Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#34: Tâm & Bệnh

Lâm Vỹ Dạ chỉ nhìn anh cười không trả lời, Trường Giang như ngầm hiểu câu trả lời của nàng, anh gật gù suy nghĩ.

" Hay là dì đã bỏ ý định từ chức rồi?"

" Tôi không hề thay đổi quyết định, tôi vẫn sẽ từ chức ở công ty đó, vậy thì công việc mới, chúng ta nói chi tiết hơn trước khi chúng ta quyết định ha."

" Oke! Khi nào nói cũng được, dì muốn lúc nào thì tới tìm tôi, chỉ cần dì nghỉ việc ở chổ Ninh Dương Lan Ngọc, dì đến làm việc cho tôi thì tôi cảm thấy mãn nguyện rồi."

Trường Giang nhìn nàng cười thật tươi, dù Lâm Vỹ Dạ biết tình cảm của anh dành cho mình là như thế nào, không đơn giản chỉ là một người mẹ kế với con chồng mà trên thực tế nó còn hơn thế cơ, nàng mĩm cười đáp lại anh, một nụ cười ngây thơ nhưng bên trong là đầy những suy ngẫm.

...

Hai ngày sau, Lâm Vỹ Dạ vừa thay quần áo xong định đến công ty, nàng đi đến chổ bàn cạnh giường ngủ lấy điện thoại, mắt đảo nhìn sơ qua cuốn lịch trên bàn, hôm nay là 04 tháng 04, là sinh nhật của Lan Ngọc, nàng vẫn còn nhớ mỗi lần đến sinh nhật cô, nàng đều mua bánh cùng cô đón sinh nhật nhưng đã từ lâu rồi, cả hai đã không còn cùng nhau đón sinh nhật, kể từ ngày hôm đó trở đi nàng đã không còn nhớ rõ những kỹ niệm đó nữa rồi.

Reng... Reng...

Điện thoại trên tay bỗng đổ chuông in ỏi, Lâm Vỹ Dạ giơ lên nhìn hàng tên trên màn hình liền nhanh nhấn nút bắt máy.

" Alo! Chào buổi sáng chủ tịch!"

" Hôm nay tôi không đến công ty được, người tôi không được khoẻ, cảm thấy đang rất đau..."

" Cô không sao chứ?"

" Tôi vẫn ổn! A..."

" Chủ tịch! Cô nghe tôi nói không?"

"..."

" Alo! Alo!"

Nghe tiếng than ở đầu dây bên kia, Lâm Vỹ Dạ không khỏi lo lắng, nàng không nhanh không chậm bắt xe chạy qua nhà cô, hôm nay thứ sáu là vẫn còn trong tuần làm việc nhưng người giúp việc nhà cô hôm nay không thấy một ai, căn nhà trống trơn chỉ có mỗi Lan Ngọc.

Lâm Vỹ Dạ nhanh chân chạy một mạch vào biệt thự của cô, nàng xông thẳng vào từng phòng đến cuối cùng vào phòng ngủ, người phụ nữ hằng ngày khoẻ như voi luôn dùng sức mắng móc nàng hôm nay lại mệt mỏi nằm sấp trên sàn, cả thân thể mền nhũn nằm bất động trên sàn lạnh như không còn sức sống.

" Chủ tịch! Chủ tịch! "

" Chủ tịch, cô nghe tôi nói không?"

Dù Lâm Vỹ Dạ gọi mãi cô vẫn không trả lời, Lan Ngọc như chết lặng không ai được gì, Lâm Vỹ Dạ thở dài không biết thế nào, nàng đành phải xuống nước một chút.

"...Ngọc! Em bị làm sao vậy?"

" Ơ? Dạ Dạ! "

Từ nãy giờ nàng lay người mãi nhưng cô không chịu mở mắt, bây giờ Lâm Vỹ Dạ đổi cách xưng hô gọi thẳng tên Lan Ngọc, người nào đó hài lòng mới chịu mở mắt ra nhìn nàng, Lan Ngọc khó khăn mở miệng gọi tên nàng, Lâm Vỹ Dạ thấy cô vẫn ổn trong lòng thở phào yên tâm.

" Để tôi gọi xe cấp cứu đến nha!"

" Không! Em không sao mà, không sao!"

" Nếu em không sao thì tại sao lại nằm ở trên sàn như vậy? Chúng ta đi bệnh viện đi!"

" Không đâu! Em không muốn đi đâu hết!"

Lan Ngọc đột nhiên ăn vạ nằm trên sàn không chịu đi, Lâm Vỹ Dạ kéo tay cở nào cô cũng không chịu, nàng đành bất lực thở dài nhìn Lan Ngọc, cô vờ ho vào cái mệt mỏi cố gắng trèo lại trên giường không được, Lan Ngọc nằm dưới sàn than vãn.

" Em chỉ bị ho vài cái thôi mà."

" Vài cái? Đó là số nhiều rồi!"

" Được rồi, chị dìu em lên giường được không?"

" Được, đi từ từ thôi!"

Lâm Vỹ Dạ đỡ cô lên giường, vừa đỡ Lan Ngọc ngồi xuống thì chân vô tình vấp phải chân giường, cả người nàng té nằm trên người Lan Ngọc, khoảng cách cả hai rất gần nhau đến nổi mũi hai người chạm nhau rồi, Lâm Vỹ Dạ chống tay xuống giường chòm người lên đứng dậy, Lan Ngọc ráng sức ngồi dựa vào đầu giường mệt mỏi nói.

" Em xin lỗi chị, thật sự em có hơi choáng váng, cảm ơn chị nhiều lắm vì đã đến đây thăm em, bây giờ em không sao rồi, chị có thể đến công ty đi làm."

" Em đã ăn gì chưa?"

* Lắc đầu

" Vậy đã uống thuốc chưa?"

* Lắc đầu

" Vậy tại sao không uống thuốc?"

" Chị không cần lo cho em, mỗi lần em bị bệnh đều tự chăm sóc bản thân, em cũng đã quen rồi."

" Vậy thôi tôi đi làm đây."

Lan Ngọc nghe thấy liền vờ mệt mỏi hơn nằm xuống giường thở, tay đưa lên ho vài cái muốn đau cả hóng, Lâm Vỹ Dạ nhìn cô bệnh thế kia lo lắng không ngừng, bản thân thật sự không muốn liên quan gì đến Lan Ngọc nhưng nhìn cô thế này, Lâm Vỹ Dạ không nỡ bỏ mặc cô.

...

" Ngồi dậy ăn đi rồi uống thuốc vào!"

Lâm Vỹ Dạ một lúc sau mới quyết định ở lại với cô, nàng đi xuống dưới nhà nấu chén cháo bưng lên trên phòng, cầm chén cháo trên tay đưa tới trước mặt cô, khuôn mặt không khỏi lo lắng nhìn sắc mặt tái mép của cô.

Lan Ngọc đau đầu nằm trên giường cứ rên không ngừng, Lâm Vỹ Dạ nhích người ngồi nhẹ bên mép giường, tay đưa sau gáy cô đỡ dậy, chén cháo yên vị trên bàn kia được Lâm Vỹ Dạ bưng lên, đưa tới trước mặt Lan Ngọc khuyên nhủ người có cái tính trẻ con này.

" Em ăn chút cháo đi rồi nghỉ ngơi!"

" Chị đút cho em ăn được không?"

"...Được!"

Lâm Vỹ Dạ nghe cô nài nỉ thế kia cũng không kiềm lòng, nàng cầm muỗng lên múc cháo đút Lan Ngọc ăn, từng muỗng từng muỗng nàng từ tốn vừa thổi vừa đưa vào miệng cô, Lan Ngọc nhìn nàng  hôm nay lạ hơn thường ngày, không hẳn là khác mà hôm nay Lâm Vỹ Dạ lại mặc đồ rất khác thường ngày, đặc biệt còn trang điểm khá nhạt, Lan Ngọc liền nhớ ra một thứ, tay cô cầm lấy tay đang đưa muỗng cháo tới miệng mình thầm giọng.

" Chị đối xử tốt với em như vậy là vì chị vẫn còn nhớ hôm nay là ngày gì đúng không Dạ Dạ?"

"... Em ăn nhanh đi còn phải uống thuốc nữa."

" Chị không thừa nhận mình nhớ hôm nay là ngày gì nhưng chị thừa nhận rằng chị chính là Lâm Vỹ Dạ."

" Tôi..."

" Em rất thích những lần chị gọi em là Ngọc, bây giờ em muốn chị gọi như thế, gọi cả ngày luôn có được không?"

Lan Ngọc thầm thích thú nhướng người dậy đưa mặt lại gần Lâm Vỹ Dạ, cô đưa mũi cọ cọ vào má nàng hứng thú chọc ghẹo, Lâm Vỹ Dạ thật không thích chút nào, nàng biểu tình liền thu người lại tránh cô.

" Lan Ngọc, em đừng làm như vậy, tôi nghĩ là em cũng đã khoẻ nhiều hơn rồi, vậy thì em hãy tự mình ăn đi, bây giờ tôi phải đi làm rồi."

Lâm Vỹ Dạ đưa chén cháo cho cô xong xách túi bước xuống giường nhưng Lan Ngọc không muốn nàng đi, lại không biết cách nào giữ chân nàng lại, Lan Ngọc thầm liều một phen, cô giả vờ hất hết chén cháo đổ lên người mình, vì cháo nóng nên cả người đau đớn la lên, Lâm Vỹ Dạ bị tiếng la của Lan Ngọc liền quay người lại, nàng lo lắng chạy tới.

" Aaaaa..."

" Ngọc!"

...

Ngay sau đó, Lâm Vỹ Dạ thở dài chán nản cầm một thau nước lạnh cùng với một cái khăn lên chườm cho cô, Lan Ngọc cởi chiếc áo mặt bên ngoài ra, trên người bây giờ cô chẳng mặc gì ngoài chiếc quần thun dài, thân thể mãnh khảnh nhưng rắn chắn vì mỗi ngày chăm tập gym kia bị phỏng một lõm đỏ ửng, Lâm Vỹ Dạ thở dài mà không biết rằng ai kia đang thầm cười vì kế hoạch muốn giữ chân lại của ai đó đã thành công.

" Em thành thật xin lỗi, em không còn chút sức lực nào cả nên mới phiền chị như vậy."

" Không sao đâu mà, đáng lẽ tôi không nên đưa em chén cháo đó, tôi xin lỗi nha."

"Aaaa... Đau!"

" Xin lỗi! Xin lỗi!"

Lâm Vỹ Dạ đưa khăn chườm lên người ăn, vì tập thể dục mỗi ngày nên ai đó cũng có cơ như bao người khác, nó khiến nàng lại không muốn nhìn vì ngượng, tay vẫn đưa tới nhưng mắt lại không nhìn vào cơ thể của vô, Lan Ngọc vẫn không rời mắt khỏi nàng, mắt không di chuyển vào chỗ khác được, nhìn dáng vẻ ngượng ngạo của Lâm Vỹ Dạ bây giờ trông rất đáng yêu.

" Dạ Dạ! Chúng ta lại gặp nhau lần nữa, chị đứng trước mặt em như vậy không phải là giấc mơ đúng không?"

Lâm Vỹ Dạ dừng một chút suy nghĩ, xong lại không nói gì nhưng mắt lại đảo liên tục, Lan Ngọc cử động đưa hai tay để lên mặt nàng, sờ vào đôi má hồng ửng vì ngại kia, Lâm Vỹ Dạ nhìn cô đang sờ má mình, mặc kệ Lan Ngọc muốn làm gì làm vì cả người nàng cứng đờ rồi.

" Có phải chị chưa bao giờ có thể quên em có đúng không?"

"..."

" Em chỉ cần chị trả lời, đây là một ngày rất quan trọng đối với em, một chữ để cho em khẳng định chị chưa hề quên chuyện chúng ta."

Lâm Vỹ Dạ ngước mặt lên ngây người nhìn cô, Lan Ngọc vẫn để tay yên vị ở đó không thay đổi, Lâm Vỹ Dạ mĩm cười chịu mở miệng sau chuỗi lầm im lặng kia, cả người dần dịu dàng hơn so với những lần lạnh nhạt nói chuyên với cô.

" Chúc em sinh nhật vui vẻ, Lan Ngọc!"

Lan Ngọc như nghe được thứ mình hài lòng nhất hôm nay, cô nhìn Lâm Vỹ Dạ cười tươi một cái, hai tay đang sờ má nàng bắt đầu hành động, một tay kéo nàng sát lại mặt mình, mặt Lâm Vỹ Dạ càng lúc càng gần với cô, nàng có chút giật mình nhìn khoảng cách chỉ còn là số 0, đôi môi ấy dần đang tiến về phía mình, nàng cả khinh tròn mắt, chẳng lẽ cô định...

" Chị Ngọc!"

Một tiếng gọi cắt ngang cả bầu không khí gượng gạo kia, Lan Ngọc giật mình đẩy nhẹ nàng ra, cô không thể để Nhã Phương biết nàng đang ở đây được, Lan Ngọc nhanh chóng ôm lấy nàng đẩy cửa phòng quần áo ra, dặn dò nàng ở yên trong đây đến khi cô đánh lạc hướng được Nhã Phương rồi hãy đi ra, Lan Ngọc  với lấy một cái áo khác mặc vào, xong đóng cửa lại đi lại cửa phòng ngủ đón Nhã Phương.

" Chúc chị sinh nhật vui vẻ nha!"

" Cảm ơn em!"

" Đây là quà của em, là chiếc khăn choàng em tự tay đan đấy, đẹp lắm luôn, còn đây là bánh dành cho sinh nhật của chị, chị thổi nến đi, nó sắp cháy hết rồi nè!"

Lan Ngọc cầm lấy chiếc bánh phì phò thổi câu thời gian, Nhã Phương nhìn thấy xong cười thích thú.

" Chúc chị nhiều sức khỏe và nhiều điều hạnh phúc!"

" Nhìn chiếc bánh có vẻ rất ngon!"

" Do chính tay em làm đấy, chị ăn xong rồi thì hãy nhận xét có ngon hay không?"

" Món em nấu tất nhiên phải ngon rồi."

" Chị đừng như thế, chị phải nhận xét công tâm chứ, chị ăn thử đi rồi đưa ra nhận xét cho em, không ngon thì chị bỏ qua nhá, lần sau em sẽ rút kinh nghiệm."

" Không sao đâu, chị thích nó, chúng ta cùng ăn đi!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com