#53: Khả Như
Sang ngày hôm sau, Trường Giang vì họp cả ngày hôm qua nên không đụng đến điện thoại, đến hôm nay anh lại đi họp, xong xuôi mới nhìn thấy tin nhắn từ chối làm việc của Lâm Vỹ Dạ anh lại cảm thấy khó hiểu, vì thế anh để việc lại cho trợ lý lấy chìa khoá nhanh chân qua nhà nàng hỏi nhưng Lâm Vỹ Dạ đã không còn ở nhà, Trường Giang đành hỏi chuyện ông bà Lâm, hai người mời anh ngồi xuống sofa giải thích.
" Con cũng không hiểu chuyện này cho lắm, tại sao lại nhanh như vậy? Con định gọi điện hỏi dì ấy là vì sao lại từ chối công việc ở khách sạn của con, vì hôm qua con có cuộc họp quan trọng nên tắt máy, hôm nay họp xong con mở im kookk09máy lên thì thấy dì ấy lưu lại tin nhắn trong hộp thoại của con, thấy xong con lập tức chạy tới ngay đây."
" Oh, mới nhắn tin cho cậu thôi sao? Tôi tưởng là cậu biết trước rồi chứ, tôi còn tưởng là cậu biết chuyện này vào lúc còn ở Thụy Sĩ chứ?"
" Dạ không có!"
" Vậy là lúc đi Thụy Sĩ về con bé đã thay đổi quyết định, à mà tôi muốn hỏi cậu một chuyện, ở Thụy Sĩ đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì từ khi quay về đây thì Lâm Vỹ Dạ trở nên khác lắm, không có lúc nào nó vui vẻ hết."
" Không vui?"
" Cứ thấy nó mệt mỏi, chán nản làm sao đó, sau đó nó tìm được việc ở tỉnh mà lại không nói ở đâu, làm với ai, nó nói đi nhiều nơi, không cố định rồi không nói gì nữa hết, cậu có biết chuyện gì không cậu Giang, xin cậu cho tôi biết đi mà."
" Ờ theo như con biết thì không có chuyện gì hết, còn thấy dì rất bình thường như mọi ngày, dì ấy chắc vì tìm việc nên áp lực, với lại dì ấy thích đi làm cho nên con nghĩ dì ấy ở nhà buồn, hai bác không cần lo đâu, vậy khi nào Vỹ Dạ có liên lạc với mọi người thì mọi người báo cho con có được không?"
" Được rồi!"
Hai ông bà nhà tuy đồng ý nhưng họ cũng hơi lo cho con gái mình, ai trong nhà cũng lo lắng cho nàng, nhất là Trường Giang, nhìn bên ngoài anh bình tĩnh như vậy thôi chứ anh cũng lo lắng cho nàng lắm, bản thân cũng thật sự chẳng hiểu nàng đang suy nghĩ gì, không biết bây giờ Lâm Vỹ Dạ đang ở đâu nữa?
...
" Đã gần hết một ngày rồi đó mà cậu còn chưa tìm thấy cô ấy sao?"
" Người nhà chị ấy nói chị ấy không gọi về, nếu người nhà chị ấy gọi thì họ đã báo cho tôi biết liền rồi."
Lan Ngọc đứng ngoài ban công nhà tức giận quát Trấn Thành, chỉ có mỗi việc cô giao đi tìm Lâm Vỹ Dạ mà bây giờ vẫn chưa tìm được, hỏi xem cô có tức giận không, chỉ có một người phụ nữ mà cô tìm không được thì làm ăn được gì, cô thầm trách móc bản thân, hai tay nắm lan can cau mày trách móc người ở đầu dây bên kia.
" Cô ấy không gọi thì không biết hỏi hả? Lỡ như người nhà biết mà quên thì sao? Đi tìm nhanh đi! Tôi gấp lắm! Thử gọi con cô ấy coi sao? Có thể hai đứa nhỏ biết."
Lan Ngọc mặc kệ người bên kia dứt lời cúp máy, cô thở dài đứng trên ban công không ngừng nghĩ đến Lâm Vỹ Dạ, não cô bây giờ chỉ có nàng trong tâm trí.
Chị ấy đi đâu vậy?
Bình thường chị ấy chỉ đi mỗi với Trường Giang và hai đứa trẻ, đột nhiên lại mất tích để con lại cho ông bà chăm sóc.
Con?
Lan Ngọc nghĩ tới đây liền nhớ đến hai đứa nhóc Minh Quân với Minh Hưng, cô như có manh mối đi tìm Lâm Vỹ Dạ liền phấn khởi gọi điện hỏi Trấn Thành trường của hai đứa nhỏ ở đâu, nhanh chóng làm cho hết công việc ở công ty, sang ngày mai đến trường của đứa trẻ hỏi chuyện.
Sáng hôm sau ở trường mần non, như đã nói sau khi Trấn Thành tra được địa chỉ chỗ học của hai đứa, Lan Ngọc đã lần theo địa chỉ chạy đến chỗ của hai đứa nhóc, may mắn là cô đến vào giờ bọn trẻ đang giải lao, chỉ cần nhờ giáo viên ở đây cho gặp hai cậu là có thể tìm được hai đứa con của nàng.
" Được rồi Coca Cola, chị muốn hỏi hai đứa là có biết mẹ Vỹ Dạ đi đâu không?"
" Dạ biết!" *Đồng thanh*
" Tụi con biết hả? Vậy mẹ đang ở đâu?"
" Mẹ đi làm rồi!"
" Đi làm? Mẹ đi làm ở đâu? Mẹ Vỹ Dạ có nói không?"
" Đi khỏi thành phố!"
" Đi khỏi thành phố?"
" Không đúng! Là ra khỏi thành phố!"
Hai cậu bé ngâu ngô trả lời cô, một người tung một người hứng, Lan Ngọc cau mày không hiểu lắm, cô từ từ loading lại rồi hỏi tiếp.
" À ra khỏi thành phố hả? Vậy hai đứa có biết tỉnh nào không?"
" Tỉnh là cái gì vậy chị?"
*Ai đó lau mồ hôi*
" Ờ thì chính là một nơi không phải Thành phố Hồ Chí Minh chúng ta, là một nơi phải ngồi xe thật lâu mới tới."
Hai cậu nghe xong bỗng chụm đầu lại nói chuyện gì đó, Lan Ngọc từ trước đến nay vốn không thích trẻ con, chỉ mỗi có hai cậu nhóc này là cô phải nhẫn nhịn vì đó là con của Lâm Vỹ, Lan Ngọc thiếu kiên nhân tức giận lớn giọng.
" Hai đứa xù xì cái gì đó?"
" Tụi em nghĩ là chị Ngân Ngân chắc đang ở tỉnh đó chị."
" Mẹ tụi con làm gì ở nhà Ngân Ngân?"
Hai cậu bé chỉ cười nhìn cười, Lan Ngọc bây giờ mới hiểu câu nói của hai đứa trẻ, cô không thể nào chờ thêm được nữa, Lan Ngọc nhanh chóng đứng dậy đi về nhà, cô lấy điện thoại gọi cho Trấn Thành nhờ vả.
" Tôi cần anh tìm số điện thoại của mẹ Ngân Ngân, tên Trần Khả Như, hiện đang làm quản lý trang trí khách sạn của ông Trần, hai đưa trẻ nói Ngân Ngân nhờ Võ Vỹ Dạ đi làm chung với mẹ con bé."
" Hả? Được rồi! Tôi sẽ gọi cho thư kí của chú Trần để xin số điện thoại của mẹ Ngân Ngân liền cho cô."
Lan Ngọc không nói thêm cúp máy, cô nhìn màn hình màu đen trước mặt liền để nó lên bàn ngủ, hai tay nắm thành nấm đấm đấm xuống nệm giường, cô tức giận.
Không được!
Chị tính rời khỏi đây, quên hết những chuyện của chúng ta đi tìm người phụ nữ khác thay thế sao?
Không được!
Tuyệt đối không được!
...
Khả Như sau khi có khoảng thời gian nói chuyện với nàng thì bọn họ cũng trở nên thân thiết với nhau hơn, Lâm Vỹ Dạ bây giờ mới biết Khả Như lớn hơn mình nên mới xưng hô là em, Khả Như vốn rất thích tính cách của nàng, thẳng thắn đáng yêu rất phù hợp với bản thân nhưng cô không dám tiến xa hơn được, vì thế họ chỉ dừng lại là mức chị em thân thiết.
" Đây là bản thảo của khách sạn, em cứ xem qua đi, có gì không hiểu thì cứ hỏi chị!"
" Được rồi!"
Cô lấy hồ sơ của khách sạn đưa cho nàng dặn dò vài câu rồi rời đi, hôm nay cô phải đến công trường xem thợ xây dựng đến đâu rồi nên có khi đến tối mới có thể về nhà, mọi thứ ở đây cô đành giao lại cho Lâm Vỹ Dạ trông chừng và cả Ngân Ngân.
Cô bé vốn tính ngoan ngoãn không quậy phá, yên lặng ngồi chơi búp bê bên trong phòng làm việc của Khả Như, Lâm Vỹ Dạ dặn dò con bé ở yên trong phòng để nàng ra ngoài làm việc, cô bé nghe lời ngoan ngoãn ở yên đó, Lâm Vỹ Dạ vừa ra khoảng vài phút thì điện thoại bàn bên cạnh cô bé đổ chương lên, Ngân Ngân đứng dậy lạch bạch đi tới bắt máy nghe.
" Dạ alo ạ?"
" Là văn phòng của cô Trần Khả Như có phải không?"
Giọng này nghe quen quen thì phải?
" Dạ phải, xin hỏi cô muốn tìm ai?"
" Cô muốn nói chuyện với cô Võ Vỹ Dạ!"
Hình như giọng này là của...
Ngân Ngân hình như đã nhớ ra giọng này này của ai, là của Lan Ngọc, cái người luôn nhìn chằm chằm với ánh mắt sát khí vào Lâm Vỹ Dạ, từ lúc ở buổi chụp hình đến khi về nhà, cô bé vẫn còn nhớ ánh mắt của Lan Ngọc lúc Lâm Vỹ Dạ và Khả Như chụp chung với nhau, ánh mắt đó đáng sợ đến mức cô bé phải bận tâm rất nhiều, Ngân Ngân biết Lan Ngọc đến tìm nàng sẽ gây chuyện, cô bé liền lấy lí do tắt máy không nói cho cô biết.
" Ở đây không có ai tên Võ Vỹ Dạ hết á, cúp máy..."
" Ê khoan đã?"
" Ngân Ngân ơi, trưa rồi con có đói bụng không?"
Dạ Dạ!
Vọng đằng xa, tiếng của Lâm Vỹ Dạ hỏi Ngân Ngân gọi cô bé đi ăn trưa, Ngân Ngân thấy Lâm Vỹ Dạ bước vào liền dập máy ngang sương, Lan Ngọc ở bên kia gọi mãi vẫn không ai trả lời, Ngân Ngân cười nhìn cô, Lâm Vỹ Dạ thắc mắc hỏi.
" Ai gọi vậy con?"
" Dạ người ta gọi lộn số thôi, mình đi ăn đi dì, con đói bụng rồi."
" Được, đi thôi!"
Lâm Vỹ Dạ cũng không nghĩ nhiều liền nắm tay Ngân Ngân dẫn đi, bên kia người nào đó vừa bị dập máy đang vô cùng khó chịu, không ngờ nàng lại dám đi tìm người phụ nữ khác ngoài cô ra, Lâm Vỹ Dạ lần này thật sự muốn đoạn tuyệt với cô, cô không cho phép.
Lan Ngọc tức giận gọi điện cho Trấn Thành nhờ anh tìm địa chỉ ngay lập tức, mười lăm phút sau Trấn Thành đưa địa chỉ cho cô, Lan Ngọc tức tốc lấy xe chạy ra khỏi thành phố đi tìm Lâm Vỹ Dạ, chạy tới đó cũng đã gần cả tiếng, Lan Ngọc dừng lại trước khách sạn to ở giữa tỉnh, cô chạy vào trong khách sạn của Trương Thế Vinh, m từ tốn đi vào hỏi người ở quầy tiếp tân.
" Xin chào! Tôi giúp gì được cho cô!"
" À tôi muốn tìm cô Võ Vỹ Dạ!"
" Cô Võ Vỹ Dạ? Là cô quản lý mới ở đây đúng không?"
" Quản lý mới?"
" Dạ đúng! Cô Võ Vỹ Dạ là quản lý mới của khách sạn này, không biết có phải là người cô cần tìm không?"
" Đúng vậy! Chính là cô ấy, làm ơn gọi cô ấy ra dùm tôi, tôi có chuyện cần nói với cô ấy."
" Vậy cho hỏi cô tên gì để tôi báo lại?"
Lan Ngọc cau mày nghĩ ngợi một chút, xong sau đó cô nói ra cái tên để cô lễ tân đi lên tìm nàng, vài phút sau cô lễ tân ấy có mặt trên phòng làm việc của Khả Như, cô ấy báo cho Lâm Vỹ Dạ có người tìm mình.
" Nhã Phương đến gặp tôi?"
Lâm Vỹ Dạ ngồi trong phòng vì công việc cũng không nhiều, nàng sau khi nghe tiếp tân nói có người tìm mình mà còn nói tên là Nhã Phương, nàng yên tâm vì không phải tên của Lan Ngọc, Ngân Ngân ngồi vẽ tranh nghe thấy tên của Nhã Phương, cô bé trong mắt.
" Nhã Phương? Là cái chị lúc trước muốn chúng ta chụp hình đúng không dì?"
" Đúng rồi con! Nhưng mà cô ấy đến tìm tôi làm gì?"
" Cô ấy bảo là có chuyện về công việc của anh Trường Giang cần nói với cô gấp."
" Vậy cô ấy đang ở đâu?"
" Cô ấy bảo cô ấy đang ở ngoài bờ biển chờ cô."
" Được, cảm ơn cô nhiều!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com