Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Quái vật


Quay trở lại với hang động mà hai thầy trò lẩn tránh, Lý Trúc Loan nhíu mày khi thấy sự kiên cường trong ánh mắt của sư phụ. Khoái lạc thể xác rõ ràng là không đủ để bẻ gãy một ý chí sắt đá như vậy. Nàng nhớ lại lời "Chủ nhân" đã dặn dò trước khi rời đi:

"Nếu khoái lạc không đủ, hãy cho nó nếm trải sự sỉ nhục. Sự sỉ nhục đến từ chính người mà nó tin tưởng nhất sẽ là liều thuốc độc mạnh nhất."

Nàng hít một hơi thật sâu, dẹp bỏ những cảm xúc tội lỗi cuối cùng còn sót lại. Nàng đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng.

Nàng từ từ tiến lại gần, bước qua những sợi dây leo đang không ngừng giày vò cơ thể Mộc Tử Âm. Nàng ngồi xổm xuống, ngay trước mặt sư phụ mình, để Mộc Tử Âm có thể nhìn rõ từng hành động của nàng.

"Sư phụ, người thật cứng đầu," Lý Trúc Loan nói, giọng nói vẫn trong trẻo như suối, nhưng ý tứ lại lạnh như băng. "Người không chịu khuất phục, vậy thì... hãy xem đồ đệ của người khuất phục như thế nào nhé."

Nói rồi, trước ánh mắt kinh hoàng của Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan bắt đầu hành động. Nàng từ từ cởi bỏ y phục của chính mình. Từng lớp vải rơi xuống, để lộ thân hình thiếu nữ căng tràn sức sống, làn da trắng nõn ửng hồng.

"Con... con làm gì vậy, Trúc Loan?" Mộc Tử Âm lắp bắp, một dự cảm chẳng lành ập đến.

Lý Trúc Loan không trả lời. Nàng hoàn toàn trần truồng, quỳ xuống giữa hai chân đang bị dây leo banh rộng của Mộc Tử Âm. Nàng nhìn thẳng vào mắt sư phụ, rồi cúi đầu xuống, vươn chiếc lưỡi hồng mềm mại của mình ra.

Nàng bắt đầu liếm láp.

Nàng liếm dọc theo bắp đùi non của Mộc Tử Âm, nơi đang bị dây leo siết chặt. Rồi nàng di chuyển lên cao hơn, liếm sạch những giọt dâm thủy đang chảy ra từ âm hộ của sư phụ, thứ dâm thủy bị ép tuôn ra bởi sợi dây leo ma quái.

"Ư... đừng... đừng làm vậy..." Mộc Tử Âm nức nở. Bị một cái cây xâm phạm đã là một sự sỉ nhục. Giờ đây, bị chính đứa đồ đệ mà mình yêu thương nhất liếm dọn nơi dơ bẩn đó, sự sỉ nhục này nhân lên gấp bội, như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của nàng.

Nhưng Lý Trúc Loan không dừng lại. Sau khi liếm sạch, nàng ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn còn ngậm vị dâm thủy của sư phụ. Nàng bò lên phía trên, rồi ngồi thẳng lên bụng của Mộc Tử Âm.

"Sư phụ, người thấy không?" Nàng vừa nói, vừa đưa tay xuống, bắt đầu tự mình thủ dâm ngay trên người Mộc Tử Âm. "Phục tùng khoái lạc... không có gì đáng xấu hổ cả. Nó... rất sung sướng."

Ngón tay nàng nhanh chóng tìm đến âm vật của chính mình, bắt đầu xoa nắn một cách điêu luyện. Nàng ưỡn người, rên rỉ, những âm thanh dâm đãng mà nàng đã học được vang vọng khắp hang động.

"A... a... sướng quá... Lồn của con... ngứa quá... Sư phụ nhìn này... con sắp ra rồi..."

Nàng vừa rên, vừa nhìn thẳng vào mắt Mộc Tử Âm, như muốn ép sư phụ mình phải chứng kiến toàn bộ quá trình sa ngã của nàng.

Mộc Tử Âm nhắm nghiền mắt lại, quay mặt đi. Nàng không muốn nhìn. Cảnh tượng đồ đệ của mình tự làm nhục bản thân ngay trên người mình còn đau đớn hơn cả việc bị tra tấn về thể xác. Bức tường thành tinh thần của nàng bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt đầu tiên.

Thấy Mộc Tử Âm quay đi, Lý Trúc Loan cười khẩy. "Người không muốn nhìn sao? Vậy thì... hãy 'cảm nhận' nhé."

Nàng bò lên cao hơn, cặp mông tròn trịa của nàng đặt ngay trên mặt Mộc Tử ÂM. Nàng banh rộng hai chân, để khe huyệt ướt sũng, đang co giật của mình áp thẳng vào môi của sư phụ.

"A... liếm cho con... sư phụ... giúp con... sướng hơn..." Nàng rên rỉ, cặp mông khẽ nhún nhún, ép Mộc Tử Âm phải nếm lấy dâm thủy của mình.

Mộc Tử Âm nghiến chặt răng, kiên quyết không mở miệng.

Lý Trúc Loan dường như đã đoán trước được điều này. Nàng ra hiệu cho những sợi dây leo. Ngay lập tức, hai sợi dây leo đang giày vò ngực Mộc Tử Âm siết mạnh lại, đồng thời mút vào đầu vú nàng một cách dữ dội.

"ÁAAAAA!"

Cơn đau và khoái cảm đột ngột ập đến khiến Mộc Tử Âm theo phản xạ há miệng ra. Ngay lập tức, Lý Trúc Loan ấn mạnh mông xuống. Toàn bộ khe huyệt của nàng ta lọt vào trong miệng của sư phụ.

"Ưm... ực..."

Mộc Tử Âm muốn nôn ra, nhưng dây leo vẫn đang hành hạ nàng, khiến nàng không thể cử động. Nàng bị ép phải ngậm lấy nơi riêng tư nhất của đồ đệ, bị ép phải cảm nhận dâm thủy của nó chảy vào miệng mình.

Lý Trúc Loan ở phía trên, cảm nhận được cái miệng ấm nóng của sư phụ đang bao bọc lấy âm hộ mình, nàng càng thêm điên cuồng. Nàng ma sát mạnh hơn, nhanh hơn.

"A... a... sắp ra rồi... Sư phụ... nuốt hết cho con... Nuốt hết sự dâm đãng của con đi!"

Nàng gầm lên, cơ thể co giật dữ dội. Một dòng dâm thủy nóng hổi, đặc sệt phun thẳng vào miệng và cổ họng Mộc Tử Âm.

Sau cơn cao trào, Lý Trúc Loan thở hổn hển, nằm vật xuống người Mộc Tử Âm. Nàng vẫn chưa đứng dậy, cứ để âm hộ của mình ngâm trong miệng sư phụ một lúc lâu.

Mộc Tử Âm nằm đó, bất động. Nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt nhắm nghiền của nàng. Nàng không chỉ bị xâm phạm bởi một cái cây, mà còn bị chính đồ đệ của mình biến thành một công cụ để thủ dâm, một cái bô để chứa dâm thủy.

Bức tường thành tinh thần của nàng... đã hoàn toàn sụp đổ. Không phải vì khoái lạc, mà vì sự phản bội và sỉ nhục đến tột cùng. Trong đầu nàng giờ đây chỉ còn lại một sự trống rỗng đến chết lặng.

Sau khi trút cạn dòng dâm thủy của mình vào miệng sư phụ, Lý Trúc Loan thở hổn hển, nằm gục trên người Mộc Tử Âm. Nàng cảm thấy một sự thỏa mãn bệnh hoạn khi đã thành công phá vỡ bức tường thành tinh thần của người mà nàng từng kính trọng nhất.

Nhưng nàng không hề hay biết, hành động vừa rồi của nàng, cơn cao trào mãnh liệt đó, đã vô tình trở thành chất xúc tác cuối cùng, đánh thức bản năng nguyên thủy của Dục Vọng Chi Chủng.

Hạt giống ma quái, sau khi đã hấp thụ Mộc linh lực từ Lý Trúc Loan, dâm thủy từ Mộc Tử Âm, và cả sự tuyệt vọng tột cùng của một linh hồn vừa sụp đổ, đột nhiên trở nên cuồng bạo.

"Grà...à...à..."

Một tiếng gầm gừ trầm đục, không giống của bất kỳ sinh vật nào, vang lên không phải từ bên ngoài, mà từ chính bên trong cơ thể Mộc Tử Âm. Toàn bộ hệ thống dây leo đang quấn quanh nàng đột nhiên rung lên bần bật.

"Cái... cái gì vậy?" Lý Trúc Loan giật mình, vội vàng ngồi dậy.

Nàng kinh hoàng nhìn thấy phần gốc của cái cây, nơi đang cắm rễ trong đan điền của Mộc Tử Âm, bắt đầu tự rút ra. Nó kéo theo cả máu thịt, tạo thành một vết thương hở toác hoác trên bụng dưới của sư phụ nàng. Nhưng kỳ lạ thay, vết thương không chảy máu, mà lại được những chiếc rễ cây nhỏ hơn nhanh chóng bao bọc, chữa lành.

Cái cây, giờ đây đã hoàn toàn thoát khỏi cơ thể Mộc Tử Âm, cắm thẳng phần gốc rễ của nó xuống nền đá của hang động. "Rắc... rắc..." Nền đá cứng rắn nứt toác ra như đậu hũ. Rễ cây cắm sâu xuống lòng đất, hút lấy Mộc linh khí một cách điên cuồng.

Cả cái cây bắt đầu phát triển với tốc độ chóng mặt. Nó không còn chỉ là những sợi dây leo đơn thuần, mà phình to ra, biến thành một thân cây xù xì, đen nhánh, trên thân cây hiện ra một khuôn mặt người méo mó, đang nhếch mép cười. Từ thân cây, hàng trăm, hàng ngàn sợi dây leo mới, to hơn, chắc hơn và đầy gai thịt hơn, bắn ra tứ phía như những con rắn.

"Chủ nhân... có gì đó không ổn..." Lý Trúc Loan hoảng sợ, cố gắng dùng thần niệm liên lạc với Diễm Dương, nhưng không có hồi âm, Diễm Dương dường như đã ở khoảng cách quá xa. Nàng đã bị bỏ lại một mình với con quái vật mà chính nàng đã đánh thức.

Những sợi dây leo mới không hề có ý định buông tha cho hai con mồi. Một loạt dây leo lao đến, quấn chặt lấy Mộc Tử Âm, người vẫn đang nằm bất động trong sự tuyệt vọng. Nhưng lần này, chúng không chỉ trói, mà còn nhấc bổng nàng lên không trung, dang rộng cơ thể thành thục của nàng ra như một vật tế.

Một loạt dây leo khác thì lao về phía Lý Trúc Loan.

"A! Đừng... ta là người đã... A!"

Nàng cố gắng giải thích, nhưng con quái vật thực vật này dường như không có lý trí, chỉ có bản năng dục vọng thuần túy. Nó cũng trói chặt lấy nàng, nhấc bổng nàng lên, đối diện với Mộc Tử Âm.

Giờ đây, cả hai sư đồ, hai nữ nhân tuyệt sắc, một thiếu nữ căng tràn sức sống, một mỹ phụ đẫy đà quyến rũ, đều bị treo lơ lửng trong hang động, hoàn toàn trần truồng và bất lực.

Con quái vật dường như đang thưởng thức chiến lợi phẩm của mình. Nó không vội vàng. Nó cho những sợi dây leo nhỏ hơn trườn khắp cơ thể hai người, khám phá từng tấc da thịt.

Rồi, cuộc tấn công đồng loạt bắt đầu.

Với Mộc Tử Âm, cơ thể thành thục của nàng trở thành mục tiêu chính. Một sợi dây leo to bằng bắp tay, thân mình sần sùi, đen nhánh, đầu của nó đã biến thành hình dạng một dương vật thực vật, thô ráp và chi chít những chiếc gai thịt mềm mại, tìm đến âm hộ đã bị giày vò của nàng. Nó không thăm dò, mà đâm thẳng vào một cách thô bạo.

"ÁAAAAAA!"

Mộc Tử Âm hét lên, cảm giác như hạ bộ bị một khúc gỗ gai đâm vào. Những chiếc gai thịt cọ xát vào thành âm đạo vốn đã sưng tấy, tạo ra một cơn đau rát bỏng đến xé lòng. Sợi dây leo bắt đầu thúc mạnh, mỗi cú đâm như muốn nghiền nát tử cung nàng. Một sợi dây leo khác, đầu của nó nhọn và trơn hơn, tìm đến hậu môn của nàng, từ từ xoáy sâu vào, nong rộng cái lỗ huyệt vẫn còn khép chặt. Cảm giác bị dị vật xâm chiếm cả hai lỗ cùng lúc khiến Mộc Tử Âm quằn quại, cơ thể đẫy đà bị treo trên không trung rung lên bần bật.

Trong khi đó, với Lý Trúc Loan, con quái vật dường như có một kế hoạch khác, một sự "dạy dỗ" tinh vi hơn. Âm hộ hồng hào của nàng cũng bị một "dương vật" thực vật khác xâm chiếm, nhưng nó nhỏ và trơn láng hơn, chỉ mang lại khoái lạc thuần túy mà không quá đau đớn. Sự tra tấn dành cho nàng đến từ những nơi khác.

Một sợi dây leo, đầu của nó biến thành hình dạng của một cái miệng nhỏ, đầy những chiếc răng sữa li ti, ngậm lấy một bên đầu vú hồng phấn của nàng. Nó bắt đầu nhai và mút.

"Đau... A... Đau quá!" Lý Trúc Loan khóc lóc, la hét. Cơn đau nhói từ đầu vú bị cắn xé khiến nàng giật nảy mình. Nhưng cùng lúc đó, dương vật thực vật trong âm hộ nàng lại thúc mạnh một cái, chạm đúng vào điểm G. Một luồng khoái cảm mãnh liệt, trái ngược hoàn toàn với cơn đau, chạy dọc sống lưng nàng.

"...Sư phụ... cứu con... A... sướng... sướng quá!"

Nàng hét lên, giọng nói là một sự hỗn hợp kỳ lạ của thống khổ và sung sướng. Nàng bắt đầu nhận ra một sự thật bệnh hoạn: cơn đau càng dữ dội, khoái cảm lại càng mãnh liệt. Tâm trí đã bị bẻ cong của nàng nhanh chóng chấp nhận quy luật mới này.

Hai sư đồ, bị treo đối diện nhau, bị ép phải chứng kiến cảnh tượng sa ngã của đối phương. Mộc Tử Âm nhìn thấy đứa đồ đệ ngây thơ của mình, hai mắt nhắm nghiền, miệng rên rỉ dâm đãng, đầu vú bị một cái miệng thực vật gặm nhấm đến rớm máu nhưng hông lại đang chủ động đẩy đưa theo nhịp thúc của sợi dây leo trong lồn. Lý Trúc Loan thì thấy sư phụ cao quý của mình, hai mắt trợn trừng, cơ thể đẫy đà bị hai "dương vật" thô bạo cùng lúc công phá, dâm thủy và máu tươi chảy ra không ngừng.

"Con điếm nhỏ... nó... nó đang tận hưởng..." Mộc Tử Âm lẩm bẩm trong căm phẫn. Sự phản bội của đồ đệ, và giờ là sự sa ngã không chút che giấu của nó, còn đau đớn hơn cả ngàn vạn lần sự xâm phạm về thể xác.

Như để chứng minh cho lời nói của Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan không còn la hét vì đau nữa. Nàng bắt đầu rên rỉ một cách chủ động.

"A... a... sướng... cắn mạnh nữa đi... địt lồn con nữa đi... chưa đủ... vẫn chưa đủ!"

Nàng hét lên, rồi tự mình hành động. Nàng ưỡn người, hai tay bị dây leo trói chặt không thể cử động, nhưng nàng có thể dùng cơ thể mình. Nàng chủ động vạch rộng hai má mông của mình ra, để lộ lỗ hậu môn non tơ, hồng hào.

"Lỗ đít của con... còn trống... Mau đến lấp đầy nó đi!"

Con quái vật dường như hiểu được lời mời gọi. Ngay lập tức, một sợi dây leo mới, to và cứng, vươn tới, đâm thẳng vào hậu môn nàng.

"Aaaaa... cả hai lỗ... sướng chết mất!" Nàng rú lên, cơ thể co giật dữ dội.

Nhưng nàng vẫn chưa thỏa mãn. Nàng ngửa đầu ra sau, há rộng cái miệng nhỏ xinh của mình. "Miệng của con... miệng của con cũng muốn..."

Một sợi dây leo khác, mảnh và dài như một chiếc lưỡi, vươn tới, thọc sâu vào miệng nàng, khuấy đảo bên trong.

Giờ đây, toàn bộ cơ thể Lý Trúc Loan đã bị xâm chiếm. Hai đầu vú bị hai cái miệng thực vật gặm mút. Lồn và đít bị hai dương vật thực vật cày nát. Miệng bị một chiếc lưỡi thực vật khuấy đảo. Nàng hoàn toàn trở thành một món đồ chơi, một khu vườn nhục dục cho con quái vật. Nàng không còn là người nữa, chỉ là một cỗ máy khoái lạc, quằn quại, rên rỉ, dâm thủy và nước bọt chảy ra không ngừng.

Mộc Tử Âm nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Đồ đệ của nàng, Lý Trúc Loan, giờ đây không khác gì một con thú cái động dục. Thân hình thiếu nữ căng tràn sức sống của nàng ta bị năm sợi dây leo ma quái xâm chiếm. Làn da trắng nõn ửng hồng, lấm tấm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của hang động. Bộ ngực nhỏ xinh nhưng săn chắc nảy lên theo từng nhịp thở dốc, hai đầu vú bị hai cái miệng thực vật gặm nhấm đến sưng đỏ, rớm máu. Nàng ta quằn quại trong một vũ điệu của khoái lạc thuần túy, tiếng rên rỉ dâm đãng, không còn chút xấu hổ hay đau đớn, vang vọng khắp nơi, như một lời mời gọi đầy ma mị.

Sự phẫn nộ trong lòng Mộc Tử Âm dần bị một thứ khác thay thế. Một sự tò mò bệnh hoạn. Một sự ghen tị không thể giải thích. Tại sao nó lại có thể sung sướng đến vậy? Tại sao cơ thể mình, một cơ thể thành thục, đẫy đà và từng trải hơn, cũng đang... khao khát?

Lý trí của nàng gào thét, nhưng cơ thể nàng lại đang thành thật hơn bao giờ hết. Âm hộ của nàng, bị dương vật thực vật thô ráp cày nát, không còn chỉ tiết ra dâm thủy vì bị kích thích, mà bắt đầu co bóp một cách chủ động. Từng thớ thịt bên trong siết chặt lấy sợi dây leo, cố gắng vắt kiệt thêm khoái cảm. Cặp mông nở nang, căng tròn của nàng khẽ run lên, hậu môn cũng co giật, đón nhận sự xâm phạm từ phía sau.

Con quái vật thực vật dường như cảm nhận được sự thay đổi này. Nó reo lên một tiếng gầm gừ thỏa mãn. Khuôn mặt người méo mó trên thân cây nhếch một nụ cười còn ghê rợn hơn. Nó quyết định đã đến lúc bắt đầu bữa tiệc chính.

Hàng chục sợi dây leo mới, nhỏ hơn nhưng linh hoạt hơn, từ thân cây bắn ra, lao về phía hai nữ nhân. Chúng không xâm phạm những lỗ huyệt chính, mà bắt đầu một cuộc tra tấn cảm giác trên toàn bộ cơ thể họ.

Với Mộc Tử Âm, những sợi dây leo nhỏ bé này trườn khắp cơ thể đẫy đà của nàng. Chúng luồn vào nách, vào kẽ ngón chân, liếm láp vành tai, xoáy sâu vào rốn. Một sợi dây leo, đầu của nó biến thành hình dạng một bàn tay nhỏ với những ngón tay dài, bắt đầu xoa nắn, bóp mạnh cặp vú nặng trĩu của nàng, khiến nó biến dạng. Trong khi hai sợi dây leo chính vẫn đang bú mút đầu vú một cách điên cuồng, bàn tay thực vật này lại xoa nắn phần còn lại, tạo ra một cảm giác bị chiếm hữu toàn diện.

"A... a... khắp nơi... chỗ nào cũng... sướng..."

Nàng bắt đầu rên rỉ, những lời nói vô nghĩa thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng. Bức tường thành tinh thần cuối cùng của nàng đã hoàn toàn sụp đổ.

Con quái vật thấy vậy, liền ra lệnh cho sợi dây leo trong miệng Lý Trúc Loan rút ra. Nó lại vươn tới, nhưng lần này là hướng về phía Mộc Tử Âm. Nó cạy mở hàm răng đang nghiến chặt của nàng, rồi thọc sâu vào, khuấy đảo. Giờ đây, Mộc Tử Âm cũng không khác gì đồ đệ của mình. Lồn, đít, miệng, vú... không một nơi nào trên cơ thể nàng được tha.

Nhưng con quái vật vẫn chưa hài lòng. Nó muốn một sự tương tác, một sự đồng hóa hoàn toàn.

Nó từ từ di chuyển hai cơ thể đang bị treo lơ lửng lại gần nhau, cho đến khi họ mặt đối mặt, chỉ cách nhau một gang tay. Rồi, nó rút hai sợi dây leo đang xâm chiếm miệng của hai người ra. Cả hai sư đồ thở hổn hển, nước bọt và dịch nhầy chảy dài xuống cằm. Họ nhìn vào mắt nhau. Trong mắt đối phương, hai người chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của chính sự sa ngã của chính bản thân mình.

Rồi, con quái vật hành động. Nó dùng những sợi dây leo nhỏ hơn, quấn quanh gáy của cả hai, rồi kéo mạnh. Hai đôi môi, một chín mọng, từng trải, một chúm chím, non nớt, va vào nhau trong một nụ hôn bị ép buộc.

"Ưm... ưm...!"

Mộc Tử ÂM muốn quay đi, nhưng không thể. Lưỡi của họ bị ép phải chạm vào nhau. Vị dâm thủy, vị mồ hôi, vị nước bọt của chính mình và của đối phương hòa quyện vào nhau trong khoang miệng.

Trong khi họ bị ép phải hôn nhau, những sợi dây leo ở hạ bộ lại càng trở nên cuồng bạo. Chúng thúc mạnh hơn, nhanh hơn, đồng bộ với nhau. Cả hai cơ thể cùng giật nảy lên theo từng nhịp, môi vẫn dính chặt vào nhau, tiếng rên bị bóp nghẹt thành những âm thanh ư ử dâm đãng. Khoái cảm từ nụ hôn đồng giới bị ép buộc, từ sự xâm phạm đồng bộ ở hạ bộ, tất cả hòa vào làm một, tạo thành một cơn sóng thần dục vọng nhấn chìm cả hai.

"A... AAAAA!"

Cả hai thầy trò cùng lúc đạt đến cao trào. Một tiếng hét chói tai, đồng thanh, vang vọng khắp hang động. Khuôn mặt xinh đẹp của hai thầy trò đỏ bừng như gấc chín, đôi mắt trợn ngược lên, chỉ còn lại lòng trắng, trông như đã chết lâm sàng trong cơn khoái lạc. Lưng của mỗi người ưỡn cong hết mức có thể, tạo thành một đường cong co giật đến kinh người. Các ngón tay và ngón chân co quắp lại, run rẩy không ngừng.

Âm hộ của hai nữ nhân như hai cái vòi nước bị vỡ. Dâm thủy trong suốt, nóng hổi phun ra thành một dòng mạnh mẽ, không kiểm soát. Dòng nước của Mộc Tử Âm, nhiều và nồng đậm hơn, bắn tung tóe lên bụng và ngực của Lý Trúc Loan. Âm tinh của Lý Trúc Loan, trong trắng và thanh khiết hơn, lại bắn ngược lên cằm và cổ của Mộc Tử Âm. Cả hai bị tưới đẫm trong chính chất dịch khoái lạc của đối phương.

Sau cơn co giật dữ dội, cơ thể hai người mềm nhũn, kiệt sức, lơ lửng trên không trung như hai con búp bê rách. Dây leo thả lỏng một chút, để hai cái miệng sưng đỏ tách ra. Một sợi chỉ bạc lấp lánh, dày và dính, vẫn còn nối giữa đôi môi của hai thầy trò.

Hai nữ nhân thở hổn hển, liều mạng hớp lấy từng ngụm không khí. Chiếc lưỡi nhỏ xinh của mỗi người thè ra ngoài, thở dốc như hai con chó cái vừa chạy một quãng đường dài. Mồ hôi túa ra như tắm, hòa lẫn với dâm thủy của đối phương, chảy thành dòng trên cơ thể, khiến hai thân hình ngọc ngà trông vừa lấm lem, vừa dâm mỹ đến cực điểm. Bầu vú của hai người, một đẫy đà, một căng tròn, rung lên bần bật theo từng nhịp thở khó nhọc.

Hai con điếm nhìn nhau. Sự căm hận, sự phẫn nộ đã biến mất. Chỉ còn lại sự trống rỗng, và một sự thấu hiểu bệnh hoạn. Hai thầy trò đã cùng nhau rơi xuống vực thẳm, đã cùng nhau bị vấy bẩn. Giờ đây, hai người là đồng loại.

Con quái vật dường như rất hài lòng với tác phẩm của mình. Nó từ từ hạ hai cơ thể xuống, đặt hai con điếm nằm cạnh nhau trên sàn đá lầy lội. Nhưng những sợi dây leo vẫn không rút ra. Chúng vẫn cắm sâu trong lồn, trong đít, trong miệng của hai nữ nhân, thỉnh thoảng lại khẽ co giật, như để nhắc nhở rằng, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc. Nó chỉ tạm nghỉ, để hai món đồ chơi của nó hồi sức, chuẩn bị cho một màn tra tấn mới, còn điên cuồng và dâm loạn hơn nữa.

Mộc linh khí từ hai người này sao có thể bỏ phí cho được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #18#ntr