Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đêm này...

Về đến nhà, cô Hảo giúp việc từ bên trong chạy ra mở cửa, chú láy xe vào đậu ở góc sân vì chỗ ấy có bóng râm che mát. Cô bước xuống xe đi thẳng một mạch lên phòng đóng rầm cửa lại. Chú bước xuống đi theo sau cô ko ngừng " Cúc à,Cúc, Bạch Cúc em đi từ từ thôi". Lúc chú định lên phòng, cô Hảo gọi chú đứng lại nói với chú:

- À chú Quân, hôm nay nhà tôi có việc nên xin về 2 hôm, tôi đã có nói xin với ông cụ và ông cho phép rồi. Chú nói với bà chủ ở nhà đóng cửa nhà cẩn thận.
- À vâng, nếu chú đã cho rồi thì chị cứ về đi, tôi sẽ nói với Cúc.
- Vậy tôi về luôn đây, mà bà chủ có chuyện gì à?
- ko có gì đâu, chị cứ về đi, nhá.
Sau khi cô Hảo ra về, chú khóa cửa nhà cẩn thận rồi đi thẳng lên phòng cô Cúc. Đứng trước cửa phòng, chú từ tốn gõ cửa:
- Cúc à, anh vào được ko em?

Ko thấy trả lời, chú nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, thì ra cô ko khóa cửa phòng, cô biết thế nào chú cũng lên nên ko hề khóa, chú bước vào trong thấy cô đang nằm trên giường trùm chăn kín đầu, chắc là cô đang giận lắm. Chú đến gần kéo chăn ra nhưng cô ghì chặt ko buông, chú lo lắng hỏi cô:

- Em sao vậy? Em ko khỏe chỗ nào à?
- * lắc đầu*
- Hay em giận anh?
- * lắc đầu*
- Vậy em bị làm sao? Em phải nói anh mới biết chứ, nào... chú kéo chăn ra khỏi người cô, nhẹ nhàng vén tóc cô gọn gàng lại.
- Đến đây! Cô đưa tay bảo chú nằm xuống cạnh mình.
- Em muốn anh nằm cạnh em trên giường em hả? Chú cảm thấy hơi bỡ ngỡ vì đây là lần đầu. Ko phải lần đầu chú nằm chung giường với cô mà là lần đầu nằm trên giường của cô.
- Nhanh lên!! Em buồn ngủ .Giọng cô hơi nũng nịu.

Chú nằm xuống cạnh cô, cô nhích đầu lên tay chú, nép mặt vào khuôn ngực rắn chắc của chú, tay vòng sau lưng ôm chú. Chú vừa nằm xuống đã ôm cô vào lòng, chú vuốt ve lưng cô âu yếm, hôn lên tóc cô:

- Em có tâm sự gì ko? Giọng bass nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô.
- Anh...có còn nhớ chiếc trâm cài hoa đào bị gãy ngày xưa anh mua định tặng nhỏ Quỳnh ko?
- Thì nhớ, Lan Quỳnh chơi thân với mình ngày xưa á hả? Rồi sao....? Chú thắc mắc tự nhiên cô lại nói chuyện ngày xưa
- Thật ra...là...
- Là gì?
- Là em...chính em làm gãy nó.
- Là em sao? Chú ngạc nhiên nhưng lại bật cười. - haha anh biết rồi, biết từ lúc đó rồi.
- Anh biết?? Nhưng tại sao anh ko...??
- Ngốc thật, mặc dù anh bắt gặp em gái anh cầm chiếc trâm cài đã gãy nhưng trước đó anh thấy em từ phòng anh đi ra.
- Em ko cố ý... chỉ là em thấy nó đẹp nên cầm lên xem, nhưng lúc đó nghe tiếng động bên ngoài em giật mình làm rơi rồi bất cẩn giẫm lên... em sợ... nên...
- Vậy mà... anh cứ tưởng em ko muốn nó đến tay Quỳnh nên làm vậy. Chú hơi thất vọng vì lúc đấy chú nghĩ cô làm vậy vì có tình cảm gì đó với chú.
- Em... thật ra... anh thừa biết em ao ước có 1 chiếc để cài tóc vậy mà...
- Haha em hiểu nhầm rồi, chiếc trâm đó Quỳnh nhờ anh mua để tặng sinh nhật cho em, Quỳnh chơi thân với em nên biết ý nhờ anh mua giúp vì ko biết chỗ nào bán.
Cô Cúc nghe xong bật dậy, ngỡ ngàng vô cùng:
- Vậy ra, anh với Quỳnh... mắt cô rưng rưng thì ra cô đã hiểu lầm người bạn thân của mình, hiểu lầm chú. - Sao anh ko nói em biết?
- Bởi vì em rất cứng đầu, em chỉ tin vào những gì em nghe và em thấy. Nếu giải thích với em thì em cũng ko thèm nghe và tin đâu.

Rõ ràng cô nghĩ gì, làm gì chú cũng biết, chú biết hết chỉ là chú ko nói ra, chú ko muốn cô suy nghĩ nhiều, ko muốn cô bận tâm vì những chuyện ko là gì. Vì cô đã là ngoại lệ của chú từ ngày xưa rồi. Nếu là người khác thì ko ai có được những đặc quyền như thế. Chú vì cô mà hi sinh, đánh đổi quá nhiều trong khi cô chưa làm được gì cho chú, cô nhìn chú:
- Em...em xin lỗi...
Chưa để cô nói hết, chú nhanh chóng đặt lên môi cô 1 nụ hôn lâu. 1 Nụ hôn an ủi, dỗ dành, thương yêu, chiều chuộng. Cô ko như mọi hôm mà phản ứng nữa, dường như cô muốn chuộc lỗi. Cô nương theo chú quàng tay ôm cổ chú mà hôn theo. Khác với chú, nụ hôn của cô rất vụng về, tốc độ thua xa chú. Lúc này nụ hôn của chú như muốn hút hết sinh khí trong phổi cô đến khi cô dần thiếu đi hơi thở mới buông ra, chú di chuyển xuống chiếc cổ trắng mà hôn mạnh khiến nơi đó để lại 1 dấu vết ửng đỏ, cổ tay cô cũng ko được yên với chú, chú đánh dấu lên cả cổ tay. Vết cũ vừa hết nay nay thêm vết mới vì lần này cô ko có sự chống đối nào mặc cho chú đánh dấu, răng cắn chặt môi phát ra âm mũi mạnh. Đến khi tay chú di chuyển đến kéo vạt áo cô lên thì lí trí quay về với cô, cô ngăn tay chú lại, lắc đầu:

- Quân! Ko được anh!
- Tại sao? Chú hụt hẫng hỏi cô
- Ban ngày ban mặt.... giọng cô nhỏ đi, ngại ngùng quay mặt sang 1 bên.
- Được rồi. Chú lồm cồm ngồi dậy.
- Anh đi đâu? Cô níu tay chú lại.
- Nằm lại đàng hoàn, ko lẽ em muốn anh nằm trên người em ngủ. Mà sao hôm nay em nhắc chuyện xưa vậy?
- Tự nhiên nhớ chứ gì đâu.
Mặt cô lại đỏ ửng nhẹ nhàng buông tay chú ra, đợi chú nằm xuống bên cạnh rồi lại sà vào lòng chú, chú đón cô vào lòng rồi cả 2 ôm nhau ngủ trưa. Cô đã vào giấc nhưng chú thì chưa vì hơi thở nóng ấm của cô cứ phả vào cổ làm chú cứ thấy bức rức tay đặt ngay vòng 3 cô rồi, khó khăn lắm mới ngủ được. Cả 2 ôm nhau ngủ trưa đến gần 5h chiều. (có xíu mà ngủ tới chiều)

Sau vài giờ đồng hồ ngủ trưa thì cô đã dậy, cô dụi mắt uể oải với tay mở điện thoại đã hơn 5h chiều, cô xoay người qua lay chú:
- Quân, dậy đi anh!
- Ưmm anh còn muốn...ngụuuu mà. Chú vòng tay ôm cô.
- Hơn 5h chiều rồi đấy, dậy nào anh.

Chú uể oải ngồi dậy đi vào phòng tắm ko quên bóp nhẹ eo cô 1 cái đùa cợt:
- Tay chân lộn xộn.
- Chỉ lộn xộn với em thôi.
Chả biết tự bao giờ chú có cái kiểu nói chuyện như thế ( cô lại tự hỏi), nhưng nó chỉ áp dụng với 1 mình cô mà thôi. Xong, xuống lầu ngồi uống trà chiều. Buổi chiều ở khu nhà vườn rất mát mẻ, dễ chịu đôi tình nhân này ngồi nhâm nhi tách trà rồi nói chuyện ngày xưa. Dường như hôm nay tâm trạng cô trở nên rất lạ sau buổi trưa, chú cũng có dò hỏi khéo nhưng cô ko nói gì. 2 người ngồi hàn thuyên tâm sự với nhau gần 6h chiều cô mới nhớ ra là cả 2 ko có gì để ăn, cô hỏi chú:
- Anh đói bụng chưa?
- Thế còn em?
- Em ko thấy đói
- Thế sao em hỏi anh?
- Em lo anh sẽ đói
- Nhưng mà Cúc này... mình ăn chút gì lót dạ đi em, em ko ăn sẽ bị đau dạ dày đấy.

Thế là cả cô và chú đều đi vào trong bếp tìm đồ ăn lót dạ. Sau 1 hồi thì họ cũng tìm được mấy gói bánh mì tươi, đồ ăn của Ngọc, ăn xong cô bảo chú lên phòng khách ngồi chờ. 1 lúc sau cô quay lại trên tay cầm 1 chai rượu và 2 ly uống rượu:
- Em... hôm nay uống rượu?
- Ừm, lâu lâu uống thì có sao đâu
- Nhưng mà Cúc, đây là rượu mạnh. Chú sửng sốt cực kì vì cô vốn là 1 người tửu lượng ko hề tốt, bình thường uống rượu nhẹ vài ly thôi thì mặt đã đỏ bừng rồi, huống hồ đây là rượu mạnh.
- Rượu mạnh uống ít mau say đỡ hơn rượu nhẹ uống nhiều lâu say.

Cô rót rượu vào 2 ly, nâng ly uống trước, chú ngồi nhìn cô với vẻ ngây người rồi cũng uống theo, cô uống liên tục 10 ly, đến ly thứ 11 cô đã ngà say. Cô là " dân nghiệp dư" còn chú là " dân chuyên nghiệp" trong làng uống rượu nên 10 ly với chú chưa là gì. Lúc này mặt cô bắt đầu đỏ bừng lên, giọng lè nhè lớn tiếng hơn, chú thấy cô có vẻ say rồi liền giật lại:
- Em say rồi đó Cúc à.
- Đưa đây cho em uống...hức...em còn tỉnh lắm á.
- Anh đưa em lên phòng. Chú đứng dậy thì cô lớn giọng hơn
- Anh đứng lại đó, ngồi xuống...nhanh. Cô chỉ vào ghế lệnh chú ngồi.
- Cúc....
- Anh có biết....hic...hic em buồn ko? Giọng như sắp khóc
- Tâm trạng em ko tốt, anh biết mà.
- Hic... cái cách mà...hôm nay cái con trà xanh đó nhìn anh á...hic...hức giống...huhu
- Sao thế.... thôi nào em đừng khóc, nói anh nghe xem nào.
- Ánh mắt cô ta nhìn anh giống với ánh mắt năm xưa Diễm Loan nhìn Đạt huhu.

Chú hiểu ra rồi, thì ra vô tình lại khiến cô nhớ lại chuyện quá khứ, cái ánh mắt lôi kéo của loại người kia làm cô bị ám ảnh, khiến tâm trạng cô cứ ko vui mà lại ko nói.
- Nhưng anh chỉ yêu mình em thôi. Chú nhìn cô khẳng định lại.
- Đàn ông... cứ nhìn vào mấy ánh mắt đó là chạy theo, thôi anh đi đi. Cô vừa nói vừa đẩy chú.
- Em say lắm rồi Cúc, anh đưa em lên nghỉ.
- Ko ko anh để em nói đã... bộ anh tưởng có mình anh yêu em chắc... thật ra á...hức... em...hức... yêu anh từ lâu rồi mà anh chẳng nhận ra...hức.
- Sao? Chú sốc ko thôi hỏi lại
- Mà cũng đúng thôi...hức... em còn chẳng nhận ra cơ mà, em còn ko biết em yêu cơ mà

Cô là đang tỏ tình với chú sao? Thì ra cô đã có tình cảm với chú từ ngày xưa nhưng lúc ấy cô còn chưa xác định được và cũng ko muốn mất đi 1 tình bạn tốt đẹp nên giấu mãi trong lòng để đến ngày hôm nay lại mượn rượu bày tỏ lòng mình. Chú bây giờ lại vui như được mùa, chú biết cô nói vậy là biết cô say lắm rồi mà người say bao giờ cũng nói sự thật. Chú vui sướng ôm chầm lấy cô hôn lấy hôn để. Nhưng ko thể để cô cứ ngồi đấy, chú dọn dẹp lại bàn rượu rồi đưa cô lên phòng. Suốt chặng đường về phòng cô vừa đi vừa hát:

" Hãy đến hãy đến với nhau...đêm này
Hãy cất tiếng ca cho đời mê say
Nhạc vui cuồn quay nhịp chân rộn rã
Hãy cất bước đến với nhau...đêm này"

Về đến phòng, chú đỡ cô xuống giường, vén lại tóc gọn gàng rồi định rời đi. Cô bật dậy, đứng lên kéo chú lại hỏi:
- Anh định đi đâu? Đi tìm cái con kia đúng ko?
- Con nào đâu em, em ghen à. Chú véo nhẹ má cô.
- Em ko tin, anh chứng minh đi.
- Chứng minh? Thế em muốn sao đây. Người chú nóng như lửa đốt vì thấy cô say, nói đúng hơn là chú đang kiềm chế, chú định đi rửa mặt thì bị cô kéo lại.
- Anh ko chứng minh nghĩa là anh đang nói dối.
- Anh nói thật.
- Vậy anh chứng minh cho em tin đi.

Cô nhìn chú với ánh mắt cuốn hút, 2 ánh mắt va vào nhau tạo nên ngọn lửa rạo rực. Trong người cả 2 đều có men, chú đã ko thể kiềm chế hơn, ôm cô đứng dậy dồn cô vào tường, khoảng cách 2 người lúc này cách nhau ko quá 1cm, hơi thở nóng ấm có men rượu phả bên tai cô thì thầm:
- Em chắc chưa? Giọng chú trầm hẳn và khá gian xảo, nếu cô ko khích kiểu đấy chú sẽ ko làm gì.
- Chắc... mà anh định làm gì?
- Chứng minh cho em tin.

Nói xong chú đặt môi mình lên môi cô, dùng chân mình khóa chặt cô vào tường, 1 tay chú giữ chặt 2 tay cô lại. Cô bị bất ngờ mà đưa tay cố đẩy chú ra nhưng bất khả kháng vì trước mặt vô là 1 người đàn ông có cơ tay rắn chắn và khỏe khoắn nên so với chú cô ko là gì. Sự phản kháng của cô kích thích chú hơn, chú bắt đầu hôn sâu hơn, cuồng nhiệt hơn bắt đầu hành trình khám phá và khuấy động khoang miệng. Cô đã ko còn phản kháng, bất giác nương theo trao đổi hương vị đến khi cô dần bị hút hết sinh khí mới buông. Nụ hôn chú di chuyển xuống cổ cô mà hôn rất mạnh, cô bấu chặt vai chú thở hơi gấp gáp dấu vết trên cổ lại tăng thêm, chú đẩy nhẹ cô xuống giường cởi bỏ áo mình ra, xé áo cô rách toạt rồi ném xuống nền gạch..... và chuyện gì đến cũng đã đến. Trong căn phòng, 1 đôi gà bông, chăn nệm phập phồng...

Mọi người ai muốn liên tưởng gì thì tự liên tưởng nha, e ko biết gì đâu, ko biết gì hết. Ai viết á chứ ko phải em🙄😅.

Hôm qua mn có xem chị đẹp trên vtv1 ko ạ?
Cám ơn mn đã đọc, nếu thấy ok cho em 1vote nha. Thank you!!♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com