Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#54: Bao nhiêu?

Lâm Vỹ Dạ cầm tài liệu đi theo cô tiếp tân, Ngân Ngân nhìn Lâm Vỹ Dạ đang đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài liền thầm nghĩ, có khi nào cô ấy tới đây đưa Lâm Vỹ Dạ về bỏ cô bé ở lại một mình, Ngân Ngân cảm thấy lạ liền ngăn cản nàng, cô bé đi tới kéo Lâm Vỹ Dạ lại.

" Dì ơi! Dì đừng có đi, dì chỉ con làm bài tập đi, để con đi nói với cô ấy đợi dì một chút xíu."

Ngân Ngân lon ton chạy ra khỏi phòng, bên ngoài Lan Ngọc đang đứng ngay bãi biển chờ nàng, Ngân Ngân bước nhìn thấy cô liền nhăn mặt, cô bé tỏ thái độ không thích lớn tiếng.

" Cô không phải là chị Phương! Đồ xấu xa!"

Lan Ngọc nghe tiếng trẻ con ở đằng sau, cô nghe giọng biết đó là Ngân Ngân liền tỏ vẻ khó chịu quay lại nhìn con bé lớn giọng.

" Cái gì? Ai xấu xa? Không ai dạy con khi nói chuyện với người lớn phải lễ phép sao?"

" Con chỉ lễ phép với người tốt thôi, nếu là người tốt thì sẽ không nói dối, lừa gạt người khác chính là người xấu!"

" Con nít ngoan thì cũng sẽ không nói dối, ai biểu con nói Võ Vỹ Dạ không có ở đây!"

" Chính tôi là người kêu Ngân Ngân nói như vậy đó."

Lâm Vỹ Dạ không an tâm khi để con bé một mình đi ra nên đã đi theo, vừa gặp ngay cảnh Lan Ngọc đang lớn giọng quát Ngân Ngân, nàng không chịu được đi tới xen vào cuộc trò chuyện của họ.

" Dì ơi! Dì quay lại văn phòng đi, cô ấy gạt dì, chắc chắn cô ấy đang có ý đồ xấu, cô ấy định bắt dì quay trở về thành phố."

" Ngân Ngân! Con quay lại văn phòng trước đi!"

" Nhưng... nhưng mà..."

" Nghe lời dì đi con!"

" Dạ... dạ được!"

Ngân Ngân lủi thủi bỏ đi, cô bé không quên lườm Lan Ngọc một cái chạy vào khách sạn, Ngân Ngân biết cô đến đây không có ý đồ tốt nên cô bé chạy nhanh lên văn phòng lấy điện thoại bấm số gọi cho Khả Như tọc mạch gọi về, Lan Ngọc nhìn Ngân Ngân tức tối chạy vào khách sạn liền cười khẩy, cô quay sang nhìn Lâm Vỹ Dạ xong thay đổi sắc mặt, nàng vì sự xuất hiện đột ngột của cô ở đây liền cau mày khàn giọng.

" Chị đang làm gì ở đây?"

" Câu đó tôi hỏi cô mới đúng, cô tới đây làm gì? Chúng ta tốt nhất không nên gặp nhau, không còn chuyện gì để nói nữa hết, đừng có tới đây làm phiền tôi nữa, cô từ đâu đến thì tự về đó đi."

" Được rồi, chị đang giận tôi đúng không?"

" Tôi không có giận cô..."

"..."

"... Nhưng tôi hận, hận tất cả mọi thứ của cô, tôi đã nói rồi mà, nếu cô còn chút lương tâm thì cũng phải biết suy nghĩ chứ, đừng có đi lừa gạt người khác như vậy nữa."

" Bây giờ chị nói ra cảm thấy dễ chịu trong lòng thì chị cứ mắng chửi tôi, tôi sẳn sàng nghe nhưng lần này tôi đến để nói chuyện chứ không phải để cải nhau."

"..."

" Tôi đến đây là theo mong muốn của Nhã Phương, bởi vì cô ấy muốn chị đứng ra giúp cô ấy chuẩn bị buổi đính hôn cho chúng tôi, vì Nhã Phương, tôi sẳn sàng làm tất cả mọi chuyện!"

" Tôi không tin, bởi vì tôi không còn tin vào lời nói của cô nữa, người như cô sao biết suy nghĩ cho người khác chứ, cô chỉ toàn nghĩ những thứ có lợi cho bản thân mình thôi, một người vô cùng ích kỉ, tự cao tự lợi."

" Tôi đang nói chuyện vô cùng tử tế, nếu như chị còn giận chuyện đêm hôm đó thì tôi sẽ trả lại cho chị."

" Trả gì?"

" Bao nhiêu? Nếu điều đó làm chị cảm thấy dễ chịu hơn."

Lâm Vỹ Dạ nghe dứt câu tròn mắt cả kinh nhìn cô, Lan Ngọc nghĩ nàng là loại người bán thân lấy tiền bù đắp nổi đau như người người trong hộp đêm sao, Lâm Vỹ Dạ tức giận đưa tay lên tát cô nhưng Lan Ngọc nhanh hơn nắm được tay nàng, cô kéo sát nàng vào lòng ngực, hay tay nắm lấy hai vai nàng giữ chặt trầm giọng.

" Chị không làm được gì tôi vì lần này tôi cư xử rất đàng hoàng."

" Thứ mà tôi muốn trả cho cô chính là cái cô viết trong thư, hãy để chúng ta chết đi từ đây."

" Dạ Dạ!"

" Chúng ta không còn liên quan gì nữa hết, tôi tên Võ Vỹ Dạ không phải Dạ Dạ của cô, chúng ta không thể nói chuyện với nhau cô không hiểu à?"

" Không được! Tôi vẫn còn yêu chị, nếu như chị không yêu tôi thì đêm đó tại sao không từ chối."

Lâm Vỹ Dạ bị bức đến điên người, nàng không nhịn được nữa đẩy cô ra tát thẳng vào mặt Lan Ngọc, cô ngơ ngác nghiên người đưa tay lên sờ má mình, Lâm Vỹ Dạ ôm ngực dùng hết nội lực quát lớn đuổi cô đi.

" Biến đi! Biến đi cho khuất mắt tôi!"

" Tôi chưa nói xong!"

" Nếu cô còn không đi thì tôi đi!"

" Không được!"

" Buông ra!"

Lan Ngọc quyết không buông tha, hôm nay cô không nói chuyên được với nàng thì lần sau cô không còn cơ hội nữa, Lan Ngọc ôm chặt Lâm Vỹ Dạ vào lòng ngực không buông, nàng cố gắng chống cự đẩy ra nhưng vô ích, nàng quay người định kêu cứu nhưng may thay đằng sau có bóng phụ nữ đang đi tới, Lâm Vỹ Dạ vui vẻ khi thấy có người sắp giúp được mình, nàng cúi người cắn vào vai Lan Ngọc khiến cô đau đớn thả ra, nàng đẩy cô ra xa một chút chỉnh lại tóc, Khả Như vì nghe Ngân Ngân gọi bảo Lan Ngọc tìm nàng nên cô lập tức quay xe đi về tìm Lâm Vỹ Dạ.

" Vỹ Dạ!"

Gọi là... Vỹ Dạ sao?

Từ khi nào mà họ thân thiết như vậy?

" A chào cô, cô Ninh!"

" Xin chào cô, chúc mừng cô vì đã tìm được nhân viên mới, hi vọng với kinh nghiệm cô ấy từng làm việc cho tôi có thể giúp cô quản lí nơi này có hiệu quả hơn."

Lan Ngọc vừa nói vừa cười quay qua nhìn nàng, Lâm Vỹ Dạ chán ghét chả muốn nhìn mặt cô, nàng nhanh quay đầu đi chổ khác mặc kệ, Khả Như nhướng mày đẩy gọng kính lên nhìn Lan Ngọc, cô thấy Lan Ngọc nhìn nàng liền thắc mắc.

" Cô Ninh hôm nay tới đây chắc không phải là mời lại nhân viên của tôi quay về làm cho cô đấy chứ?"

" Không đâu! Tôi là người rất hào phóng, nếu như nhân viên biết điều, biết chuyện thì tôi cũng không làm căng đâu."

"..."

" Tôi từng là người ngây ngô trẻ con nhưng bây giờ thì khác, nếu như tôi gặp người chủ tốt nhất định sẽ gắn bó dài lâu!"

" Tôi cũng hi vọng mình là người may mắn đó!"

Khả Như chưa kịp trả lời cô thì Lâm Vỹ Dạ đã xen vào, nàng hất cằm toe thái độ khiêu khích cô xong quay sang nhìn Khả Như cười tươi, Lan Ngọc khó chịu khi thấy nàng vui vẻ với người phụ nữ khác trước mặt mình, cô quay người nói với Khả Như.

" Cô Trần, chắc cô cũng đã nghe về đám cưới của tôi và Nhã Phương!"

" À có nghe, có nghe, xin chúc mừng cô sắp đám cưới nha!"

" Cảm ơn cô! Cũng vì chuyện này mà hôm nay tôi mới tới đây, Nhã Phương muốn nhờ Lâm Vỹ Dạ tổ chức tiệc dùm cô ấy bởi vì Nhã Phương không tin tưởng vào mấy công ty tổ chức sự kiện."

" Ờ vậy cô Võ trả lời sao rồi?"

" Nhờ cô đây chuyển lời dùm với Nhã Phương, tôi không thể giúp cô ấy vì tôi phải ở lại đây làm việc cho Khả Như."

Lâm Vỹ Dạ đứng bên cạnh thích nói lúc nào thì nói, Lan Ngọc dù trong người đang nổi điên nhưng lý trí đang cố gắng kiềm lại không động tay động chân, cô hít thở dài vờ chán nản thuyết phục.

" Tôi cũng không muốn làm phiền cô đâu nhưng chỉ một lần này nữa thôi, sự kiện quan trọng trong đời chúng tôi, chừng nào xong xuôi, cô muốn đi đâu thì đi, tùy ý cô."

" Dù là chuyện gì thì tôi cũng không đồng ý, thời gian dù ngắn nhưng cũng rất quý giá, tôi muốn tận dụng nó để làm công việc mà mình yêu thích nhiều hơn."

Lan Ngọc trầm mặt nhìn Lâm Vỹ Dạ, nàng nói như thế như đang thách thức cô vậy, Lâm Vỹ Dạ nhếch mép phì cười nói chuyện với cô, Khả Như cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng, với lại cô cũng là bạn của Nhã Phương nên không thể không giúp, cô cố thuyết phục giúp Lan Ngọc.

" Ờ thì chuyện này tôi biết không liên quan gì đến tôi nhưng nếu là vì Nhã Phương thì tôi sẳn sàng để cô Võ đi nhưng đôi bên phải có sự đồng thuận thì sẽ tốt hơn nhiều."

" Không còn chuyện gì để bàn bạc nữa hết, tôi đã nói là không đi thì sẽ không đi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép, lãng phí thời gian nhiêu đó đủ rồi!"

Lâm Vỹ Dạ khinh khí nhìn cô rồi quay người bỏ đi, Lan Ngọc không cam tâm khi chưa có được chuyện mình muốn, cô phải lôi nàng về bằng được, Lan Ngọc nhìn xung quanh rồi nhìn qua Khả Như, cô nói to cho nàng nghe được.

" Môi trường ở đây cũng tốt thiệt, không khí lại còn trong lành nữa, chắc là tôi sẽ ở lại đây vài ngày, cô Trần, chổ cô còn phòng trống không?"

Khả Như nghe thấy gật đầu tiếp khách, Lan Ngọc dứt câu phì cười nhìn qua người phụ nữ ấy, Lâm Vỹ Dạ nghe xong cả kinh quay người lại nhìn cô, Lan Ngọc thấy nàng nhìn mình liền đưa mắt nhìn qua, cô nhếch mép cười khẩu thầm nghĩ.

Làm sao tôi bỏ qua cho chị được.

...

" Cái gì? Cô phù thủy đó ở lại đây sao?"

Ngân Ngân nghe mẹ nói Lan Ngọc sẽ ở lại đây cô bé liền không vui, vốn Ngân Ngân không thích Lan Ngọc vì cô luôn khó chịu với cô bé, với lại còn có ý đồ xấu với Lâm Vỹ Dạ, con bé không muốn cô làm gì xấu với Lâm Vỹ Dạ, Ngân Ngân liền ngăn cản không đồng tình, Khả Như thầm trách móc cô bé.

" Đừng gọi cô Ninh như vậy chứ con."

" Nhưng là sự thật sao mẹ?"

" Đúng rồi con, cô ấy sẽ ở lại vài ngày."

" Không được!"

" Con làm sao vậy?"

" Lúc nãy khi mẹ đi thì cô ấy tới tìm dì Võ, cô ấy nói tên cô ấy là cô Phương cho nên dì ấy mới chịu ra gặp cô phù thủy đó."

" Con nói thiệt đó hả?"

" Chả lẽ mẹ không tin con? Mẹ ơi, mẹ kêu dì Võ qua ngủ chung với mẹ con mình đi, con không tin tưởng cô phù thủy đó."

Ngân Ngân sợ rằng nếu để Lâm Vỹ Dạ một mình thì nguy cơ Lan Ngọc bắt nàng rất cao, con bé vì lo lắng nên không muốn để nàng một mình, bắt buộc mẹ mình phải thuyết phục làm sao Lâm Vỹ Dạ phải ở cùng với hai mẹ con cô, Khả Như nghe đến chuyện này có chút khó tin nhưng lời con gái cô nói chưa bao giờ đúng hoàn toàn, bình thường con bé cũng hay nói dối nên cô chỉ nửa tin nửa không, thấy mẹ mình vẫn còn ở đó ngơ ngác nên con bé tức tốc lôi Khả Như đi tìm Lâm Vỹ Dạ, nàng đang ở dưới sảnh làm thì bị hai mẹ con kéo qua sofa dưới sảnh nói chuyện, Lâm Vỹ Dạ nghe xong thở dài xoa đầu Ngân Ngân.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com