Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 3

Lúc này hắn mới bước lên đi song song cùng cậu. Trời đã sang thu, từng làn gió nhẹ nhàng thổi nhưng lòng người dường như trĩu nặng.

Nhà của Jeonghan nằm ở cuối hẻm. Mingyu nhìn sơ bộ cũng ước lượng được giá trị của căn nhà này. Cỡ anh trai hắn lúc còn giữ cương vị tổng giám đốc cũng thừa sức mua cho cậu hẳn một căn giá trị gấp 100 lần thế này. Ngặt nỗi toàn bộ tài sản của anh đã bị đóng băng vô thời hạn. Seonho bây giờ như kẻ trắng tay. Nghĩ đoạn, Mingyu thở dài tiếc nuối cho anh trai hắn.


Jeonghan mở cửa, cậu nói vọng vào:

_Mẹ ơi, con đã về ạ.

Từ khi cùng chồng ra ở riêng, Jeonghan không thường trở về nhà thăm mẹ. Mỗi tuần cậu sẽ về khoảng vài lần, chủ yếu là cho mẹ tiền thuốc men và tiền tiêu vặt. Trước đó Jeonghan vẫn đều đặn dẫn bà đi khám định kỳ. Mẹ cậu bị tâm thần nhẹ, bà hay thẫn thờ và rất mau quên.

_Hana? Jeonghana ư?

Mẹ cậu bước ra từ gian phòng phía sau. Nhìn mặt bà khắc khổ và có phần bất thường.

_Sao dạo này con không về thăm mẹ hả, Jeonghana?

Bà ôm chầm lấy cậu, bà gọi cậu bằng cái tên Jeonghana trìu mến từ lúc nhỏ đến giờ.

_Tuần trước con mới về thăm mẹ mà ạ.

Bà lắc đầu, bà cố nhướng người lên vòng tay ra sau lưng Jeonghan trong khi cậu hạ thấp người xuống để bà có thể dễ dàng ôm cậu.

_Mẹ nhớ con, Jeonghana.

Kim Mingyu trầm ngâm suy nghĩ. Người phụ nữ này tuy mắc chứng tâm thần nhẹ nhưng có vẻ rất yêu quý con trai mình. Hắn cảm thấy lạ vì trước đó Jeonghan không hề mời bà đến chung vui trong lễ cưới của cậu.

_N-người này là ai vậy Jeonghana? Cậu ta còn cao hơn cả con nữa. - Bà khổ sở ngẩng đầu lên nhìn hắn. - Cúi thấp xuống một chút có được không?

Hắn cúi đầu chào bà:

_Xin chào.

_Bạn trai mới của con hả, Jeonghana?

_Dạ không. - Cậu vội xua tay. - Đây là em chồng của con. Mẹ đừng hiểu lầm.

Jeonghan tiếp tục nhấn mạnh như sợ bà không hiểu.

_Người này là em trai của chồng con, anh Seonho đó mẹ. Cậu ấy tên là Kim Mingyu. Cậu ấy chỉ đưa con về rồi tiện thể ghé thăm nhà mình thôi ạ.

_Em trai của chồng... thì không thể trở thành bạn trai được sao? - bà ngẩn người hỏi.

Câu hỏi của bà khiến Mingyu muốn phì cười nhưng hắn cố không bật ra thành tiếng. Cũng may là hắn vẫn đang đeo kính đen. Trong khi đó Jeonghan mặt mũi đã đỏ bừng vì ngại.

_Không ạ. Hai cái khác nhau hoàn toàn mà.

_Khác sao? - bà hỏi.

_Khác chứ! - Jeonghan quay lại nhìn hắn. - Mingyu, cậu mau nói gì đi chứ. Sao lại im lặng thế kia?






_Aishh! Bây giờ mới chịu về nhà hả, đồ hư đốn?

Từ bên ngoài vọng vào một giọng nói khan khản lè nhè bất chợt cắt ngang bầu không khí ngượng ngịu trong nhà. Gã đàn ông trạc năm mươi mấy sáu chục tuổi say xỉn đang đứng trước cửa. Trên tay ông ta cầm một bình soju, tay kia chỉ thẳng mặt cậu.

Ông ta lườm mắt qua nhân vật cao to mang kính đen, mặc vest đen tone sur tone đứng kế Jeonghan rồi bật cười khanh khách:

_Mới lấy chồng chưa được bao lâu đã dẫn trai về nhà rồi sao? Đúng là thứ lăng loàn trắc nết. Bà phải dạy dỗ lại thằng con của bà đấy, Yoon Seung Ah?

Bà Yoon nghe thế liền quay lại đánh thùm thụp vào bả vai cậu:

_Jeonghana, con nói dối mẹ ư?! Seonho đâu? Tại sao con lại về nhà với người này?

Jeonghan không thể chịu nổi. Cậu lắc đầu rồi bật khóc tức tưởi:

_Mẹ à, tại sao mẹ không bao giờ tin tưởng con? Tại sao mẹ chỉ luôn nghe lời cha dượng? Anh Seonho... bị tai nạn giao thông... Lúc nãy con đã gọi cho mẹ. Mẹ thực sự không nhớ gì cả ư...?

Mingyu chau mày khó chịu. Trước đây hắn có nghe sơ qua rằng cậu có một người cha dượng. Nhưng hắn không nghĩ ông ta lại rượu chè bê tha thế này.

_Chắc chồng mày chết rồi nên mày mới cặp với thằng này chứ gì? Không sao. Thằng nào cũng được, miễn là tụi bây đưa tiền đều đặn cho tao.

Cha dượng khoái chí cười khà khà. Ông ta không biết rằng mình đã chọc nhầm người.

_ÁHH!!!

Mingyu lập tức sấn tới đấm ông ta ngã sóng soài trước sự kinh hãi của Jeonghan và mẹ cậu. Bà thấy chồng bị đánh liền đỡ ông ta dậy.

_Mình ơi...!

_Thằng khốn, mày... là thằng nào mà d-dám đánh... tao? - Ông ta đau đớn ôm mặt.

_Đụ má! Ông nói ai chết hả lão già thối nát?! Con đĩ mẹ ông!

Hắn đá rồi lại đạp liên tiếp lên người cha dượng cậu như thể ông ta là một bao cát. Cha dượng bất lực kêu cứu giơ hai tay lên đỡ.

_Jeonghan, c-cứu ta với...!

Mẹ cậu thấy vậy xông vào cản Mingyu lại nhưng liền bị hắn xô ngã.

Jeonghan nhanh chóng đỡ lấy mẹ, cậu phải ngăn hắn lại trước khi cha dượng bị hắn đánh chết. Cậu hét lên:

_Mau dừng lại đi, Mingyu!!!

Mingyu liền khựng lại, hắn nghiến răng nhìn cậu. Jeonghan vội quỳ xuống trước mặt hắn, cậu xoa xoa hai lòng bàn tay lại với nhau thiết tha van nài:

_Nếu cha dượng có lỡ xúc phạm đến anh Seonho, xin cậu hãy trừng phạt tôi. Xin cậu đừng làm tổn thương ông ấy. Tôi xin cậu, Mingyu.

Hắn cảm thấy lão già này thật may phước khi có người con kế hiếu thảo như cậu.

Mingyu liền ngồi xổm xuống bên cạnh cha dượng cậu, hắn xốc đầu ông ta lên rồi cảnh cáo:

_Coi như hôm nay ông vẫn chưa tới số. Từ giờ nếu ông dám đụng vào một sợi tóc của anh Jeonghan. Tôi sẽ phân thây ông thành trăm mảnh, rồi sau đó đem ra biển rải cho cá mập ăn.

_Đ-đừnggg! Tôi sẽ không đánh Jeonghan nữa.... Tuyệt đối sẽ không đánh thằng bé nữa đâu. Xin cậu tha cho tôi...

Cha dượng mếu khóc van xin. Mingyu nở một nụ cười khinh miệt rồi nới lỏng caravat ở cổ áo hắn.

Bà Yoon thấy chồng mình vô duyên vô cớ bị một kẻ lạ mặt đánh đập, bà uất hận đánh vào người Jeonghan.

_Cút đi! Chúng mày mau cút đi! Tao không có loại con cái bất hiếu như mày! Mau cút đi.

_Yah! Thế còn bà là thể loại mẹ gì đấy hả...?!

Mingyu tính văng tục nhưng hắn sực nhớ  bà là mẹ ruột của cậu.

Jeonghan liền đẩy Mingyu ra khỏi nhà, cậu nước mắt lưng tròng nhìn hắn:

_Mingyu à, đây là chuyện nhà của tôi. Cậu mau về đi. Làm ơn, chuyện của anh Seonho xin nhờ cậu.

Cậu cúi đầu chào hắn. Bà Yoon đã không còn tỉnh táo. Bà đánh thùm thụp vào lưng Jeonghan khiến cậu ngã khụy xuống sàn. Cậu vội lấy tay đỡ thì bà chuyển sang nhéo cậu, túm tóc cậu giật ngược về sau khiến nước mắt cậu ứa ra liên tục.

_Đồ đĩ thõa! Tao thật xui xẻo khi sinh ra mày!

Jeonghan mím chặt môi chịu đựng. Cậu không kêu ca, cũng chẳng phản kháng lại mẹ. Mingyu nghiến răng, hắn vội hất người đàn bà tâm thần ra khỏi Jeonghan trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

_Đi thôi, Yoon Jeonghan.

Hắn liền nắm lấy bàn tay thon gầy của cậu rồi kéo cậu đi theo hắn.

_Cậu làm gì vậy? Buông tay tôi ra, Mingyu!

_Anh không nên ở lại đây nữa, Jeonghan ah!

_K-không được! Mau buông tôi ra!

_Im lặng và đi theo tôi, Yoon Jeonghan!!

Jeonghan chợt nhíu mày vì đau, bàn tay thô to của hắn bỗng siết chặt lấy tay cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com