Chương 19: Vụng trộm
Tháng 9 năm 2013, Bình Nhưỡng rực rỡ trong ánh nắng thu dịu dàng, những con đường sạch sẽ được trang trí bằng cờ đỏ sao vàng và những tấm áp phích tuyên truyền chào mừng "ngoại giao bóng rổ" – một sự kiện bất ngờ khi cựu ngôi sao NBA Dennis Rodman đến thăm Triều Tiên lần thứ hai. Chuyến thăm này, được truyền thông nhà nước ca ngợi như một biểu tượng của sự cởi mở và thân thiện của Kim Jong-un với thế giới, đã thu hút sự chú ý của cả thành phố. Các tờ báo Triều Tiên như Rodong Sinmun đăng tải hình ảnh Rodman, với mái tóc nhuộm xanh và phong cách lập dị, bên cạnh các khẩu hiệu về tình hữu nghị quốc tế. Đối với Nam, một sinh viên quốc tế giờ đây là lãnh đạo cấp cao trong Liên đoàn Thanh niên Xã hội Chủ nghĩa Kim Il-sung, đây không chỉ là một sự kiện công khai mà còn là cơ hội để cậu tiến gần hơn đến Ri Sol-ju – người phụ nữ chiếm trọn tâm trí và trái tim cậu.
Nam nhận được lời mời trực tiếp từ Kim Jong-un thông qua một quan chức cấp cao của Đảng Lao động Triều Tiên. Lời mời yêu cầu cậu đến tư gia ở khu Ryongsong, một khu vực biệt lập được bảo vệ nghiêm ngặt ở ngoại ô Bình Nhưỡng, để chụp ảnh kỷ niệm cho chuyến thăm của Rodman. Cậu dành cả buổi sáng chuẩn bị, kiểm tra từng chi tiết của thiết bị: máy ảnh Praktica yêu thích, bộ lọc ánh sáng mới để làm nổi bật tông màu tự nhiên, và một máy ảnh phụ hiện đại hơn do Đại học Kim Il-sung cung cấp. Cậu mặc bộ đồng phục Liên đoàn Thanh niên được là phẳng phiu, đeo huy hiệu hình Kim Il-sung trên ngực, và mang theo một cuốn sổ nhỏ giấu trong túi áo, nơi cậu ghi lại các thông tin về kế hoạch lật đổ – một bí mật nguy hiểm mà cậu không dám để lộ.
Khi xe buýt đưa Nam đến cổng khu Ryongsong, cậu bị choáng ngợp bởi sự xa hoa kín đáo của tư gia. Những bức tường cao bao quanh khu vực, với camera an ninh và vệ sĩ mặc đồ đen đứng ở mọi góc, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu mọi ý định. Khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ, với những khóm hoa kimjongilia đỏ thắm nở rộ, biểu tượng của lòng trung thành với nhà lãnh đạo. Bên trong phòng khách chính, một không gian rộng lớn được trang trí bằng những bức tranh tường khắc họa tư tưởng Juche, đèn chùm pha lê lấp lánh, và những tấm thảm lụa đỏ trải dài trên sàn gỗ bóng loáng. Kim Jong-un, mặc bộ đồ Mao đen, đang cười lớn, trò chuyện sôi nổi với Dennis Rodman, người nổi bật với mái tóc nhuộm xanh, áo phông sặc sỡ in hình đội Chicago Bulls, khuyên mũi và khuyên tai lấp lánh dưới ánh đèn. Rodman, với phong thái thoải mái, liên tục kể những câu chuyện về NBA, khiến Kim Jong-un gật gù thích thú.
Ri Sol-ju, trái với lần chụp ảnh gia đình trước đây, không xuất hiện trong các bức ảnh chính thức lần này. Nam thoáng thất vọng, nhưng sự vắng mặt của cô cũng khiến cậu nhẹ nhõm – ít ánh mắt giám sát hơn, và cậu hy vọng có cơ hội gặp cô trong khoảnh khắc nào đó. Cậu cẩn thận điều chỉnh ánh sáng, chọn góc chụp để tôn lên không khí thân thiện mà Kim Jong-un muốn truyền tải đến thế giới. Những bức ảnh được dàn dựng kỹ lưỡng: Kim Jong-un và Rodman nâng ly rượu soju, nụ cười rạng rỡ bên một quả bóng rổ được ký tên bằng mực vàng; Rodman đứng cạnh một quan chức quân đội, khoe những hình xăm rực rỡ trên cánh tay trong khi kể về trận đấu lịch sử của Chicago Bulls năm 1996; và Kim Jong-un đứng trước lá cờ Triều Tiên, tay đặt lên quả bóng rổ, ánh mắt đầy tự hào như muốn tuyên bố sự thống trị của mình. Nam di chuyển khéo léo giữa các vị trí, điều chỉnh ống kính, kiểm tra ánh sáng từ cửa sổ lớn, và trao đổi vài lời ngắn gọn với các trợ lý để đảm bảo mọi thứ hoàn hảo.
Mỗi lần nhấn nút chụp, Nam cảm nhận áp lực đè nặng lên vai. Cậu không chỉ là nhiếp ảnh gia, mà còn là một kẻ phản kháng bí mật, mang trong mình kế hoạch lật đổ người đàn ông quyền lực nhất Triều Tiên, ngay trong chính ngôi nhà của ông ta. Mỗi ánh mắt của vệ sĩ, mỗi cử chỉ của quan chức, đều khiến cậu cảnh giác. Nhưng hình ảnh Ri Sol-ju – nụ cười dịu dàng, cơ thể quyến rũ, và lời hứa sẽ trở lại – như một ngọn lửa âm ỉ, thúc đẩy cậu vượt qua nỗi sợ hãi.
Sau hơn hai giờ chụp ảnh, Kim Jong-un và Dennis Rodman di chuyển sang một phòng chiếu phim riêng biệt, nơi một màn hình lớn đang phát lại trận đấu kinh điển giữa Chicago Bulls và Los Angeles Lakers năm 1998. Tiếng cười vang dội của Rodman, xen lẫn với giọng trầm của Kim Jong-un khi họ thảo luận về chiến thuật bóng rổ, vang vọng qua hành lang, tạo ra một không khí thoải mái hiếm có trong tư gia nghiêm ngặt này. Nam ở lại phòng khách, thu dọn thiết bị, kiểm tra từng cuộn phim và lau sạch ống kính với sự tập trung giả tạo. Cậu nhận thấy một khoảng trống hiếm hoi: các vệ sĩ bận rộn kiểm tra an ninh ở lối vào chính, trong khi các trợ lý bị phân tâm bởi cuộc trò chuyện sôi nổi từ phòng chiếu phim. Đây là cơ hội mà cậu đã chờ đợi.
Nam lặng lẽ rời phòng khách, bước nhanh qua một hành lang dài, ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn tường bằng đồng hắt lên những bức tranh tuyên truyền khắc họa chiến thắng của Triều Tiên trước "chủ nghĩa đế quốc." Cậu nhớ rõ con đường này từ lần chụp ảnh gia đình trước đây, khi cậu từng lén gặp Ri Sol-ju trong một khoảnh khắc nguy hiểm. Tim cậu đập mạnh, mỗi bước chân như một nhịp trống trong lồng ngực, khi cậu gõ nhẹ lên cánh cửa một căn phòng nhỏ, được trang trí như phòng trẻ. Cánh cửa được làm từ gỗ sồi, chạm khắc tinh xảo với hoa văn truyền thống Triều Tiên, dẫn vào một không gian ấm áp với rèm lụa trắng khẽ lay động trong gió từ cửa sổ mở hé. Một chiếc nôi gỗ, được chạm khắc hình hoa kimjongilia, đứng lặng lẽ cạnh cửa sổ, và bên trong, một bé gái – có lẽ là Kim Ju-ae, con của Ri Sol-ju – đang ngủ yên, đôi má hồng hào phập phồng theo nhịp thở nhẹ.
Ri Sol-ju, mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, rộng rãi để che đi những thay đổi cơ thể sau khi sinh, đang ngồi trên một ghế bành bọc nhung đỏ, cho đứa trẻ bú sữa. Cô cởi một phần áo, để lộ bộ ngực căng mọng, núm vú hồng hào lấp lánh dòng sữa trắng, làn da mịn màng ánh lên dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng. Nam đứng lặng ở ngưỡng cửa, hơi thở gấp gáp, trái tim như ngừng đập trước vẻ đẹp của cô. Dục vọng và tình yêu trỗi dậy như một cơn sóng không thể kìm nén, khiến dương vật cậu căng cứng trong quần, một cảm giác vừa đau đớn vừa ngọt ngào. Ri Sol-ju ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng dịu lại khi nhận ra cậu. Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng ấm áp, như thể cô cũng khao khát khoảnh khắc này. "Nam, em không nên ở đây," cô thì thầm, giọng nhỏ như sợ làm tỉnh đứa trẻ, nhưng không mang ý trách móc, như thể cô cũng đang đấu tranh với chính mình.
Khi đứa trẻ no sữa và chìm sâu vào giấc ngủ, Ri Sol-ju nhẹ nhàng đặt bé vào nôi, tay cô vuốt nhẹ mái tóc mịn của đứa trẻ, miệng ngân nga một bài ru Triều Tiên, giọng mềm mại như làn gió mùa thu lướt qua dòng sông Taedong. Lời ru vang lên, dịu dàng nhưng đầy cảm xúc, như một lời tâm sự không thành lời. Nam không kìm được, bước đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy eo cô qua lớp lụa mỏng, cảm nhận sự ấm áp của cơ thể cô, đường cong hông mềm mại dưới tay cậu. Môi cậu chạm vào gáy cô, hôn nhẹ lên làn da thơm mùi nước hoa – một hỗn hợp tinh tế của hoa hồng và vani, khiến cậu rùng mình vì khoái cảm. Ri Sol-ju khẽ run lên, đầu cô ngả nhẹ ra sau, mái tóc dài lướt qua vai, chạm vào tay Nam như một lời mời gọi. "Nam, nếu ai đó thấy chúng ta..." cô thì thầm, giọng run rẩy, nhưng bàn tay cô đặt lên tay cậu, không đẩy ra, như thể cô cũng đang bị cuốn vào cơn sóng dục vọng.
Ri Sol-ju nắm tay Nam, ngón tay cô run rẩy nhưng kiên quyết, dẫn cậu vào một phòng vệ sinh nhỏ nối liền với phòng trẻ, khóa cửa lại với một tiếng "cạch" khẽ, như thể đóng kín cả thế giới bên ngoài. Không gian chật hẹp, chỉ đủ chỗ cho một bệ rửa mặt bằng sứ trắng, một gương tròn treo trên tường, và một bóng đèn nhỏ trên trần, tỏa ánh sáng vàng mờ ảo, chiếu lên khuôn mặt Ri Sol-ju, làm nổi bật đôi môi mọng đỏ, đôi mắt lấp lánh như chứa đựng cả một đại dương cảm xúc, và làn da mịn màng lấp lánh mồ hôi nhẹ. Họ đứng đối diện nhau, cách nhau chỉ vài centimet, hơi thở hòa quyện trong không gian nhỏ bé, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người. Không gian chật hẹp càng làm tăng sức nóng giữa hai cơ thể, như một lò lửa vô hình đang cháy âm ỉ.
Ri Sol-ju cắn môi, ánh mắt dao động giữa ham muốn và lo sợ, rồi thì thầm, giọng nhỏ như một lời cầu xin: "Sữa của tôi... còn nhiều quá, em giúp tôi, được không?" Lời nói của cô như một lời mời gọi, vừa yếu đuối vừa mãnh liệt, khiến trái tim Nam đập thình thịch. Cậu gật đầu, không nói nên lời, quỳ xuống trước cô, tay nhẹ nhàng kéo áo cô xuống, để lộ bộ ngực căng mọng, núm vú hồng hào lấp lánh dòng sữa trắng đọng lại như những giọt sương. Môi cậu ngậm lấy vú cô, mút chậm rãi, từng nhịp nhẹ nhàng như một nghi thức thiêng liêng. Dòng sữa ngọt ngào chảy vào miệng, vị ngọt xen lẫn chút mặn khiến cậu rùng mình vì khoái cảm, dương vật cậu căng cứng đến đau đớn trong quần. Cậu mút từng bên, lưỡi cậu lướt chậm rãi quanh núm vú, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp, kéo dài khoảnh khắc để ghi khắc từng cảm giác vào tâm trí. Ri Sol-ju rên khẽ, bàn tay cô siết chặt vai cậu, móng tay bấm nhẹ vào da qua lớp áo đồng phục, tạo ra những vết hằn nhỏ. Đầu cô ngả ra sau, mái tóc dài trượt xuống lưng, và những tiếng rên nhỏ bị kìm nén vang lên, như sợ rằng bất kỳ âm thanh nào cũng có thể phá vỡ bí mật này.
Nam ngẩng lên, ánh mắt khóa chặt vào cô, như muốn nói rằng cậu không thể dừng lại. Tay cậu lướt xuống, vuốt ve qua lớp váy lụa, cảm nhận đường cong hông cô, rồi chạm vào vùng âm đạo, nơi lớp vải mỏng đã thấm ướt bởi dâm thủy. Ri Sol-ju thở hổn hển, bàn tay cô nắm lấy cổ tay cậu, như muốn ngăn lại, nhưng ánh mắt cô lại nói điều ngược lại, lấp lánh dục vọng và sự khao khát. "Nam..." cô thì thầm, giọng lạc đi, như thể đang cầu xin cậu tiếp tục. Cậu kéo khóa váy chậm rãi, từng nấc khóa như một nhịp điệu của sự cấm kỵ, để lộ cơ thể trần trụi của cô – làn da mịn màng, bộ ngực căng mọng, và cặp hông cong hoàn hảo, như một tác phẩm nghệ thuật dưới ánh đèn mờ ảo. Nam cởi áo mình, để lộ lồng ngực săn chắc, cơ bắp căng lên vì dục vọng. Cậu kéo cô vào lòng, môi họ dính chặt trong một nụ hôn sâu, lưỡi quấn lấy nhau, chậm rãi nhưng mãnh liệt, như thể muốn nuốt chửng từng giây của khoảnh khắc này. Hơi thở cô nóng bỏng, mang theo mùi hương nước hoa quyện với mùi cơ thể, khiến Nam như say men.
Cậu nâng cô ngồi lên bệ rửa mặt, tay cậu lướt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cửa lồn cô, cảm nhận sự nóng bỏng và ẩm ướt. Ri Sol-ju rên lớn hơn, nhưng cô cắn môi để kìm lại, đầu cô tựa vào vai cậu, mái tóc dài cọ vào da cậu như một lời trêu đùa. Nam di chuyển ngón tay chậm rãi, vuốt ve, khám phá từng nếp gấp, khiến cô run rẩy, dâm thủy chảy ra, thấm ướt tay cậu. "Nam, xin em... nhẹ nhàng thôi," cô thì thầm, giọng lạc đi trong khoái cảm. Cậu gật đầu, cởi quần, để lộ dương vật căng cứng, cọ chậm rãi vào cửa lồn cô, từng nhịp như một vũ điệu trêu đùa, kéo dài sự khao khát của cả hai. Ri Sol-ju siết chặt vai cậu, móng tay bấm sâu hơn, để lại những vết đỏ trên da.
Nam từ từ nhấn vào, cảm nhận lồn cô co bóp chặt quanh chim cậu, nóng bỏng và trơn mượt, như một lò lửa nuốt chửng cậu. Họ làm tình, nhịp điệu chậm rãi, mỗi chuyển động như một lời thì thầm của dục vọng, kéo dài từng khoảnh khắc để cảm nhận sự hòa quyện của cơ thể. Nam ôm lấy cô, tay vuốt ve lưng cô, lướt qua từng đốt sống, cảm nhận sự run rẩy của cô. Môi cậu lướt qua cổ cô, hôn lên vai, cắn nhẹ lên làn da mịn màng, để lại những dấu hôn mờ nhạt. Ri Sol-ju quấn chặt lấy cậu, chân cô vòng qua hông cậu, kéo cậu gần hơn, tiếng rên của cô bị kìm nén thành những tiếng thở gấp gáp, hòa lẫn với hơi thở nặng nhọc của Nam. Cậu di chuyển chậm rãi, từng nhịp đẩy sâu hơn, cảm nhận sự co bóp của cô, như thể cơ thể họ đang nói một thứ ngôn ngữ chỉ hai người hiểu.
Khi cả hai đạt cực khoái, Nam xuất tinh, tinh trùng phóng sâu vào trong cô, một dòng chảy nóng bỏng hòa quyện với dâm thủy của cô. Ri Sol-ju run rẩy, cơ thể mềm nhũn, đầu tựa vào ngực cậu, mồ hôi lấm tấm trên trán, mái tóc dính chặt vào da. Họ đứng lặng, hơi thở hòa quyện, không gian chật hẹp như chứa đựng cả thế giới của họ. Nam hôn lên trán cô, thì thầm: "Chị, em yêu chị." Ri Sol-ju không đáp, nhưng ánh mắt cô, lấp lánh nước mắt, như nói lên tất cả – tình yêu, nỗi sợ, và sự khao khát một tương lai không thể với tới.
Ri Sol-ju đột nhiên tỉnh táo, ánh mắt hoảng loạn khi nhận ra nguy cơ của khoảnh khắc này. Cô đẩy nhẹ Nam ra, vội vàng chỉnh trang quần áo, kéo khóa váy lên với động tác gấp gáp, buộc lại mái tóc dài bằng một dây buộc đơn giản. Mồ hôi vẫn lấp lánh trên trán cô, và mùi hương cơ thể cô hòa quyện với không khí trong phòng vệ sinh nhỏ bé. "Nam, em phải đi ngay," cô thì thầm, giọng gấp gáp nhưng vẫn mang chút lưu luyến, như thể cô không muốn rời xa cậu. "Tôi sẽ dọn dẹp, em quay lại với công việc của mình trước khi ai đó nghi ngờ." Nam gật đầu, trái tim nặng trĩu, cảm giác khoái lạc vẫn còn đọng lại trong cơ thể, nhưng nỗi sợ bị phát hiện khiến cậu tỉnh táo trở lại. Cậu lau vội mồ hôi trên trán, chỉnh lại đồng phục, kiểm tra để đảm bảo không còn dấu vết nào của sự cấm kỵ vừa xảy ra.
Cậu rời phòng vệ sinh, bước nhanh qua hành lang, trái tim vẫn đập thình thịch như muốn vỡ ra. Tiếng cười của Dennis Rodman và giọng nói trầm của Kim Jong-un vẫn vang vọng từ phòng chiếu phim, như một lời nhắc nhở rằng thế giới bên ngoài vẫn tiếp diễn, không hay biết về bí mật nguy hiểm vừa xảy ra. Nam trở lại phòng khách, tiếp tục thu dọn thiết bị, lấy ra một cuộn phim mới và kiểm tra máy ảnh với sự tập trung giả tạo. Cậu chụp thêm vài bức ảnh bổ sung của các quan chức và vệ sĩ, điều chỉnh góc máy để che giấu tâm trạng rối bời. Mỗi động tác của cậu đều được tính toán, như thể cậu đang diễn một vở kịch trước những con mắt vô hình của hệ thống an ninh.
Ri Sol-ju xuất hiện trở lại sau vài phút, nụ cười chuyên nghiệp che giấu mọi dấu vết của khoảnh khắc vừa qua. Cô trò chuyện ngắn gọn với một trợ lý, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tự tin, như thể chưa từng rời khỏi vai trò phu nhân lãnh đạo. Ánh mắt cô lướt qua Nam, chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng đủ để truyền tải một lời hứa thầm lặng – rằng họ sẽ tìm cách gặp lại nhau, dù phải đối mặt với mọi rủi ro. Nam đáp lại bằng một cái gật đầu khẽ, gần như không thể nhận ra, trước khi quay lại với công việc.
Khi buổi chụp kết thúc, Nam rời tư gia, mang theo những cuộn phim chứa đựng hình ảnh của Kim Jong-un và Dennis Rodman, nhưng tâm trí cậu chỉ có Ri Sol-ju – cơ thể cô, hơi thở cô, và khoảnh khắc đam mê vừa qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com