#16: Quên Đi
" Alo Sếp?"
"..."
" Cô đang nói gì? Bây giờ tôi phải qua nhà máy hả? Ờ thì.. xe của chị Võ bị hỏng rồi nên tôi định chở chị ấy về nhà."
"..."
" À oke oke! Tôi qua liền!"
Trấn Thành cúp máy nhìn Lâm Vỹ Dạ cười, nàng nhìn biểu cảm này của anh chắc cũng không cần biết là ai gọi rồi, lúc nãy Lan Ngọc đứng trên tầng nhìn xuống, thấy xe nàng bị kéo đi, còn có cả Trấn Thành kế bên, chắc chắc anh ta sẽ chở nàng về, nghĩ đến cảnh Trấn Thành đưa Lâm Vỹ Dạ về nhà, trong lòng cô lại không vui vẻ được tí nào.
Người nào đó luôn miệng bảo ghét Lâm Vỹ Dạ nhưng suy nghĩ lại có để tâm lên người nàng, Lan Ngọc vừa lúc trước nói không muốn chở người không quen về nhà, bây giờ lấy cớ bắt Trấn Thành đi qua nhà máy để cô đưa Lâm Vỹ Dạ về.
" À thì tôi phải qua nhà máy rồi, chị ở lại đây đi, lát nữa sếp sẽ chở cô về nhà, cô ấy còn đặc biệt căn dặn cô không được tự ý bỏ về trước đâu đấy, cô ấy kêu cô qua toà nhà đằng trước chờ một chút rồi anh ấy qua, cô qua đó đứng chờ đi..."
" Nhưng mà..."
" Cô qua đó đi, cô mà bỏ về là tôi chết chắc đó, nhờ cô đó! Nhớ nha nhớ nha!"
" Được!"
Lâm Vỹ Dạ đi đến toà nhà đằng trước đợi cô, hôm nay nàng được tan làm sớm, theo cách tính thời gian của nàng thì bốn giờ chiều Lâm Vỹ Dạ sẽ về đến nhà nhưng đã bảy giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Lan Ngọc đâu.
Nàng định sẽ đi về luôn không chờ được nữa nhưng lại bị bảo vệ khu vực ngăn lại, họ bảo Lan Ngọc đã căn dặn rõ không được để nàng về trước, Lâm Vỹ Dạ nhìn đồng hồ thở dài quay lại bên trong, ông trời lúc này đã bắt đầu đổ mưa, nàng đang đứng bên ngoài nhìn lên bầu trời chạy nhanh vào bên trong, vì đang mang guốc nên không may vấp ngã xuống đất, tài liệu rơi tứ tung xung quanh mình.
Lâm Vỹ Dạ nhanh chóng nhặt chúng lên để không bị ướt, đâu đó ở đằng xa một bóng người cầm theo chiếc ô đi tới đứng trước mặt nàng, Lâm Vỹ Dạ vì gom tài liệu trên đất để ý thấy mủi giày, nàng ngạ nhiên ngước đầu lên, Lan Ngọc cầm theo ô có tí che nàng một chút, dáng người cao gọn với gương mặt lạnh lùng toát ra màn khí lạnh
Lan Ngọc bắt nàng đứng đợi từ bốn giờ chiều tới bảy giờ tối, xui thay lại gặp phải trời mưa, tài liệu thì ướt hết, mắt cô đảo một lượt nhìn bộ dạng thê thảm của nàng, trong lòng như thoã mãn thầm cười.
" Đi về thôi!"
Lâm Vỹ Dạ ôm đồ đứng lên nhìn cô, giờ đây hai người đang có khoảng cách rất gần nhau, Lan Ngọc bỏ đi lên xe không thèm đợi Lâm Vỹ Dạ đi cùng, dù trời bắt đầu mưa to hơn nhưng Lan Ngọc cũng không thèm đợi nàng đi, để mặc ai đó lấy giỏ xách che lên đầu chạy lên xe cô, đến khi Lâm Vỹ Dạ lên xe Lan Ngọc chả thèm đưa cho nàng một tờ giấy lau, cũng may trong túi có chiếc khăn nhỏ lau mặt, nàng lấy ra lau khắp người mình.
" Cẩn thận! Đừng làm ướt ghế xe của tôi!"
Lâm Vỹ Dạ buồn bực khó chịu, chán ghét lấy cái khăn vừa lau giũ một cái, nước mưa văng dính hết vào mặt cô, Lan Ngọc đưa tay lên lau khó chịu, Lâm Vỹ Dạ như được trả đũa hả hê miệng nhoẻ lên mĩm cười:
" Xin lỗi! Tôi không vô ý!"
" Vô ý cái gì? Là cô cố ý thì có!"
" Vậy chủ tịch giải thích cho tôi biết tại sao cô bắt tôi đứng ở công ty đợi cô đến bảy giờ tối, đến khi ông trời đã đổ mưa, cô trả lời đi, tại sao? Nếu vậy thì coi như chúng ta hoà rồi!"
Lan Ngọc khó chịu không muốn trả lời, cô mặc kệ tức giận đạp ga lái xe đi, cả hai người suốt quảng đường chẳng nói tiếng nào đến khi vừa về đến nhà Lâm Vỹ Dạ, may mắn trời cũng đã hết mưa, nàng mở cửa xe bước xuống cầm lấy túi xách rời đi, chưa kịp đi ra thì nàng bị Lan Ngọc gọi lại.
" Khoan đã!"
"..."
" Chuyện cô xin từ chức, tôi không phê duyệt đâu!"
" Dù cho cô không phê duyệt thì tôi cũng từ chức!"
" Không muốn đối diện, muốn chạy trốn sao? Không đủ can đảm để đối mặt đúng không?"
" Tôi chưa từng muốn trốn tránh!"
" Vậy lúc cô để lại một mảnh giấy rồi chạy đi kết hôn, sao đó còn thay tên đổi họ, đổi cả thân phận vì cô không đủ can đảm để đối diện với sự thật, đó không gọi là trốn tránh thì gọi là gì?"
Lâm Vỹ Dạ im lặng hồi lâu, Lan Ngọc nói cũng đúng, nàng là thay tên đổi họ, thay cả thân phận, bây giờ người đời chỉ biết nàng là Võ Vỹ Dạ, là vợ thứ ba của ông Võ, hiện tại ở nhà chỉ chăm sóc con cái, chẳng làm ra hệ thống gì trong xã hội và luôn bị người đời ghét bỏ.
Nàng tên thật là Lâm Vỹ Dạ, nữ sinh viên từng được xem là hoa khôi xinh đẹp nhất ở trong trường, được tất cả mọi người yêu thương, nhưng vì lúc đó ba mẹ nàng mượn nợ, lúc đó bản thân cũng mới chỉ là sinh viên mới vào trường, chưa có công việc làm nên đành phải lấy người trả của.
Không phải là nàng lừa dối tình cảm của cô nhưng Lâm Vỹ Dạ lúc đó cũng không muốn nói cho cô biết, nàng luôn gánh hết cho bản thân, không muốn ai phải liên lụy vào chuyện của gia đình mình.
" Tôi chỉ là thấy có một cuộc sống mới, nếu môi trường sống của tôi buộc phải thay đổi, tôi không thể sống như trước kia được nữa, để được sống tôi phải chấp nhận đánh đổi vài thứ quan trọng để có cuộc sống tốt hơn, nếu chủ tịch nghĩ tôi làm vậy vì trốn tránh thì dù tôi có giải thích thì cô cũng không hiểu đâu!"
Lâm Vỹ Dạ mở cửa xe bước ra ngoài mặc kệ cô, Lan Ngọc ngồi nghe nãy giờ càng thêm tức giận mở cửa đi theo nàng xuống.
" Khoan đã? Tôi muốn hỏi cô một câu! Cô đã từng yêu thật lòng chưa?"
Nghe đến câu này lòng nàng chợt đau đến lạ, hốc mắt Lâm Vỹ Dạ bắt đầu đỏ ửng lên, nàng quay đi không nhìn Lan Ngọc, nàng kìm nén lại cảm xúc của bản thân, quay đầu lại nở một nụ cười tươi tắn.
" Tôi đã kết hôn rồi! Tôi không thích hợp để trả lời những câu hỏi này!"
" Kết hôn không có nghĩa là cô thật lòng yêu ai, có nhiều người kết hôn vì nhu cầu địa vị, có những người lại vì tiền!"
Lâm Vỹ Dạ định vào nhà thì Lan Ngọc lại nói, cô cư nhiên lại nhấn mạnh vế sau, nàng thật sự chẳng hiểu nổi suy nghĩ của cô, Lan Ngọc lại nghĩ tất cả những gì nàng làm đều chỉ là vì tiền?
" Không sai! Đối với một số người tiền quan trọng hơn là tình yêu, không biết cô đã từng nghe, tình yêu cho dù có sâu đậm trong sáng đến mấy cũng không sáng hơn ánh kim của tiền, đó là suy nghĩ của những gia đình nghèo khó, vì yêu đến với nhau, vượt qua mọi khó khăn, điều đó chỉ có trong cổ tích!"
Dù Lâm Vỹ Dạ biết nàng không thuộc dạng người không tin vào tình yêu nhưng mà cũng chính tình yêu lần đó nàng cũng đã suy nghĩ như thế này, nếu như trước đây bảo nàng có tin không, nàng một mực sẽ gật đầu tin vì năm đó, Lâm Vỹ Dạ đang có một tình yêu mãnh liệt với một người, người đó chính là cô.
Lan Ngọc nghe dứt câu bước lại gần hơn, nàng lùi lại ra đằng sau đến sát cửa, cửa nhà cô là loại chạy bằng điện, không cần ai kéo được làm bằng gỗ lát rất đẹp, Lâm Vỹ Dạ dựa vào cửa, Lan Ngọc bỗng dừng lại, một khoảng cách rất gần đứng trước mặt nàng.
" Thì ra đây mới là bộ mặt thật của cô, tiền bạc đã thay đổi cô, bây giờ cô chỉ sống vì vật chất, Lâm Vỹ Dạ! Người tôi từng quen biết không phải như vậy!"
" Đó là bởi vì cô không hiểu được con người của họ thôi, con người của tôi, Lâm Vỹ Dạ này là người như vậy! Tôi không bao giờ cảm thấy nuối tiếc quá khứ, tôi chỉ ghi nhớ những chuyện tốt đẹp và những kí ức đau buồn tôi đều không muốn nhớ!"
Lâm Vỹ Dạ quay người lại bước tới cửa, Lan Ngọc đưa tay quay nàng lại, cả người ám sát cửa, tay còn lại ôm chặt vai nàng ép vào, Lâm Vỹ Dạ bất ngờ nhìn cô, khoảng cách này không thể gần hơn được nữa, là thân cô áp chặt vào người nàng, Lan Ngọc quyết hôm nay nói chuyên cho ra lẽ, cô bức nàng vào tường hét lớn.
" Vậy nên cô chọn cách quên tôi đúng không Dạ Dạ?"
"..."
" Hả?"
Dạ Dạ!
Lâm Vỹ Dạ!
Hai cái tên cô không bao giờ quên được.
Mối tình đầu của cô.
Người con gái cô yêu thương nhất...
...nhưng tình yêu lẫn cái tên đó đều bị chính người con gái ấy chối bỏ, xem như không còn tồn tại trong tâm trí nàng.
Lan Ngọc một lần nữa gọi đến cái tên thân mật này, Lâm Vỹ Dạ trong lòng chỉ biết cười chua chát, Dạ Dạ là cái tên chỉ một mình Lan Ngọc được gọi, cả trường lúc đó không ai dám gọi nàng như vậy, cái tên ấy đặc biệt đến mức chỉ có một mình người cô yêu được gọi nhưng lại không nghĩ đến trong giây phút đau lòng này, nàng lại được nghe chính miệng Lan Ngọc gọi lại.
" Nếu như người tên Lâm Vỹ Dạ đã làm cô đau khổ như vậy thì cô hãy quên cô ấy đi, đến lúc cô quên cô ấy rồi!"
" Cô nghĩ mình nói những lời này ra thì người khác sẽ làm theo sao? Cô lừa dối tình cảm của tôi, cô từng nói tôi chỉ được nhớ tên của cô, bây giờ thì sao? Cô kêu tôi quên đi, cô nói như không để ý tới người khác sao?"
" Nếu như trước kia, người tên Dạ Dạ kia đã nói như thế thì cô nên quên đi, đau khổ thế rồi thì cô hãy quên đi!"
" Im ngay cho tôi!"
" Những chuyện về cô gái ấy, cô hãy quên hết đi, cô ấy đã không còn trên thế giới này nữa rồi."
" Cô nhớ cho rõ đây Lâm Vỹ Dạ, trước đây chính miệng cô nói tôi chỉ được nhớ đến cô, nhớ đến tên của cô, chỉ được phép nhớ cô, bây giờ cô kêu tôi vứt bỏ hết làm lại cuộc sống mới trong khi cô vẫn còn nhởn nhơ trước mặt tôi, cô nghĩ tôi chịu để yên để cô sống hạnh phúc bên người khác sao?"
" Nếu cô không thể nào buông bỏ được vậy hãy duyệt đơn từ chức của tôi đi, khi tôi nghỉ việc rồi cô sẽ không còn thấy tôi nữa, lúc đó cô sẽ không còn thấy cô gái có gương mặt giống với người làm cô hận nữa."
" Cô im ngay cho tôi."
Từ trong nhà đột nhiên vọng ra tiếng trẻ con đang dần chạy đến đây, Lâm Vỹ Dạ giật mình đẩy Lan Ngọc ra, ở trong sân đang có hình bóng hai đứa trẻ lon ton chạy ra cửa đón mẹ về.
" Mẹ Dạ về! Mẹ Dạ về!"
" Coca Cola chạy chậm thôi!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com