Gặp lại
Dạo này tiết trời đông làm cho Seoul chìm vào cái lạnh giá. Những bông tuyết rơi xuống trắng xóa cả con đường, phủ kín mọi ngóc ngách, len lỏi qua những tàn cây. Nếu nhìn từ trên cao xuống sẽ khiến con người ta không khỏi rùng mình, như tảng băng lớn bỗng chốc hóa thành những bông tuyết nhỏ nhắn rồi khẽ chạm vào cái lòng thành phố hoa lệ.
Yeri tìm cho mình cái khăn choàng rồi vội vã ra ngoài. Cô khẽ thở nhẹ làn khói lạnh lẽo, nước mắt vô thức chảy xuống gò má ửng hồng.
Lấy tay lau những thứ còn vương lại trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô tự hỏi mình tại sao lại luôn khóc vì con người đó chứ?
-"Phiền anh chạy đến Samcheongdong" - Yeri ngước mắt nhìn ra ngoài lên tiếng.
Một tiếng đáp nhẹ "Vâng", rồi không gian yên ắng bao trùm suốt đoạn đường đi.
***
Chai soju trên bàn không thể làm cho cô trở nên bình tâm hơn. Mọi thứ lại diễn ra quá nhanh chóng, sự cãi vã và làm tổn thương nhau. Cô dùng đôi bàn tay còn run rẩy chống lên bàn rồi gục đầu xuống..
Chết tiệt!
Cô không muốn làm tổn thương Yeri, như cách cô đã từng làm trước đây. Vậy mà một lần nữa cô lại dùng đôi bàn tay này siết chặt lấy bờ vai nhỏ nhắn, ánh mắt đỏ ngầu vì sự tức giận. Cô gần như quát lên.
-"Tại sao lại cứ đẩy tôi ra?"
****
Chiếc xe đã dừng trước một tòa cao tầng. Trông nó không có vẻ gì là sang trọng và mới mẻ. Có lẽ nó cũng đã tồn tại từ rất lâu rồi, hệt như cái vẻ ngoài đầy gió sương của năm tháng.
Yeri cũng không để tâm vào nơi cô đang đến. Cô chỉ biết nó rất yên tĩnh và có thể là thứ cô cần nhất lúc này.
Đi thẳng vào chỗ thang máy, cô dừng chân. Ở đây có rất nhiều quán và nằm trong từng tầng khác nhau, thật sự cô không thể nhớ được SaeRon đã giới thiệu với cô về quán nào. Vô thức cô bấm đại một số, cô chẳng còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa rồi.
-"Khoan đã.."-Một người đàn ông chặn cửa thang máy. Anh ta mặc một chiếc ghi lê bên ngoài sơ mi, khuôn mặt được che đi bởi chiếc mũ lưỡi trai và nở một nụ cười.
-"Tôi có thể đi chung chứ?"
Cô cũng không phiền và cái thang máy này là của chung thì cô càng không ý kiến. Nhưng Yeri cảm nhận có một thứ gì đó rất quen thuộc ở nơi đây và ngay tại lúc này.
Cô và anh ta cùng dừng ở tầng thứ 12. Yeri rảo bước nhanh, có vẻ người này đã nhìn cô suốt quãng thời gian lên đây, cô có chút lo sợ ai đó sẽ nhận ra mình. Cô không muốn ai biết đến một idol với gương mặt ủ rũ và đôi mắt ngấn lệ như thế này.
Bước vào quán café với những ánh đèn vàng le lói, tiếng nhạc không lời cất lên làm cho cả không gian dường như lắng đọng lại. Yeri không ngần ngại tháo lớp khẩu trang ra, cô có chút gì đó yêu thích nơi này rồi.
-"Xin chào. Cô muốn dùng gì không ạ?"
Cô nhìn menu thì ra tên quán là "LerésTo". Có vẻ như là một quán theo kiểu Pháp, chiếc trải bàn với hoa văn cổ điển không quá sặc sỡ, trên mặt bàn là chiếc lọ nhỏ cắm một nhành hoa hồng đỏ. Yeri nhìn một lúc rồi cất lời.
-"Cho tôi một Café filtre, không quá ngọt. Cảm ơn!"
-"Vâng. Xin đợi một lát!"
Khi người nhân viên rời đi cô lại lơ đãng nhìn ngoài ô cửa kính, bất chợt vẫn còn nhớ lần gần đây nhất cô và Joy cùng đi đến một nơi. Cô ấy nói rằng mình không thích những nơi quá ồn ào, Joy chỉ muốn được là chính mình, được nhìn người cô yêu thương mà không phải dè chừng bất cứ ai. Khi đó, trong ánh mắt của cô ấy có chứa chan sự hạnh phúc, có cả sự ngọt ngào và say đắm... Cũng có thể là cô ấy đã say. Yeri lại bất giác rơi nước mắt, cô luôn là người nhạy cảm khi nghĩ đến cô ấy. Nhưng chính con người ấy lại luôn làm trong cô tổn thương, rất nhiều.
Màn đêm lạnh lẽo cùng lớp sương mờ ảo. Yeri cầm ly café nhấp một ngụm nhỏ, hương vị nhẹ nhàng và thanh thanh hòa quyện lại với nhau. Thật dễ chịu, nhất là ngay lúc này cô lại được ở một mình thả trôi những nghĩ suy như thế này.
Ở một góc khuất sau quầy bar dài, một bóng đen đang nở một nụ cười nhìn cô.
Cuối cùng cũng có thể tìm thấy em
----
Tiếng tin nhắn vang lên
"Yeri em đang ở đâu vậy? Tụi chị biết hai đứa lại cãi nhau rồi." - Từ Wendy
Cô cũng không lạ, hẳn là mọi người đã trở về nhà và thấy sự giận dữ của con người đó. Luôn là như vậy. Chị ta luôn phát điên lên với cô và xé toạc trái tim cô ra dù cho đã từng nói những lời ngọt ngào như thế nào..
-"Em sẽ về nhà ngay. Unnie yên tâm!"- Từ Yeri.
Yeri kêu tính tiền rồi đứng dậy. Bây giờ cũng gần 11h đêm rồi, cô đã ngồi hơn hai tiếng ở nơi này chỉ để nhìn mọi thứ xung quanh và nghĩ về mọi thứ. Thậm chí cô còn không để ý đến việc mọi người đã về hết và chỉ còn mình cô.
Có chút hoảng hốt và ái ngại nhìn người nhân viên, khẽ nói lời xin lỗi rồi rời đi ngay.
Nhưng khi bước ra khỏi cánh cửa thì sự sợ hãi khiến cô chùn chân. Nơi này mới 11h mà đã không một bóng người sao? Thật làm người con gái yếu đuối như cô muốn ngất xỉu tại đây.
Cứ vậy cô cũng không thể ở đây mãi được. -"Điên thật!". Cô mắng thầm trong miệng rồi nhắm mắt bước thật nhanh. Phía cuối dãy chính là cái thang máy cô đã đi, nhưng chỉ còn cách vài bước chân cô đã bị giật mình bởi có ai kêu mình.
-"Này!"
Một lực mạnh phía sau nắm lấy cánh tay cô kéo lại khiến cô chới với. Ngay lúc này thì hồn vía cô cũng thất kinh. Yeri không nhận thức được mình còn đang thở hay không, cô chỉ kịp hét lên một tiếng.
-"Suỵt!".
-"Anh là ai?"- Yeri gắt lên hỏi tên đó.
-"Đi theo tôi"- Hắn yêu cầu, toan định nắm lấy tay Yeri kéo đi nhưng cô đã kịp tránh. Yeri bắt đầu lùi lại và nhìn vào hắn, tên này giống hệt tên khi nãy đi cùng thang máy với cô. Không lẽ là tên biến thái đợi cô ra khỏi nơi này rồi định giở trò sao? Không thể nghĩ quá nhiều vào lúc này, cô xoay người chạy một mạch theo hướng cầu thang bộ. Thấy cô chạy hắn nhanh chóng bám theo.
-"Dừng lại"
Yeri vừa chạy vừa khóc, cô gần như nghĩ mình sẽ bị điều tồi tệ gì đó. Cô muốn ai đó sẽ cứu mình, cô muốn con người ấy ở đây để bảo vệ cô.
***
Joy đang mặc đồ để chuẩn bị ra ngoài. Cô không muốn chạm mặt Yeri lúc này vì cô biết mình đã sai và không thể làm gì hơn ngoài cách tránh mặt em ấy. Có lẽ cô sẽ lại lang thang và uống một vài chai.
Chuông điện thoại vang lên, cô nhíu mày - "Yeri?"
Cô không muốn nghe và rồi hồi chuông cũng dứt.
Joy cầm lấy chìa khóa rồi nhanh chóng ra khỏi dorm. Trong đầu cô lại suy nghĩ không biết tại sao Yeri lại gọi cho cô sau khi cả hai đã cãi nhau như vậy. Chẳng lẽ có chuyện gì sao?
Vội vàng bấm vào dãy số quen thuộc, lần này Yeri đã không nghe máy. Hai rồi đến cuộc gọi thứ ba thì đầu dây bên kia vang lên những thứ âm thanh quái dị. Tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, chân tay run rẩy.
-"Yeri, em làm sao vậy??"
-...
-"Yeri, Yeri."
Và chỉ có mình cô độc thoại, cô nghe được tiếng Yeri đang sợ hãi.
Không chần chừ cô gọi cho Wendy- "Chị có biết Yeri đã đi đâu không?"
-"Có chuyện gì sao?"- Wendy đáp.
-"Trả lời em đi"
-"Chị không biết. Em ấy bảo sẽ về ngay cách đây nửa tiếng."
-"Chết tiệt! Hình như Yeri gặp chuyện rồi."
Joy cúp máy, cô thật sự không thể bình tĩnh để nói chuyện tiếp. Đạp ga cô phóng nhanh ra khỏi chung cư, cô thật sự không biết tìm Yeri ở nơi đâu.
***
Yeri làm rơi chiếc điện thoại trong lúc chạy xuống. Cô ôm gối, nín thở dưới hầm cầu thang. Tiếng bước chân lạch cạch đang ngày một rõ rệt, cô cắn răng bật khóc.
Bài nhạc chuông điện thoại của cô vang lên, nó cứ thế kêu lên rồi chìm vào yên ắng. Hắn ta đưa đôi mắt quét một đường xung quanh góc khuất. Miệng lại bật lên hai chữ -"Kim Yeri"
Hắn cười lên một tiếng.
SooYoung cứu em!
.....
Cớ sao con tim tôi lại đau nhói
Đôi mắt lạnh lùng của em đong đầy những giọt lệ
Tôi muốn chạy đến và giữ chặt lấy em
Tim cô như ngừng đập khi nghe thấy những lời hát cất lên trong vô vọng. Cô gần như không thể tin vào chính mình, đôi môi cô mấp máy -"JinWoo"...
Người đó đến trước mặt cô, đưa tay về phía cô, nở một nụ cười tươi đã không bị che bởi bất cứ thứ gì nữa rồi.
-"Yerim, không nhận ra JinWoo sao?"
Yeri ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt đó, cô chưa bao giờ quên và cũng không muốn quên. Cô đã hiểu vì sao ngay lúc gặp cô lại thấy rất đỗi thân thuộc. Đôi mắt ngấn lệ vì bao nhiêu cảm xúc tràn về, mọi ký ức ngỡ như sẽ chẳng bao giờ được nghe được thấy nay lại xuất hiện trước mắt mình. Cứ như một giấc mơ.
----
Joy đang lần theo GPS để tìm đến nơi Yeri, chỗ quái quỷ này không thể làm khó được cô.
Sự lo lắng khiến đôi mắt cô đỏ hoe, bàn tay vô thức nắm chặt vô lăng. Cô tự trách mình vì đã không nghe máy vì đã làm tổn thương em.
Yeri, làm ơn!
Chỉ trong vòng 20 phút cô đã tới nơi, chấm xanh trên điện thoại đã biến mất. Tức tốc lao ra khỏi xe chạy về phía tòa nhà, cô nhất định phải tìm thấy em. Joy không để tâm đến tiếng chuông đang reo điên cuồng, cô cứ thế chạy đi. Từng tầng một đều có bóng dáng của cô. Và cô dừng lại khi đôi chân của mình không thể bước tiếp được nữa.
Tiếng lộp cộp từ xa, tia sáng làm cô cau mày.
-"Giờ này cô còn ở đây làm gì?"- Một dáng dấp to cao cầm chiếc đèn pin rọi thẳng mặt Joy.
-"Tôi tìm người."- Joy thở mạnh..
-"Giờ này không còn ai đâu. Cô về đi nếu không tôi sẽ gọi cho cảnh sát."
Không còn cách nào khác, cô đành phải rời đi. Lúc này chiếc điện thoại vẫn tiếp tục reo.
-"..."- Joy chưa kịp mở lời thì tiếng rối rít đầu dây bên kia vọng sang.
-"Yeri trở về rồi. Chị gọi em không được."
-"..."
-"Em sao thế?"- Wendy sốt sắng.
-"Vậy sao?"- Joy nhẹ nhõm trả lời.
Cô cúp máy rồi lê thân thể mệt mỏi rời xuống. Bây giờ cũng đã 12h đêm...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com