Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10. Bóng lưng

I.

Ngày cuối cùng trên Sơn La, Tuấn Anh đưa cả bọn đi tắm suối khoáng ở bản Mòng. Sau một buổi sáng lang thang trong bản hết chơi rồi lại ăn, đến lúc chui vào phòng tắm đám Văn Đức với Văn Toàn đều hớn hở. Hai người một buồng, Văn Toàn tự khắc lôi Công Phượng, Văn Đức hiển nhiên kéo Tiến Dũng bỏ đi. Tuấn Anh chắc chắn đã nhìn thấy cái nháy mắt của Văn Toàn, chỉ lắc đầu cười khổ. Cậu nhìn Xuân Trường ôm túi đồ trong tay, nhún vai nói:

- Anh đi tắm đi, nước khoáng ở đây hoàn toàn tự nhiên đó, tốt cho sức khỏe lắm.

- Ừ. - Xuân Trường gật đầu - Đi thôi.

- Tôi ra ngoài suối chụp vài tấm ảnh, chốc nữa mang cho mọi người thử thịt trâu gác bếp. Tôi quen người ở đây, bảo đảm hàng thật.

- Ủa, cậu không tắm hả? - Xuân Trường nhướng mắt ngạc nhiên - Bảo một bồn hai người tắm được mà.

Tuấn Anh cũng tự cảm thấy kinh ngạc, nhưng không để lộ ra. Người này rõ ràng muốn cậu giữ khoảng cách, nhưng cứ năm lần bảy lượt để cho cả hai ở trong một không gian riêng, còn ra vẻ ngây thơ không biết gì à? Tuấn Anh còn phải nói bao nhiêu lần câu tôi thích anh đó, anh làm ơn nghĩ cho tôi với? Anh bảo tôi đừng vọng tưởng nữa, anh bảo hai chúng ta không có tương lai gì cơ mà.

- Tôi đang khỏe lắm, không cần phải tắm. Tắm xong có khi lại bệnh.

Tuấn Anh nhún vai, sau đó bỏ đi một nước, để mặc Xuân Trường ngẩn người nhìn theo. Cậu ra ngoài xem người ta nướng cá, chụp vài tấm ảnh ruộng bậc thang, mấy đứa trẻ con chơi đùa ngoài suối. Khẽ hít một hơi thật sâu, lại nhẹ nhàng thở ra, Tuấn Anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, sau đó tiếp tục đi loanh quanh. Tầm một giờ sau trở lại khu nhà sàn, cậu nhìn thấy Xuân Trường đang đứng ngay trước sân, lưng tựa vào một cột gỗ lớn, hai tay đút túi, mái tóc vẫn còn ẩm ướt. Anh nhìn lên bầu trời, không để ý Tuấn Anh đang bước đến. Cậu tần ngần đưa máy lên, ngắm một lúc mới quyết định chụp.

Tiếng màn trập máy ảnh trôi vào tai Xuân Trường, anh có khẽ giật mình nhưng vẫn giữ nguyên vị trí, không hề cử động hay xoay đầu nhìn Tuấn Anh thắc mắc tại sao cậu lại chụp hình tôi. Hai ngày qua Tuấn Anh rõ ràng đã giữ khoảng cách với anh nhiều hơn, nói chuyện cũng nhạt nhẽo hơn, thường chỉ trả lời ngắn gọn. Cậu không gợi chuyện, cũng ít góp lời vào những câu chuyện có liên quan đến Xuân Trường. Còn với Tiến Dũng hay Văn Toàn, Tuấn Anh vẫn vui vẻ chuyện trò, còn đùa giỡn mấy câu.

Xuân Trường tự hỏi mình nên cảm thấy hài lòng hay khó chịu? Anh biết Tuấn Anh đang làm theo đúng những gì anh yêu cầu ở cậu, thế nhưng như thế lại chẳng giống cậu chút nào. Không hề thoải mái, cố gắng vui vẻ. Tuấn Anh vốn đã có cuộc sống không như ý, Xuân Trường lại gò ép cậu không được thể hiện bản thân mình. Điều này Xuân Trường lại chưa từng nghĩ đến, cho đến khi nó thật sự xảy ra. Xuân Trường rất muốn bật cười mỉa mai chính bản thân, mâu thuẫn đến cùng cực.

II.

Văn Đức kéo Tiến Dũng ra ghế ngồi, lấy khăn vò tóc cho anh. Gần đó Công Phượng cũng đang làm hành động tương tự với Văn Toàn. Cả bốn thằng nhìn nhau rồi nhìn ra khung cảnh bên ngoài, thấy Tuấn Anh sau khi chụp ảnh Xuân Trường rồi lại quay người bỏ đi, ai cũng lặng lẽ thở dài. Văn Toàn chép miệng:

- Chán anh Trường nhỉ?

- Đành chịu thôi. - Văn Đức nhún vai - Ổng không thích người ta.

- Ngốc thế nhỉ! - Công Phượng kéo khăn lau cả vành tai của Văn Toàn - Làm người ta buồn thế.

- Tuấn Anh không sao chứ? - Tiến Dũng lo lắng nói - Quanh đây hơi nhiều suối nước...

- Anh tào lao quá! - Văn Đức vỗ nhẹ vào má Tiến Dũng.

- Anh sợ cậu ấy ngơ ngẩn trượt chân té ngã thôi mà. - Tiến Dũng bĩu môi.

Văn Đức nhún vai lắc đầu, tiếp tục lau tóc cho anh người yêu. Văn Toàn hất tay Công Phượng ra, phăm phăm đi về phía Xuân Trường đang đứng, không buồn mào đầu liền đập vào vai anh một cái bốp, hất mặt:

- Ê, tỉnh chưa? Người ta đi mất rồi kìa.

Xuân Trường nhíu mày nhìn Văn Toàn ra chiều khó hiểu:

- Ai? Đi đâu?

- Còn giả ngu nữa! - Văn Toàn hừ mũi - Anh đúng là đáng ghét!

Xuân Trường còn chưa lên tiếng, Công Phượng đã bước đến lôi Văn Toàn lùi ra xa. Anh nhìn Văn Toàn lắc đầu nói:

- Em thôi!

Văn Toàn vẫn còn định cong mỏ cãi nhưng thấy ánh nhìn nghiêm túc của Công Phượng thì quay phắt đi, hậm hực chạy ra ngoài suối. Công Phượng vỗ nhẹ lên vai Xuân Trường rồi cũng thong thả bước theo đường mà Văn Toàn đã đi. Tiến Dũng và Văn Đức nhìn nhau, sau đó gật gật đầu. Cả hai đều tự giác hiểu được, lúc này không nên chọc vào Xuân Trường, cũng không thể ý kiến gì với những hành động của anh. Xuân Trường có cuộc sống riêng, lựa chọn riêng của anh, dù thân thiết cách mấy cũng không thể lựa chọn và quyết định thay anh được. Lúc Văn Đức bước đến vừa định nói gì đó, bên tai đã nghe thấy tiếng la kinh hãi của Văn Toàn, rõ ràng gọi tên Tuấn Anh. Văn Đức vốn rất nhanh nhưng không ngờ trong nháy mắt, lần đầu tiên trong hai mươi bốn năm cuộc đời, cậu nhìn thấy Xuân Trường chạy vượt lên trước cả mình.

Lúc Xuân Trường và Văn Đức chạy đến nơi thì thấy Tuấn Anh đang ngồi bên bờ đá, quần áo ướt sũng, máy chụp ảnh đeo ngược sau lưng may mắn không dính nhiều nước. Văn Toàn ngồi chồm hổm một bên vừa hỏi han vừa xem xét, gần đó Công Phượng đang ôm một đứa bé tầm hai ba tuổi, mang nó trả về cho bà mẹ luôn miệng cảm ơn bọn họ rối rít. Xuân Trường thấy Tuấn Anh không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, càu mày hỏi Văn Toàn:

- Có việc gì mà la dữ vậy?

- Thằng bé kia chơi giỡn ở gần bờ suối, anh Tuấn Anh chạy đến kéo nó vào trong thì trượt chân ngã xuống nước. - Văn Toàn méo mặt nói - Em...tự nhiên nãy anh Dũng nói anh Tuấn Anh...gần đây nhiều suối nước gì đó...

- Đừng có đổ thừa. - Văn Đức hừ mũi - Thằng khùng, làm tưởng gặp chuyện gì.

Tuấn Anh cười xuề xòa, khoát tay bảo không sao, chỉ ướt chút thôi đi một hồi là khô ráo. Văn Toàn giãy nãy bảo anh phải đi thay đồ đi, để ướt thế khó chịu lắm. Thế nhưng Tuấn Anh không mang theo quần áo dự phòng, còn bọn Văn Toàn đã thay đồ hết cả rồi. Trong lúc Văn Đức đang suy tính đến việc có nên mua đại cho Tuấn Anh một bộ đồ thổ cẩm ở đây không thì Xuân Trường đã lên tiếng:

- Lấy đồ tôi mặc đi, tôi còn mang dư một bộ đồ sạch.

Không để Tuấn Anh ý kiến gì thêm, Xuân Trường đã lấy trong túi ra một cái áo thun và quần lửng đưa cho cậu rồi đẩy cậu đi về phía nhà sàn. Văn Toàn cũng giục Tuấn Anh mau thay đồ, Công Phượng thì đi đặt cơm chiều. Văn Đức nhìn Tiến Dũng tựa như muốn nói gì đó nhưng anh chỉ lắc đầu ra dấu im lặng, nắm tay cậu đi trở về khu nhà sàn, bày ra bộ mặt tươi hơn hớn chờ đợi đồ ăn ngon.

Tuấn Anh thay đồ xong, trở ra thì thấy Xuân Trường đứng chờ ngoài hành lang, trên tay anh là túi đồ và máy ảnh của cậu. Xuân Trường cầm cái khăn tẩn mẩn lau xung quanh máy ảnh, kiểm tra xem nó còn bị ướt ở đâu không. Chiếc máy này là thứ quý giá nhất của Tuấn Anh, lại được Xuân Trường nâng niu cẩn thận như vậy, bỗng chốc cậu thấy lòng mình xốn xang. Tuấn Anh khe khẽ thở dài, cảm thấy bản thân mình thật sự không còn đường nào để quay trở về nữa. Dù người ta có bảo cậu tránh xa thì cậu vẫn không thể không nhìn về phía người ấy, lùi cũng vậy, tiến cũng thế, trong mắt Tuấn Anh vẫn luôn luôn có Xuân Trường.

Xuân Trường cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, đảo mắt nhìn sang, thấy Tuấn Anh thì mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Đi thôi.

Ánh chiều tà theo ô cửa sổ tràn vào trong dãy hành lang, Xuân Trường đi qua ánh sáng màu vàng nhạt, tiếng bước chân êm đềm, Tuấn Anh đi thật chậm phía sau, rất muốn chụp lại khoảnh khắc này, thế nhưng cậu không có máy ảnh, chỉ đành lưu giữ mọi thứ trong đáy mắt, mãi đến rất lâu về sau.

III.

Bàn ăn được bài trí rất đẹp mắt, là dạng bàn thấp, hai bên trải chiếu để ngồi. Giữa bàn là một đĩa gà quay và một đĩa cá nướng, còn có lòng gà xào nấm hương, ngọn su luộc và canh khoai sọ. Tiến Dũng vẫy tay với Xuân Trường, cái bát trước mặt đã có sẵn một miếng thịt gà do Văn Đức gắp bỏ vào. Xuân Trường đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiến Dũng, đặt máy ảnh cùng túi đồ của Tuấn Anh lên bàn. Tuấn Anh ngồi xuống phía đối diện, bên cạnh Văn Toàn, cầm máy lên kiểm tra một chút rồi đặt trở vào trong cái túi chuyên dụng của mình. Văn Toàn mút mút đũa, đầu gối của mình huých nhẹ vào đầu gối Công Phượng, còn nháy mắt. Công Phượng điềm nhiên một tay gắp đồ ăn, tay kia đặt lên đầu gối Văn Toàn xoa xoa nắn nắn. Văn Toàn trợn trừng mắt ngó sang anh, Công Phượng chỉ cười gắp cho cậu một miếng cá, nghiêng đầu nói nhỏ:

- Anh tưởng em muốn anh bóp chân cho?

Văn Toàn không biết từ khi nào Công Phượng lại đột nhiên chủ động và mặt dày đến vậy, nhớ ngày trước toàn là cậu nhảy tưng tưng đến sà vào lòng anh mà có khi còn bị đẩy ra cơ. Hơn nữa Văn Toàn vẫn chưa tròn hai mươi lăm tuổi, lời hứa với Công Phượng vẫn luôn phải ghi nhớ. Bọn họ đến hiện tại, vẫn là "hai anh em".

- Nay là ngày cuối cùng rồi. - Tiến Dũng chợt nói - Anh không muốn về nhà luôn.

- Vậy ở thêm mấy ngày nữa. - Văn Đức thoải mái nói, lại gắp một miếng nấm hương cho vào bát anh người yêu - Chơi cho đã rồi về.

- Thương tụi anh đi mày. - Xuân Trường lừ mắt.

- Thằng Vương sắp khóc tiếng mán rồi. - Công Phượng cười khì - Bảo thằng Thanh làm chậm quá, còn có mẻ bánh bị cháy sém nữa.

- Nhà chắc bám bụi rồi. - Văn Toàn càu nhàu - Em còn phải về xem mấy chậu hoa, không biết thằng Thanh có sang tưới tắm đầy đủ không.

Văn Đức vỗ vỗ lên lưng Tiến Dũng ra chiều thông cảm, cũng không nỡ nói ngoài anh ra thì ai cũng còn cả tá việc phải làm khi trở về. Tuấn Anh mỉm cười, múc một bát canh nóng, húp một ngụm, cảm thấy ấm sực cả người. Cậu co mình trong chiếc áo thun rộng, còn cảm thấy mùi nước xả vải thoang thoảng thân quen. Tuấn Anh biết, Xuân Trường mang dư một bộ đồ chắc hẳn là đề phòng Tiến Dũng bày trò. Hai hôm nay đi chơi Tuấn Anh đã nhận ra rất rõ ràng, không lúc nào Xuân Trường lo lắng thừa cả. Nhớ lại hồi trước Xuân Trường nói trong nhà mình có một đứa nhỏ, Tuấn Anh giờ mới sâu sắc thấm thía.

Vì Xuân Trường là một người như thế, vậy nên Tuấn Anh chỉ có thể bước đi theo sau anh, nhìn bóng lưng ấy xuôi theo ánh chiều tà, cứ vươn tay ra nhưng chưa từng một lần chạm đến. Xuân Trường cứ mãi đi bên cạnh những người bạn của anh, bên cạnh Tiến Dũng vô cùng quan trọng của anh. Chẳng có một khoảng trống nào cho Nguyễn Tuấn Anh bước vào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com