Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khi lá vẫn còn xanh


----- Cao Dược-----

Kể từ ngày hôm đó chú đã ko liên lạc gì với cô đến nay cũng đã được 3 ngày rồi. Về phần cô, cô rất lo lắng cho chú và ko thể nào ngủ yên được, 3 ngày ko 1 tin tức gì, ko 1 cuộc gọi, ko 1 tin nhắn. Nếu cứ mãi như thế thì làm sao tập trung vào công việc được vì trong đầu cô bây giờ chỉ toàn hình bóng của chú ngày hôm đó, quyết định cầm điện thoại lên nhắn cho chú, 1 tin nhắn, 2 tin nhắn,... 5 tin nhắn chú vẫn ko hồi âm, chú đùa với cô chắc, chẳng phải rất muốn gặp cô sao? 

- Quân, anh đang ở đâu?
- Mình nói chuyện 1 chút được ko?
- Trả lời em đi, anh có sao ko đấy?
- Sao lại ko trả lời tin nhắn của em? 
- Đồ đáng ghét, Phạm Trung Quân..... 

Cô vừa thầm mắng vừa dỗi lại vừa lo lắng, chả biết chú có ổn ko. Cô ôm mặt gục xuống bàn, nhớ lại chú hôm đó và nhớ lại hành động của mình ngày hôm đó quả thật có phần đã quá đáng, người sai là cô, cô ko biết gì mà lại cứ khẳng định sự việc, cô sai khi cô lại ko tin tưởng người yêu mình, chú đã vì cô mà hi sinh quá nhiều vậy mà tin lấy chú 1 lần lại ko có, cô thấy mình sai lắm, cô thấy mình quá đáng lắm. Mặc dù chú nói chú sẽ đợi cô nhưng cô lại đang ko muốn đợi nữa, cô chỉ muốn gặp chú ngay mà thôi, chắc là chú giận cô rồi nên ko muốn trả lời tin nhắn của mình. Suy nghĩ 1 lúc lâu, cô tắt máy tính bàn, đứng dậy lấy túi xách và đi ra khỏi văn phòng. Vừa bước xuống sảnh, tài xế thấy cô vội chạy đến hỏi:

- Cô muốn đi đâu ạ? Để cháu đưa cô đi, mà cô đợi cháu lấy dù đã vì có vẻ hôm nay sẽ có mưa.
- Thôi ko cần đâu, cháu đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi sẽ tự đi.
- Dạ?!
- Ko sao. Tôi đi có việc riêng, cháu đi ko tiện. Cô nói dứt khoát, rất là vẻ của 1 chủ tịch.

Sau khi anh tài xế đưa lại chìa khóa xe cho cô, khi cô rời đi thì có vài chị nhân viên từ xa đi đến mà bàn tán:
 ''Chủ tịch hôm nay đi đâu mà đi 1 mình vậy nhỉ?''
'' Cơ mà chú người yêu giọng bass đâu ta?''
 '' Chắc cô ấy đi đến chỗ chú bass nên mới muốn đi 1 mình đấy mọi người haha".

Vừa lên xe rời khỏi Cao Dược. Đúng là người buồn thì cảnh có vui bao giờ, nhìn lên trời thật âm u như là sắp mưa lại còn là khí trời 12°C làm cho con người ta lạnh hết cả lên, thật giống với tâm trạng cô lúc này. Vừa lên xe, cô lấy điện thoại gọi 1 lần, rồi 2 lần cho chú nhưng người trả lời lại là 1 người phụ nữ '' thuê bao quý khách vừa gọi...'' Cô cúp máy đập mạnh tay vào tay lái tức tối '' Rốt cuộc là anh làm gì vậy chứ? Anh muốn làm em tức điên lên sao chứ? ". Và thế là cô đạp ga tăng tốc phóng thẳng đến nơi cần đến. Thầm trong lòng là đến nơi sẽ tẩn cho chú 1 trận ( vậy ha).

-----Trần Cảnh----
Cuối cùng cũng đến nơi, cô bước xuống xe đi vào bên trong sảnh. Cô vừa bước vào, nhân viên tại sảnh thấy cô liền cúi chào cô ngay, quyền lực ở Trần Cảnh của cô ko khác gì mấy ở Cao Dược. Cô chả làm gì để được như vậy cả, chỉ có mọi người tự nhìn, tự thấy và biết vì sao nên đối với cô như vậy thôi. Cô bước đến bàn lễ tân hỏi cô bé nhân viên:

- Chú Quân... có trên phòng ko cháu?
- Dạ?! Dạ có ạ! Cô nhân viên ngạc nhiên, vì bình thường cô toàn đi thẳng lên phòng chú.
- Chú... có đang bận tiếp ai ko?
- Dạ?! Dạ ko cô ạ, mà đáng lẽ là có nhưng mà chú hủy lịch rồi ạ.
- Cô cảm ơn, vậy cô lên nha. Cô đi thẳng về thang máy.
- V...Vâng ạ... ( sao hôm nay lạ vậy trời?).

Cô nhân viên từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, bình thường dù chú đang tiếp khách mà khi nghe nhân viên bảo là cô Cúc đến tìm là chú vội hẹn lại người ta vào dịp khác để ưu tiên cho cô. Nhân viên lâu năm làm việc ở đây ai ai cũng biết chú là 1 người rất nguyên tắc, nếu ko có hẹn trước thì sẽ ko gặp vì chú rất bận và bảo lại nhân viên sắp lại lịch hẹn. Ấy vậy mà lại có 1 người phụ nữ ko cần hẹn trước, ko cần hỏi qua nhân viên vẫn có thể tự nhiên mà lên phòng TGĐ Trần Cảnh chính là cô. Sau khi cô rời đi, 1 cô nhân viên khác mới vào làm đứng bên cạnh thắc mắc hỏi cô nhân viên lâu năm:

- Là TGĐ Cao Dược phải ko chị? Hình như hôm nay chú bảo là ko muốn gặp ai cơ mà?
- Cô ấy bây giờ là chủ tịch Cao Dược rồi, là....NÓC NHÀ ĐI LẠC 30 năm của sếp lớn đấy ( thì thầm bên tai).
- Thật á?! Ui giồi ôi!! Đúng là "Nóc nhà" có khác, nhưng mà sao trông cô ấy ko vui.
- ( thì thầm bên tai) Có vẻ như nội bộ lục đục.

Lên đến nơi, cô đứng trước cửa phòng chú do dự ko biết nên vào hay ko, nếu ko vào thì mọi chuyện ko thể giải quyết, nếu vào thì biết nói gì với chú đây, vừa rồi cô còn chắc như đinh sẽ tẩn cho chú 1 trận mà bây giờ thì lại. Chần chừ 1 lúc, cô quyết định gõ cửa:
* Cộc cộc cộc*........
* Cốc cốc cốc*........
Gõ cửa mà ko thấy hồi đáp, cô mở cửa bước vào. Bước vào bên trong là 1 căn phòng tràn đầy mùi rượu khiến cô thấy hơi khó chịu, cô nhìn lên bàn đã thấy 4,5 chai rượu đã rỗng nằm lăn lốc trên bàn, nhìn vào ai lại tin đây là phòng của TGĐ cty an ninh cơ chứ, thầm đoán là chú lại uống rượu say khướt nữa rồi, nhưng chú lại ko có ở trong phòng, chú đi đâu cơ chứ? Chẳng phải nhân viên nói là ở cty sao? Cô tự hỏi. Cô thấy điện thoại chú ở trên bàn, cầm lên mở nguồn thì mới biết là chả còn tí pin nào cả, sập cả nguồn rồi " điện thoại thì vứt ở đây, người đâu rồi ko biết?". Cô đứng nghĩ ngợi 1 lúc thì Phúc từ bên ngoài thấy cô nên bước vào hỏi:

- Cô Cúc, cô đến từ lúc nào?
- Cô đến cũng lâu rồi. Phúc, cháu thấy chú Quân đâu ko. Giọng cô sốt sắn đầy hi vọng.
- Lúc nãy chú Quân lên sân thượng rồi cô ạ.
- Trời lạnh lên đấy làm gì cơ chứ?
- 2 cô chú có chuyện gì ạ?
- Ko...ko hẳn...
- Cô đi khuyên chú đi, 3 hôm rồi chú dường như cứ uống rượu thay cơm đó ạ, mới hôm qua và sáng này cháu mua đồ ăn và ép lắm chú mới ăn đấy, cháu bảo là nếu chú ko ăn thì cháu sẽ nói với cô.
- Thôi... bây giờ cô lên sân thượng đây, cảm ơn cháu... Nghe Phúc nói cô lo lắng ko thôi, vừa lo vừa giận, sau chú lại cố chấp mà hành bản thân mình như vậy. Thang máy lên đến tầng cuối cùng trên cao, nhưng lại là nhà kho nếu muốn lên sân thượng thì phải đi lên cầu thang bộ nữa mới đến.

Lên đến cửa tầng thượng, cô vừa mở cửa ra thì cái ko khí trên cao lại chả khác gì mấy như đi lên Fansipan, chỉ là trên đấy lạnh hơn nhiều mà thôi. Cô choàng lại khăn để ấm hơn, đứng từ phía cửa nhìn ra cuối cùng cô cũng đã được thấy cái hình bóng ấy, hình bóng luôn ở bên cô suốt 30 năm. Chú đang đứng quay lưng về phía cô, khi nghe tiếng cửa mở chú đã quay lại nhìn, là Cúc, chính là cô. Trông chú bây giờ khá tiều tụy, mắt thì đỏ, da dẻ như mất nước.... Cô nhìn thấy dáng vẻ chú bây giờ mà đau xót, mắt cô rưng rưng nhìn chú. Thật ra chú còn tệ hơn cô, sau ngày hôm đó trở về tâm trạng cũng ko thể nào khá hơn, chỉ biết tìm rượu giải sầu cho quên đi, nếu tỉnh táo chú sẽ lại nhớ cô đến phát điên mất, biết rõ tính tình cô sẽ ko bao giờ có thể nhanh chóng đưa ra quyết định, nghĩ rằng cô sẽ ko tự đến tìm chú, chú hơi bất ngờ đến đơ người ra nhưng rồi chú gằn giọng 1 tiếng rồi hỏi cô:

- Sao em lại đến đây? Em đã có câu trả lời cho anh rồi à? Chú quay lưng lại nhìn về phía trời âm u.
Cô vẫn đứng đấy nhìn chú, khóe mi ngấn lệ. Bây giờ ko còn lí trí, chỉ có con tim ngự trị đang thúc giục cô phải chạy đến đấy, cô muốn ôm chú, muốn được chú ôm. Đôi chân nhanh chóng cất bước chạy thật nhanh đến ôm lấy chú từ phía sau khiến chú phải sững sờ, rồi vừa khóc nấc vừa nói:

- Đây chính là câu trả lời của em. Anh có biết em nhớ anh nhiều như thế nào ko? Anh có biết em lo lắng cho anh như thế nào ko? Em đã rất sợ anh gặp chuyện gì thì em lại phải ân hận cả đời anh biết ko? Em yêu anh, rất yêu anh, anh biết ko hả?

Cô càng nói càng khóc nức nở, tay vẫn ôm chặt eo chú. Nghe được những lời này từ chính miệng của cô, chú cảm thấy như đang mơ vậy. Từng lời cô nói như là liều thuốc chữa lành những tổn thương, vực dậy tinh thần chú ngay tức khắc. Chú xoay người lại nâng gương mặt cô lên mà ngắm, những ngày qua chú rất nhớ gương mặt xinh đẹp, nhớ giọng nói, nhớ nụ cười của cô, nhớ cô rất nhiều.

- Bạch Cúc... em nói thật chứ?
- Thật, em nói thật, anh ko tin em sao?
- Ko... ko phải, anh tin chứ, anh vui lắm, vui vì đã được nghe những lời ấy từ chính miệng em.
- Vậy... anh thì sao?
- Trước sao như một, anh yêu em, yêu em hơn chính bản thân mình. Đừng rời xa nhau nữa, được ko em?
- Được. Cô gật đầu nấc khẽ 1 tiếng.

Trời bắt đầu mưa lất phất, chú ôm lấy cô vào lòng, choàng tấm áo măng tô đang mặc vòng qua người cô để giữ ấm. Lúc này chú ôm lấy gương mặt cô, gương mặt xinh đẹp đã qua mấy hôm nay lại trông hốc hác, nhìn xuống đôi môi đang mấp máy mà hôn, 1 nụ hôn rất sâu, nụ hôn chứa đầy nỗi nhớ da diết và đoàn tụ, cô cũng đáp lại nụ hôn, bao nhiêu nỗi nhớ suốt mấy ngày qua đều dồn vào nụ hôn này đến khi cảm nhận được cô đang khó thở chú mới buông. Buông môi nhau ra, chú nắm tay cô kéo đi nhanh 1 mạch xuống phòng làm việc:
* cạch* tiếng chốt cửa phòng vang lên, cô nhìn chú với ánh mắt khó hiểu nhưng lại ngầm hiểu ra. Chú vừa tiến lại gần cô thì bị ngăn lại:

- Anh muốn làm gì?
- Muốn gần em. Chú nở 1 nụ cười bí hiểm.
- Đây là nơi làm việc mà...

Chú kéo tay cô vào căn phòng bên trong phòng làm việc của chú, đây là phòng nghỉ riêng của chú. Chú lại chốt cửa từ từ tiến lại gần cô, cúi sát mặt hỏi với tone trầm nam tính:

- 2 cánh cửa của nơi anh làm việc đều được trang bị cách âm rất tốt, em còn lí do gì nữa ko?
- Anh... bình tĩnh đã... anh....

Cô càng lùi bước thì chú càng tiến bước, cứ như vậy cô đã đi đến chiếc giường từ lúc nào ko hay mà mất thăng bằng mà ngã xuống giường. Chú thì từ từ bước lên giường rồi nhanh chóng ở phía trên cô mà nhìn xuống, mắt lờ đờ nhưng lại rất tỉnh táo chú nhìn 1 loạt cơ thể cô, đôi tay trút bỏ phần áo trên người mình rồi sà xuống cô như 1 con hổ đói khát lâu ngày, những nụ hôn tới tấp, dồn dập  khắp mặt và cổ khiến cô thần hồn điên đảo, lí trí bị cuốn đi nhưng rồi lại nhớ ra là đang ở nơi làm việc, cô ko ngừng vỗ vào lưng chú

- Anh....Quân... ko được, đây là nơi...làm việc.
- Nằm im nào.

Chú gằn giọng, nhìn cô với ánh mắt khát mồi, sao đó ghì chặt 2 tay cô xuống giường và tiếp tục công việc dở dang, đôi tay thoăn thoắt bắt đầu loạn xạ khắp nơi trên cơ thể cô khiến cô răng cắn chặt môi dưới để ko phải phát ra những âm thanh xấu hổ. Quần áo của cô cứ như thế mà bị trút hết xuống sàn khi đầu óc cô đang mê man, lí trí ko còn. Bên ngoài trời lạnh 12°C thế vậy mà bên trong căn phòng lại có đôi chim ri cứ vậy mà cùng nhau tận hưởng khoái cảm ở miền cực lạc đến khi kẻ nằm dưới ko thể chịu được nữa. Sau vài giờ đồng hồ cứ nằm trên người cô thì chú cũng đã nằm xuống bên cạnh, vì cô đã quá mệt rồi nên ko nỡ ép buộc cô. Nằm xuống bên cạnh, chú thì thầm vào tai cô:

- Cúc! Bạch Cúc!
- Dạ...
- Anh yêu em!
- Em... cũng yêu... anh. Câu nói cô đứt quãng.
- Em mệt lắm à?
- Anh làm em mệt lắm đấy....sắp ngất đến nơi....
- Vậy em nghỉ ngơi đi, lát anh đưa em về.

Chú đắp chăn kín hơn cho cả 2 rồi ôm cô vào lòng mà ngủ. Đánh 1 giấc ngắn đến khi tỉnh dậy đã là 6h tối. Thế là 1 lần nữa cây đã có thể giữ lá ở lại vì lá vẫn còn xanh. Hoa vẫn chưa tàn thì làm gì có chuyện tình yêu sẽ kết thúc.

Mn đã thấy ngọt hơn chưa ạ ????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com