Chương 15: Lừa gạt Lý Trúc Loan
Tại Trúc Loan Cung, không khí tĩnh lặng đến mức khiến người ta phát bực. Lý Trúc Loan nằm dài trên chiếc giường thơm ngát, hai chân thon thả gác lên tường, chiếc váy ngắn cũn cỡn trễ xuống để lộ cặp đùi trắng nõn và một phần nội y ren hồng xinh xắn. Nàng chán nản lăn qua lăn lại, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Phu quân tệ thật! Đã một tuần rồi mà không thèm ngó ngàng gì đến mình. Cứ quấn lấy ba vị tỷ tỷ mới về thôi! Hừ, bộ họ có gì hơn mình chứ?"
Nỗi hờn dỗi của một thiếu nữ đang yêu cứ thế lớn dần. Nàng cảm thấy bị bỏ rơi. Nàng biết Lạc Nam yêu thương tất cả các thê tử, nhưng sự ưu ái rõ ràng mà hắn dành cho ba người mới về khiến nàng không khỏi chạnh lòng.
Đúng lúc này, không gian khẽ dao động. Bạch Tố Mai, trong bộ váy trắng quen thuộc, lặng lẽ bước vào. Nhưng có gì đó rất khác. Vẻ hoạt bát, lanh lợi ngày thường đã biến mất, thay vào đó là một sự trầm tĩnh, phục tùng đến lạ. Trên cổ nàng, thấp thoáng sau mái tóc trắng là một vật trang sức bằng da màu đen mà Lý Trúc Loan chưa từng thấy.
"A, Tố Mai tỷ!" Lý Trúc Loan mừng rỡ bật dậy, quên cả hờn dỗi, chạy lại kéo tay Bạch Tố Mai.
Tỷ đột phá xong rồi sao? Mau lại đây ngồi! Muội đang chán chết đi được!"
Bạch Tố Mai khẽ mỉm cười, một nụ cười có phần máy móc, rồi ngồi xuống theo lời nàng.
"Sao thế Trúc Loan muội? Trông muội có vẻ không vui?"
Giọng Bạch Tố Mai đều đều, không hề bộc lộ chút cảm xúc.
Vừa được hỏi đến, Lý Trúc Loan như được dịp trút bầu tâm sự. Nàng bĩu môi, phụng phịu kể lể:
"Còn sao nữa! Phu quân đó! Từ ngày ba vị tỷ tỷ Yên Nhược Tuyết về, chàng ấy cứ như bị hút hồn vậy. Ngày nào cũng ở trong cung của họ, 'song tu' rồi 'chỉ điểm', chẳng thèm đến thăm muội một lần! Rõ ràng muội với Diễm Điệp Tình tỷ tỷ cũng trạc tuổi nhau, tính cách cũng vui vẻ như nhau, tại sao chàng lại chỉ thích chơi với tỷ ấy chứ?"
Nỗi ghen tị trẻ con hiện rõ trong từng lời nói. Bạch Tố Mai im lặng lắng nghe, đôi mắt không gợn sóng. Đây chính là thời cơ mà chủ nhân đã chỉ thị.
Khi những lời hờn dỗi cuối cùng của Lý Trúc Loan vừa dứt, Bạch Tố Mai, người đang ngồi đối diện, mới chậm rãi lên tiếng. Giọng nói của nàng đều đều, không gợn sóng, nhưng từng chữ lại như một mũi kim băng lạnh lẽo, châm thẳng vào lòng tự ái non nớt của cô gái trẻ.
"Muội ngốc quá, Trúc Loan." Nàng khẽ nghiêng đầu, mái tóc trắng như tuyết mềm mại rũ xuống một bên vai, để lộ chiếc cổ thon dài và chiếc vòng da đen bí ẩn. Đôi mắt nàng, vốn trong veo như nước hồ thu, giờ đây sâu thẳm, tĩnh lặng đến đáng sợ.
"Muội nghĩ đàn ông, nhất là một người mạnh mẽ như phu quân, chỉ cần sự ngây thơ đáng yêu thôi sao?"
"Ý... ý tỷ là sao?" Lý Trúc Loan ngơ ngác. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn, với đôi má lúm đồng tiền duyên dáng và đôi môi hồng chúm chím, giờ đây hiện rõ vẻ bối rối. Nàng không hiểu được ẩn ý trong lời nói của vị tỷ tỷ thân thiết.
Bạch Tố Mai không trả lời ngay. Nàng chỉ nhìn thẳng vào Lý Trúc Loan, một ánh nhìn xuyên thấu, khiến cô gái trẻ cảm thấy như mọi suy nghĩ của mình đều bị phơi bày. Rồi, nàng mới thong thả nói, giọng điệu như một người từng trải đang tiết lộ một bí mật động trời:
"Ta nghe nói... ba vị tỷ tỷ đó, kỹ năng trên giường của họ... đều đạt đến mức thượng thừa." Nàng nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
"Họ biết cách làm phu quân sung sướng đến quên cả trời đất. Họ biết những tư thế, những kỹ thuật mà chúng ta chưa từng nghe tới. Phu quân là một người đàn ông, đương nhiên sẽ bị những thứ đó hấp dẫn rồi."
Lời nói của Bạch Tố Mai như một quả bom nổ tung trong đầu Lý Trúc Loan. Kỹ năng trên giường? Thượng thừa? Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hết đỏ lại trắng, đôi mắt to tròn mở lớn đầy kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện đó. Mỗi lần cùng Lạc Nam, nàng chỉ biết hưởng thụ sự yêu chiều của hắn một cách ngây ngô, như một chú mèo con được vuốt ve.
"Không... không thể nào..." Nàng lắp bắp, đôi môi đỏ mọng run rẩy. Nàng đứng bật dậy, tức giận đến mức hai má phồng lên.
"Diễm Điệp Tình tỷ ấy... trông thanh thuần như vậy mà..."
"Thanh thuần chỉ là vẻ bề ngoài thôi, muội ngốc ạ," Bạch Tố Mai cắt lời, giọng điệu bình thản đến tàn nhẫn.
"Nếu muội không thay đổi, không học hỏi để làm phu quân hài lòng hơn, thì chàng sẽ mãi mãi chỉ xem muội như một đứa trẻ, và sẽ luôn tìm đến những người phụ nữ có thể cho chàng khoái lạc thực sự."
Từng lời, từng chữ của Bạch Tố Mai như những nhát búa tạ vô hình nện thẳng vào lòng tự tôn của Lý Trúc Loan. Nàng tức đến phát khóc. Nước mắt bắt đầu lưng tròng, nhưng bị sự kiêu hãnh của một thiếu nữ giữ lại, khiến đôi mắt nàng long lanh một cách đáng thương. Tức vì bị coi thường. Tức vì sự ngây thơ của mình lại trở thành điểm yếu. Và hơn hết, là tức vì ghen. Nàng không muốn thua Diễm Điệp Tình, không muốn thua bất kỳ ai trong trái tim của Lạc Nam.
"Vậy... vậy muội phải làm sao?" Lý Trúc Loan bước tới, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Bạch Tố Mai, ánh mắt vừa cầu khẩn vừa quyết tâm. "Tỷ... tỷ có thể dạy muội không?"
Bạch Tố Mai lắc đầu, mái tóc trắng khẽ lay động.
"Ta cũng không biết những kỹ thuật đó. Nhưng..."
Nàng dừng lại, cố tình tạo ra một khoảng lặng, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập tràn hy vọng của Lý Trúc Loan.
"...ta biết một người có thể dạy muội. Một vị 'thầy giáo' vô cùng tài giỏi. Chính ngài ấy đã 'chỉ điểm' cho ta trong mười ngày qua, và ta đã học được rất nhiều điều."
"Là ai vậy? Tỷ mau nói cho muội biết đi!"
Lý Trúc Loan vội vàng thúc giục, như người chết đuối vớ được cọc phao. Nàng sốt ruột đến mức nhảy cẫng lên. Chiếc váy ngắn cũn cỡn theo đó mà tung bay, để lộ ra chiếc quần lót ren màu hồng phấn nhỏ xíu, gần như không thể che hết được khu rừng non tơ lún phún và khe thịt hồng hào, e ấp phía dưới. Cảnh xuân bất ngờ lộ ra, khiến không khí trong phòng như nóng lên vài phần.
Bạch Tố Mai liếc xuống, trong mắt không có chút ngượng ngùng nào, chỉ có sự tính toán lạnh lùng. Nàng khẽ mỉm cười, một nụ cười bí ẩn hiện trên đôi môi đỏ.
"Ngài ấy là một vị chủ nhân rất đặc biệt. Tên của ngài là... Diễm Dương."
Nàng cố tình nhấn mạnh hai từ "chủ nhân". Lý Trúc Loan, trong cơn bấn loạn, chẳng buồn bận tâm đến chi tiết đó. Nàng đã nghe Bạch Tố Mai gọi Lạc Nam là "chủ nhân" không biết bao nhiêu lần, nên quả thực đã quen thuộc vô cùng rồi.
"Nếu muội thực sự muốn học," Bạch Tố Mai tiếp tục, giọng nói mang theo một sự cám dỗ chết người. "Ta có thể giới thiệu muội với ngài ấy. Nhưng ngài ấy rất nghiêm khắc, và phương pháp dạy cũng rất... đặc biệt. Muội có dám không?"
Trong cơn ghen tuông và quyết tâm đang bùng cháy, Lý Trúc Loan không còn suy nghĩ được gì nữa. Nàng chỉ biết mình phải học, phải giỏi hơn, phải giành lại sự chú ý của Lạc Nam.
"Muội dám! Chỉ cần có thể khiến phu quân hài lòng, muội không sợ gì cả! Tỷ mau dẫn muội đi gặp ngài ấy đi!" Nàng nói một cách dõng dạc, hai tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt sáng rực lên ý chí chiến đấu.
Bạch Tố Mai đứng dậy. Dáng người nàng uyển chuyển, thanh thoát, nhưng trong đôi mắt phục tùng kia lại ánh lên một tia hài lòng lạnh lẽo. Con mồi ngây thơ đã tự mình chui đầu vào rọ. Quả thực con mồi này quá mức đơn giản để lừa gạt, dẫu sao vẫn là một tiểu cô nương, Lý Trúc Loan chưa thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình/
"Được thôi. Đi theo ta."
Nàng dẫn Lý Trúc Loan, người đang hừng hực quyết tâm mà không hề hay biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, đi thẳng về phía Bạch Mai Cung – nơi mà địa ngục đang chờ sẵn với vòng tay rộng mở.
...
Bạch Mai Cung chào đón Lý Trúc Loan bằng một sự tĩnh lặng đến lạnh người. Khác hẳn với Trúc Loan Cung ấm áp và tươi sáng, nơi đây phảng phất một mùi hương kỳ lạ, vừa sang trọng vừa có chút gì đó u ám, khiến nàng bất giác rùng mình.
Bạch Tố Mai dẫn nàng vào đến gian phòng chính rồi dừng lại, cung kính cúi đầu về phía chiếc ghế chủ tọa đang bị bóng tối che khuất. "Thưa Chủ nhân, con đã dẫn Trúc Loan muội muội đến."
Lý Trúc Loan tò mò nhìn theo. Từ trong bóng tối, một thân ảnh cao lớn từ từ bước ra. Đó là một nam nhân vô cùng anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc như dao, toát ra một khí chất uy quyền và tà mị khó tả. Hắn mặc một bộ trường bào màu đen tuyền, càng tôn lên vẻ bí ẩn và nguy hiểm. Đây chính là Diễm Dương.
Bên cạnh hắn, một nam nhân khác với thân hình rắn rỏi, gương mặt lạnh lùng cũng hiện ra. Đó là Diễm Nhật.
"Đây là... thầy giáo sao?" Lý Trúc Loan lí nhí, cảm thấy có chút sợ hãi trước khí thế của hai người đàn ông xa lạ. Suy nghĩ của nàng quá loạn, hoàn toàn không nghĩ ra lý do tại sao trong Linh Giới Châu lại có người ngoại lai.
"Chào mừng, Trúc Loan," Diễm Dương lên tiếng, giọng hắn trầm thấp và đầy từ tính, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy một áp lực vô hình. "Ta đã nghe Tố Mai nói về nguyện vọng của ngươi. Ngươi muốn học cách để làm nam nhân của mình phải điên đảo, đúng chứ?"
"Vâng... vâng ạ!" Dù sợ, nhưng nghĩ đến Lạc Nam, Lý Trúc Loan lại lấy hết can đảm, gật đầu lia lịa.
"Tốt," Diễm Dương mỉm cười, một nụ cười không hề có ý tốt.
"Buổi học đầu tiên rất đơn giản. Kỹ năng cơ bản nhất mà một nữ nhân cần có, chính là dùng miệng để phục vụ. Trợ giảng Diễm Nhật sẽ là người thị phạm."
Nói rồi, hắn ra hiệu. Diễm Nhật không nói một lời, bước tới trước mặt Lý Trúc Loan, thản nhiên kéo khóa quần. Một khối thịt khổng lồ, sẫm màu, gân guốc và đầy hung hãn bật ra, sừng sững ngay trước mặt nàng.
Lý Trúc Loan chết lặng. Mặt nàng đỏ bừng lên như gấc chín.
"Cái... cái gì thế này? Dạy... dạy học sao lại...?" Nàng hoảng hốt lùi lại, lắp bắp không thành lời. Đây hoàn toàn không giống những gì nàng tưởng tượng.
"Đây chính là phương pháp đặc biệt mà ta đã nói," Bạch Tố Mai đứng bên cạnh, lạnh lùng lên tiếng. "Nếu muội không dám đối mặt với nó, thì làm sao có thể phục vụ phu quân được?"
"Nhưng... nhưng đây không phải là phu quân!" Lý Trúc Loan hét lên, sự sợ hãi và cảm giác bị lừa dối bắt đầu dâng lên.
Diễm Dương nhíu mày, sự kiên nhẫn của hắn dường như đã cạn.
"Ngươi nghĩ rằng chỉ cần thực hành với một người là đủ sao? Mỗi nam nhân có một kích cỡ, một sở thích khác nhau. Ngươi phải học cách thích ứng với tất cả. Đây là bài học vỡ lòng. Nếu ngươi không qua được, thì cút khỏi đây."
Giọng điệu lạnh lùng và sự sỉ nhục trong lời nói của hắn khiến Lý Trúc Loan vừa sợ vừa tức. Nàng quay sang nhìn Bạch Tố Mai cầu cứu, nhưng chỉ nhận lại một ánh mắt vô cảm.
"Ta... ta không làm!" Lý Trúc Loan kiên quyết, quay người định bỏ chạy.
"Tố Mai," Diễm Dương chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng.
Ngay lập tức, Bạch Tố Mai di chuyển, chặn trước mặt Lý Trúc Loan.
"Trúc Loan, đây là vì muốn tốt cho muội thôi. Hãy xem ta làm mẫu, rồi muội sẽ hiểu."
Nói rồi, trước sự kinh hoàng của Lý Trúc Loan, Bạch Tố Mai quay người, thản nhiên quỳ xuống trước mặt Diễm Nhật. Nàng không một chút do dự, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, rồi vươn chiếc lưỡi hồng mềm mại, liếm nhẹ lên đầu khấc đang rỉ dịch.
"Ưm..."
Tiếng rên khe khẽ đầy thỏa mãn của Diễm Nhật vang lên. Bạch Tố Mai bắt đầu dùng miệng. Nàng mút mạnh, lưỡi xoay tròn, hai má hóp lại. Cái miệng nhỏ nhắn, xinh đẹp của nàng nuốt trọn căn dương vật hung hãn đó một cách điêu luyện. Kỹ năng của nàng thuần thục đến mức khiến người ta phải kinh ngạc, hoàn toàn không giống một người mới học.
Lý Trúc Loan đứng đó, chân tay bủn rủn. Nàng không thể tin vào mắt mình. Vị tỷ tỷ thân thiết của nàng, người mà nàng luôn quý mến, lại đang thực hiện một hành động dâm đãng như vậy một cách tự nguyện và thành thạo.
"Thấy chưa?" Diễm Dương bước tới bên cạnh Lý Trúc Loan, giọng nói như ma quỷ thì thầm bên tai.
"Đó là sự chuyên tâm. Nàng vì muốn trở nên giỏi hơn mà không ngần ngại bất cứ điều gì. Còn ngươi, chỉ một chút thử thách đã muốn bỏ cuộc. Thật đáng thất vọng."
Hắn cố tình khiêu khích lòng tự ái của nàng. Và nó đã có tác dụng. Nhìn Bạch Tố Mai đang ra sức phục vụ, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Diễm Nhật, một ngọn lửa ghen tị và hiếu thắng lại bùng lên trong lòng Lý Trúc Loan, lấn át cả sự sợ hãi.
"Nàng làm được, tại sao mình lại không?" Nàng nghiến răng.
Thấy con mồi đã cắn câu, Diễm Dương ra hiệu cho Bạch Tố Mai dừng lại. Bạch Tố Mai ngẩng lên, khóe miệng còn vương một sợi chỉ bạc lấp lánh, ánh mắt nhìn Lý Trúc Loan đầy thách thức.
"Đến lượt muội đấy, Trúc Loan," nàng nói, giọng đều đều.
"Chứng minh cho Chủ nhân thấy, muội không phải là kẻ vô dụng đi."
Bị dồn vào thế, bị lòng tự ái và ghen tuông thúc đẩy, Lý Trúc Loan cắn chặt môi. Nàng chậm rãi, run rẩy, quỳ xuống bên cạnh Bạch Tố Mai. Nàng không dám nhìn thẳng vào khối thịt trước mặt, chỉ nhắm nghiền mắt lại, rồi từ từ đưa miệng tới gần.
Mùi xạ hương nam tính xa lạ xộc vào mũi, khiến nàng gần như buồn nôn. Nhưng hình ảnh Lạc Nam đang ân ái với những nữ nhân khác lại hiện lên trong đầu, thôi thúc nàng.
Nàng run rẩy, đưa môi chạm vào.
"Tốt lắm," Diễm Dương cười khẩy. "Buổi học đầu tiên... chính thức bắt đầu."
Môi của Lý Trúc Loan run rẩy chạm vào đầu khấc nóng hổi, thô ráp của Diễm Nhật. Một luồng cảm giác xa lạ và ghê tởm chạy dọc sống lưng, khiến toàn thân nàng cứng đờ. Nàng nhắm nghiền mắt, hàng mi dài cong vút khẽ rung lên, cố gắng ngăn những giọt nước mắt sắp trào ra. Trong đầu nàng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất:
"Vì Lạc Nam, mình phải làm được!"
Nhưng can đảm là một chuyện, thực hiện lại là chuyện khác. Nàng chỉ ngậm hờ ở đầu, không dám tiến sâu hơn, cơ thể không ngừng run lên vì sợ hãi và ghê tởm.
"Quá tệ," Diễm Dương chép miệng, giọng đầy vẻ thất vọng. Hắn bước tới, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt nàng.
"Miệng thì cứng đờ, lưỡi thì không hoạt động. Ngươi định dùng thứ kỹ năng nghiệp dư này để phục vụ phu quân của ngươi sao? Hắn sẽ cười vào mặt ngươi đấy."
Hắn quay sang Bạch Tố Mai. "Tố Mai, lại đây. Dạy cho nó thế nào là thả lỏng."
Bạch Tố Mai lập tức bò đến, quỳ xuống bên cạnh Lý Trúc Loan. Nàng không nói gì, chỉ dùng hành động để thị phạm. Nàng đưa hai tay ôm lấy cặp mông rắn chắc của Diễm Nhật, rồi ngẩng đầu, dùng miệng của mình bao bọc lấy toàn bộ dương vật của hắn. Nàng mút vào, nhả ra một cách nhịp nhàng, lưỡi đảo quanh thân gậy, tạo ra những âm thanh "chụt chụt" ướt át và dâm mỹ.
"Thấy chưa?" Diễm Dương nói với Lý Trúc Loan. "Phải dùng cả tay, cả lưỡi, cả sự nhiệt tình. Phải khiến cho đối phương cảm nhận được sự khao khát của ngươi. Giờ, làm lại."
Lý Trúc Loan, nhìn thấy cảnh tượng đó, hai má đỏ bừng. Nàng xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy bị kích thích một cách kỳ lạ. Nàng hít một hơi thật sâu, bắt chước Bạch Tố Mai, đưa hai bàn tay nhỏ bé, run rẩy của mình lên, chạm vào dương vật ướt nhẹp nước dãi của Diễm Nhật. Cảm giác nóng bỏng, cứng rắn và đầy sức sống trong lòng bàn tay khiến tim nàng đập loạn nhịp.
Nàng bắt đầu thử. Nàng hé miệng rộng hơn, cố gắng nuốt sâu hơn một chút. Đầu lưỡi vụng về bắt đầu liếm láp.
"Không đúng!" Diễm Dương quát lên, khiến nàng giật bắn mình. "Lưỡi của ngươi quá cứng! Phải mềm mại, phải linh hoạt!"
Hắn ra hiệu cho Diễm Nhật. Diễm Nhật cúi xuống, một tay nắm lấy cằm Lý Trúc Loan, ép nàng ngẩng lên. Tay còn lại, hắn nắm lấy tay nàng, đặt lên dương vật của chính mình, rồi bắt đầu di chuyển lên xuống.
"Cảm nhận nhịp điệu. Tay của ngươi phải vuốt ve như thế này."
Cùng lúc đó, hắn thè lưỡi ra.
"Nhìn đây. Lưỡi phải xoay tròn quanh đầu khấc, như thế này, rồi thỉnh thoảng lại liếm dọc theo các đường gân."
Hắn vừa nói, vừa thị phạm bằng lưỡi của mình trong không khí. Một cảnh tượng vô cùng kỳ quái và sỉ nhục. Lý Trúc Loan bị ép phải nhìn, phải học một cách trực quan nhất.
"Giờ thì thực hành," Diễm Dương ra lệnh. "Tố Mai, ngươi giám sát. Nếu nó làm sai, ngươi biết phải làm gì rồi đấy."
Bạch Tố Mai gật đầu. Nàng quỳ đó, ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm vào Lý Trúc Loan. Lý Trúc Loan, dưới áp lực từ ba phía, không còn đường lui. Nàng bắt đầu thực hành lại từ đầu. Tay vuốt ve, miệng cố gắng nuốt sâu, lưỡi bắt đầu xoay tròn một cách ngượng nghịu.
"Sai rồi. Lưỡi chưa đủ mềm." Bạch Tố Mai lạnh lùng lên tiếng. Nàng không dùng roi, mà dùng một hình phạt còn nhục nhã hơn. Nàng đưa tay ra, bóp mạnh vào một bên ngực của Lý Trúc Loan, ngón tay cái và ngón trỏ vê mạnh đầu vú nhỏ xinh, khiến nó se cứng lại.
"A!" Lý Trúc Loan khẽ kêu lên vì đau và bất ngờ. Cảm giác bị một nữ nhân khác đụng chạm vào nơi nhạy cảm khiến toàn thân nàng nóng ran.
"Tập trung vào," Bạch Tố Mai nói. "Làm lại."
Cứ thế, buổi học tiếp diễn. Mỗi khi Lý Trúc Loan làm sai, Bạch Tố Mai lại dùng tay trừng phạt nàng. Lúc thì bóp ngực, lúc thì véo mông, lúc thì dùng ngón tay thọc nhẹ vào khe huyệt của nàng qua lớp quần lót.
Lý Trúc Loan dần dần mất đi cảm giác về thời gian. Cơ thể nàng bị kích thích liên tục, tâm trí nàng chỉ tập trung vào việc làm sao cho đúng, làm sao để không bị "trừng phạt". Nàng không còn nghĩ đến Lạc Nam nữa, chỉ còn lại bản năng học hỏi và nỗi sợ hãi mơ hồ.
Sự vụng về ban đầu dần biến mất. Cái miệng nhỏ của nàng đã có thể nuốt sâu hơn. Lưỡi nàng đã mềm mại và linh hoạt hơn. Đôi tay nàng đã biết cách vuốt ve một cách đầy khêu gợi.
Diễm Nhật bắt đầu rên rỉ, hơi thở của hắn trở nên nặng nề. Hắn không thể chịu đựng được nữa. Hắn nắm lấy tóc Lý Trúc Loan, ghì chặt đầu nàng, rồi bắt đầu thúc mạnh.
"A... ưm... hự..." Lý Trúc Loan không thể phản kháng, bị động đón nhận những cú thúc sâu đến tận cổ họng. Nàng cảm thấy khó thở, nước mắt trào ra.
"Sắp... sắp ra rồi..." Diễm Nhật gầm gừ.
"Khoan đã!" Diễm Dương đột nhiên ra lệnh. Hắn bước tới, kéo Diễm Nhật ra. "Bài học đầu tiên, không thể để nó kết thúc dễ dàng như vậy."
Hắn nhìn Lý Trúc Loan đang ho sặc sụa, khuôn mặt đẫm nước mắt và nước bọt.
"Ngươi đã làm khá hơn rồi. Nhưng vẫn chưa đủ. Một người phục vụ giỏi không chỉ dùng miệng."
Hắn chỉ tay xuống sàn. "Cởi đồ. Nằm xuống. Bài học tiếp theo: dùng cơ thể của ngươi."
Mệnh lệnh của Diễm Dương vang lên, dứt khoát và đầy uy quyền của một người thầy nghiêm khắc. Lý Trúc Loan, sau một thoáng sững sờ, liền nhanh chóng hiểu ra. Nàng gật đầu, đôi mắt to tròn không còn vẻ sợ hãi mà thay vào đó là sự quyết tâm và một tia háo hức. "Dùng cơ thể" ư? Nghe có vẻ cao siêu và phức tạp hơn nhiều so với chỉ dùng miệng. Chắc chắn đây là một bài học cao cấp hơn!
Nàng tin tưởng vị "thầy giáo" này. Bài học vừa rồi, dù có chút... kỳ lạ, nhưng rõ ràng đã có hiệu quả. Nàng cảm nhận được mình đã tiến bộ hơn, đã bớt ngượng ngùng hơn. Để có thể khiến Lạc Nam phải điên đảo như cách hắn mê mẩn ba vị tỷ tỷ kia, nàng phải học hỏi những điều đặc biệt này.
Với suy nghĩ đó, Lý Trúc Loan không còn chút do dự nào. Nàng dứt khoát cởi bỏ từng lớp y phục. Làn da trắng nõn, thân hình thiếu nữ hoàn mỹ, chưa từng bị vấy bẩn, hoàn toàn phơi bày dưới ánh đèn linh thạch. Nàng không hề có vẻ ngượng ngùng, mà ngược lại, còn ưỡn ngực ra một cách tự tin, như một học trò đang sẵn sàng chờ thầy giáo kiểm tra "dụng cụ học tập" của mình.
Nàng thực sự rất đẹp. Làn da trắng như tuyết, mịn màng như lụa, phảng phất một sắc hồng khỏe mạnh. Bờ vai thon nhỏ, xương quai xanh tinh xảo như được tạc. Vòng eo con kiến thon gọn. Và bên dưới là cặp mông tròn trịa, cong vút, đầy đặn một cách hoàn hảo. Bộ ngực nàng tuy không đồ sộ nhưng lại có vẻ đẹp của sự thanh xuân, hai bầu vú nhỏ xinh, căng tròn như hai trái đào tiên, trên đỉnh là hai nụ hoa anh đào màu hồng phấn. Khu vườn bí mật của nàng, với lớp lông tơ mềm mại và khe huyệt hồng hào khép chặt, toát ra một vẻ trong trắng và thuần khiết, sẵn sàng để được khai phá.
Nàng nằm xuống sàn đá theo lệnh của Diễm Dương, hai chân tự giác banh rộng ra, ánh mắt ngước nhìn hắn đầy chờ mong. "Thầy giáo, em đã sẵn sàng rồi ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com