Chương 13: Sụp đổ
Ngày thứ ba bắt đầu không phải bằng mệnh lệnh lời nói, mà bằng âm thanh. Bạch Tố Mai đang nằm co ro trên sàn đá, cố gắng chìm vào giấc ngủ để quên đi thực tại nhục nhã, thì một tiếng "tách" khô khốc vang lên.
Diễm Dương, trong lốt "Lạc Nam", đứng giữa phòng, ngón tay cái và ngón trỏ vừa búng vào nhau. Hắn không nói gì, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, chờ đợi.
Bạch Tố Mai bối rối, nàng không hiểu.
Vút!
Một ngọn roi da xé gió, quất mạnh vào cặp mông trắng nõn của nàng. Cơn đau rát bỏng khiến nàng giật nảy mình, một tiếng "gâu" uất ức bật ra khỏi cổ họng. Vết lằn đỏ tươi hiện lên trên da thịt, như một lời cảnh cáo. Diễm Nhật đứng đó, tay cầm roi, mặt không biểu cảm.
"Ta nói lại một lần," giọng Diễm Dương vang lên, chậm rãi và rõ ràng. "Khi ta búng tay, ngươi, con chó cái của ta, phải lập tức nằm ngửa, banh rộng hai chân, để lộ cái lỗ dâm đãng của ngươi ra cho chủ nhân xem. Rõ chưa?"
Nàng nức nở gật đầu, cố gắng ghi nhớ.
Tách! Hắn lại búng tay.
Lần này, ký ức về ngọn roi khiến cơ thể nàng phản ứng trước cả lý trí. Nàng hoảng loạn lật người, nằm ngửa ra sàn, hai chân run rẩy banh rộng ra, phơi bày âm hộ đã sưng đỏ và ướt át vì cây đuôi rắn rung động không ngừng. Nàng nhắm nghiền mắt, cảm giác nhục nhã khi phải phơi bày nơi riêng tư nhất theo một tín hiệu đơn giản khiến toàn thân nóng bừng.
Cốc, cốc. Hắn dùng ngón tay gõ hai tiếng lên mặt bàn gỗ.
Nàng lại ngơ ngác.
Vút! Một ngọn roi nữa quất xuống, lần này vào bắp đùi non của nàng, cơn đau nhói khiến nàng co rúm lại.
"Khi ta gõ bàn," hắn nói, giọng đầy uy quyền, "ngươi phải lập tức quỳ xuống, chổng mông lên thật cao, để ta thấy rõ cái đuôi của ngươi, để ta thấy cái lỗ đít của ngươi đã sẵn sàng phục vụ chưa."
Suốt buổi sáng hôm đó, Diễm Dương liên tục tạo ra các tín hiệu. Tách! Nàng nằm ngửa, banh chân. Cốc, cốc! Nàng quỳ xuống, chổng mông. Ban đầu, nàng còn do dự, chậm chạp, và mỗi lần như vậy, ngọn roi của Diễm Nhật lại không chút do dự mà quất xuống. Những vệt lằn đỏ chi chít hằn lên mông, lên đùi, lên lưng nàng. Cơn đau thể xác và sự sỉ nhục khi phải thực hiện những tư thế dâm đãng như một con rối đã khắc sâu vào tiềm thức nàng. Dần dần, cơ thể nàng học được cách tuân lệnh. Tiếng búng tay vang lên, cơ thể nàng tự động nằm ngửa. Tiếng gõ bàn vang lên, nàng tự động chổng mông. Nàng không còn suy nghĩ, chỉ còn phản xạ, một phản xạ của nỗi sợ hãi và sự phục tùng.
Buổi trưa, sau khi bị ép phải liếm sạch sàn nhà vương vãi tinh dịch của Diễm Dương và Diễm Nhật, nàng được "tha" cho nằm nghỉ. Nàng nằm sõng soài, cơ thể rã rời, trần truồng và dơ bẩn. Cây đuôi rắn trong hậu môn vẫn rung lên từng đợt, tra tấn nàng bằng những cơn khoái cảm dai dẳng, bệnh hoạn.
Đúng lúc này, không gian trong Bạch Mai Cung khẽ dao động.
"Tố Mai tỷ!"
Giọng nói trong trẻo, đáng yêu của Lý Trúc Loan vang lên. Nàng đã ngồi đả tọa ba ngày, cảm thấy buồn chán không chịu nổi nên tìm đến.
Trái tim Bạch Tố Mai như ngừng đập. Cứu tinh! Đúng là cứu tinh rồi! Nàng hoảng loạn nhìn quanh, thấy Diễm Dương và Diễm Nhật vẫn đứng đó, trên môi là nụ cười tà ác.
Lý Trúc Loan bước vào, nhìn thấy Bạch Tố Mai đang nằm trên sàn. "Tỷ sao thế? Sao lại nằm dưới đất?"
Trước khi Bạch Tố Mai kịp mở miệng, Diễm Dương (trong lốt "Lạc Nam") đã nhanh chóng dùng bí pháp, tạo ra một lớp không gian cách ly mỏng manh nhưng hiệu quả xung quanh Lý Trúc Loan. Đồng thời, hắn dùng thần niệm truyền âm thẳng vào đầu Bạch Tố Mai:
"Chó con, nếu ngươi dám hó hé một lời, ta sẽ lập tức hiện hình, giết chết nó ngay trước mặt ngươi. Sau đó ta sẽ nói với Lạc Nam rằng chính ngươi đã hại chết nó. Ngươi hiểu chưa?"
Lời đe dọa tàn độc khiến Bạch Tố Mai chết lặng. Nàng không thể cầu cứu, nếu không Trúc Loan sẽ chết. Nàng bị dồn vào đường cùng.
Trong mắt Lý Trúc Loan, cảnh tượng hoàn toàn khác. Nàng chỉ thấy Bạch Tố Mai đang mặc một bộ y phục tu luyện màu trắng, ngồi xếp bằng trên nệm hương, mồ hôi lấm tấm trên trán, dường như đang ở giai đoạn đột phá quan trọng.
"A, Tố Mai tỷ đang luyện công sao?" Lý Trúc Loan tự nói, rồi rón rén đi lại gần. "Trông tỷ có vẻ mệt mỏi lắm."
Bạch Tố Mai nhìn thấy Trúc Loan đang ở rất gần, nhưng giữa họ lại như có một bức tường vô hình. Nàng muốn hét lên, muốn gào thét cầu cứu, nhưng lời đe dọa của Diễm Dương như một vòng kim cô siết chặt lấy cổ họng.
Cùng lúc đó, Diễm Dương tiến tới, hắn không nói một lời, chỉ đơn giản là quỳ xuống, banh rộng hai chân đang run rẩy của Bạch Tố Mai ra. Dương vật to lớn, gân guốc của hắn, đã cương cứng từ lâu, từ từ đâm vào âm hộ đã ướt đẫm của nàng.
"Aaaaaa... CỨU... CỨU TA VỚI... TRÚC LOAN!!!"
Bạch Tố Mai gào lên trong câm lặng. Tiếng hét của nàng chỉ vang lên trong đầu, nhưng không một âm thanh nào lọt ra ngoài. Nàng nhìn Trúc Loan đang ở ngay trước mặt, chỉ cách vài bước chân, nhưng cô bé hoàn toàn không nghe thấy, không nhìn thấy.
Lý Trúc Loan chỉ thấy Bạch Tố Mai khẽ nhíu mày, cơ thể hơi rung lên. Cô bé ngây thơ nghĩ rằng đó là do luyện công quá sức.
"Tỷ cố lên nhé! Trông tỷ sắp đột phá rồi đó! Muội không làm phiền nữa, muội ra ngoài chờ."
Nói rồi, cô bé vui vẻ quay lưng đi.
"ĐỪNG... ĐỪNG ĐI!!! CỨU TA!!!"
Bạch Tố Mai điên cuồng gào thét trong tâm trí. Nàng cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể phàm nhân yếu ớt sao có thể chống lại hai tên ác quỷ? Diễm Dương bắt đầu thúc mạnh, mỗi cú thúc như muốn xé toạc cơ thể và cả linh hồn nàng. Diễm Nhật cũng tiến tới, hắn rút cây đuôi rắn ra khỏi hậu môn nàng, rồi thay thế bằng dương vật nóng bỏng của mình.
"A... gâu... gâu..."
Bạch Tố Mai nhìn theo bóng lưng của Lý Trúc Loan, hy vọng duy nhất của nàng, đang dần xa, dần xa... rồi biến mất. Cánh cửa không gian đóng lại.
Sự bất lực tột cùng, cảm giác hy vọng bị dập tắt một cách tàn nhẫn ngay trước mắt, đã phá vỡ hoàn toàn những mảnh vụn ý chí cuối cùng của nàng. Nàng không còn gào thét nữa. Tâm trí nàng hoàn toàn sụp đổ.
Nàng thôi không giãy giụa, cơ thể mềm nhũn ra, mặc cho hai gã đàn ông tàn phá. Nàng chỉ nằm đó, đôi mắt mở to, vô hồn nhìn lên trần nhà. Nước mắt cứ thế tuôn ra, không phải vì đau đớn hay nhục nhã, mà là vì sự tuyệt vọng đến cùng cực. Nàng chỉ thút thít khóc, như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Lồn vẫn ngửa cao, bị dương vật của Diễm Dương đâm vào rút ra liên hồi. Lỗ đít cũng bị Diễm Nhật thúc mạnh không thương tiếc. Nhưng nàng không còn cảm giác gì nữa. Nàng đã chết, chết từ bên trong.
Diễm Dương và Diễm Nhật nhìn thấy sự sụp đổ của nàng, chúng cười lên khoái trá. Chúng biết, từ giờ phút này, con xà tinh cao ngạo đã thực sự bị bẻ gãy. Nàng sẽ không còn phản kháng nữa. Nàng đã trở thành một con búp bê thịt, một cái lỗ để chúng phát tiết, một món đồ chơi hoàn toàn thuộc về chúng.
...
Cánh cửa không gian vừa khép lại sau lưng Lý Trúc Loan, thế giới của Bạch Tố Mai cũng sụp đổ theo. Hy vọng cuối cùng, le lói như một đốm lửa trước cơn bão, đã bị dập tắt một cách tàn nhẫn. Nàng nằm đó, trên nền đá lạnh lẽo, nước mắt đã cạn khô, chỉ còn lại sự trống rỗng đến chết lặng. Tiếng gào thét của nàng vẫn còn vang vọng trong tâm trí, nhưng bên ngoài chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Diễm Dương và Diễm Nhật không cho nàng một giây phút nào để gặm nhấm nỗi đau. Chúng muốn lợi dụng chính sự sụp đổ này, sự tuyệt vọng này, để đập nát những mảnh vỡ ý chí cuối cùng và ép nàng vượt qua những ranh giới cấm kỵ nhất.
Diễm Dương, vẫn trong lốt "Lạc Nam" mà nàng từng yêu say đắm, bước tới. Hắn không nói một lời, chỉ cúi xuống, dùng một tay xốc nách nàng lên như xốc một con búp bê rách. Cơ thể phàm nhân yếu ớt của nàng không có chút sức lực nào để chống cự. Hắn kéo cái xác không hồn của nàng về phía chiếc ghế chủ tọa, rồi ngồi xuống, đặt nàng ngồi vào lòng mình.
Hắn ôm nàng từ phía sau, một cái ôm đáng lẽ phải ấm áp và an toàn, giờ đây lại lạnh lẽo và đầy chiếm hữu. Hắn vùi mặt vào mái tóc trắng như tuyết của nàng, hít một hơi thật sâu.
"Thấy chưa, chó con?" Giọng hắn thì thầm bên tai nàng, một sự "an ủi" bệnh hoạn và đầy mỉa mai. "Không ai cứu được ngươi đâu. Cả thế giới này đã bỏ rơi ngươi rồi. Chỉ có ta và Phó chủ nhân ở đây với ngươi thôi. Chúng ta mới là 'gia đình' thực sự của ngươi."
Hai từ "gia đình" như một nhát dao độc, xoáy sâu vào vết thương lòng đang rỉ máu của nàng. Nàng run lên, nhưng không còn sức để khóc.
Hắn ra hiệu cho Diễm Nhật. Diễm Nhật bước tới, không nói một lời, quỳ xuống ngay trước mặt hai người, đối diện với khuôn mặt vô hồn của Bạch Tố Mai. Hắn kéo khóa quần, dương vật to lớn, sẫm màu, đầy gân guốc bật ra, sừng sững như một lời thách thức nhục nhã.
"Một gia đình thì phải chia sẻ mọi thứ," Diễm Dương tiếp tục, giọng nói trầm thấp như một lời thôi miên.
"Giờ, hãy cho ta thấy ngươi yêu quý 'gia đình' mới này thế nào. Dùng miệng của ngươi, làm cho Phó chủ nhân thoải mái, trong khi ta ở ngay sau lưng ngươi."
Bạch Tố Mai, với đôi mắt vô hồn, không phản kháng. Nàng đã quá mệt mỏi, quá tuyệt vọng để có thể suy nghĩ. Nàng để mặc cho Diễm Dương điều khiển cơ thể mình như một con rối. Bàn tay hắn đặt sau gáy nàng, nhẹ nhàng đẩy người nàng về phía trước.
Nàng cúi người xuống, khuôn mặt xinh đẹp tiến lại gần khối thịt nóng hổi, đầy mùi xạ hương nam tính xa lạ. Nàng theo bản năng hé miệng ra. Diễm Nhật không chút do dự, nắm lấy dương vật của mình, đâm thẳng vào.
Cảnh tượng vô cùng quái đản và dâm loạn. Nàng ngồi gọn trong lòng "chủ nhân", được hắn ôm ấp, ve vuốt, nhưng miệng lại đang phải ngậm dương vật của một kẻ khác. Sự thân mật giả tạo và sự sỉ nhục trần trụi hòa quyện vào nhau, tạo thành một cảm giác tra tấn tâm lý cực độ, phá vỡ mọi logic mà nàng từng biết.
"Đúng rồi... chó con ngoan..." Diễm Dương thì thầm, bàn tay đang ôm eo nàng không còn chỉ xoa nắn, mà bắt đầu trượt xuống dưới. Ngón tay thô ráp của hắn len lỏi qua lớp lông xà tinh mềm mại, tìm đến khe huyệt đã ướt đẫm. Hắn không ngần ngại thọc sâu một ngón tay vào, khuấy đảo bên trong.
"Phải chăm sóc tốt cho mọi thành viên trong gia đình."
Bạch Tố Mai giật nảy mình. Nàng bị kẹp ở giữa. Miệng bị lấp đầy bởi dương vật đang từ từ thúc nhẹ. Âm hộ bị ngón tay khuấy đảo, chạm vào những điểm nhạy cảm nhất. Hậu môn vẫn còn cắm cây đuôi rắn đang rung lên từng đợt. Cả ba lỗ huyệt đều bị xâm chiếm cùng một lúc.
Nàng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể ưỡn người lên theo từng nhịp xâm phạm. Nỗi đau của sự tuyệt vọng dần bị thay thế bởi một cơn sóng khoái cảm dâng trào không thể kiểm soát. Một khoái cảm bệnh hoạn, đến từ sự phục tùng tuyệt đối, từ việc bị biến thành một món đồ chơi chung.
Diễm Nhật bắt đầu tăng tốc, dương vật của hắn ra vào miệng nàng, mỗi cú thúc lại chạm đến cổ họng, khiến nàng phải ngửa đầu ra sau, tựa vào ngực Diễm Dương. Nước bọt và dịch nhờn chảy ra khóe miệng, nhỏ giọt xuống ngực nàng. Cùng lúc đó, ngón tay của Diễm Dương trong âm hộ nàng cũng di chuyển nhanh hơn, móc vào thành thịt, mô phỏng lại nhịp điệu của Diễm Nhật.
Cơ thể nàng như một cây cung bị kéo căng đến cực hạn. Khoái cảm từ ba nơi khác nhau cùng lúc ập đến, dồn dập, mãnh liệt. Nàng không thể chịu đựng được nữa.
Nàng đạt đến cao trào trong sự im lặng. Một cơn co giật dữ dội chạy khắp cơ thể, hai chân duỗi thẳng, các ngón chân co quắp lại. Dâm thủy phun ra thành một dòng mạnh, bắn ướt cả tay Diễm Dương và đùi nàng. Miệng nàng cố gắng mút mạnh hơn, như một phản xạ vô điều kiện.
Đó là lần đầu tiên, khoái cảm của nàng không đến từ sự chống cự hay đau đớn, mà đến từ sự chấp nhận hoàn toàn thân phận mới của mình – một món đồ chơi chung, một vật sở hữu trong một "gia đình" bệnh hoạn. Linh hồn nàng đã chết, nhưng cơ thể nàng lại đang tái sinh, thành một thứ chỉ biết đến dục vọng và sự phục tùng.
...
Ngày thứ tư bắt đầu bằng một sự im lặng đáng sợ. Diễm Dương không tra tấn nàng, không ra lệnh cho nàng. Hắn chỉ ngồi đó, nhìn nàng, một con chó cái trần truồng đang nằm co ro trong góc phòng, cơ thể vẫn còn run rẩy sau đêm thác loạn. Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả roi vọt, nó khiến nàng thấp thỏm, không biết cơn ác mộng nào sắp ập đến.
Sau một hồi, hắn đứng dậy. Bằng một cái phất tay, không gian xung quanh Bạch Tố Mai biến đổi. Những bức tường quen thuộc của Bạch Mai Cung tan biến, thay vào đó là những hành lang đá vô tận, chằng chịt, tạo thành một mê cung phức tạp và lạnh lẽo. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đuốc trên tường hắt lên những bóng đen kỳ dị, không khí vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt. Đây chính là loại mê trận sở trường mà Diễm Dương đã học được tại Thánh Linh Học Phủ.
"Chó con," giọng Diễm Dương vẫn trong lốt Lạc Nam vang vọng khắp mê cung, như tiếng của một vị thần từ trên cao phán xuống.
"Trò chơi bắt đầu. Ngươi phải bò trong mê cung này để tìm chủ nhân của ngươi. Ở mỗi ngã rẽ, ngươi sẽ thấy hai phiên bản của ta. Một là thật, một là ảo ảnh. Ngươi phải dùng bản năng của một con chó để tìm ra chủ nhân thật sự và phục vụ ngài ấy."
Bạch Tố Mai với cây đuôi rắn vẫn cắm trong hậu môn, run rẩy bò những bước đầu tiên. Sàn đá thô ráp cọ vào đầu gối và lòng bàn tay nàng, đau rát. Nàng bò đến ngã rẽ đầu tiên. Đúng như hắn nói, hai "Lạc Nam" hiện ra, đứng ở hai lối đi riêng biệt.
Một người mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp hệt như Lạc Nam mà nàng ghi nhớ trong tim. Người đó chìa tay ra, như muốn nâng nàng dậy, như muốn cứu vớt nàng. Người còn lại thì đứng khoanh tay, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn xuống nàng đầy vẻ uy quyền và xa cách.
Nàng do dự. Linh hồn nàng, dù đã bị vấy bẩn, vẫn khao khát sự dịu dàng đó. Một tia hy vọng mong manh le lói.
"Có lẽ... có lẽ đây mới là phu quân thật. Ngài ấy đến để cứu mình..."
Với chút hy vọng cuối cùng, nàng bò về phía ảo ảnh đang mỉm cười. Nàng ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, định cất tiếng gọi "phu quân". Nhưng khi tay nàng vừa chạm vào gấu quần của hắn, ảo ảnh tan biến như khói sương.
Vút!
Một ngọn roi da xé toạc không khí, quất mạnh xuống tấm lưng trần trắng nõn của nàng. Cơn đau rát bỏng khiến nàng rú lên, ngã vật ra sàn. Diễm Nhật thật xuất hiện từ bóng tối, cây roi trên tay hắn vẫn còn rung nhẹ.
"Ngu ngốc!" Giọng hắn lạnh như băng.
"Chủ nhân của ngươi không bao giờ dịu dàng với một con chó!"
Bạch Tố Mai nức nở, vết lằn mới hằn sâu trên da thịt, nhắc nhở nàng về sự lựa chọn sai lầm. Nàng bò tiếp, nước mắt hòa với máu từ những vết thương cũ rỉ ra. Nàng đến ngã rẽ thứ hai. Lại là hai "Lạc Nam". Một dịu dàng, một lạnh lùng.
Lần này, nàng không dám hy vọng nữa. Nàng nhìn vào kẻ có ánh mắt lạnh như băng, kẻ toát ra khí chất của một kẻ thống trị tàn nhẫn. Nàng nhận ra, đó mới là "chủ nhân" đã hành hạ nàng suốt những ngày qua. Nàng chậm rãi, đầy khuất phục, bò đến trước mặt hắn, cúi đầu thật thấp, rồi vươn lưỡi ra, liếm sạch bụi bẩn trên đôi giày da của hắn.
"Tốt," giọng Diễm Dương thật vang lên, đầy vẻ hài lòng. Hắn ngồi xổm xuống, nâng cằm nàng lên. "Phần thưởng cho sự lựa chọn đúng đắn."
Hắn không nói gì thêm, chỉ đơn giản là kéo nàng lại, đặt nàng nằm ngửa ra sàn, banh rộng hai chân nàng ra. Dương vật to lớn của hắn không một chút báo trước, đâm thẳng vào âm hộ đã ướt đẫm của nàng. Nàng rên lên, một tiếng rên không còn là đau đớn, mà là sự chấp nhận. Hắn xâm phạm nàng ngay tại đó, giữa hành lang lạnh lẽo của mê cung, như một con thú đang thị uy với sủng vật của mình.
Trò chơi tiếp diễn. Cả một ngày dài, nàng phải bò qua vô số ngã rẽ. Mỗi lần chọn sai, nàng sẽ bị Diễm Nhật dùng roi trừng phạt. Vết thương trên người ngày càng nhiều, chi chít, đau đớn. Mỗi lần chọn đúng, nàng sẽ được Diễm Dương "ban thưởng" bằng cách xâm phạm một lỗ bất kỳ trên cơ thể. Có lúc là âm hộ, có lúc là hậu môn, có lúc lại là cái miệng nhỏ bé.
Dần dần, nàng không còn suy nghĩ bằng lý trí nữa. Tâm trí nàng đã hình thành một phản xạ bệnh hoạn:
Sự dịu dàng là giả dối, là cạm bẫy, sẽ dẫn đến đau đớn. Chỉ có sự lạnh lùng, uy quyền, tàn nhẫn mới là thật, mới là dấu hiệu của chủ nhân, và nó sẽ mang lại khoái cảm.
Nàng không còn sợ hãi sự tàn nhẫn nữa. Ngược lại, nàng bắt đầu khao khát nó. Mỗi khi thấy hai bóng hình, nàng sẽ không chút do dự mà bò về phía kẻ lạnh lùng hơn, bởi nàng biết, đó là con đường duy nhất dẫn đến "phần thưởng", đến sự giải thoát trong khoái lạc. Nàng bắt đầu học cách "yêu" sự thống trị, khao khát bị trừng phạt để được ban ơn.
Đến cuối ngày, khi ảo ảnh mê cung tan biến, nàng kiệt sức gục xuống sàn Bạch Mai Cung. Toàn thân nàng chi chít vết thương, và cơ thể ngập ngụa trong tinh dịch của cả hai tên ác quỷ. Nhưng trong đôi mắt nàng, sự sợ hãi và hoang mang đã biến mất, thay vào đó là một sự phục tùng trống rỗng.
Tâm trí nàng đã hoàn toàn bị định hình lại. Nàng đã sẵn sàng cho bước cuối cùng: hoàn toàn từ bỏ khế ước cũ, để đón nhận một sợi xích mới, một lòng trung thành mới với kẻ đã phá hủy nàng, kẻ mà nàng giờ đây nhận ra là chủ nhân thực sự của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com