chap 15
"xuất phát nào" Phi Nhung phấn khích ôm Mon trong lòng , miệng không ngừng ca hát .
"cậu ấy đã quay trở lại rồi" Tuệ Lâm nhìn cô bạn mình tứ phía sau , đau lòng lên tiếng .
Như đã hẹn , hôm nay mọi người sẽ đưa Phi Nhung đi thực hiện những gì mà Phi Nhung đã ghi trong tờ giấy . Ngoài mặt thì ai cũng vui vẻ nhưng tận sâu trong lòng họ là nổi đau .
Chuyến xe cũng bắt đầu khởi hành , trong xe không những có tiếng hát của Phi Nhung mà còn có cả tiếng hòa tấu của Mon . Tuệ Lâm vốn rất thích ồn ào nhưng với sự ồn ào quá mức cho phép này thì Tuệ Lâm xin chịu thua .
"này Phi Nhung nghe tớ nói này" Bảo Trân nghiêm mặt nhìn cô bạn mình .
"chúng ta không thể mang theo Mon , sẽ có những nơi Mon không thể vào" Bảo Trân ngưng giây lát mới nói tiếp "cậu cũng không thể chăm sóc tốt cho Mon trong suốt chuyển đi , Mon còn khá nhỏ"
Phi Nhung chăm chú nhìn Mon trong lòng mình , trong lòng rất muốn mang Mon theo nhưng những lời Bảo Trân nói lại không sai "nhưng để Mon ở nhà một mình Nhung lo lắm"
"chúng ta sẽ đem Mon đến khách sạn dành cho cún , ở đó sẽ có người chăm sóc cho Mon" Tuệ Lâm vừa lái xe vừa trả lời bạn mình .
"vậy cũng được" Phi Nhung buồn bã lên tiếng .
Từ nãy đến giờ Thoại Mỹ ngồi bên cạnh quan sát mọi biểu cảm của Phi Nhung , Thoại Mỹ muốn ngắm nhìn thật kỹ dung mạo của cô gái này , muốn hình bóng này khắc sâu vào trong tim của mình .
Sau khi gửi Mon ở khách sạn dành cho cún , bốn người tiếp tục hành trình của mình . Điểm đến đầu tiên là thành phố Đà Lạt . Tuệ Lâm thì tập chung lái xe còn Bảo Trân ngồi ghế phụ đặt khách sạn , Thoại Mỹ thì chẳng dám động đậy chút nào vì sợ người bên cạnh tỉnh giấc .
Chuyến xe khởi hành một chút thì Phi Nhung đã ngủ gật trên vai chị người yêu mình rồi . Thoại Mỹ nắm chặt tay Phi Nhung , tâm tư nặng trĩu . Bảo Trân nhìn vào kính xe thấy rõ nổi đau trong ánh mắt của Thoại Mỹ , càng thương Phi Nhung hơn .
Chiếc xe dừng lại tại một khách sạn ở Đà Lạt , khí hậu mát mẻ khiến tâm trạng của Phi Nhung càng phấn khích .
"oa thoải mái quá đi" Phi Nhung nhanh chân nhảy lên giường tận hưởng sự dễ chịu của chiếc giường .
Đi cả một quãng đường dài nên ai cũng khá mệt , ngay sau khi nhận phòng thì ai cũng ngã lưng ngay xuống chiếc giường mềm mại . Vì trên xe Phi Nhung đã ngủ rất nhiều nên bây giờ chẳng thấy buồn ngủ tí nào .
Với tính tò mò Phi Nhung đi khám phá khắp căn phòng . Hết lục lội cái này đến phá cài kia , Thoại Mỹ nằm trên giường ba phần cưng chiều bảy phần như ba cứ mặc cho Phi Nhung muốn làm gì thì làm .
Đôi mắt nặng trĩu của Thoại Mỹ dần khép lại vì cơn buồn ngủ . Khi cả bốn người đến Đà Lạt cũng đã gần chiều , nên ai cũng tranh thủ ngủ giây lát để tối còn đi chơi . Chơi một mình hoài Phi Nhung cũng thấy chán , đưa ánh mắt tìm kiếm chị người yêu thì đã thấy Thoại Mỹ ngủ từ bao giờ .
Bỏ mặc mọi thứ Phi Nhung đi một mạch lại chỗ Thoại Mỹ , leo lên giường nằm cạnh Thoại Mỹ . Ngắm nhìn dung mạo của cô gái trước mắt , Phi Nhung thật không hiểu tại sao chị gái này lại quan trọng với mình như vậy .
Không muốn rời xa chút nào , lúc nào cũng muốn có chị gái này bên cạnh . Muốn làm chị gái này vui vẻ , muốn bảo vệ , muốn chăm sóc cho chị gái này .
"tại sao hình nên điện thoại của Phi Nhung cũng là hình chị gái . Dù có buồn ngủ cỡ nào nếu không có chị gái Phi Nhung cũng không ngủ được , tại sao khi thấy chị cười lòng Phi Nhung lại có cảm giác khó tả vô cùng . Tại sao lúc nào cũng muốn để chị vào tầm mắt của Phi Nhung , rốt cuộc chị là ai vậy"
Phi Nhung đưa tay chạm nhẹ vào má của Thoại Mỹ , ánh mắt ngây ngô phá chút trưởng thành nhìn cô gái trước mắt . Dù Phi Nhung có cảm giác chị gái này rất thân thuộc với mình nhưng dù có cố gắng như thế nào Phi Nhung cũng không nhớ được chút ký ức nào liên quan đến Thoại Mỹ .
Lòng Thoại Mỹ đau đớn khi nghe Phi Nhung nói vậy , đưa tay mình lên chạm vào tay Phi Nhung trên má mình . Ánh mắt mở ra nhìn người đối diện , không chút do dự liền đặt lên môi Phi Nhung một nụ hôn .
Phi Nhung kinh ngạc mở to hai mắt nhìn chị gái cùng nhà . Chứng kiến biểu cảm đáng yêu của Phi Nhung Thoại Mỹ thích thú . Khi Thoại Mỹ rời đi hương vị vẫn còn động lại trên môi Phi Nhung , cảm giác như trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lòng ngực mình cả gương mặt Phi Nhung đỏ bừng lên .
Vô thức Phi Nhung đưa lưỡi mình liếm nhẹ lên môi mình cảm nhận sự ngọt ngào của Thoại Mỹ mang lại , ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi môi căn mộng của chị gái cùng nhà . Thoại Mỹ mỉm cười với biểu cảm đáng yêu hết phần thiên hạ của tiểu lão công nhà mình .
Nụ hôn vừa rồi có lẽ đối với Thoại Mỹ là đủ nhưng còn với Phi Nhung thì chưa , Phi Nhung vẫn muốn cảm nhận sự ngọt ngào ấy thêm chút nữa . Lần này tới lượt Phi Nhung với người về phía trước áp môi mình lên môi Thoại Mỹ .
Sự mềm mại ngọt ngào ấy càng làm Phi Nhung yêu thích muốn nhiều hơn nữa , càng lúc nụ hôn ấy càng sâu hơn . Phi Nhung cứ làm theo bản năng của mình , càng lúc càng chiếm tiện nghi của Thoại Mỹ . Cho đến khi Thoại Mỹ gần cạn hết oxi mới khó khăn đẩy người phía trên mình ra .
Ánh mắt ngây ngô đã biến mất thay vào đấy là đôi mắt dục vọng chiếm hữu của một người trưởng thành . Nhìn người dưới thân mình bằng ánh mắt chiếm hữu lẫn dục vọng , cổ họng Phi Nhung bắt đầu nóng lên . Phi Nhung cũng chẳng biết tại sao bản thân mình lại như vậy , không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của người dưới thân mình Phi Nhung lại tiếp tục làm theo bản năng vốn có của con người .
Cúi đầu đặt nhẹ nhàng từng nụ hôn lên hõm cổ của Thoại Mỹ , mùi hương từ cơ thể Thoại Mỹ như một chất kích thích càng hôn Phi Nhung càng nghiện mùi hương này hơn . Nụ hôn càng lúc càng tăng sức mạnh hơn , dấu tích màu đỏ bắt đầu xuất hiện . Càng lúc Phi Nhung càng làm tới , đưa tay vào trong áo thung của Thoại Mỹ .
Cảm nhận làn da mịn màng , hương thơm của người dưới thân . Hơi thở của Thoại Mỹ càng lúc càng nặng nề hơn . Bàn tay Phi Nhung như một con rắn cứ luồn lách khắp người Thoại Mỹ , nhẹ nhàng đưa tay mình rời khỏi đồng bằng tìm đến đồi núi .
"em mau đi tắm đi" Thoại Mỹ giật bắng mình vội vàng đẩy Phi Nhung ra .
"sao chị lại đẩy em" Phi Nhung dưới sàn lồm cồm ngồi dậy giận dỗi hỏi Thoại Mỹ .
"chị bảo em đi tắm" Thoại Mỹ ngại ngùng không dám nhìn thẳng Phi Nhung .
Phi Nhung giận dỗi bỏ đi tắm . Vừa nãy Thoại Mỹ mà không cản lại thì không biết mọi chuyện sẽ ra sau . Nhìn thì trưởng thành rồi đó nhưng tâm hôn của người đó vẫn chỉ là đứa trẻ sáu tuổi mà thôi.
"sao mình có cảm giác tội lỗi vậy nè . Trên giấy tờ em ấy cũng đủ tuổi rồi mà" Thoại Mỹ bất lực với chình mình .
Nằm trên giường Thoại Mỹ không ngừng nghĩ đến chuyện lúc nãy "dù là trẻ con đi nữa thì tính sát lang ấy vẫn còn"
Phi Nhung bước từ phòng tắm ra , gương mặt giận dỗi chẳng thèm nhìn Thoại Mỹ . Quắn cái áo tăm đi tới đi lui khắp phòng , Thoại Mỹ bật cười với người yêu của mình .
"em là đang giận chị đấy à"
"phải , em là đang giận chị đó"
"tại sao"
"lúc nãy chị đẩy em té khởi giường , chị lại không xin lỗi em"
"cho chị xin lỗi mà" Thoại Mỹ chóp chóp mắt đầy long lanh đầy đáng yêu .
"tha lỗi cho chị đó" Phi Nhung vui vẻ chạy lại ôm lấy Thoại Mỹ .
Người nằm trên người nằm dưới lại xuất hiện , không biết là cố ý hai cố tình hay là do ý trời mà áo tắm của Phi Nhung đúng lúc bị tuột giây buộc ở thắt lưng . Đồi núi , đồng bằng xuất hiện trước mắt Thoại Mỹ , còn cả mùi thơm từ sữa tắm bay khắp nơi.
Thoại Mỹ nhanh tay kéo áo tắm của Phi Nhung lại , ánh mắt ngại ngùng , mặt quay sang hướng khác .
"chị à chị thơm thật đó" Phi Nhung vui vẻ nằm đè lên người Thoại Mỹ , thích thú hít lấy hương thơm từ hõm cổ chị gái cùng nhà.
Thoại Mỹ bất lực với mèo con trên người mình , tính dính người đang tăng dần lên rồi . Thời gian cứ chầm chậm trôi qua , con mèo lười kia cũng ngủ từ khi nào .
Thoại Mỹ đưa tay vuốt lấy mái tóc vẫn còn ướt sủng của Phi Nhung , bao nhiêu ký ức ùa về trong tâm trí Thoại Mỹ . Hình ảnh một cô gái sinh viên năm nhất với gương mặt không cảm xúc , ít nói , vào tiết học cứ nhìn chăm chăm giảng viên của mình .
Đi học thì khá đầy đủ nhưng chỉ có duy nhất tiết của Thoại Mỹ là học chăm chỉ còn các tiết khác thì nằm dài trên bàn ngủ suốt buổi .
Trước đó có khá nhiều theo đuổi Thoại Mỹ nhưng chưa ai lâu như Phi Nhung , rất ít khi nói mấy lời tình cảm nhưng tất cả đều chứng minh bằng hành động . Sáng nào cũng mang bữa sáng qua cho Thoại Mỹ , dù nắng hay mưa thì vẫn mang qua . Đặc biệt là những món đó điều là chính tay Phi Nhung nấu .
Ngày nào tan trường cũng lẽo đẽo theo sau , nhiều khi còn trốn học để được đi về cùng giờ với Thoại Mỹ . Bao nhiêu bạn học tỏ tình nhưng Phi Nhung điều từ chối một cách thẳng thắng , dù cho bạn học đó là hoa khôi thì Phi Nhung vẫn chẳng để chút thể diện nào cho bạn học đó cả .
Khi nhận được lời tỏ tình của Phi Nhung Thoại Mỹ rất bất ngờ nhưng lại từ chối ngay vì lúc ấy Phi Nhung chỉ mới là cô gái mười tám , mười chín tuổi mà thôi . Thoại Mỹ sợ đó chỉ là sự rung động nhất thời mà thôi , rất nhanh nó sẽ biến mất .
(yêu em , chị sẽ không còn bất kỳ tổn thương nào cả . Em sẽ mang hạnh phúc đến cho chị.)
"yêu em chị thật sự rất hạnh phúc , cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời chị" Thoại Mỹ đau lòng thủ thỉ , tâm sự với Phi Nhung . Thoại Mỹ cũng dần chìm vào giấc ngủ .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com