[4]
Tác giả: wd
***
Bắc Kinh đã vào đông, Hồng Kông cũng lạnh lẽo không kém. Hôm nay Tổ Nhi vừa mới tập nhảy xong, trên mình mang rất nhiều thương tích về nhà, nàng trở về ngôi nhà mà nàng và cô từng ở, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mảng u tối vây quanh.
Tổ Nhi vừa bước vào, đóng cánh cửa lại liền ngồi khuỵu xuống, thân thể nàng bây giờ đang vô cùng đau nhức, những vết bầm chi chít trên người nàng, nhưng bây giờ đây nàng thực sự không gắng gượng nổi nữa rồi.
Hoắc Vấn Hy, em nhớ chị, chị không cần em nữa hả?
Dung Tổ Nhi muốn lấy điện thoại điện cho cô, nói bản thân rất nhớ cô, nhưng điện thoại lại mở không lên, đã bị sập nguồn từ lâu rồi. Bỗng nhiên nàng muốn khóc, bởi vì ngay cả chiếc điện thoại để liên lạc với chị ấy cũng đang chống đối nàng.
Tổ Nhi đứng dậy đi vào trong phòng, khi bước qua phòng cô thì không nhịn được đi vào, mùi hương nhàn nhạt trên người chị ấy từ lâu đã phai, bây giờ căn phòng chỉ còn một mảnh trống vắng, cũng chỉ lưu lại mùi nước lau sàn.
Nàng tìm chỗ sạc điện thoại, sau đó nằm xuống giường của cô, đợi đến khi điện thoại mở nguồn.
Nàng không tắm rửa, cũng không ăn cơm, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình, số ấy đã gọi cho nàng tổng cộng 11 lần trong hôm nay, tiếc rằng bây giờ nàng mới thấy, nàng muốn điện cho chị ấy nhưng lại sợ sẽ làm phiền chị ấy làm việc.
Trên cả mạng xã hội đang truyền những thông tin về Hoắc Vấn Hy sẽ phụ trách thêm nhiều nghệ sĩ nữa sau khi lên chức tổng giám đốc của Anh Hoàng, trong lòng nàng càng rối bời, vừa tủi thân vừa ủy khuất, mà nàng ở Hồng Kông chỉ có một mình, không có chị ấy, không có ai cả.
Dung Tổ Nhi nhớ đến ngày Vấn Hy rời khỏi Hồng Kông, nàng thực sự sợ chị ấy sẽ bỏ lại mình ở đây, sợ rằng chị ấy sẽ không quan tâm nàng nữa, từng nỗi sợ cứ dâng lên trong lòng nàng mỗi lúc càng nhiều, cứ từ từ khiến nàng đau cả đầu.
Đột nhiên ở chân truyền đến cảm giác đau nhức như điện giật, nàng đau đớn chảy cả nước mắt, cố gắng ngồi dậy dũi thẳng chân ra, không có chị ấy bản thân nàng như trút đi hết phân nữa sinh lực.
Nàng khóc, nàng nhớ chị ấy, nàng không chống đỡ nổi nữa rồi.
---
Hơn chín giờ đêm tại Bắc Kinh, Hoắc Vấn Hy đau đầu nhìn đống tài liệu trên bàn, kịch bản, các show truyền hình, đều là những gì tốt nhất cho nghệ sĩ, cô bây giờ như một cái máy làm việc hết năng suất, cả ngày hôm nay một cuộc nói chuyện cũng không nói được với Tổ Nhi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên trong văn phòng, khiến cô trông chờ vào nó.
"Tổ Nhi? Có chuyện gì à?" Hoắc Vấn Hy nghe điện thoại, đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng hít thở không đều, tựa như đang cố bình tâm cảm xúc lại.
"Tổ Nhi? Em có chuyện gì vậy?" Hoắc Vấn Hy bắt đầu lo lắng, cô nhanh chóng mở loa ngoài, đặt điện thoại xuống bàn, đôi tay nhanh nhẹn gõ phím.
"Mani, em chỉ muốn nghe giọng chị thôi"
Âm thanh của nàng truyền qua khiến trái tim cô như muốn tan ra, cô chốc lát liền nhận ra sự không ổn trong câu nói của nàng, trên đời này chỉ có duy nhất một người có thể vừa nghe liền nhận ra tâm sự của nàng hình như chỉ có cô thôi.
"Tổ Nhi, em cảm thấy không khỏe sao? Hôm nay tập luyện vất vả quá sao? Kể chị nghe hôm nay em thế nào rồi, có chuyện gì muốn kể cho chị nghe không?" Vấn Hy nhìn dòng chữ trên máy tính, đứng dậy nhanh chóng mặc áo khoác vào, rời khỏi văn phòng.
"Vấn Hy, chị có nhìn thấy tin tức trên mạng không?" Tổ Nhi nghĩ chắc cô cũng đã nhìn thấy.
"Có thấy, nhưng mà chẳng có sao cả" Vấn Hy ngồi trên xe lao thẳng đến sân bay.
"Ồ..."
Cả hai đồng đời im lặng.
Vấn Hy nhìn đoạn đường trước mắt, gió lạnh hất vào mặt khiến cô tỉnh táo.
Tổ Nhi nghiêng đầu nhìn chiếc điện thoại sáng, nhất thời nước mắt chảy dài.
"Vấn Hy...em nhớ chị"
"Tổ Nhi...chị nhớ em"
---
Hoắc Vấn Hy bước vào nhà, nhìn thấy ngôi nhà tối om, đi đến phòng nàng cũng không thấy nàng đâu, đúng lúc lại nhìn thấy nàng đang nằm trên giường của cô.
Vấn Hy chậm rãi bước vào trong, trong màn đêm chăm chú nhìn nàng, cô xoay người rút dây sạc điện thoại ra, cẩn thận đem lại bàn làm việc sạc, sau đó cởi áo khoác ra, chầm chậm tiến lại gần nàng.
Ánh sáng nhạt màu từ đèn ngủ phản chiếu lên giương mặt nàng, mơ hồ nhìn thấy gương mặt còn ướt nước mắt, bỗng chốc trong lòng cô đau đớn vô cùng. Vấn Hy chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng, đưa bàn tay lạnh ngắt chạm đến những giọt nước mắt sắp khô, cô nhìn thấy nàng còn chưa tắm rửa nữa, chỉ đành một mình giải quyết mọi chuyện.
Cô lấy remote chỉnh nhiệt độ lên cao, sau đó mới cẩn thận lau người nàng, mặc dù không bật đèn nhưng vẫn nhìn ra được những vết bầm trên cánh tay nàng, còn có vết xước ở hông phải, trong lòng cô càng âm ỉ đau nhói.
Phải mệt mỏi đến như thế nào mới có thể ngủ sâu như vậy, cô lau cả người nàng, thay cho nàng một bộ quần áo khác, dùng thuốc mỡ xoa lên những vết thương, khi tay cô vừa chạm đến cánh tay nàng, người bên dưới có chút nhăn mặt, mơ màng nói, "Đừng động, đau. Khó khăn lắm tôi mới ngủ được"
Hoắc Vấn Hy nhăn mặt, trong mắt không giấu nổi sự đau lòng, cô nhóc của cô, chỉ có nàng mới khiến cô không biết xoay sở thế nào mới đúng.
Xong xuôi cũng đã hơn ba giờ khuya, những thứ cô vừa thấy trên người nàng càng khiến cô tỉnh táo.
Hoắc Vấn Hy dọn dẹp, sau đó tắm rửa, cuối cùng nằm bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng, cánh tay thon gọn nhưng lại ôm trọn được nàng trong lòng, cô cúi đầu hôn lên tóc nàng.
"Dung Tổ Nhi, em là duy nhất, bất kì ai cũng không thể thay thế được em" Trong bóng tối, Vấn Hy nhẹ nhàng khiến nàng như say mộng cảnh, ngủ ngon đến bất thường.
Tổ Nhi thức dậy, mơ hồ nhớ đến tối hôm qua có người vào phòng, nhưng trong vô thức ngửi được mùi hương kia lại không có phòng bị, an tâm ngủ tiếp, đến khi tỉnh dậy chỉ thấy bên cạnh trống trơn, nhưng mùi hương nhạt kia vẫn còn ở đó.
Nàng nóng lòng xuống giường, trên người đã là một bộ đồ ngủ, nàng càng chắc chắn hơn.
Hoắc Vấn Hy đứng ở cửa, nghiêng đầu mỉm cười nhìn nàng, nụ cười cùng ánh nắng sáng sớm hòa vào vô cùng chói mắt, khiến cho nàng cả đời cũng không tìm được lí do để quên nó.
"Tổ Nhi, buổi sáng vui vẻ" Hoắc Vấn Hy đứng đó, dang rộng hai cánh tay đợi nàng chạy đến, chỉ nhìn thấy người trước mặt một chút cũng không động đậy, chỉ đứng yên đó nước mắt thi nhau rơi xuống làm cho cô luống cuống chạy đến.
"Tổ Nhi chị về với em rồi đây, đừng khóc, đừng khóc"
"Hoắc Vấn Hy, chị là đồ chết tiệt, xa người ta lâu như vậy, có biết em ở đây rất ủy khuất không?"
Hoắc Vấn Hy ôm trọn nàng vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng.
"Chị biết chị biết, cô gái của chị rất kiên cường, mọi thứ đều rất tốt, chẳng phải bây giờ chị đang đứng ở đây sao?"
"Khoan đã, chẳng phải hôm qua còn ở Bắc Kinh?"
Hoắc Vấn Hy tỏ vẻ suy nghĩ, "Khi em điện là chị còn đang ở công ty xử lí một chút việc, nhưng khi nghe được giọng em liền biết có chuyện gì đó nên mới kêu thư kí đặt vé máy bay, bay chuyến khẩn cấp, về thì đã thấy em nằm ngủ ngon lành ở đó rồi"
"Hừ, cứ tưởng chị sẽ bỏ mặt em luôn rồi. Chị về gấp như vậy không mệt sao?"
"Không mệt, hôm qua chị nhìn thấy em liền không còn mệt mỏi nữa"
"Sau này đừng làm như vậy, biết là chị nhiều tiền nhưng không thể xem thường sức khỏe được"
"Tổ Nhi, em còn nhớ câu nói hôm qua em nói với chị trong điện thoại không? Em nói lại một lần nữa đi, chị muốn nghe"
"Là câu nào?"
Vấn Hy thật sự không giỏi trong việc biểu đạt sự kể lại.
"Thôi được rồi"
"Tổ Nhi, chị nhớ em" Hoắc Vấn Hy cuối cùng vẫn là chịu thua nàng.
"Mani, em cũng nhớ chị"
"Nếu như tối hôm qua chị không về, em sẽ khóc mất"
"Vậy thì dù cho có không ngủ chị cũng phải trở về. Nhưng mà chẳng phải em vẫn khóc đó sao?"
"Là bởi vì đau"
"Ăn sáng xong chị sẽ bôi thuốc cho em, đi đánh răng đi"
"Mani, chị đừng kết hôn có được không?" Vấn Hy khó hiểu nhìn nàng.
"Tại sao?"
"Bởi vì khi chị đi lấy người khác em sẽ chết mất, em sẽ không thể sống được nếu như chị kết hôn với ai đó"
Hoắc Vấn Hy mỉm cười nhìn nàng, lại liếc nhìn chiếc hộp nhỏ xíu đang ở trên kệ sách, chỉ lắc đầu.
"Chắc là không đáp ứng em được rồi, đời này của chị nhất định phải kết hôn, phải cùng người chị yêu sống bên nhau đến trọn đời, phải cùng người ấy đi qua biết bao phong cảnh của trần gian. Phải cùng người ấy sống đến răng long bạc đầu"
Tổ Nhi trong phút chốc trống rỗng.
"Dung Tổ Nhi, thanh xuân của chị đều là em, sau này cả đời của chị cũng là em"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com