Chương 3: Em chồng ghét cô
Lâm Tích dành một phần lớn thời gian trong ngày ở bệnh viện.
Cô có một người em trai song sinh, từ khi sinh ra đã mắc bệnh hiểm nghèo. Hiện tại đã haimười tư tuổi, nhưng chỉ có trí tuệ của một đứa trẻ năm tuổi
Trước mười tám tuổi Lâm Tích có một gia đình hạnh phúc và tốt đẹp. Sau đó, bố Lâm gặp chuyện phải vào tù, mẹ Lâm chịu cú sốc tính thần, suy sụp không gượng dậy được, công ty cũng phá sản em trai vì trì hoãn điều trị nên bệnh tình ngày càng thêm nghiêm trong
Bỗng chốc, gánh nặng gia đình đổ hết lên vai Lâm Tích.
Những năm đó cô mệt mỏi đến mức không ngẩng nổi đầu, không thẳng nổi lưng. Cô đã gặp được vị cứu tinh của đời mình, nhưng cũng đã mất đi anh...
Nhớ lại bí mật sâu thẳm trong lòng, Lâm Tích không kìm được mà ướt đẫm mi.
Mẹ Lâm làm việc ở bệnh viện, tiện thể chăm sóc
Lâm Tích không nhận được câu trả lời trong lòng cũng tự hiểu.
Thủ phạm của đêm đó chính là Mục Khuynh Bạch. Mẹ Lâm đến khuyên cô ngậm bồ hòn làm ngọt, đương nhiền cũng là chiêu trò của cô ta, vì cô em chồng đó là người ghét cô nhất.
Phải nói là, nhất dao này đâm vào đủ hiểm
Lâm Tích nhìn dáng vẻ hèn mọn của mẹ, trong lòng lạnh đến mức gần như muốn bật cười.
Ngôi nhà mà cô vất vả gánh vác, chưa bao giờ là bến đỗ an toàn của cô.
Lâm Tích siết chặt tay, lắc đầu với mẹ Lâm.
Cô có thể gánh vác được gia đình này, cũng có dũng khí để sống cho chính mình. Cô nguội lạnh lòng, phớt lờ lời cầu xin của mẹ Lâm.
Khi đi, mẹ Lâm kéo tay Lâm Tích lại, hạ giọng năn nỉ: “Mẹ biết bây giờ con có công việc, có thể nuôi mẹ và em trai con, nhưng chuyện của bố con thì phải làm sao? Không dựa vào nhà họ Mục, ai sẽ minh oan cho bố con đây? Con thật sự muốn bố bị giam trong tù hai mươi lăm năm sao?”
Lâm Tích bất lực nói: "Mẹ, nếu Mục Cửu Tiêu muốn giúp con, anh ta đã giúp từ lâu rồi."
Lúc đó cô gả cho Mục Cửu Tiêu, ngoài việc yêu anh ra còn có lý do là không còn đường lui. Nhưng sau khi kết hôn nhận ra được sự chán ghét của anh, nên cô không nhờ anh giúp đỡ”.
Hiện tại đã hoàn toàn chia cắt, càng không thể nhắc đến.
Mẹ Lâm thấy thái độ của cô kiên không dám khuyên nhiều, sụt sủi nói: "Tích Tích à, nhà họ Mục không phải dễ động vào, con đừng vì chuyện này mà làm ra những chuyện bốc đồng"
Lâm Tích nhìn em trrai trên giường với ánh mắt trống rỗng.
Cô không đáp lại, rời khỏi bệnh viện.
Vừa ra ngoài, Lâm Tích đã thấy trợ lý của Mục Cửu Tiêu đang đợi ở cửa.
Chu Thương đi tới, thái độ có chút cung kính và xa cách: "Phu nhân, Mục tổng đã ký vào thỏa thuận rồi."
Đầu óc Lâm Tích trống rỗng, cô giơ bàn tay nặng trĩu ra nhận lấy thỏa thuận.
Tối hôm đó, Mục Cửu Tiêu trở về biệt thự, trong nhà có thêm một bảo mẫu.
Bảo mẫu là do Lâm Tích đã cần thận chọn lựa, kinh nghiệm phong phú lại rất thông minh, không có gì phải bắt bẻ.
Nhưng Mục Cửu Tiêu không cần. Anh biết sớm muộn gì Lâm Tích cũng sẽ quay lại, không cần thiết phải lãng phí thời gian để thích nghi với một người mới.
Chỉ là mấy ngày sau đó, từ xa xỉ trở về tiết kiệm, một vài thói quen đã không thể thay đổi được, luôn khiến anh cảm thấy khó chịu một cách vô cớ.
Trong thời gian này, cả công ty trên dưới đều vì anh mà rơi vào bầu không khí căng thẳng.
Hôm nay Mục Khuynh Bạch đến tìm anh, vừa đến cửa văn phòng đã thấy anh nổi giận với người khác.
Cô ta chạy vào an ủi: “Anh, sao lại giận dữ như vậy, ảnh hưởng đến sức khoẻ thì sao?”
Mục Cửu Tiêu nhìn cô em gái của mình, sắc mặt vẫn không tốt: “Em chạy đến công ty để làm gì?”
Trong mắt Mục Khuynh Bạch loé lên một tia xảo quyệt.
“Em nghe nói anh và Lâm Tích cãi nhau rồi, có phải chuẩn bị ly hôn không?”
Mắt Mục Cửu Tiêu trở nên sắc bén: “Nghe ai nói?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com