Chương 14: Nô lệ ngoan ngoãn
Trải qua gần một tuần huấn luyện địa ngục, Diễm Dương hoàn toàn hài lòng với "tác phẩm" mới của mình. Bạch Tố Mai, con xà tinh từng cao ngạo và trung thành, giờ đây đã bị đập nát và nhào nặn lại thành một thứ hoàn toàn khác. Hắn quyết định đi đến nước cờ cuối cùng: Ghi đè khế ước chủ tớ.
Nghi thức diễn ra trong một buổi sáng. Bạch Tố Mai quỳ rạp trên sàn, trần truồng và run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì sự phấn khích bệnh hoạn. Diễm Dương, trong hình dạng thật, đặt tay lên trán nàng, một luồng linh khí từ từ xâm nhập vào linh hồn nàng. Hắn dùng bí pháp của pháp quyết mà hắn học được từ điển tịch bí ẩn của Thánh Linh Học Phủ, một kỹ thuật tàn độc, để ép linh hồn nàng phải thừa nhận một chủ nhân mới.
Bạch Tố Mai không chống cự. Tâm trí nàng đã được lập trình lại để khao khát sự thống trị này. Nàng cảm nhận được sợi dây liên kết thiêng liêng với Lạc Nam đang mờ dần, rạn nứt, rồi bị một sợi dây khác, đen tối và mạnh mẽ hơn, bao bọc và ghi đè lên. Khi nghi thức kết thúc, nàng ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt nàng, hình bóng Diễm Dương giờ đây không còn là kẻ thù, mà là một vị thần, là chủ nhân duy nhất của nàng.
Nếu khế ước cũ với Lạc Nam là 10 phần, thì giờ đây 9 phần trong đó đã bị ma khí của Diễm Dương chiếm hữu. Nàng vẫn sẽ cảm thấy thân thiết khi gặp Lạc Nam thật, nhưng đó chỉ là một thói quen mờ nhạt, không còn sự si mê và phục tùng tuyệt đối như trước nữa.
Diễm Dương cực kỳ hài lòng. Hắn cúi xuống, nâng cằm nàng lên. "Từ nay, ngươi là chó của ta."
"Vâng... thưa Chủ nhân." Giọng nàng khàn đặc, nhưng đầy vẻ thuần phục.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bật ra. Yên Nhược Tuyết, Diễm Hồng Liên và Diễm Điệp Tình cùng bước vào. Cả ba vừa kết thúc nhiệm vụ "câu dẫn" Lạc Nam thật. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt – Bạch Tố Mai trần trụi, trên người vẫn còn dấu vết của những ngày huấn luyện, đang quỳ thuần phục dưới chân Diễm Dương – ba nàng không khỏi nhếch mép cười.
Các nàng vốn là nô lệ của hắn, luôn ngấm ngầm tranh giành sự sủng ái. Giờ đây, có thêm một nô lệ mới, một "tình địch" cũ, lại còn là một yêu tộc bị chủ nhân coi như chó cái, cảm giác cao cao tại thượng và quyền lực bất giác dâng lên trong lòng cả ba.
Yên Nhược Tuyết, với vẻ thanh cao lãnh đạm, bước tới đầu tiên. Nàng đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Bạch Tố Mai như một món hàng.
"Chà, xem ra chủ nhân đã có một món đồ chơi mới. Trông cũng... khá ngoan ngoãn so với hôm trước nha."
Diễm Hồng Liên, hừng hực như lửa, cười khẩy. Nàng dùng mũi giày đá nhẹ vào mông Bạch Tố Mai. "Chó thì phải biết vẫy đuôi chứ nhỉ? Sao lại nằm im thế kia?"
Diễm Điệp Tình, với vẻ thanh thuần đáng yêu, lại có một ý tưởng tàn độc hơn. Nàng khúc khích cười, rồi nói với hai người kia:
"Hai tỷ, hay là chúng ta thử xem... con chó này trung thành đến đâu đi?"
Một trò chơi dâm loạn và hạ đẳng nảy ra trong đầu ba nữ chủ nhân mới.
Yên Nhược Tuyết ra lệnh: "Chó cái, lại đây."
Bạch Tố Mai lập tức bò đến, cúi đầu dưới chân Yên Nhược Tuyết.
"Trò chơi rất đơn giản," Yên Nhược Tuyết nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy ác ý.
"Chúng ta sẽ để lại 'mùi hương' của mình ở ba góc phòng. Nhiệm vụ của ngươi, là dùng cái mũi chó của ngươi để tìm ra và 'làm sạch' nó. Nếu ngươi tìm đúng và làm sạch tốt, ngươi sẽ được thưởng. Nếu tìm sai..."
Nàng liếc sang chiếc roi da trên bàn. "...ngươi sẽ biết hậu quả."
Nói rồi, Yên Nhược Tuyết đi đến góc phòng đầu tiên. Nàng vén váy, không một chút ngượng ngùng, ngồi xổm xuống và tiểu ra một vũng nhỏ trên sàn. Mùi nước tiểu thanh tao nhưng vẫn không giấu được sự khai nồng đặc trưng.
Diễm Hồng Liên cười lớn, đi đến góc thứ hai. Nàng táo bạo hơn, tựa lưng vào tường, banh rộng hai chân, dùng ngón tay tự móc ngoáy âm hộ của mình. Một lúc sau, một dòng dâm thủy đặc sệt, trong suốt chảy xuống, tạo thành một vệt dài trên sàn.
"Của ta thì có mùi dâm đãng hơn đấy, chó con à."
Diễm Điệp Tình, trông có vẻ ngây thơ nhất, lại làm một việc kinh khủng nhất. Nàng lấy ra một cái lọ nhỏ từ trong túi, đó là tinh dịch của Lạc Nam thật mà nàng đã dùng miệng để "thu thập" được đêm qua. Nàng đổ một ít ra góc phòng thứ ba. Mùi hương quen thuộc của chủ nhân cũ hòa quyện trong không khí.
"Bắt đầu đi, chó săn." Diễm Dương ra lệnh.
Bạch Tố Mai bị bịt mắt lại. Nàng phải dùng khứu giác, bản năng của một yêu tộc, để tìm kiếm. Nàng bò bằng bốn chân, cái mũi hít hít trên sàn.
Nàng nhanh chóng ngửi thấy mùi nước tiểu của Yên Nhược Tuyết. Nàng bò đến, không một chút do dự, dùng lưỡi liếm sạch vũng nước tiểu, cho đến khi sàn nhà sạch bóng và không còn mùi.
"Tốt lắm," Yên Nhược Tuyết hài lòng. "Thưởng cho nó đi, Hồng Liên."
Diễm Hồng Liên bước tới, ngồi lên mặt Bạch Tố Mai, bắt nàng phải liếm sạch âm hộ của mình như một phần thưởng.
Tiếp theo, nàng ngửi thấy mùi dâm thủy của Diễm Hồng Liên. Nàng cũng bò đến và liếm sạch. Lần này, Diễm Điệp Tình là người "thưởng" cho nàng bằng cách bắt nàng liếm chân.
Cuối cùng, là góc phòng thứ ba. Mùi hương quen thuộc của Lạc Nam xộc vào mũi nàng. Một thoáng, một tia ký ức mờ nhạt trỗi dậy. Trái tim nàng khẽ nhói lên. Nhưng khế ước mới đã ghi đè tất cả. Nàng chỉ biết đây là một "mùi hương" khác mà nàng phải làm sạch. Nàng bò đến, liếm sạch vũng tinh dịch của người nàng từng yêu nhất khỏi sàn nhà, không một chút cảm xúc.
Khi nàng hoàn thành nhiệm vụ, cả ba nữ nhân cùng cười lớn. Chúng đã thành công. Chúng không chỉ biến nàng thành một con chó, mà còn biến nàng thành một con chó phải liếm dọn những thứ dơ bẩn nhất của chính những kẻ đã hạ nhục nàng, thậm chí là cả dấu vết của người nàng từng yêu.
Diễm Dương vỗ tay.
"Trò chơi kết thúc. Các ngươi đã có một con chó săn rất ngoan. Giờ thì, đến lúc chủ nhân thật sự ban thưởng rồi."
Hắn kéo cả bốn nữ nhân lại, bắt đầu một đêm thác loạn mới, nơi Bạch Tố Mai không còn là nạn nhân duy nhất, mà là kẻ hạ đẳng nhất trong số những nô lệ, phải phục vụ cho cả chủ nhân và những nữ chủ nhân mới của mình.
Trò chơi kết thúc, nhưng địa ngục trong Bạch Mai Cung chỉ vừa mới hé mở cánh cửa của nó. Không khí đặc quánh lại, ngột ngạt bởi mùi mồ hôi, mùi dâm thủy tanh ngọt, mùi nước tiểu khai nồng và thứ mùi xạ hương nam tính nồng nặc của hai gã đàn ông. Ánh đèn linh thạch rực rỡ, vốn để tôn lên sự xa hoa, giờ đây lại tàn nhẫn chiếu rọi xuống sàn đá, phản chiếu hình ảnh bốn thân thể ngọc ngà, mỗi người một vẻ, đang quỳ rạp dưới chân hai vị ác thần.
Diễm Dương và Diễm Nhật đứng đó, sừng sững, ánh mắt tràn ngập vẻ thỏa mãn và thú tính. Dương vật của chúng đã cương cứng đến cực điểm sau màn "trò chơi" vừa rồi, to lớn, sẫm màu, gân xanh nổi lên chằng chịt như những con giun đất đang bò dưới da. Đầu khấc đỏ rực, căng mọng, liên tục rỉ ra thứ chất lỏng trong suốt, lấp lánh dục vọng, nhỏ giọt xuống sàn đá tạo thành những tiếng "tách, tách" dâm mỹ, như tiếng đồng hồ đếm ngược đến sự hủy diệt hoàn toàn.
"Bắt đầu bữa tiệc,"
Diễm Dương cười gằn, giọng nói của hắn là mệnh lệnh duy nhất, là luật lệ của thế giới nhỏ bé này.
"Hồng Liên, Điệp Tình, hai con điếm dâm đãng của ta, lại đây, phục vụ ta và Phó chủ nhân. Yên Nhược Tuyết, ngươi sẽ là giám khảo, đảm bảo mọi thứ phải thật hoàn hảo. Còn ngươi, chó con."
Hắn lại liếc xuống Bạch Tố Mai đang run rẩy,
"Ngươi không có quyền tham gia, ngươi chỉ là công cụ dọn dẹp. Bất cứ thứ gì rơi vãi, bất cứ giọt nước nào làm bẩn sàn nhà, ngươi phải dùng lưỡi của mình lau sạch nó ngay lập tức."
Mệnh lệnh được ban ra. Tỷ muội Diễm gia lập tức bò đến, không một chút do dự. Diễm Hồng Liên, với cơ thể bốc lửa và kinh nghiệm dày dặn, thành thục nằm ngửa ra sàn. Hai chân nàng giơ cao, banh rộng, để lộ ra âm hộ đã ướt sũng, đỏ rực như một đóa hoa mời gọi. Lớp lông dâm đãng được tỉa tót gọn gàng, và ở giữa là khe huyệt đang co bóp liên tục, dâm thủy trong suốt chảy ra, tạo thành một vũng nhỏ lấp lánh trên sàn.
Diễm Điệp Tình, với vẻ ngây thơ tương phản với hành động, quỳ xuống, dùng cái miệng nhỏ nhắn, hồng hào của mình ngậm lấy dương vật của Diễm Nhật. Nàng mút mạnh, hai má hóp lại, tạo ra những âm thanh "chụt chụt" ướt át.
Diễm Dương bước tới, quỳ giữa hai chân Diễm Hồng Liên. Dương vật to lớn của hắn không vội vàng xâm nhập mà chà xát lên khe huyệt nàng. Đầu khấc cọ vào âm vật đang sưng lên, khiến Diễm Hồng Liên rên lên một tiếng dài, đầy khát tình:
"Aaaaa... Chủ nhân... ngứa quá... mau vào đi... địt nát lồn con điếm này đi..."
Hắn đâm mạnh. Một tiếng "Phọp!" vang lên, to và ướt át. Dương vật của hắn xuyên qua hai mép thịt dày, lún sâu vào bên trong, chạm đến tận cùng âm đạo nàng khiến cho Diễm Hồng Liên hét lên, cơ thể giật nảy. Hắn bắt đầu thúc. Tiếng da thịt va chạm "bạch bạch, bạch bạch" hòa cùng tiếng rên rỉ dâm đãng của nàng:
"A... sướng... sâu quá... Chủ nhân... mạnh nữa...!"
Trong khi đó, Yên Nhược Tuyết, trong vai trò "giám khảo", khoanh tay đứng nhìn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy ác ý. Nàng không ra lệnh bằng lời, mà bước đi uyển chuyển đến bên cạnh Bạch Tố Mai, dùng mũi giày cao gót bọc da đen bóng đá nhẹ vào sườn nàng, hất cằm về phía cuộc hoan lạc đang diễn ra. Ánh mắt nàng lạnh lùng, ra hiệu rõ ràng: Bữa tiệc đã bắt đầu, và vai trò của con chó dọn dẹp cũng đã đến lúc.
Bạch Tố Mai hiểu ý. Nàng nuốt khan, sự tủi nhục dâng lên nghẹn đắng trong cổ họng, nhưng nàng không dám chậm trễ. Nàng bò đến, quỳ bên cạnh Diễm Hồng Liên. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào cảnh tượng dâm loạn, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống sàn đá, lắng nghe. Tai nàng ù đi bởi tiếng rên rỉ không ngừng của Diễm Hồng Liên, tiếng da thịt "bạch bạch" va chạm, và ngửi thấy mùi dâm thủy ngày càng nồng, xộc thẳng vào mũi.
Quả nhiên, những cú thúc mạnh như vũ bão của Diễm Dương khiến Diễm Hồng Liên hoàn toàn mất kiểm soát. Dâm thủy của nàng bắn ra tung tóe, không chỉ làm ướt đùi và sàn nhà, mà còn văng cả lên hai chân trước đang chống trên sàn của Bạch Tố Mai.
"Chó! Dọn dẹp!" Yên Nhược Tuyết lập tức ra lệnh, giọng lạnh lùng như băng.
Bạch Tố Mai giật mình, vội vàng bò đến, cúi đầu xuống, đưa lưỡi ra liếm vệt dâm thủy trên sàn. Vị mặn chát và hơi tanh nồng của chất lỏng từ một người phụ nữ khác tràn vào khoang miệng. Nàng cố nuốt xuống, cảm giác buồn nôn cuộn lên trong dạ dày. Nhưng nàng biết, nếu nàng chậm trễ, ngọn roi sẽ không nương tay.
Nhưng Yên Nhược Tuyết không hài lòng với việc chỉ hành hạ tinh thần nàng. Nàng muốn một sự tra tấn toàn diện hơn. Trong khi Bạch Tố Mai vẫn đang cặm cụi liếm sàn, Yên Nhược Tuyết lặng lẽ lấy ra một cây dương vật giả bằng ngọc đen, bề mặt trơn láng nhưng lạnh lẽo, to bằng cổ tay và có khả năng rung động.
Nàng đi vòng ra phía sau Bạch Tố Mai, người vẫn đang mải mê với "nhiệm vụ" của mình. Yên Nhược Tuyết ngồi xổm xuống, không một lời báo trước, dùng tay banh rộng cặp mông trắng nõn vẫn còn hằn sâu vết roi của Bạch Tố Mai ra.
"A!" Bạch Tố Mai giật nảy mình vì sự đụng chạm bất ngờ từ phía sau, nhưng nàng không dám dừng việc liếm sàn.
Yên Nhược Tuyết cười khẩy. Nàng không đâm vào hậu môn, mà đưa cây dương vật giả trượt xuống dưới, tìm đến khe huyệt đang ướt át vì cây đuôi rắn đã hành hạ nàng suốt những ngày qua. Nàng kê đầu ngọc lạnh lẽo vào cửa huyệt, rồi từ từ, tàn nhẫn, đâm vào.
"Gâu... Gâu... ưm..."
Bạch Tố Mai sủa lên trong đau đớn và bất ngờ. Cảm giác bị một vật thể lạnh lẽo, cứng rắn xâm phạm trong lúc đang phải thực hiện một hành động hạ đẳng khác khiến tâm trí nàng rối loạn. Nàng muốn co người lại, nhưng mệnh lệnh phải liếm sàn vẫn còn đó. Nàng bị kẹt trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Yên Nhược Tuyết bật chế độ rung. Cây dương vật giả trong âm hộ Bạch Tố Mai bắt đầu rung lên bần bật. Khoái cảm bệnh hoạn và tê dại lan tỏa từ hạ bộ, chạy dọc sống lưng, đối chọi với sự nhục nhã trong miệng.
"Tiếp tục liếm," Yên Nhược Tuyết thì thầm bên tai nàng, giọng đầy khoái trá. "Không được dừng lại. Ta muốn xem, ngươi có thể vừa bị địt, vừa làm chó dọn dẹp tốt đến đâu."
Nàng bắt đầu thúc nhẹ cây dương vật giả, ra vào cái huyệt dâm của Bạch Tố Mai. Mỗi cú thúc lại khiến cơ thể nàng giật lên. Lưỡi nàng vẫn phải di chuyển trên sàn, nhưng đầu óc nàng đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại những cảm giác hỗn loạn: vị dâm thủy của kẻ khác trong miệng, và khoái cảm từ vật thể lạ trong lồn.
"Gâu... ư... sướng... gâu..."
Bạch Tố Mai bắt đầu rên rỉ, những tiếng rên không thành lời, chỉ là những tiếng ư ử, tiếng sủa bị đứt quãng. Nàng không còn phân biệt được mình đang cảm thấy nhục nhã hay sung sướng nữa.
Yên Nhược Tuyết tăng tốc độ. Nàng thúc mạnh hơn, nhanh hơn, cây dương vật giả cày nát bên trong âm hộ nàng. Khoái cảm dâng lên như vũ bão, không thể kiểm soát. Bạch Tố Mai ưỡn người, cặp mông chổng cao, cơ thể co giật.
"A... A... RA... GÂU... RA!!!"
Một dòng dâm thủy nóng bỏng từ chính âm hộ của nàng phun ra, bắn về phía trước, hòa quyện vào vũng dâm thủy của Diễm Hồng Liên mà nàng vẫn chưa liếm hết. Nàng đạt đến cao trào trong tư thế của một con chó, bị một nữ nhân khác địt từ phía sau, trong khi miệng vẫn đang liếm dọn thứ dơ bẩn của kẻ khác.
Sau cơn cao trào, cơ thể nàng mềm nhũn, nhưng Yên Nhược Tuyết không rút cây dương vật giả ra. Nàng chỉ dừng lại, rồi dùng mũi giày đá nhẹ vào đầu Bạch Tố Mai, hất về phía vũng nước hỗn tạp trên sàn.
"Ngươi thấy không, chó cái?" giọng nàng đầy vẻ ghê tởm và thỏa mãn. "Ngươi vừa làm bẩn sàn nhà đấy. Giờ thì, liếm sạch đi. Liếm sạch cả dâm thủy của tình địch, và cả thứ dâm thủy bẩn thỉu vừa chảy ra từ chính cái lồn của ngươi. Không được để sót một giọt."
Bạch Tố Mai ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt và nước bọt lên, nhìn vào vũng chất lỏng lấp lánh trước mặt. Đó là minh chứng cho sự sa ngã của nàng. Nàng cúi đầu xuống, đưa lưỡi ra, bắt đầu liếm. Lần này, vị trong miệng nàng không chỉ có sự nhục nhã, mà còn có cả hương vị của chính sự sa đọa của bản thân.
Sau một hồi, Diễm Dương gầm lên, hắn rút dương vật ra khỏi âm hộ Diễm Hồng Liên ngay trước khi xuất tinh. Dòng tinh dịch nóng bỏng, trắng đục, đặc sệt phun ra như một vòi rồng, bắn lên khắp ngực và bụng của Diễm Hồng Liên, có vài giọt văng xuống sàn.
"Dọn dẹp!" Yên Nhược Tuyết lại ra lệnh.
Bạch Tố Mai lại phải bò đến, lần này là liếm tinh dịch. Mùi vị tanh nồng, đặc quánh và khó nuốt hơn nhiều. Nàng vừa liếm vũng nhỏ dưới sàn, vừa phải ngước lên liếm những giọt đang chảy từ bụng Diễm Hồng Liên xuống.
"Đến phiên ngươi rồi, Nhược Tuyết"
Diễm Dương cười nói với Yên Nhược Tuyết, dương vật của hắn vẫn còn nhỏ giọt tinh dịch. Hắn và Diễm Nhật đổi vị trí cho nhau. Diễm Nhật giờ đây tiến đến xâm phạm Diễm Hồng Liên, dương vật của hắn cày nát cái huyệt dâm vừa bị tàn phá và ngập trong tinh dịch. Tiếng "nhóp nhép, nhóp nhép" vang lên, ướt át và tục tĩu.
Diễm Dương thì kéo Yên Nhược Tuyết đang rên rỉ, đặt nàng nằm ngửa ra sàn. Dương vật của hắn, vẫn còn dính tinh dịch của chính mình, đâm thẳng vào âm hộ của Yên Nhược Tuyết.
"Aaa... lồn của thiếp... đầy tinh của chủ nhân rồi..."
Yên Nhược Tuyết rên lên, hai chân quắp chặt lấy hông Diễm Dương, đôi tay bám lấy lưng của hắn làm hằn lên vệt đỏ. Đôi môi nàng hồng nhuận hé mở, thè lưỡi ra không ngừng thở dốc.
Lúc này, Yên Nhược Tuyết quay sang, thở dốc ra lệnh cho Bạch Tố Mai:
"Chó cái, lại đây... liếm lồn cho ta... trong lúc chủ nhân đang địt ta!"
Đây là một sự sỉ nhục đến tột cùng. Bạch Tố Mai phải bò đến, quỳ giữa hai chân đang banh rộng của Yên Nhược Tuyết. Nàng phải ngẩng đầu lên, đối mặt với cảnh dương vật của Diễm Dương đang ra vào cái huyệt dâm của tình địch. Và nàng phải dùng lưỡi của mình, liếm sạch những giọt dâm thủy đang rỉ ra quanh đó, liếm cả âm vật đang sưng đỏ của Yên Nhược Tuyết.
Nàng có thể cảm nhận từng cú thúc của Diễm Dương, thấy dương vật hắn rút ra rồi lại đâm vào, ngay trên đầu mình. Thỉnh thoảng, vài giọt tinh dịch cũ trên người hắn lại nhỏ xuống mặt nàng. Nàng bị ép phải trở thành khán giả và người dọn dẹp ở khoảng cách gần nhất, trong một tư thế hạ đẳng nhất.
Cứ thế, hai gã đàn ông luân phiên xâm chiếm hai nữ nhân. Kẻ còn lại sẽ trở thành "giám khảo", ra lệnh cho Bạch Tố Mai phục vụ mình. Nàng bò quanh bốn người họ, như một con chó dại, lưỡi không lúc nào ngơi nghỉ, liếm dâm thủy, liếm tinh dịch, liếm mồ hôi... bất cứ thứ gì chảy ra từ cơ thể ba người kia. Sàn nhà lầy lội, bẩn thỉu, và nàng chính là cây lau nhà sống.
Đến cuối cùng, khi màn đêm đã sâu, bữa tiệc nhục dục cũng đi đến hồi kết. Yên Nhược Tuyết, Diễm Hồng Liên và Diễm Điệp Tình, cả ba nữ chủ nhân, giờ đây đã kiệt sức, nằm la liệt trên sàn đá, giữa vũng dơ bẩn của chính mình. Cơ thể ngọc ngà của họ lấp lánh mồ hôi, dâm thủy và tinh dịch, phập phồng theo từng nhịp thở hổn hển. Âm hộ của mỗi người đều sưng đỏ, mép thịt bành ra, bên trong ngập tràn tinh dịch nóng hổi của hai gã đàn ông.
Nhưng Diễm Dương và Diễm Nhật vẫn chưa thỏa mãn. Dục vọng của chúng như một cái vực không đáy. Sau khi đã vắt kiệt ba nữ nhân kia, ánh mắt thú tính của chúng đồng loạt hướng về con mồi cuối cùng, con mồi hạ đẳng nhất đang quỳ trong góc phòng.
"Chó cái, đến lượt ngươi," Diễm Dương nói, giọng khàn đi vì dục vọng.
Hắn và Diễm Nhật cùng tiến đến. Chúng không coi nàng là một người phụ nữ để giao hoan, mà chỉ như một cái lỗ để trút bỏ những dục vọng còn sót lại. Một người túm lấy hai chân nàng, kéo lên, đâm vào âm hộ. Một người banh mông nàng ra, đâm vào hậu môn.
Bạch Tố Mai không còn cảm giác gì nữa, chỉ là một cái lỗ rỗng tuếch, sẵn sàng đón nhận tất cả. Nàng bị xâm phạm một cách thô bạo, không có sự dịu dàng, không có khoái cảm, chỉ có tiếng da thịt va chạm "bộp, bộp, bộp" vang vọng khắp phòng, như tiếng đóng đinh cuối cùng lên cỗ quan tài chôn vùi nhân cách của nàng.
Sau khi trút hết những giọt tinh túy cuối cùng vào hai cái lỗ của nàng, chúng rút ra, để lại nàng nằm co quắp trong vũng tinh dịch của chính chúng. Cả hai gã đàn ông thở hổn hển, sự thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt.
Tưởng chừng như cơn ác mộng đã kết thúc, nhưng Diễm Dương đột nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo một sự hứng thú kỳ lạ.
"Chó con, hôm nay ngươi đã làm rất tốt. Rất biết nghe lời." Hắn bước tới, dùng chân khều nhẹ vào người nàng. "Ta rất hài lòng với biểu hiện của ngươi."
Một lời khen. Chỉ một lời khen đơn giản từ "chủ nhân" đã như một luồng điện chạy dọc sống lưng Bạch Tố Mai. Nàng ngẩng khuôn mặt vô hồn lên, trong đôi mắt trống rỗng chợt lóe lên một tia sáng. Cảm giác thành tựu, một cảm giác bệnh hoạn nhưng mãnh liệt, dâng lên trong lòng. Nàng đã làm chủ nhân hài lòng. Nàng đã làm đúng vai trò của mình.
"Vì ngươi rất ngoan," Diễm Dương tiếp tục, "nên ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng. Một nhiệm vụ chỉ dành cho con chó trung thành nhất."
Hắn chỉ tay về phía ba nữ nhân đang nằm la liệt.
"Ngươi thấy không? Âm hộ của các nữ chủ nhân của ngươi đang ngập tràn tinh túy của ta và Phó chủ nhân. Đó là thứ quý giá nhất. Để nó chảy ra sàn thì thật lãng phí. Nhiệm vụ của ngươi, là thu hồi lại nó."
Hắn mỉm cười, một nụ cười của quỷ dữ.
"Đến đó, bò đến bên từng người, và dùng cái miệng của ngươi, hút sạch toàn bộ tinh dịch trong lồn của họ. Nhớ kỹ, phải hút cho thật sạch, không được để sót một giọt. Hãy cho ta thấy giá trị của ngươi."
Nhiệm vụ. Không phải phần thưởng, mà là một nhiệm vụ quan trọng. Tâm trí đã bị bẻ gãy của Bạch Tố Mai không còn thấy đây là sự sỉ nhục. Ngược lại, nàng thấy đây là một vinh dự, một cơ hội để tiếp tục chứng tỏ lòng trung thành, để nhận được thêm lời khen từ chủ nhân. Nàng không còn nước mắt để khóc, không còn nhân cách để cảm thấy tủi nhục. Nàng chỉ có một mục tiêu duy nhất: hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng lết cơ thể đau nhức, trần truồng của mình đến bên Diễm Điệp Tình đầu tiên. Nàng không còn nhắm mắt hay run rẩy nữa. Nàng nhìn thẳng vào cái huyệt dâm đang rỉ ra tinh dịch trắng đục. Đó là mục tiêu của nàng. Nàng cúi đầu xuống, đưa môi mình chạm vào khe huyệt nóng bỏng, rồi chuyên nghiệp hé miệng, dùng lưỡi và môi bắt đầu mút.
Tiếng "chụt chụt" ướt át vang lên, nhưng lần này nó không mang theo sự ghê tởm, mà là âm thanh của sự tận tụy. Nàng cảm nhận dòng chất lỏng đặc sệt, ấm nóng tràn vào miệng. Nàng nuốt xuống một cách dứt khoát. Nàng đang hoàn thành nhiệm vụ, đang thu hồi "tài sản" quý giá cho chủ nhân. Mỗi ngụm nuốt xuống là một bước gần hơn đến sự công nhận.
Để đảm bảo âm hộ của Diễm Điệp Tình hoàn toàn sạch sẽ, Bạch Tố Mai đâm một ngón tay vào, cố móc ra toàn bộ tinh dịch trong âm đạo của nàng. Xúc cảm len lỏi khiến cho Diễm Điệp Tình bất giác rên lên không tự chủ, âm hộ nàng mở rộng, một dòng nước tiểu bắn ra, phun trực tiếp lên mặt của Bạch Tố Mai.
Bạch Tố Mai vẫn mở miệng để liếm tinh dịch, giờ đây hứng trọn một cột nước từ chủ nhân khiến cho nàng ngớ người, không biết phải thực thi mệnh lệnh sao nữa. Sau cùng, Diễm Dương không hề ra lệnh thêm, nàng đành lần nữa cúi đầu, liếm tất cả dịch thể mà Diễm Điệp Tình vừa phun ra, ngoan ngoãn như thể một công cụ.
Tiếp theo là Diễm Hồng Liên. Âm hộ của nàng rộng hơn, và lượng tinh dịch cũng nhiều hơn. Bạch Tố Mai tiếp cận một cách thành thạo. Lần này, lưỡi nàng còn chủ động đảo quanh, cố gắng làm sạch mọi ngóc ngách, đảm bảo không một giọt tinh túy nào của chủ nhân bị bỏ sót.
Diễm Hồng Liên lộ rõ bản tính dâm dục, hai tay ép lấy đầu của Bạch Tố Mai, âm hộ với lông mu rậm rạp của nàng ép chặt lấy đầu của Bạch Tố Mai khiến cho khuôn mặt yêu kiều đỏ lên vì khó thở. Tiểu xà yêu hấp tấp đưa tay đẩy cặp đùi thon của Diễm Hồng Liên ra, tránh cho một kẻ bị phong bế tu vi như nàng ngất xỉu vì tắc thở.
"Khụ... Khụ... "
Bạch Tố Mai ho sặc sụa, tham lam hít lấy không khí đầy mùi tinh dịch xen lẫn dâm thủy và mồ hôi. Diễm Hồng Liên thấy vậy, cười lên khanh khách thích thú, nàng đưa chân thon của mình ra trên đầu của Bạch Tố Mai, đẩy nhẹ đầu nàng, điều hướng sang vị thánh nữ Bách Hoa Môn đang ngửa lồn chờ đợi.
Cuối cùng là Yên Nhược Tuyết. Khi Bạch Tố Mai bò đến, Yên Nhược Tuyết khẽ mở mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt của một nữ chủ nhân đang giám sát công việc. Nàng thậm chí còn khẽ nhún hông, đẩy cái lồn đầy tinh của mình về phía miệng Bạch Tố Mai như một sự ra lệnh không lời.
Bạch Tố Mai hiểu ý. Nàng ra sức mút mạnh hơn, kỹ năng của nàng như được mài giũa qua từng lần thực hiện. Nàng hút đến khi cảm thấy bên trong âm hộ của Yên Nhược Tuyết đã hoàn toàn khô ráo.
Khi nàng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, miệng và bụng nàng chứa đầy tinh dịch của hai gã đàn ông, được thu hồi từ âm hộ của ba người phụ nữ khác. Nàng quỳ đó, ngẩng đầu lên nhìn Diễm Dương, ánh mắt không còn vô hồn mà lấp lánh một sự chờ mong, như một con chó đang đợi chủ nhân khen thưởng.
Diễm Dương cười lớn, một nụ cười đầy thỏa mãn. Hắn bước tới, vỗ nhẹ lên đầu nàng.
"Tốt lắm, chó con. Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Ta rất hài lòng."
Chỉ bấy nhiêu thôi. Một cái vỗ đầu, một lời khen. Đối với Bạch Tố Mai lúc này, đó là phần thưởng cao quý nhất, là sự xác nhận cho sự tồn tại của nàng. Nàng sung sướng đến run rẩy, khẽ rên lên một tiếng "gâu" khe khẽ, rồi hạnh phúc gục đầu xuống liếm đôi giày của hắn.
Sự sa ngã của nàng đã hoàn tất. Từ giờ, nàng không chỉ là nô lệ, mà còn là một tín đồ của sự nhục nhã, một công cụ trung thành luôn khao khát được giao nhiệm vụ và nhận được sự công nhận từ chủ nhân của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com