nàng cố tình miết mạnh lên lỗ hậu môn đang co rúm lại. "Xem này, vẫn còn khép chặt quá. Phải mở rộng ra mới được."

Nàng thô bạo đẩy ống dẫn vào. Cảm giác bị một nữ nhân khác xâm phạm nơi riêng tư nhất khiến Bạch Tố Mai co giật dữ dội. Dòng nước tiểu ấm nóng, dơ bẩn bắt đầu chảy vào cơ thể.

"Gâu! Gâu!" Nàng sủa lên, hai tiếng sủa khàn đặc, đầy đau đớn và tuyệt vọng.

"Tốt lắm," Diễm Dương cười. Yên Nhược Tuyết cũng cười, một nụ cười thỏa mãn. Nàng rút ống dẫn ra, rồi lấy chiếc Đuôi Cắm Rung hình đuôi rắn từ tay Diễm Dương.

"Chó thì phải có đuôi," nàng thì thầm vào tai Bạch Tố Mai, giọng ngọt ngào nhưng lời lẽ lại đầy ác độc. "Ta sẽ đích thân đeo nó cho ngươi, để ngươi luôn nhớ thân phận của mình."

Nàng dùng ngón tay của mình, bôi trơn bằng chính nước tiểu còn vương trên hậu môn của Bạch Tố Mai, rồi từ từ nhét phần cắm vào. Cây đuôi bắt đầu rung lên. Bạch Tố Mai quằn quại, dâm thủy rỉ ra không ngừng.

Yên Nhược Tuyết đứng dậy, dùng chân khều nhẹ vào cây đuôi rắn, khiến nó lắc lư. "Chủ nhân, xem này, nó trông giống một con chó cái thực thụ rồi. Nhưng thiếp nghĩ, nó cần được trừng phạt thêm vì sự chậm chạp lúc sáng."

Nàng nhìn Diễm Dương, ánh mắt lấp lánh một ý tưởng tàn độc. "Hay là... chúng ta cùng nhau 'dạy dỗ' nó đi? Để nó biết cảm giác được cả chủ nhân và một 'tỷ muội' cùng lúc ban ân là như thế nào."

Diễm Dương cười lớn, kéo Yên Nhược Tuyết vào lòng. "Ý kiến hay. Đêm nay, chúng ta sẽ cho con chó cái này biết, thế nào mới là địa ngục của khoái lạc."

Bạch Tố Mai nằm đó, trong vũng nước tiểu của chính mình, hậu môn cắm một cây đuôi rung động. Nàng nghe thấy cuộc đối thoại của họ, và một cơn tuyệt vọng còn lớn hơn cả cái chết ập xuống. Nàng đã không còn là Bạch Tố Mai nữa. Nàng chỉ là một con chó cái, một món đồ chơi, một công cụ để chủ nhân và tình địch của nàng cùng nhau mua vui.

...

Màn đêm buông xuống, nhưng trong Bạch Mai Cung, ánh sáng từ những ngọn đèn linh thạch vẫn rực rỡ, chiếu rọi một cảnh tượng còn đen tối hơn cả bóng đêm. Không khí đặc quánh mùi xạ hương nam tính, mùi nước tiểu khai nồng và mùi dâm thủy tanh ngọt, hòa quyện thành một thứ hương vị của địa ngục trần gian.

Bạch Tố Mai, giờ đây chỉ là một "con chó cái", đang quỳ rạp trên sàn đá lạnh lẽo. Cơ thể nàng run rẩy không ngừng. Cây đuôi rắn trong hậu môn vẫn rung lên từng đợt, tra tấn nàng bằng những cơn khoái cảm tê dại, bệnh hoạn, khiến âm hộ nàng không lúc nào khô ráo. Nàng không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn vào bốn cái chân trước mắt: hai của Diễm Dương, hai của Diễm Nhật.

Cánh cửa không gian lại một lần nữa mở ra. Yên Nhược Tuyết bước vào, nhưng lần này, nàng đã trút bỏ bộ váy lam thanh nhã. Trên người nàng chỉ còn lại một bộ nội y ren đen mỏng tang, bó sát, tôn lên từng đường cong hoàn mỹ và làn da trắng như tuyết. Nàng trông như một nữ hoàng của bóng đêm, kiêu sa, quyến rũ và đầy quyền lực.

Nàng đi thẳng đến bên Diễm Dương, ngồi vào lòng hắn, vòng tay qua cổ, hôn lên môi hắn một nụ hôn thật sâu và ướt át. Nụ hôn đó, đáng lẽ phải thuộc về Lạc Nam, giờ lại được trình diễn một cách công khai và đầy khiêu khích ngay trước mắt thê tử yêu quý nhất của hắn.

Sau nụ hôn, Yên Nhược Tuyết quay lại, ánh mắt nhìn xuống Bạch Tố Mai đầy vẻ thương hại và khinh bỉ. Nàng mỉm cười, một nụ cười của kẻ chiến thắng.

"Chắc ngươi đang tự hỏi, tại sao phu quân của ngươi không đến cứu ngươi, phải không, chó con?"

Giọng nàng ngọt như mật, nhưng từng chữ lại sắc như dao.

Bạch Tố Mai ngẩng lên, trong đôi mắt đẫm lệ ánh lên một tia hy vọng mong manh. Trải qua hơn một ngày hành xác, nàng cũng nhận ra được hai kẻ trước mặt đây không phải Lạc Nam, nhưng tu vi của nàng đã bị phong ấn hoàn toàn, không thể thoát khỏi tay mấy tên này mà cầu cứu phu quân được.

Yên Nhược Tuyết cười lớn, rồi nói ra lời nói tàn nhẫn nhất, dập tắt hoàn toàn tia hy vọng đó.

"Đừng mơ mộng nữa. Hai tỷ muội Diễm gia đang 'chăm sóc' hắn rất tốt. Với sức mạnh của hai nàng, ít nhất vài ngày tới, hắn sẽ không thể rời khỏi giường đâu. Hắn sẽ không có thời gian, và cũng không có sức lực để nghĩ đến một con chó cái như ngươi."

Một câu nói, như một bản án tử hình. Hy vọng cuối cùng của Bạch Tố Mai vỡ tan thành tro bụi. Phu quân của nàng... đang hoan lạc cùng những nữ nhân khác, trong khi nàng ở đây, bị biến thành một con vật. Nỗi đau của sự phản bội và tuyệt vọng khiến nàng gục xuống, tiếng sủa "gâu gâu" bật ra, không còn là sự đau đớn, mà là sự trống rỗng, sự chấp nhận số phận.

"Tốt lắm," Diễm Dương vỗ về Yên Nhược Tuyết, rồi ra lệnh.

"Đã đến lúc cho sủng vật của chúng ta thấy nó thuộc về nơi nào."

Yên Nhược Tuyết bước xuống, đi đến trước mặt Bạch Tố Mai, dùng mũi giày cao gót nâng cằm nàng lên.

"Ngươi thấy không, đây mới là vị trí của một nữ chủ nhân. Còn ngươi..."

Nàng dùng chân đá nhẹ vào cái bát kim loại rỗng tuếch trên sàn.

"...ngươi chỉ là một cái chậu chứa tinh, một cái bô cho bọn ta mà thôi."

Nàng quay sang Diễm Nhật.

"Phó chủ nhân, hãy để con chó này phục vụ ngài trước. Thiếp muốn xem kỹ năng của nó."

Diễm Nhật cười dâm đãng, kéo khóa quần. Hắn bắt Bạch Tố Mai bò đến, dùng miệng hầu hạ hắn. Nhưng lần này, Yên Nhược Tuyết đứng ngay bên cạnh, tay cầm chiếc roi da của Diễm Nhật.

"Liếm cho sạch! Mút cho sâu vào! Nếu ngươi làm Phó chủ nhân không hài lòng, ta sẽ quất nát cái mông của ngươi!"

Nàng vừa ra lệnh, vừa dùng đầu roi chọc nhẹ vào hậu môn đang cắm đuôi rắn của Bạch Tố Mai, khiến nàng co giật.

Bạch Tố Mai, trong sự giám sát và đe dọa của tình địch, phải ra sức liếm mút dương vật của Diễm Nhật, nuốt từng giọt dịch nhờn, cố gắng làm hài lòng hắn. Trong khi đó, Diễm Dương tiến tới từ phía sau. Hắn không nói gì, chỉ đơn giản là nhấc một chân nàng lên, dương vật to lớn của hắn, đã được bôi trơn bởi chính dâm thủy của nàng, từ từ đâm vào âm hộ.

"A... gâu..." Nàng sủa lên, miệng vẫn đang ngậm dương vật của Diễm Nhật.

Cơ thể nàng bị xâm chiếm từ cả hai phía, một bên là miệng, một bên là âm hộ. Yên Nhược Tuyết đứng trước mặt, khoanh tay nhìn, thỉnh thoảng lại dùng roi quất nhẹ vào vú, vào mông nàng, như một người chủ đang huấn luyện thú cưng.

"Oa, chủ nhân Diễm Dương," Yên Nhược Tuyết cười nói, giọng đầy khoái trá.

"Nó trông thật dâm đãng. Cái miệng thì đang ăn cặc, cái lồn thì đang bị ngài địt, còn cái lỗ đít thì đang cầu xin được chơi."

Nàng nói xong, liền quỳ xuống, tự tay rút cây đuôi rắn ra khỏi hậu môn Bạch Tố Mai. Lỗ hậu môn sưng đỏ, co thắt không ngừng. Yên Nhược Tuyết dùng ngón tay của mình, thọc sâu vào, khuấy đảo bên trong.

"A! A! Gâu!" Bạch Tố Mai giãy giụa, cảm giác bị một nữ nhân xâm phạm hậu môn còn nhục nhã hơn cả việc bị nam nhân địt.

Diễm Nhật không chịu nổi nữa, hắn gầm lên, bắn hết tinh dịch vào miệng Bạch Tố Mai, ép nàng phải nuốt xuống. Cùng lúc đó, Diễm Dương cũng thúc mạnh những cú cuối cùng, phun trào vào tử cung nàng.

"Đứng lên, con chó lười biếng. Buổi tiệc chỉ mới bắt đầu thôi."

Cơ thể mềm nhũn, kiệt sức của Bạch Tố Mai bị lôi xềnh xệch đến bên chiếc giường lớn. Yên Nhược Tuyết không chút thương tiếc, ném mạnh nàng lên. Lớp đệm lụa trắng muốt, mềm mại đáng lẽ phải là nơi ân ái của nàng và Lạc Nam, giờ đây lún xuống dưới thân thể trần truồng và dơ bẩn của nàng, trở thành một sân khấu của sự sỉ nhục.

Yên Nhược Tuyết lấy ra những sợi dây da đen bóng, mềm mại nhưng cực kỳ chắc chắn. Nàng trói chặt cổ tay và cổ chân của Bạch Tố Mai vào bốn cọc giường bằng gỗ mun, kéo căng cơ thể nàng ra thành một hình chữ X hoàn hảo và nhục nhã. Thân hình trắng ngần như tuyết của Bạch Tố Mai bị phơi bày toàn bộ. Bộ ngực căng tròn, chi chít vết roi đỏ, khẽ rung lên theo từng nhịp thở hổn hển. Cặp mông trắng nõn bị kéo căng, hơi nhô lên khỏi mặt giường, để lộ lỗ hậu môn sưng đỏ. Và ở giữa, âm hộ đã bị xâm phạm, sưng mọng, vẫn còn rỉ ra hỗn hợp dâm thủy và tinh dịch của Diễm Dương, lấp lánh dưới ánh đèn.

Yên Nhược Tuyết hài lòng ngắm nhìn "tác phẩm" của mình, rồi quay sang Diễm Dương, giọng nàng ngọt như đường nhưng lại ẩn chứa sự tàn độc không thể che giấu: "Chủ nhân, hôm nay, chúng ta hãy thử một trò mới. Hãy để con chó này... làm 'giường thịt' cho chúng ta."

Nói rồi, nàng cởi bỏ lớp nội y ren đen cuối cùng, để lộ thân thể hoàn mỹ không tì vết. Nàng leo lên giường, rồi nhẹ nhàng, đầy khiêu khích, nằm đè lên người Bạch Tố Mai. Làn da mềm mại, ấm áp và thơm tho của nàng áp lên cơ thể đang run rẩy, lạnh lẽo và chi chít vết thương của Bạch Tố Mai, tạo ra một sự tương phản tàn nhẫn. Nàng cố tình cựa quậy, để bộ ngực căng tròn của mình cọ xát, nghiền ép lên ngực Bạch Tố Mai, rồi cúi xuống, thì thầm vào tai nàng, hơi thở nóng bỏng mang theo mùi rượu và hương thơm nữ tính nồng nàn:

"Thấy không, chó con? Ngay cả khi làm giường, ngươi cũng phải mềm mại và ấm áp để làm chủ nhân của ngươi thoải mái."

Sau đó, Yên Nhược Tuyết dạng rộng hai chân, đặt lên hai bên sườn của Bạch Tố Mai, để âm hộ ướt át, mời gọi của mình hướng về phía Diễm Dương, người đang quỳ ở phía sau, giữa hai chân bị trói của Bạch Tố Mai.

Diễm Dương không khách sáo, hắn đè lên, dương vật to lớn, gân guốc của hắn tìm đến cửa huyệt của Yên Nhược Tuyết. Hắn không vội đâm vào, mà cố tình để phần thân dưới thô ráp, nóng hổi của dương vật cọ xát lên bụng và đùi non của Bạch Tố Mai. Cảm giác bị một bộ phận sinh dục nam xa lạ cọ lên da thịt mình khiến Bạch Tố Mai rùng mình, một luồng điện nhục nhã chạy dọc sống lưng.

"Aah... Chủ nhân... mau vào đi... thiếp không chịu nổi nữa rồi..." Yên Nhược Tuyết rên rỉ, hai tay nàng bấu chặt lấy vai Bạch Tố Mai, móng tay sắc nhọn bấm sâu vào da thịt, để lại những vết hằn đỏ ửng.

Diễm Dương thúc mạnh. Dương vật của hắn xuyên qua lớp lông dâm đãng của Yên Nhược Tuyết, đâm sâu vào bên trong. Một tiếng "phốc" ướt át, dâm mỹ vang lên. Cú thúc mạnh đến nỗi cả hai cơ thể cùng lún sâu xuống, ép chặt lên người Bạch Tố Mai, khiến nàng gần như ngạt thở.

Diễm Nhật cũng không đứng yên. Hắn leo lên giường từ phía đầu, quỳ xuống, túm lấy tóc Bạch Tố Mai, kéo cằm nàng lên. Dương vật của hắn, vẫn còn vương mùi tinh dịch của chính hắn mà nàng vừa bị ép nuốt, lại một lần nữa đâm vào miệng nàng, lấp đầy khoang miệng.

Bạch Tố Mai nằm dưới cùng, hoàn toàn bất lực, biến thành một tấm đệm thịt.

"A... sướng... Chủ nhân... mạnh nữa... địt nát lồn con điếm này đi... Aaa!" Yên Nhược Tuyết hét lên, hông của nàng đẩy ngược lại, phối hợp nhịp nhàng với Diễm Dương, tạo ra những âm thanh dâm loạn nhất. Mỗi nhịp thúc của họ lại nghiền ép cơ thể Bạch Tố Mai ở dưới.

Diễm Nhật cũng không chịu thua, hắn nắm tóc Bạch Tố Mai, bắt đầu thúc mạnh vào miệng nàng, mô phỏng lại nhịp điệu của Diễm Dương, ép nàng phải mút, phải cử động theo ý hắn.

Bạch Tố Mai hoàn toàn bị biến thành một công cụ, một món đồ vật. Nàng không còn là một sinh vật có ý chí, mà chỉ là một cái xác không hồn, một cái lỗ để phát tiết và một tấm đệm thịt cho cuộc vui bệnh hoạn của những kẻ khác. Sự sa ngã đã hoàn tất, không còn đường lui. Trong màn tra tấn đa giác quan này, ý thức của nàng dần tan rã, chỉ còn lại những phản xạ co giật theo từng nhịp xâm phạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #18#ntr