#55: Thủ Đoạn
" Dì lớn rồi mà, không ai làm gì được dì đâu, Ngân Ngân đừng có lo, con nhớ ngủ sớm nha."
" Dạ!"
Khả Như nghe cô bé nói cũng không an tâm nên đã lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Vỹ Dạ, cô đưa máy qua cho cô bé khuyên nhủ hết cách nhưng nàng vẫn kiên quyết không chịu ngủ chung, cô bé thuyết phục mãi cũng chẳng được, thô đành tin tưởng Lâm Vỹ Dạ, cứ để nàng lo liệu.
Trong văn phòng Khả Như, Lâm Vỹ Dạ ngồi ở đó vừa xem sổ sách, thở đai nhớ lại chuyện lúc nãy khiến bản thân rất bực mình, nàng ngã người ra sau khó chịu, bỗng điện thoại trong văn phòng đổ chuông, bên bộ phận dịch vụ khách sạn gọi điện báo.
" Alo, có chuyện gì vậy?"
"..."
" Khách hàng phàn nàn sao? Phòng nào vậy?"
Lâm Vỹ Dạ nghe có khách phàn nàn liền đóng sổ sách lại đứng dậy đi ra ngoài, nghe số phòng khách phàn nản ở cuối dãy hành lang tầng hai, Lâm Vỹ Dạ xuống lễ tân hỏi thử vị khách phòng 04 là ai, hỏi xong nàng không nói gì, bản thân chỉ đi ra ngoài nói gì đó với bảo vệ rồi đi lên trên phòng số 04.
" Ra nệm trải đùm quá! Đồng xu cũng không nảy, làm sao mà ngủ được!"
Sau khi gọi được quản lí đến đây, Lan Ngọc bắt đầu giở trò, cô lấy một đồng xu tung lên cho nó rơi xuống giường và phàn nàn về việc chiếc giường không đủ độ mềm, Lan Ngọc phàn nàn với bên phục vụ, cô phục vụ của phòng Lan Ngọc chỉ biết đứng đó chịu trận vì cô đã làm theo lời Lan Ngọc trải đi trải lại năm lần rồi nhưng khách hàng vẫn không vừa ý, thật ra cô kiếm cớ chỉ để muốn gặp ai kia.
" Tôi đến rồi đây! Cô ra ngoài làm việc đi!"
" Dạ!"
Lâm Vỹ Dạ khó chịu bước vào bên trong phòng Lan Ngọc, khi nghe bên phục vụ nói lại việc cô phàn nàn chuyện giường gối không mềm mãi thì cô chán nản cau mày, bị phàn nàn thế rồi sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh, nàng cũng không thể làm được gì cuối cùng đi qua phòng cô giải quyết, bây giờ bên trong phòng chỉ còn lại nàng và Lan Ngọc.
" Nghe nói quý khách đang phàn nàn về chuyện giường gối, tôi thấy nó thẳng lắm rồi, không có gì đáng phàn nàn hết!"
" Đồng xu không nảy, chứng tỏ vẫn chưa thẳng, làm sao tôi ngủ được."
Lâm Vỹ Dạ cau mày nhìn cô, dù bản thân rất ghét Lan Ngọc nhưng làm sao đây, khách hàng là thượng đế, nàng đành phải nhẫn nhịn cười trừ, Lan Ngọc nhìn nàng khó xử thế kia liền thầm vui vẻ, Lâm Vỹ Dạ không phải là kiểu người bỏ cuộc, nàng mĩm cười tròn mắt nhìn cô.
" Quý khách đợi một lát!"
Lâm Vỹ Dạ tự tay trải lại hết tất cả mọi thứ, Lan Ngọc đứng một bên nhìn nàng ngớ ra cười, Lâm Vỹ Dạ khi làm việc nhìn nghiêm túc nhưng rất đẹp, cô ngớ ra nhìn nàng, Lâm Vỹ Dạ thấy Lan Ngọc nhìn chẳng thèm liếc một cái, nàng chỉ tập trung làm việc, xong xuôi nàng thở dài nhìn ai kia đang đứa dựa tường khoanh tay nhìn chằm chằm vào mình.
Nàng lấy đồng xu lúc nãy của Lan Ngọc tung lên giường, nó nảy lên đúng ý bản thân nàng, cô trợn mắt cả kinh nhìn Lâm Vỹ Dạ nhưng nàng vẫn không để ý cô, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào đồng xu trên giường rồi cười đi tới chỗ cô mãn nguyện tiếp lời.
" Bây giờ thì đồng xu nảy rồi đó, cô ngủ đi chắc là cô không còn gì để phàn nàn nữa chứ? Cô có biết là tôi đã từng học qua khoá điều dưỡng ở bên Thụy Sĩ hay không? Tôi đã ứng dụng những cái đã học vào trong thực tế chăm sóc cho chồng mình trước đây, dù không trực tiếp phục vụ phòng cho khách sạn bao giờ nhưng tôi đã làm tốt yêu cầu của khách hàng, nếu như cô muốn kiếm chuyện thì cũng chút ít, tôi không cần thiết vì tôi sẽ luôn có cách để giải quyết hết, tôi sẽ không quay về tổ chức lễ đính hôn gì đó đâu."
"..."
" Nếu như cô thích gây chuyện thì xin mời."
Lâm Vỹ Dạ nhìn cô cười vui vẻ như được mùa rồi đi ra, vừa tới cửa Lan Ngọc như không mãn nguyện kéo nàng lại đè sát vào tường, mặt cô đưa lại gần vào mặt cô khiêu khích nhưng người trước mặt căn bản chẳng có chút sợ hãi nào, cô cười gian xảo.
" Chị nghĩ tôi gạt chị vào đây rồi thì để chị đi ra dễ dàng vậy sao?"
" Tránh ra!"
" Chừng nào chị không chịu quay về cùng tôi thì chị cũng đừng hòng thoái khỏi phòng này."
Lan Ngọc dứt câu liền cúi xuống hôn má nàng, môi lui xuống cổ hít lấy hương thơm dịu nhẹ kia, Lâm Vỹ Dạ cười trừ bất động không nói gì, mắt chỉ châm chăm nhìn cô, Lan Ngọc thấy nàng không phản kháng liền ngước đầu rời khỏi cổ, cô trợn mắt nhìn nàng.
" Chị không phản kháng?"
" Tại sao phải phản kháng? Cô nghĩ tôi dám bước vào phòng một người không đáng tin như cô mà không hề có phòng bị gì sao?"
" Cái gì?"
" Bảo vệ!"
Lâm Vỹ Dạ lớn tiếng gọi, bên ngoài một dàn bảo vệ bốn người to cao bước vào bên trong đứng trước mặt họ, Lan Ngọc ngơ ngác nhìn họ xong bị Lâm Vỹ Dạ đẩy ra đi tới chỗ bảo vệ, cô nhìn đám người kia phì cười hằn giọng nói với nàng.
" Còn gọi cả bảo vệ sao?"
" Đúng! Đau một lần rồi thì phải sợ chứ."
Lan Ngọc nghe dứt câu cả kinh nhìn nàng, Lâm Vỹ Dạ nhướng mày xong thả lỏng khuôn mặt, nàng nhẹ nhàng nói chuyện với cô như nói chuyện với khách hàng.
" Nếu như không còn chuyện gì nữa thì xin mời quý khách nghỉ ngơi đi, không phiền quý khách nữa, chúc quý khách ngủ ngon!"
Lâm Vỹ Dạ nói xong lườm cô một cái, miệng nhếch lên mĩm cười rời khỏi phòng cùng dàn bảo vệ, Trường Giang đợi sau khi cả đám người kia đi bản thân mới phản ứng, cô khó chịu đấm vào nệm giường mấy cái, mặt khó chịu nhìn ra ngoài cửa.
Tức chết đi được!
...
Sáng hôm sau, Lan Ngọc ngồi ở dưới sảnh uống cà phê thì nghe thấy điện thoại reo, cô tiện tay bắt máy, đầu dây bên kia Tiến Luật gọi.
" Chuyện gì đây?"
" Cậu Giang nhờ tôi chuyển lời kêu cô về thành phố gấp."
Mấy ngày nay cô đi, Nhã Phương ở nhà lẩn quẩn chuẩn bị đám cưới một mình, ông Trần nhìn con gái mình không thể nào đau lòng hơn, hôm trước đó vừa hay Trường Giang đến tìm Nhã Phương nên ông mới nhờ anh hỏi tung tích của Lan Ngọc, mấy ngày nay tất cả Nhã Phương đều làm một mình, đến cả thử đồ cưới Lan Ngọc cũng không có mặt.
Nhã Phương đành nhờ Trường Giang đi theo vì anh cũng cùng cở với Lan Ngọc, tuy tạc người anh không cao bằng nhưng số cân và số đo anh gần giống với Lan Ngọc, Trường Giang nhìn cô ngồi ngủ gục trên bàn phòng khách với đồng tài liệu xung quanh có hơi đau lòng, anh gọi điện hỏi Tiến Luật mọi chuyện rồi nhờ anh chuyển lời dùm cô, ngay cả Tiến Luật cũng không biết Lan Ngọc đi đâu chỉ biết Lan Ngọc nói đi công tác cho nên hôm nay sáng sớm, Tiến Luật đã phá buổi sáng của cô.
" Cô Ninh! Cô biến mất là vì cô đi tìm Lâm Vỹ Dạ đúng không?"
" Tất cả là vì Nhã Phương muốn tôi làm vậy, sở dĩ tôi giấu mọi người là vì không muốn họ nói ra nói vào."
" Nếu như cô muốn làm gì đó cho Nhã Phương thì cô hãy mau quay về đây đi trước khi mọi người bực tức hơn bây giờ, tôi có ý tốt cho nên mới khuyên cô, tôi không muốn cô sau này phải hối hận."
" Cảm ơn ý tốt của anh, chừng nào xong việc thì tôi về ngay, chắc chắn không về tay không."
Lan Ngọc thở dài cúp máy quăng điện thoại lên bàn, Tiến Luật chưa kịp định hình thì bị cô dập máy, anh thở dài khó hiểu, dù bản thân đã nhiều lần nghi ngờ mối quan hệ của cô và Lâm Vỹ Dạ nhưng tất cả anh thấy chỉ là mập mờ không rõ ràng, hỏi Lan Ngọc thì cô lại che giấu.
Lan Ngọc nhìn ra bên cửa sổ chán nản, bây giờ cô phải làm sao để Lâm Vỹ Dạ chịu về theo mình đây, cô chán nản nhìn ra cửa sổ, đôi mắt hướng qua nhìn thấy ngay đó có một cái bản của công ty khách sạn khác, Lan Ngọc liền chợt nghĩ ra điều gì đó, cô thầm cười.
...
" Lại có chuyện gì nữa? Tại sao khách đặc phòng chiều nay lại đồng loạt hủy hết?"
Lâm Vỹ Dạ mở phòng họp hỏi tất cả mọi người về việc tất cả khách hàng đột ngột hủy hết phòng, cô khó chịu nhìn mọi người hỏi, mọi người không ai dám nói, một người đại diện tiếp lời:
" Sáng nay khách hàng gọi điện thoại tới đây nói là có người đặt phòng cho họ ở khách sạn năm sao rồi cô."
" Cho nên họ mới hủy ở chổ chúng ta đi ở chổ miễn phí."
" Dạ phải."
" Cả 200 khách hàng đều hủy đồng loạt, chắc chắn là có chuyện gì đó không ổn."
" Ờ thì tôi nghe quản lý bên khách sạn đó nói người đặt phòng đó là khách hàng lớn của công ty."
" Là khách hàng lớn của công ty? Cô xoa biết công ty nào không?"
" Không nhưng khách sạn mà khách hàng đó đặt cho mọi người là khách sạn Caca! "
Lâm Vỹ Dạ nghe cái tên ấy liền ngẫm một chút về cái tên này liền nhớ ra, nàng bật người ngồi dậy giải tán cuộc họp bước ra ngoài, nàng chạy đi tìm người nào đó hỏi tội.
Tên Ninh Dương Lan Ngọc chết tiệt!
...
" Phải! Chính tôi đã đặt phòng cho họ ở khách sạn khác."
Lan Ngọc từ từ đi xuống cầu thang ra ngoài bờ biển vui vẻ nói với Lâm Vỹ Dạ, nàng cau mày khó chịu bực mình, bản thân vừa nghe đến cái tên này thì đã thấy rất quen, công ty Caca nàng đã từng xem qua tài liệu của họ, khách sạn hợp tác chung với bên Khả Như, cổ đông lớn nhất của họ chính là Ninh Thị của Ninh Dương Lan Ngọc.
" Cô có biết cô làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tổn thất đến khách sạn của chúng tôi không?"
" Biết, vì biết nên tôi mới làm chứ? Tôi sẽ còn tiếp tục cho đến khi khu nghĩ dưỡng này không còn bóng dáng của một người nào hết, chỉ có như vậy thì chị mới giúp Nhã Phương."
" Cô bày ra chuyện này cũng chỉ để muốn tôi quay về giúp cô chuẩn bị lễ đính hôn thôi hả? Cô tốn bao nhiêu tiền chỉ vì chuyện này thôi sao?"
" Phải! Vì Nhã Phương, tôi có thể làm tất cả cho nên nếu như chị không chịu quay về giúp chúng tôi chuẩn bị đám cưới thì đừng trách tôi không từ thủ đoạn, đừng trách tôi độc ác."
" Đừng tự gạt mình gạt người, cô không phải là người có nhiều bản lĩnh như vậy đâu."
" Vậy cứ chờ xem đi, vậy thì chị chờ xem, chứng minh tôi không bản lĩnh đi, chứng minh tôi không làm gì có giá trị trong cuộc đời chị đi, chứng minh bằng cách quay trở về thành phố giúp Nhã Phương chuẩn bị buổi lễ, chứng minh chị thấy tôi cưới Nhã Phương mà trong lòng vẫn không sao."
...
Cảm thấy bây giờ nhiều tiêu cực quá, làm sao để giải toả đây mng :<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com