Giận dữ
Những tia nắng dịu nhẹ của tiết trời mùa xuân, không gian như được bao trùm bởi một bản nhạc không lời du dương, trầm lặng. Những cánh đào phảng phất trước gió, bay lượn rồi đáp vội xuống mặt đất, chúng tạo thành thảm hoa đẹp đẽ. Tiếng gió vi vu qua khe cửa sổ, thật làm người ta cảm thấy dễ chịu.
Cô vòng tay qua eo, kéo em vào một cái ôm thật chặt. Có lẽ hơi ấm này làm em cảm thấy thật thoải mái chăng!? Em đã bên cô được 9h đồng hồ, chúng có lẽ sẽ còn kéo dài nếu...
*Ting ting ting~*
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên. Dường như không ai có ý định là sẽ nghe nó.
Hàng lông mày khẽ cau lại, đôi mắt nheo lại vì chưa kịp thích nghi với ánh sáng. Em cựa quậy làm ai kia cũng tỉnh giấc.
Kịp định hình lại mọi thứ, căn phòng vốn đã từng quen thuộc. Nhìn xuống dưới, cô thấy bàn tay ai đó đặt hờ lên eo. Có chút giật mình.
-"Dậy rồi sao?!"- Joy nở nụ cười ấm áp, trong khi đôi mắt lười biếng chưa chịu mở.
Thanh âm dịu dàng này khiến Yeri bất động. Nếu là trước kia, thì có lẽ cô sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng. Nhưng giờ...
Cô im lặng, không nói gì, gỡ bàn tay kia ra khỏi người và ngồi dậy.
-"Định đi đâu?"
Giọng khàn đi vì buổi sáng, có chút bực mình. Tay từ khi nào đã nắm lấy cổ tay Yeri, hòng ý giữ lại.
-"Em nghe tôi hỏi chứ?!"
Vẫn gương mặt thờ ơ. -"Buông ra!"
Đồng thời tay cố vùng ra, nhưng càng vùng vẫy thì tay người kia càng siết chặt. Cô nhân tiện kéo hẳn người em xuống. Hiện tại Yeri đang nằm nửa người trên Joy. Tình huống này khiến Joy rất thích thú. Còn Yeri thì hoàn toàn ngược lại. Gương mặt ửng đỏ, thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên.
-"Nằm thêm chút nữa đi!"
-"Buông tôi ra."
-"À. Yeri dạo này không còn nghe lời tôi nữa rồi nhỉ?!"
-"Sau những gì chị đã làm với tôi?"
Yeri cảm thấy giận, rất giận. Cô ta đối xử với cô như vậy bây giờ thì lại ngọt ngào như chưa từng có gì xảy ra. Cô ta rốt cuộc coi cô là món đồ chơi thích thì dùng không thích thì vứt hay sao?! Nực cười. Đôi mắt ậng nước, nhìn chằm chằm vào con người trước mặt. Cô không thể khóc nói đúng hơn cô không cho phép mình làm điều đó.
Joy chăm chú quan sát từng cử chỉ nét mặt. Cô biết em giận, biết em đang tổn thương.
-"Chị..."
*ting ting ting~*
Lại lần nữa tiếng chuông vang lên, nhân lúc Joy lơ đãng cô đã vùng dậy và biến mất sau cánh cửa.
Cô cầm điện thoại lên, nghiến răng từng chữ một.
-"Chết tiệt. Yook Sungjae"
Cô tắt nguồn, ném điện thoại xuống nệm. Úp người, vùi mặt vào gối.
-"Yeri.Yeri. Tôi chưa nói xong mà!"
---------
Joy đang sống trong sự hờ hững của tất cả mọi người, trừ Wendy. Cô cũng không nói bất cứ điều gì, cô biết mình sai và im lặng chắc là tốt nhất với hiện tại.
-"Yeri! Ban sáng có người gửi hoa cho em."- Seulgi
Mọi người đang tập trung ăn, khi nghe ai nấy đều ngước lên. Theo hướng chỉ của Seulgi. Đó là một bó hoa hồng đỏ lớn, 99 bông là ít, bên ngoài được gói đẹp đẽ bởi giấy xanh làm nổi bật nền đỏ bên trong.
-"Wow. Daebak."- Wendy
Wendy chạy đến cầm lấy bó hoa. Đồng thời nhìn qua Joy đang ngơ ngác.
Không ngờ cũng biết lãng mạn vậy.
-"Này! Của em!"- Cô đưa cho Yeri .
-"Cám ơn unnie!"- đưa lên mũi hít lấy- "Thơm thật!"
-"Seulgi unnie. Của ai vậy ạ.?"
Seulgi nhún vai. Tỏ ý chịu thua.
-"Chị nghĩ trong đó sẽ có."- Irene lên tiếng.
-"Đây rồi!"
-"Ai vậy? Đưa chị đọc cho."- Wendy.
-"E... Hm. Chào em! Yeri... Ơ."- Cô liếc mắt nhìn Yeri rồi lại nhìn Joy đang sầm mặt lại.
-"Yah. Dừng là sao? Tiếp đi."- Seulgi cáu.
-"Yeri. Em tự đọc đi nhé!"
...
*Phòng khách*
-"Hoa đó là của ai? Nói tớ nghe đi Wendy~"
-"Là JongHyun Sunbaenim."
-"What? Không lẽ..."
-"Yah!"- Wendy bay đến bịt miệng Seulgi. "Nhỏ tiếng thôi!"
-"Chị nói của ai cơ, Wendy?"
-"Yah! Giật mình. Em ở đâu ra vậy?"
-"Ở đây. Sau lưng chị. Nãy giờ."
-"Chị... Không biết. Em tự hỏi Yeri đi."
-"Là JongHyun oppa."
Seulgi vốn là kiểu người có sao nói vậy, cũng không việc gì phải che giấu. Dù sao thì cô nghĩ JongHyun không phải là ý kiến tồi.
-------
-"Yeri nghe"
-"Em nhận được hoa chưa?"
-"Vâng. Rồi ạ. Cám ơn anh."
-"Em thích chứ?"
-"Nó rất đẹp."- Cô cười đầy phấn khích.
...
Bên ngoài phòng, Joy đã nghe hết. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại. Khuôn mặt có chút đáng sợ. Cô nắm chặt tay, nhìn nụ cười vui vẻ đó đau lòng có, tức giận có.
JongHyun. Lại là anh sao?
Mọi người tụ tập nhau ngoài phòng khách sau khi ăn trưa. Đó là thói quen hàng ngày của nhóm.
-"Cuối tuần chúng ta cùng nhau ra ngoài đi."- Wendy lớn tiếng đề nghị.
-"Hay đấy. Soju, chân gà nướng."
Seulgi vừa nói vừa tưởng tượng thiếu điều muốn nhỏ dãi ra ngoài. : ))))
-"Chị không muốn ra ngoài chút nào!"- Irene thở dài.
-"Chị. Chuyên gia làm mất hứng. Nếu đi không được thì để em bế."- Wendy cười gian.
Cô lườm Wendy. *bộp* Cuốn sách ngay đầu. -" Bế, bế cái đầu em ý."
-"Xin lỗi hôm đó em có hẹn."- Yeri.
Cả 8 ánh mắt đổ dồn vào cô.
-"JongHyun oppa có mời em ăn tối. Em không cách nào từ chối. Em xin lỗi..."- Cúi đầu, giọng nói nhỏ dần.
Lần này là 6 cái miệng há lớn.
-"Hẹn hò?"- Ánh mắt dò xét, khuôn mặt đầy thích thú của Seulgi.
Cô xua tay ngay lập tức, mặt đỏ lên.
-"Không. Không. Chỉ đơn giản là ăn tối."
-"Mặt em đang đỏ lên kìa. Haha"- Seulgi tiếp tục trêu đùa.
Cô ngại ngùng, giấu mặt sau bàn tay đồng thời lắc đầu không ngừng.
Tất nhiên những gì đang diễn ra không tránh khỏi ánh mắt đó, cơ bản là ngày hôm nay có quá nhiều thứ làm cô phát điên lên được.
-"Theo tôi!"- Cô kéo mạnh Yeri dậy, bắt em ấy phải theo mình.
Cả 3 sững người.
*RẦM*
-"Đau!"- Yeri khó khăn lắm mới thốt ra được. Joy đang tức giận nên dùng lực khá mạnh siết chặt cổ tay.
-"Hai người quen nhau. NÓI!"
-"Không liên quan gì tới chị."- Cô dửng dưng trả lời. Ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén nhìn cô.
-"À. Chị đừng cố tỏ ra quan tâm tôi làm gì!"
-"Tôi?"
-"Đủ rồi. Đừng can dự vào đời sống của tôi. Tôi và anh ấy quen nhau thì sao? Chị làm được thì tôi cũng làm được."- Cô cười như không cười đượm bước đi.
Bàn tay nắm chặt, gân máu nổi lên. Khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ.
-"KIM YERI! ĐỨNG LẠI."
Cô vờ như không nghe thấy, thản nhiên mở cửa bước ra.
-"TÔI BẢO EM ĐỨNG LẠI!"- Joy gần như điên lên.
Trước khi cánh cửa khép lại cũng là lúc đôi chân khuỵ xuống, cô sợ con người đó, nước mắt lại chảy dài. Irene ôm em vào lòng. Chính cô còn đang cảm thấy hoảng sợ bởi con người Joy.
Bất lực vì lời cô nói ra không được đáp lại, những cú đấm vào tường liên tiếp, vệt máu in hằn trên bức tường trắng đục. Cô giờ như con thú hoang xổng chuồng, điên cuồng đập phá mọi thứ. Bó hoa tan nát theo từng âm thanh chói tai. Sau khi thoả mãn cơn giận dữ cô với lấy áo khoác bỏ ra ngoài, bước chân vội vã, băng nhanh qua con phố, khuất sau những làn xe tấp nập.
-"Wendy, nhìn đi!"
Seulgi mở cửa phòng, hình ảnh đập vào mắt là mớ hỗn độn. Bức hình chụp cả hai khung kính nứt ra từng vệt, bộ mỹ phẩm thì mỗi thứ một nơi, cánh hoa vương vãi khắp phòng,... Cảm tưởng như thứ gì đáng sợ vừa càn quét qua nơi đây.
Miệng Wendy há hốc, không thốt thành lời.
-"Con bé điên rồi!"- Seulgi chạy nhanh theo hướng Joy vừa đi ra.
To Be Continued
---------
Tập này hơi căng thẳng. Cũng sắp end fic rồi. Mọi người nghĩ sao nếu sẽ có PG nhẹ nhàng? *cười*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com