Chương 24: Người tử tù
Tháng 5 năm 2014, Bình Nhưỡng như một thành phố bị mắc kẹt giữa quá khứ và tương lai. Những con đường lát đá từng rực rỡ với cờ đỏ, tranh tuyên truyền, và những đám đông hô vang khẩu hiệu ca ngợi "Lãnh tụ Kính yêu" giờ đây mang một vẻ tĩnh lặng đáng sợ. Cuộc đảo chính do Nam dẫn dắt đã lật đổ triều đại Kim, nhưng dấu vết của giao tranh vẫn còn hiện hữu: những tòa nhà bê tông trên đại lộ Changjon loang lổ vết đạn, cửa sổ vỡ tan, và những mảnh vỡ từ xe tăng nằm rải rác trên vỉa hè như những ký ức của một thời kỳ hỗn loạn. Đêm đến, ánh đèn neon từ các tòa nhà cao tầng, từng là biểu tượng của sự thịnh vượng dưới chế độ Kim Jong-un, giờ nhấp nháy yếu ớt, như thể chính thành phố cũng đang nín thở trước một sự kiện thay đổi lịch sử.
Nam, với vai trò Lãnh tụ tối cao của Hội đồng Cách mạng Nhân dân, điều hành đất nước từ Nhà Hội nghị Mansudae, một công trình đồ sộ với những bức tường cẩm thạch trắng và cột trụ cao vút, nơi từng là trung tâm quyền lực của nhà Kim. Mỗi ngày, cậu triệu tập các cuộc họp với các tướng lĩnh quân đội đào tẩu, những người từng trung thành với Jang Song-thaek, các quan chức cải cách từng bị gạt ra lề, và đại diện sinh viên từ Đại học Kim Il-sung, những người đã đứng lên trong cuộc nổi dậy. Các chính sách cải cách kinh tế bắt đầu được triển khai: đặc khu kinh tế ở Sinuiju và Rason mở cửa cho đầu tư từ Trung Quốc, đất đai được phân phối lại cho nông dân để tăng sản lượng nông nghiệp, và các trại cải tạo lao động khét tiếng như Yodok dần được giải thể, với hàng nghìn tù nhân chính trị được ân xá. Nhưng mọi thứ không hề dễ dàng. Nền kinh tế Triều Tiên suy kiệt sau nhiều năm quản lý yếu kém, lệnh trừng phạt quốc tế vẫn đè nặng, và một số tướng lĩnh quân đội, dù ủng hộ cuộc đảo chính, vẫn nhìn Nam với ánh mắt nghi ngờ vì nguồn gốc ngoại quốc của cậu. Tuy nhiên, sự ủng hộ cuồng nhiệt từ tầng lớp trẻ, đặc biệt là sinh viên, cùng uy tín của Nam trong Liên đoàn Thanh niên Xã hội Chủ nghĩa Kim Il-sung, đã giúp cậu duy trì quyền lực trong giai đoạn hỗn loạn.
Trước ngày thi hành án tử hình Kim Jong-un và các quan chức thân cận – bao gồm Choe Ryong-hae, Kim Yong-chun, và một số tướng lĩnh của Lữ đoàn Không quân số 7 – được ấn định tại một sân vận động kín ở ngoại ô Bình Nhưỡng, một công trình bê tông cũ kỹ từng tổ chức các buổi diễu hành hoành tráng. Trước ngày trọng đại, Nam đưa ra một quyết định táo bạo, gần như liều lĩnh: cậu muốn dẫn Ri Sol-ju đến gặp Kim Jong-un lần cuối tại nhà giam đặc biệt trong Học viện Quân sự Gang Gun, nơi ông bị giam giữ dưới sự canh gác nghiêm ngặt. Quyết định này không chỉ xuất phát từ mong muốn đối mặt với kẻ thù cũ mà còn là cách để Nam khẳng định chiến thắng hoàn toàn, phơi bày sự thật về mối quan hệ của cậu với Ri Sol-ju, như một lưỡi dao cuối cùng cắt sâu vào lòng kiêu hãnh của Kim Jong-un.
Buổi sáng hôm đó, Nam đứng trước gương lớn trong phòng khách căn hộ, chỉnh lại bộ đồng phục đen của Hội đồng Cách mạng, với huy hiệu đỏ thêu hình ngọn lửa cách mạng trên ngực trái, biểu tượng của một Triều Tiên mới. Bộ đồng phục, được may từ vải lanh cao cấp, ôm sát cơ thể, làm nổi bật vóc dáng cao ráo và cơ bắp săn chắc của cậu, kết quả của những tháng huấn luyện cùng lực lượng nổi dậy. Cậu nhìn vào đôi mắt mình trong gương, thấy sự kiên định xen lẫn một chút bất an – liệu hành động này có đẩy Ri Sol-ju và Kim Ju-ae vào nguy hiểm? Cậu vuốt lại mái tóc đen, hít một hơi sâu, cố xua tan nỗi lo đang bóp chặt trái tim.
Ri Sol-ju bước vào phòng, mặc một chiếc váy lụa xanh nhạt, ôm sát cơ thể, tôn lên bộ ngực căng mọng, cặp hông cong hoàn hảo, và đôi chân thon dài. Mái tóc đen dài được búi gọn, để lộ gáy trắng mịn, nơi Nam từng hôn trong những khoảnh khắc đam mê. Cô đứng sau cậu, đặt tay nhẹ lên vai, ngón tay mảnh mai chạm vào vải đồng phục, ánh mắt trong gương đầy lo lắng. "Nam, em chắc chắn về việc này chứ?" cô thì thầm, giọng run rẩy, như thể sợ rằng khoảnh khắc này sẽ làm sụp đổ mọi thứ họ đã xây dựng. "Gặp anh ấy... trong hoàn cảnh này... tôi sợ chúng ta sẽ mất tất cả. Nếu ai đó biết được, hoặc nếu thế giới bên ngoài can thiệp, tôi và Ju-ae sẽ ra sao?"
Nam quay lại, nắm lấy tay cô, ngón tay đan chặt, cảm nhận sự ấm áp từ làn da mềm mại của cô. "Chị, tôi muốn anh ấy biết sự thật," cậu nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm, như một lời thề. "Anh ấy cần thấy rằng chúng ta đã chiến thắng – không chỉ trên chiến trường, mà cả trong trái tim của chị. Đây là cách để khép lại quá khứ, để chúng ta bước tiếp mà không còn bóng ma nào. Tôi hứa, dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ bảo vệ chị và Ju-ae bằng mọi giá." Ri Sol-ju gật đầu chậm rãi, ánh mắt cô dao động giữa sợ hãi và niềm tin vào Nam. Cô chỉnh lại tóc, vuốt nhẹ váy, rồi ôm lấy Kim Ju-ae, bé gái đang ngủ yên trong vòng tay mẹ, đôi má hồng hào và đôi môi nhỏ xinh khẽ mím lại. Họ rời căn hộ, bước lên một chiếc xe bọc thép màu đen, được hộ tống bởi một đội vệ binh trung thành, mặc đồng phục xanh đậm, súng trường đeo chéo vai.
Con đường dẫn đến Học viện Quân sự Gang Gun uốn lượn qua những khu rừng thông xanh mướt, mùi nhựa thông thoảng trong không khí, hòa lẫn với mùi khói bụi từ những ngày giao tranh. Chiếc xe bọc thép lăn bánh êm ái, nhưng không khí trong xe nặng nề. Tiếng động cơ gầm nhẹ hòa lẫn với tiếng rúc rích của Kim Ju-ae, và Nam, ngồi bên cạnh Ri Sol-ju, cảm nhận được nhịp tim gấp gáp của cô qua bàn tay đang nắm chặt tay cậu. Cậu nhìn ra cửa sổ, thấy những hàng cây thông lướt qua, nghĩ về hành trình của mình: từ một sinh viên quốc tế đến nhiếp ảnh gia cá nhân của Ri Sol-ju, rồi lãnh đạo một cuộc đảo chính, và giờ là người đứng đầu một quốc gia. Nhưng hơn tất cả, cậu nghĩ về Ri Sol-ju – người phụ nữ đã thay đổi cuộc đời cậu, với nụ cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh, và cơ thể quyến rũ đã hòa quyện với cậu trong những khoảnh khắc đam mê. Cậu biết rằng hành động hôm nay là một canh bạc, nhưng đó là cách để cậu khẳng định rằng không gì có thể ngăn cản tình yêu của họ.
Học viện Quân sự Gang Gun, một pháo đài bê tông lạnh lẽo nằm ở ngoại ô Bình Nhưỡng, là nơi từng chứng kiến vụ xử tử Jang Song-thaek bằng súng máy chống máy bay vào tháng 12 năm 2013. Nam và Ri Sol-ju bước vào nhà giam đặc biệt, một căn phòng nhỏ với những bức tường xám xịt, phủ đầy vết nứt và mùi ẩm mốc. Một bóng đèn huỳnh quang treo lơ lửng trên trần, phát ra ánh sáng yếu ớt, tạo nên những bóng đen dài trên sàn bê tông lạnh giá. Ở giữa phòng, Kim Jong-un ngồi trên một chiếc ghế thép cố định, tay bị còng chặt vào tay vịn bằng còng thép lạnh ngắt, phát ra tiếng kêu lách cách mỗi khi ông cử động. Ông mặc bộ đồ tù xám bạc màu, rách ở vài chỗ, tóc rối bù, khuôn mặt hốc hác, đôi má từng tròn đầy giờ đây hóp lại, để lộ những nếp nhăn khắc khổ. Đôi mắt ông, từng sắc lạnh và uy quyền, giờ đây mang vẻ mệt mỏi xen lẫn phẫn nộ, như một con thú bị mắc kẹt trong lồng.
Hai vệ binh đứng ở góc phòng, mặc đồng phục xanh đậm, súng trường cầm chặt, ánh mắt cảnh giác như thể sẵn sàng hành động trước bất kỳ mối đe dọa nào. Nam giơ tay ra hiệu, giọng điềm tĩnh nhưng mang sức mạnh của kẻ nắm quyền: "Để chúng tôi nói chuyện riêng. Ra ngoài." Các vệ binh cúi đầu, bước ra khỏi phòng, đôi giày quân đội vang lên trên sàn bê tông. Cánh cửa kim loại nặng nề đóng lại, tiếng khóa vang lên như một lời tuyên bố rằng không ai có thể can thiệp vào khoảnh khắc này. Không gian trở nên ngột ngạt, chỉ có tiếng thở nặng nhọc của Kim Jong-un và tiếng váy lụa của Ri Sol-ju xào xạc khi cô di chuyển.
Nam đứng trước Kim Jong-un, cách ông chỉ vài bước, đôi giày quân đội bóng loáng phản chiếu ánh đèn mờ ảo. Ri Sol-ju đứng bên cạnh, tay siết chặt mép váy lụa, ánh mắt cô dao động giữa chồng cũ và người đàn ông cô yêu, như thể bị giằng xé giữa quá khứ và hiện tại. Kim Jong-un ngẩng đầu, đôi mắt ông khóa chặt vào Nam, ánh lên sự khinh miệt và giận dữ. "Cậu muốn gì, Nam?" ông gằn giọng, giọng khàn khàn, như thể những ngày bị giam giữ đã bào mòn sức lực của ông. "Cậu đã cướp đất nước của tôi, quyền lực của tôi, tất cả những gì tôi xây dựng. Giờ thì sao? Đến để cười vào mặt tôi trước khi tôi chết? Hay cậu muốn khoe khoang chiến thắng của mình, tên phản bội ngoại quốc?"
Nam mỉm cười nhạt, bước gần hơn, đôi giày vang lên trên sàn bê tông, mỗi bước chân như một lời tuyên bố về quyền lực của cậu. "Đồng chí Kim, tôi không đến để cười nhạo," cậu nói, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh, như một lưỡi dao cắt qua không khí ngột ngạt. "Tôi đến để anh biết sự thật, để anh hiểu rằng tôi đã chiến thắng – không chỉ trên chiến trường, mà cả trong trái tim của người phụ nữ anh từng gọi là vợ." Cậu dừng lại, quay sang Ri Sol-ju, nắm tay cô, ngón tay đan chặt, cảm nhận sự run rẩy nhẹ từ làn da mềm mại của cô. "Chị Sol-ju và tôi đã yêu nhau từ lâu. Cô ấy đã chọn tôi, đứng về phía tôi, và giúp tôi lật đổ anh. Mọi thứ anh từng có – quyền lực, lòng trung thành, và cả tình yêu – giờ thuộc về tôi."
Kim Jong-un sững sờ, khuôn mặt ông méo mó vì sốc và giận dữ, như thể lời nói của Nam vừa giáng một cú đấm vào lòng kiêu hãnh của ông. Ông nhìn Ri Sol-ju, ánh mắt như muốn thiêu đốt cô, đôi đồng tử co lại vì phẫn nộ. "Cô... cô dám phản bội tôi?" ông gào lên, giọng run lên vì giận dữ, cố vùng vẫy, nhưng còng tay siết chặt, phát ra tiếng kim loại chói tai khi ông giãy giụa vô vọng trên ghế thép. "Cô, phu nhân của Lãnh tụ tối cao, người được nhân dân kính trọng, lại đi yêu một tên ngoại quốc? Một tên phản bội thấp hèn? Cô đã làm nhục gia tộc Kim, làm nhục đất nước này!" Ri Sol-ju cúi đầu, không đáp, nhưng bàn tay cô siết chặt tay Nam, móng tay cắm nhẹ vào da cậu, như thể tìm kiếm sự bảo vệ trước cơn thịnh nộ của chồng cũ.
Nam, với sự táo bạo xen lẫn dục vọng cháy bỏng, quyết định đẩy cuộc đối mặt này đến giới hạn cuối cùng, như một cách để khẳng định chiến thắng hoàn toàn trước Kim Jong-un, xóa tan mọi tàn dư của quyền lực và lòng kiêu hãnh của ông. Cậu nhìn Ri Sol-ju, ánh mắt ra hiệu, một sự giao tiếp không lời đầy ý nghĩa, như thể cả hai đang cùng bước vào một canh bạc nguy hiểm. Cô, dù run rẩy vì lo sợ bị phát hiện, gật đầu nhẹ, đôi môi mọng khẽ mím lại, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm xen lẫn dục vọng. Cô hiểu rằng đây không chỉ là một hành động khiêu khích, mà còn là cách để cả hai cắt đứt mọi ràng buộc với quá khứ, khẳng định tình yêu của họ trước kẻ từng là chướng ngại lớn nhất.
Ri Sol-ju bước đến gần Nam, chậm rãi cởi bỏ áo khoác dài màu xám, để nó rơi xuống sàn bê tông lạnh giá, để lộ chiếc váy lụa xanh nhạt ôm sát cơ thể, tôn lên bộ ngực căng mọng, cặp hông cong hoàn hảo, và đôi chân thon dài như được tạc từ ngọc. Ánh sáng huỳnh quang mờ ảo chiếu lên làn da trắng mịn của cô, như thể cô là một bức tượng sống động giữa căn phòng giam lạnh lẽo. Mái tóc đen dài buông xõa, một vài lọn tóc rơi xuống vai, tạo nên một vẻ đẹp vừa dịu dàng vừa quyến rũ. Nam cởi áo sơ mi, để lộ ngực trần rắn chắc, cơ bắp săn chắc từ những tháng huấn luyện cùng lực lượng nổi dậy, làn da cậu lấp lánh mồ hôi dưới ánh đèn, như một chiến binh bước ra từ chiến trường.
Cậu kéo Ri Sol-ju vào một nụ hôn sâu, môi họ dính chặt, lưỡi quấn lấy nhau trong một vũ điệu đam mê, đầy khao khát, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người. Tay Nam lướt lên, xoa bóp bộ ngực cô qua lớp lụa mỏng, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp, núm vú cứng lại dưới ngón tay cậu, như hai viên ngọc quý phản chiếu dục vọng. Ri Sol-ju rên khẽ, tiếng rên ngọt ngào vang lên trong không gian tĩnh lặng, cơ thể cô run lên vì khoái cảm, đôi tay ôm chặt cổ cậu, móng tay cắm nhẹ vào da thịt, để lại những vết đỏ mờ. Kim Jong-un gầm lên, khuôn mặt đỏ rực, mắt long sòng sọc như muốn lao ra xé xác cả hai. "Dừng lại! Đồ khốn kiếp! Tôi sẽ giết cả hai!" ông hét, cố lao về phía trước, nhưng còng tay siết chặt, khiến ông chỉ có thể giãy giụa vô vọng, tiếng kim loại va vào ghế vang lên chói tai, như tiếng chuông báo tử cho lòng kiêu hãnh của ông.
Nam, không bận tâm đến sự phẫn nộ của Kim Jong-un, cởi váy Ri Sol-ju, kéo nó xuống sàn, để lộ cơ thể trần trụi, làn da trắng mịn lấp lánh dưới ánh đèn như một bức tranh hoàn mỹ. Cậu hôn lên cổ cô, môi lướt xuống vai, rồi ngậm lấy vú cô, mút nhẹ, cảm nhận dòng sữa ngọt ngào còn sót lại từ những ngày cô nuôi con, một hương vị vừa ngọt ngào vừa gợi tình. Ri Sol-ju rên rỉ lớn hơn, đầu ngửa ra sau, tóc dài buông xõa như một dòng suối đen, bàn tay siết chặt vai Nam như thể sợ mình sẽ tan biến trong khoái cảm. Tay cậu luồn xuống, chạm vào vùng âm đạo ướt át, ngón tay khéo léo vuốt ve, khám phá từng nếp gấp, cảm nhận nước lồn cô chảy ra, thấm ướt tay cậu, như một dòng sông nhỏ của dục vọng.
Không khí trong phòng giam trở nên ngột ngạt, chỉ có tiếng rên của Ri Sol-ju, tiếng gào thét bất lực của Kim Jong-un, và hơi thở gấp gáp của Nam. Cậu cởi quần, để lộ dương vật căng cứng, cọ nhẹ vào cửa lồn cô, cảm nhận sự nóng bỏng và ẩm ướt, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Với một động tác chậm rãi nhưng mạnh mẽ, Nam nhấn vào, lồn cô co bóp chặt quanh chim cậu, như thể ôm lấy cậu trong một cái ôm nóng bỏng. Họ làm tình ngay trước mắt Kim Jong-un, cơ thể hòa quyện trong những chuyển động mãnh liệt, tiếng da thịt va chạm hòa lẫn với tiếng rên của Ri Sol-ju, vang vọng trong căn phòng giam như một bản giao hưởng của dục vọng và thách thức. Cô quấn chặt lấy Nam, móng tay cào nhẹ lên lưng cậu, để lại những vết đỏ dài, đôi chân thon dài quấn quanh hông, như thể muốn hòa làm một với cậu. Kim Jong-un, bất lực trên ghế, gào thét trong nhục nhã, mắt đỏ ngầu, nhưng không thể làm gì ngoài việc chứng kiến cảnh tượng đau đớn này, như một kẻ bị tước đi mọi quyền lực và danh dự.
Khi cả hai đạt cực khoái, Nam xuất tinh, tinh trùng phóng sâu vào trong cô, một dòng chảy nóng bỏng như lời tuyên bố cuối cùng về chiến thắng của cậu. Ri Sol-ju run rẩy, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay cậu, hơi thở hổn hển như vừa thoát khỏi một cơn bão. Họ đứng lặng một lúc, mồ hôi lấp lánh trên da, ánh mắt trao nhau đầy yêu thương và thách thức, như thể cả hai vừa vượt qua một ranh giới không thể quay lại. Kim Jong-un, giờ đây chỉ còn là một bóng ma của chính mình, cúi đầu, khuôn mặt méo mó vì đau đớn và nhục nhã, không còn lời nào để nói, chỉ có sự im lặng của một kẻ bị đánh bại hoàn toàn.
Nam chỉnh trang quần áo, bước đến gần Kim Jong-un, đưa tay nhổ một cọng tóc từ đầu ông, cẩn thận bỏ vào một chiếc túi nhựa nhỏ, niêm phong chặt. "Tôi sẽ kiểm tra xem Ju-ae có phải con anh không," Nam nói, giọng lạnh lùng như một lưỡi dao cắt qua không khí ngột ngạt. "Dù kết quả thế nào, cô bé sẽ được bảo vệ, không như cách anh đã đối xử với nhân dân của mình." Kim Jong-un không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không, đôi mắt trống rỗng, như thể linh hồn đã rời khỏi cơ thể ông. Nam nắm tay Ri Sol-ju, dẫn cô ra khỏi phòng giam, để lại Kim Jong-un trong bóng tối, một mình với sự thất bại của mình.
Ngày hôm sau, tại sân vận động kín ở ngoại ô Bình Nhưỡng, Nam đứng trên khán đài, nhìn đội hành quyết chuẩn bị cho việc thi hành án tử hình Kim Jong-un và các quan chức thân cận. Sân vận động, từng là nơi tổ chức các buổi diễu hành hoành tráng với hàng nghìn người hô vang khẩu hiệu, giờ đây tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió lạnh giá thổi qua những hàng ghế trống, mang theo mùi đất khô và kim loại. Đội hành quyết, gồm những người lính trẻ trong đồng phục xanh đậm, đứng thành hàng, súng trường lấp lánh dưới ánh nắng nhạt của buổi sáng. Tiếng súng vang lên, mỗi phát đạn như một dấu chấm hết cho triều đại Kim, kết thúc trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đẫm máu. Nam không ở lại đến phút cuối, thay vào đó quay về căn hộ trên đại lộ Changjon, nơi Ri Sol-ju và Kim Ju-ae đang chờ, trái tim cậu nặng trĩu nhưng cũng nhẹ nhõm vì một chương đen tối đã khép lại.
Cậu đã gửi cọng tóc của Kim Jong-un đến một phòng thí nghiệm bí mật ở Bắc Kinh, thông qua một đồng minh trong ủy ban cải cách kinh tế, một nhà ngoại giao từng làm việc với Jang Song-thaek trong các dự án đặc khu kinh tế. Phòng thí nghiệm, được vận hành bởi các nhà khoa học Trung Quốc trung lập, sử dụng công nghệ tiên tiến để đảm bảo tính chính xác và bảo mật tuyệt đối. Trong căn hộ, Nam ngồi trên sofa bọc nhung đỏ, cạnh Ri Sol-ju, ánh sáng từ chiếc đèn bàn cũ chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm, đôi môi mọng đỏ, và làn da trắng mịn như ngọc. Cô mặc một chiếc áo lụa trắng đơn giản, tóc buông xõa, một vài lọn tóc rơi xuống vai, tạo nên một vẻ đẹp thanh tao nhưng đầy sức hút. Kim Ju-ae ngủ yên trong nôi gỗ, tiếng thở đều đặn của bé như một giai điệu an ủi giữa không khí căng thẳng, đôi má hồng hào và đôi môi nhỏ xinh khẽ mím lại trong giấc mơ.
Một tuần sau, một phong bì niêm phong được chuyển đến qua một người đưa tin bí mật, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai che kín mặt. Nam mở phong bì, tay hơi run, ánh mắt lướt qua các dòng chữ trên báo cáo DNA, được in trên giấy trắng với con dấu đỏ của phòng thí nghiệm. Kết quả xác nhận: Kim Jong-un là cha ruột của Kim Ju-ae, với độ chính xác 99,9%. Nam đặt tờ giấy xuống, trái tim nặng trĩu, cảm giác lẫn lộn giữa nhẹ nhõm và đau đớn. Cậu nhìn sang Ri Sol-ju, thấy ánh mắt cô đầy lo lắng, như thể sợ rằng sự thật này sẽ phá vỡ mọi thứ giữa họ. Cô nắm tay cậu, ngón tay lạnh ngắt, móng tay sơn hồng nhạt khẽ cắm vào da cậu, giọng nhỏ nhẹ: "Nam, em sẽ nghĩ gì về con bé? Về tôi? Tôi biết em yêu tôi, nhưng Ju-ae... cô bé mang dòng máu của anh ấy. Liệu em có thể chấp nhận điều đó?"
Nam kéo cô vào lòng, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, cảm nhận mùi hương nước hoa thoảng nhẹ của hoa nhài và gỗ đàn hương, hòa lẫn với sự ấm áp của làn da cô. Cậu ôm cô chặt hơn, để cô tựa đầu vào ngực mình, nghe nhịp tim mạnh mẽ của cậu, như một lời hứa không lời. "Chị, Ju-ae là con của chị, và điều đó đủ để tôi yêu thương cô bé như con ruột của mình," cậu nói, giọng trầm ấm, đầy kiên định, như một lời thề được khắc vào đá. "Tôi thề sẽ bảo vệ cả hai, dù thế giới ngoài kia có sụp đổ, dù các thế lực bên ngoài cố can thiệp, hay dù chính quyền của tôi đối mặt với thách thức. Chị và Ju-ae là lý do tôi chiến đấu, là ánh sáng dẫn tôi qua bóng tối của trách nhiệm này. Tôi sẽ không để bất cứ điều gì chia cắt chúng ta, dù là quá khứ hay tương lai."
Ri Sol-ju mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má, lấp lánh dưới ánh đèn như những viên ngọc nhỏ. Cô tựa đầu vào ngực Nam, cảm nhận hơi ấm và sự an toàn mà cậu mang lại, như thể tìm thấy một nơi trú ẩn giữa cơn bão của một đất nước đang tái sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com