Chương 26: Thỏa thuận
Tháng 10 năm 2014, Bình Nhưỡng đang dần chuyển mình dưới bàn tay lãnh đạo của Nam, Lãnh tụ tối cao của Hội đồng Cách mạng Nhân dân. Những con đường rộng lớn, từng lặng lẽ dưới sự kiểm soát khắc nghiệt của chế độ Kim Jong-un, giờ đây nhộn nhịp với những khu chợ nông sản địa phương, nơi nông dân bày bán những bó rau cải xanh tươi, những bao ngô vàng óng, và những giỏ khoai tây được thu hoạch từ các hợp tác xã mới được trao quyền tự chủ. Các đặc khu kinh tế ở Sinuiju và Rason, được mở rộng theo các chính sách cải cách của Nam và Ri Sol-ju, bắt đầu đón những đoàn doanh nhân từ Trung Quốc và Nga, mang theo những hợp đồng đầu tư vào các nhà máy sản xuất hàng tiêu dùng và cơ sở hạ tầng hiện đại. Những tấm áp phích tuyên truyền cũ, với hình ảnh Kim Il-sung và Kim Jong-il, đã được thay bằng các biểu ngữ mới: "Cách mạng vì Nhân dân" viết bằng chữ đỏ rực trên nền trắng, và "Triều Tiên Tự lực và Thịnh vượng" với hình ảnh một ngọn lửa cách mạng bùng cháy.
Một buổi sáng sớm, khi ánh bình minh đỏ rực chiếu qua cửa sổ văn phòng, Nam ngồi trước một chiếc bàn gỗ sồi cổ, được chạm khắc tinh xảo với hoa văn truyền thống Triều Tiên. Trên bàn là một bản đồ chi tiết của bán đảo Triều Tiên, với đường phân giới quân sự ở vĩ tuyến 38 được vẽ bằng mực đen rõ nét, như một vết sẹo chia cắt hai miền. Một chiếc điện thoại bảo mật, được kết nối qua một kênh ngoại giao bí mật thiết lập thông qua trung gian Trung Quốc, nằm ở góc bàn. Nam, trong bộ vest đen may đo, với chiếc cà vạt lụa xanh đậm được thắt cẩn thận, hít một hơi sâu, điều chỉnh tư thế, và nhấc ống nghe để bắt đầu cuộc điện đàm lịch sử với Tổng thống Hàn Quốc Park Geun-hye.
"Thưa Tổng thống Park," Nam mở lời, giọng nói trầm ổn, mang sức mạnh của một nhà lãnh đạo trẻ tuổi nhưng đầy quyết tâm, "Triều Tiên mới cam kết xây dựng một tương lai hòa bình và thịnh vượng cho nhân dân. Tôi đề xuất một hội nghị đàm phán hợp tác kinh tế giữa hai miền, bắt đầu bằng việc tái mở khu công nghiệp Kaesong, mở rộng trao đổi thương mại, và thiết lập các chương trình đoàn tụ gia đình để hàn gắn những chia rẽ của quá khứ. Chúng ta có thể cùng nhau viết lại lịch sử của bán đảo Triều Tiên."
Tổng thống Park, với giọng nói điềm tĩnh nhưng sắc sảo, đáp lại qua đường dây: "Chủ tịch Nam, tôi hoan nghênh ý định hòa giải của Triều Tiên, đặc biệt sau những thay đổi đáng kể dưới sự lãnh đạo của ngài. Tuy nhiên, để đảm bảo tính minh bạch và xây dựng lòng tin giữa hai bên, chúng tôi đề xuất sự tham gia của Hoa Kỳ trong vai trò trung gian. Singapore, với tư cách là một quốc gia trung lập, sẽ là địa điểm lý tưởng cho một hội nghị ba bên. Hàn Quốc sẵn sàng thảo luận, nhưng chúng tôi cần cam kết rõ ràng về phi hạt nhân hóa và an ninh khu vực để đảm bảo sự ổn định lâu dài."
Cuộc điện đàm kéo dài hơn một giờ, với Nam trình bày chi tiết tầm nhìn của mình. Cậu nhấn mạnh tiềm năng của khu công nghiệp Kaesong, nơi các công ty Hàn Quốc như Hyundai Asan và Samsung có thể đầu tư để sản xuất hàng tiêu dùng, tạo việc làm cho người dân Triều Tiên. Cậu cũng đề xuất một quỹ đầu tư liên Triều để xây dựng đường sắt xuyên bán đảo, kết nối Bình Nhưỡng với Seoul và Busan, như một biểu tượng của sự thống nhất kinh tế. Tổng thống Park, dù thận trọng, đồng ý rằng hội nghị tại Singapore là một cơ hội khả thi để bắt đầu đối thoại. Bà đề xuất mời một đặc phái viên từ Bộ Ngoại giao Mỹ tham gia để giám sát các cam kết về phi hạt nhân hóa. Sau nhiều phút thảo luận căng thẳng, hai bên thống nhất tổ chức hội nghị vào cuối tháng 10, với sự tham gia của các quan chức Mỹ.
Khi Nam cúp máy, cậu cảm thấy một luồng adrenaline chảy qua cơ thể, xen lẫn giữa phấn khích và lo lắng. Đây là cơ hội để định hình lại bán đảo Triều Tiên, nhưng cũng là một canh bạc lớn, với áp lực từ các tướng lĩnh bảo thủ trong nước và sự nghi ngờ từ cộng đồng quốc tế. Cậu lập tức triệu tập Ri Sol-ju, Cố vấn Cấp cao của Hội đồng Cách mạng, cùng một đoàn đàm phán gồm những nhân vật chủ chốt: tướng Kim Hyok-chol, người từng dẫn dắt các đơn vị quân đội trong cuộc đảo chính, với mái tóc điểm bạc và ánh mắt sắc bén; nhà kinh tế Ri Jong-ho, một học giả từng nghiên cứu các đặc khu kinh tế ở Trung Quốc; và Choe Min-soo, một sinh viên trẻ từ Đại học Kim Il-sung, đại diện cho thế hệ thanh niên cách mạng với mái tóc ngắn và nụ cười nhiệt huyết. Họ họp kín trong một phòng hội nghị nhỏ, với những tập tài liệu dày cộp được chuẩn bị kỹ lưỡng, bàn bạc chiến lược và phân tích các kịch bản có thể xảy ra tại hội nghị.
Ngày 25 tháng 10, đoàn đàm phán Triều Tiên rời Bình Nhưỡng trên một chiếc máy bay Il-62M từ sân bay quốc tế Sunan. Chiếc máy bay, được sơn lại với biểu tượng mới của chính quyền Nam – một ngọn lửa đỏ rực tượng trưng cho cách mạng nhân dân – cất cánh trong ánh bình minh, mang theo hy vọng của một đất nước đang đổi mới. Nam, trong bộ vest đen may đo với cà vạt lụa xanh đậm, ngồi ở khoang hạng nhất, cạnh Ri Sol-ju, người diện một bộ hanbok hiện đại màu xanh lam, với áo khoác lụa thêu hoa văn tinh xảo, tôn lên vẻ đẹp thanh lịch và quý phái. Cô nắm tay Nam dưới tấm chăn len màu xám, ngón tay đan chặt, ánh mắt lấp lánh sự phấn khích xen lẫn lo lắng. "Nam, đây là lần đầu tiên tôi rời Triều Tiên kể từ khi kết hôn," cô thì thầm, giọng nhỏ nhưng đầy cảm xúc, như thể đang chia sẻ một bí mật chỉ hai người hiểu. "Tôi tin rằng chúng ta sẽ làm được điều gì đó vĩ đại, nhưng tôi cũng sợ – vì Ju-ae, và vì chúng ta."
Nam siết chặt tay cô, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt cậu ánh lên sự quyết tâm. "Chị, chúng ta đang mang hy vọng của hàng triệu người. Tôi sẽ không để chị và Ju-ae phải thất vọng," cậu nói, giọng trầm nhưng chắc chắn. Cậu nhìn ra cửa sổ, thấy những đám mây trắng trôi qua dưới ánh nắng vàng rực, cảm nhận trọng trách đè nặng trên vai như một ngọn núi. Máy bay hạ cánh tại sân bay Changi, Singapore, nơi một đoàn xe limousine bọc thép màu đen chờ sẵn, với cờ Triều Tiên mới – một ngôi sao đỏ trên nền xanh và trắng – được gắn trên mui xe. Đoàn được đưa đến khách sạn Marina Bay Sands, một công trình kiến trúc biểu tượng với ba tòa tháp nối nhau bằng hồ bơi vô cực trên cao, như một biểu trưng cho sự giao thoa giữa hiện đại và tham vọng.
Tại khách sạn, Nam và Ri Sol-ju được đưa đến một suite sang trọng trên tầng 50, với cửa sổ kính từ trần đến sàn, mở ra tầm nhìn ngoạn mục của vịnh Marina Bay lấp lánh ánh đèn và đường chân trời của Singapore. Căn phòng được trang trí tinh tế, với nội thất gỗ mun bóng loáng, thảm lụa dệt tay màu be, và một chiếc giường lớn phủ chăn lụa trắng. Phòng tắm, rộng rãi và xa hoa, có một bồn tắm lớn bằng đá cẩm thạch trắng, với vòi sen mưa hiện đại và kệ đựng các chai tinh dầu hoa oải hương, bạc hà, và hoa hồng. Khi các trợ lý rời đi, mang theo những chiếc vali được sắp xếp cẩn thận, Nam khóa cửa, kéo rèm lụa dày để che đi ánh đèn thành phố, và quay lại nhìn Ri Sol-ju. Ánh mắt cậu bùng cháy dục vọng, nhưng cũng chứa đựng sự dịu dàng dành cho người phụ nữ đã cùng cậu vượt qua những thử thách không tưởng. "Sol-ju, tắm với tôi đi," cậu nói, giọng trầm, đầy khao khát, tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô, cảm nhận sự ấm áp qua lớp áo lụa.
Ri Sol-ju mỉm cười, ánh mắt cô lấp lánh sự tinh nghịch xen lẫn tình cảm sâu đậm, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người họ. Cô từ từ cởi bỏ áo khoác lụa, để nó trượt xuống sàn, tiếp đó là chiếc hanbok xanh lam, từng lớp vải mỏng nhẹ rơi xuống, để lộ cơ thể trần trụi với những đường cong hoàn hảo, làn da trắng ngần lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng tắm. Bộ ngực căng mọng của cô, với núm vú hồng hào, khẽ rung động theo từng nhịp thở. Vùng âm đạo của cô, được bao phủ bởi một lớp lông mượt mà, lấp lánh ánh nước khi cô bước vào bồn tắm. Nam, đứng lặng một khoảnh khắc để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, cởi bỏ vest, sơ mi, và quần tây, để lộ cơ thể săn chắc với ngực rộng và cơ bụng rõ nét, dương vật của cậu đã căng cứng, phản ánh sự khao khát mãnh liệt.
Họ bước vào bồn tắm, nước ấm vờn quanh cơ thể, bọt xà phòng trắng mịn nổi lên, mang theo hương thơm dịu nhẹ của tinh dầu hoa oải hương. Hơi nước bốc lên mờ mịt, bám vào tường kính, tạo thành những giọt nước lấp lánh như những viên ngọc. Nam kéo Ri Sol-ju sát vào, cơ thể họ chạm nhau, da kề da, ấm áp và mềm mại. Môi cậu tìm đến môi cô trong một nụ hôn chậm rãi, sâu lắng, lưỡi họ quấn lấy nhau, khám phá từng góc nhỏ, hơi thở hòa quyện như thể muốn hòa tan vào nhau. Nụ hôn kéo dài, đầy đam mê, như thể họ đang cố gắng lưu giữ khoảnh khắc này trước những thử thách sắp tới.
Tay Nam lướt chậm rãi lên cơ thể cô, ngón tay vuốt ve từ hông lên eo, rồi dừng lại ở bộ ngực căng mọng. Cậu xoa nhẹ, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp, ngón tay cái trượt qua núm vú hồng hào, khiến chúng săn lại dưới sự kích thích. Ri Sol-ju rên khẽ, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng đầy nhục dục, vang vọng trong không gian kín của phòng tắm. Cô ngửa đầu, mái tóc đen dài ướt sũng dính vào vai và lưng, tạo thành những đường cong quyến rũ. Nam cúi xuống, hôn lên cổ cô, môi cậu lướt chậm từ xương quai xanh xuống ngực, ngậm lấy một núm vú, mút nhẹ nhàng, lưỡi xoay tròn, khiến cô run rẩy, bàn tay bám chặt vào vai cậu, móng tay cắm nhẹ vào da như thể đang cố kìm nén cảm xúc mãnh liệt.
Ri Sol-ju đáp lại, tay cô vuốt ve ngực Nam, ngón tay lướt qua cơ bụng săn chắc, rồi xuống dưới, nắm lấy dương vật căng cứng của cậu. Cô vuốt ve chậm rãi, từng động tác mềm mại nhưng đầy chủ ý, khiến Nam hít vào một hơi gấp gáp, mắt cậu nhắm lại, cảm nhận khoái cảm lan tỏa. "Sol-ju..." cậu thì thầm, giọng lạc đi, như thể đang cầu xin cô tiếp tục. Cô mỉm cười, ánh mắt bùng cháy dục vọng, kéo cậu sát hơn, để cơ thể họ ép chặt vào nhau, ngực cô cọ vào ngực cậu, tạo ra một cảm giác điện giật.
Nam nâng Ri Sol-ju lên, đặt cô ngồi trên thành bồn tắm bằng đá cẩm thạch, nước nhỏ giọt từ cơ thể cô, lấp lánh dưới ánh đèn. Đầu gối cô hơi cong, để lộ vùng âm đạo ướt át, lấp lánh ánh nước và bọt xà phòng. Nam quỳ xuống, hôn lên đùi trong của cô, môi cậu lướt chậm từ đầu gối lên trên, từng nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy kích thích. Khi môi cậu chạm đến vùng âm đạo, lưỡi cậu vuốt ve nhẹ nhàng, khám phá từng nếp gấp, cảm nhận sự nóng bỏng và ẩm ướt. Ri Sol-ju rên rỉ, âm thanh lớn dần, vang vọng trong phòng tắm, tay cô bám vào tóc cậu, kéo nhẹ như thể muốn giữ cậu ở lại mãi mãi. "Nam... ôi, Nam..." cô thì thầm, giọng lạc đi vì khoái cảm, cơ thể cô cong lên, run rẩy dưới từng cái chạm của cậu.
Nam đứng dậy, ánh mắt cậu khóa chặt vào mắt cô, như thể đang nói rằng đây là khoảnh khắc chỉ thuộc về họ. Cậu kéo cô sát vào, để cơ thể cô ép vào thành bồn tắm, và chậm rãi nhấn dương vật căng cứng vào lồn cô, cảm nhận sự co bóp nóng bỏng, chặt khít như muốn nuốt chửng cậu. Động tác của cậu chậm rãi, đầy ý thức, mỗi lần đẩy vào là một sự kết nối sâu sắc, như thể họ đang hòa quyện cả thể xác lẫn tâm hồn. Ri Sol-ju quấn lấy cậu, chân cô vòng qua hông cậu, kéo cậu gần hơn, móng tay cào nhẹ lên lưng cậu, để lại những vệt đỏ mờ. Tiếng rên của cô hòa lẫn với tiếng nước bắn tung tóe, tạo thành một bản giao hưởng nhục dục trong không gian kín.
Họ làm tình với nhịp điệu chậm, mỗi động tác được kéo dài, như thể muốn tận hưởng từng giây phút. Nam hôn lên môi cô, rồi xuống cổ, ngậm lấy tai cô, thì thầm: "Sol-ju, tôi yêu chị." Cô đáp lại bằng một nụ hôn sâu, lưỡi cô quấn lấy lưỡi cậu, cơ thể cô run rẩy khi khoái cảm dâng trào. Khi cả hai đạt cực khoái, Nam xuất tinh, tinh trùng nóng bỏng hòa quyện trong cô, và Ri Sol-ju đổ sụp vào vòng tay cậu, cơ thể lấp lánh mồ hôi và nước, hơi thở gấp gáp như vừa chạy qua một cơn bão. Họ ôm nhau trong bồn tắm, để nước ấm xoa dịu, trái tim đập cùng nhịp trong sự tĩnh lặng sau cơn đam mê.
"Nam, chúng ta đang đứng trước ngã rẽ lịch sử," Ri Sol-ju thì thầm, đầu tựa vào ngực cậu, mái tóc ướt dính vào da cậu như một tấm lụa đen. "Tôi tin ở em, nhưng tôi cũng sợ – cho chúng ta, và cho Ju-ae." Nam hôn lên trán cô, giọng dịu dàng nhưng kiên định: "Chị, tôi sẽ bảo vệ chị và con bé, dù phải trả giá bằng gì. Chúng ta sẽ làm được, vì nhân dân, và vì tình yêu của chúng ta." Họ ngồi lặng trong bồn tắm, hơi nước bốc lên quanh họ, như thể đang bao bọc họ trong một thế giới riêng, tách biệt khỏi những áp lực của thế giới bên ngoài.
Sau khi tắm, Nam và Ri Sol-ju thay trang phục để tham dự bữa tối tại nhà hàng Spago trên tầng cao của Marina Bay Sands, nơi có tầm nhìn ngoạn mục ra vịnh Marina Bay lấp lánh ánh đèn. Nam mặc một bộ vest đen may đo, với cà vạt lụa màu xanh đậm, toát lên vẻ quyền uy và tự tin của một nhà lãnh đạo trẻ tuổi. Ri Sol-ju chọn một chiếc váy lụa màu ngọc trai, ôm sát cơ thể, với cổ áo cao thanh lịch và tay áo dài thêu hoa văn tinh tế, kết hợp giữa phong cách truyền thống Triều Tiên và sự tinh tế hiện đại của thế giới. Họ bước vào nhà hàng, nơi đoàn đàm phán đã chờ sẵn quanh một bàn tiệc lớn, được bày biện với sự xa hoa: đĩa cá hồi Na Uy nướng với sốt chanh leo, bít tết bò Kobe nấu medium-rare với nước sốt nấm truffle, và các món Triều Tiên như naengmyeon lạnh với nước dùng đậm đà, kimchi cay nồng, và bánh gạo tteokbokki đỏ rực, như một cách hòa quyện giữa hai nền văn hóa.
Đoàn đàm phán, gồm tướng Kim Hyok-chol, nhà kinh tế Ri Jong-ho, và đại diện sinh viên Choe Min-soo, ngồi quanh bàn, ánh mắt tập trung nhưng không giấu được sự căng thẳng trước hội nghị sắp tới. Ri Sol-ju, với sự tự tin của một người từng xuất hiện trước công chúng, mở đầu cuộc thảo luận, giọng nói rõ ràng, đầy thuyết phục. "Cuộc đàm phán với Hàn Quốc và Mỹ sẽ là bước ngoặt cho Triều Tiên," cô nói, tay nhẹ nhàng đặt trên một tập tài liệu dày cộp, được chuẩn bị với các biểu đồ và số liệu chi tiết. "Chúng ta cần tập trung vào ba vấn đề chính: tái mở khu công nghiệp Kaesong với sự đầu tư của các công ty Hàn Quốc như Hyundai Asan và Samsung, tạo việc làm và chuyển giao công nghệ; thiết lập một quỹ đầu tư liên Triều để xây dựng cơ sở hạ tầng, đặc biệt là đường sắt xuyên bán đảo từ Bình Nhưỡng đến Busan, như một biểu tượng của sự hợp tác; và đàm phán dỡ bỏ một phần lệnh trừng phạt quốc tế, đổi lấy cam kết phi hạt nhân hóa từng bước, bắt đầu bằng việc mở cửa các cơ sở hạt nhân như Yongbyon cho thanh sát quốc tế."
Nam gật đầu, ánh mắt cậu lướt qua các thành viên, dừng lại ở Ri Sol-ju với một nụ cười kín đáo, như thể chia sẻ một sự hiểu biết thầm lặng. "Chúng ta cũng cần đề xuất các chương trình trao đổi văn hóa và đoàn tụ gia đình, để xây dựng lòng tin với người dân Hàn Quốc," cậu bổ sung, giọng trầm nhưng đầy sức thuyết phục. "Những gia đình bị chia cắt bởi chiến tranh cần được đoàn tụ, và những buổi hòa nhạc, triển lãm nghệ thuật chung sẽ cho thấy rằng hai miền có thể cùng tồn tại. Nhưng chúng ta phải kiên quyết giữ quyền kiểm soát các đặc khu kinh tế, đảm bảo rằng lợi ích thuộc về nhân dân Triều Tiên, không phải các tập đoàn nước ngoài."
Tướng Kim Hyok-chol, với khuôn mặt khắc khổ và mái tóc điểm bạc, lên tiếng, giọng ông trầm nhưng mang chút nghi ngờ: "Tôi đồng ý rằng hợp tác với Hàn Quốc là cần thiết để giảm phụ thuộc vào Trung Quốc, nhưng chúng ta phải cẩn thận với Mỹ. Họ sẽ ép chúng ta từ bỏ hoàn toàn chương trình hạt nhân mà không cho đổi lại đủ lợi ích. Chúng ta cần một lộ trình phi hạt nhân hóa rõ ràng, nhưng phải có đi có lại." Ri Jong-ho, nhà kinh tế với cặp kính gọng vàng, đề xuất một kế hoạch chi tiết: "Chúng ta có thể mời các công ty công nghệ Hàn Quốc như Samsung và LG đầu tư vào Rason, nhưng phải kèm theo điều kiện chuyển giao công nghệ và đào tạo lao động Triều Tiên. Một quỹ đầu tư liên Triều có thể được tài trợ bởi cả hai chính phủ, với sự giám sát của một ủy ban chung để đảm bảo minh bạch."
Choe Min-soo, đại diện sinh viên với mái tóc ngắn và nụ cười nhiệt huyết, thêm vào: "Chúng ta nên tổ chức các sự kiện văn hóa, như một buổi hòa nhạc chung giữa Ban nhạc Moranbong của Triều Tiên và các nhóm K-pop của Hàn Quốc, để truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ hai miền. Tôi đã thấy các sinh viên ở Đại học Kim Il-sung khao khát được kết nối với thế giới, và những sự kiện như vậy sẽ khơi dậy hy vọng." Ri Sol-ju mỉm cười, gật đầu với Choe, ánh mắt cô ánh lên sự trân trọng. "Ý tưởng tuyệt vời, Min-soo," cô nói. "Chúng ta cần cho người dân thấy rằng hòa bình là có thể, và nó bắt đầu từ những điều nhỏ như âm nhạc, thể thao, và những cái ôm giữa các gia đình bị chia cắt."
Cuộc thảo luận kéo dài đến khuya, với các thành viên thống nhất một chiến lược chi tiết: ưu tiên hợp tác kinh tế với Hàn Quốc, nhưng giữ vững chủ quyền và bản sắc Triều Tiên; đề xuất phi hạt nhân hóa từng bước để đổi lấy dỡ bỏ trừng phạt; và sử dụng văn hóa như một cầu nối để xây dựng lòng tin. Khi bữa tối kết thúc, các thành viên đoàn đàm phán rời nhà hàng, để lại Nam và Ri Sol-ju đứng bên cửa sổ kính lớn của phòng suite, nhìn ra vịnh Marina Bay lấp lánh ánh đèn. Nam ôm cô từ phía sau, môi cậu chạm vào gáy cô, thì thầm: "Sol-ju, chúng ta đang viết lại lịch sử, không chỉ cho Triều Tiên, mà cho cả bán đảo này."
Ri Sol-ju quay lại, ánh mắt cô sáng lên trong bóng tối, như những vì sao phản chiếu trên mặt nước. "Cùng nhau, Nam," cô nói, hôn nhẹ lên môi cậu, bàn tay cô nắm chặt tay cậu. "Vì nhân dân, vì Ju-ae, và vì tình yêu của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com