Chương 72
Chương 72: Gọi mẹ
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Tư Quân chỉ cười, im lặng mặc cho cậu bóp.
Hình như từ lúc cậu bắt đầu nói muốn phải thẳng thắn thành khẩn trong tất cả mọi chuyện, người này cứ như đèn xách tay được thoa đầu, chợt sáng bừng lên. Hạ Du Châu cầm bánh kẹp lên cắn một cái, mùi vị lại ngon ngoài ý muốn, nhìn Tư Quân đang ăn từng miếng từng miếng: "Bây giờ anh còn ăn bữa sáng của con người nữa à?"
Cậu cũng là gần đây mới biết được, bữa sáng của loại phương Tây không phải là đồ ăn của loài người, chỉ cần uống một bình máu thôi. Năm đó học lớp tự chọn y học sinh sản, cậu đưa cho Tư Quân mấy cái bánh bao kia, thật ra cũng chẳng cần thiết...
"Quen rồi." Tư Quân ăn xong miếng cuối cùng, mở bình máu nai ra từ từ uống.
Về phần nguồn gốc của thói quen này là từ đâu thì không nói cũng hiểu. Ngay cả thứ tự dùng cơm thế này, cũng là bởi vì Hạ Du Châu nói để bụng rỗng uống sữa tươi thì không tốt, khăng khăng muốn hắn ăn bánh trước rồi mới uống gì đó.
Hạ Du Châu ngượng ngùng sờ mũi một cái: "Hồi bé em cũng không ăn sáng, là bác sĩ Thuỷ yêu cầu. Bà ấy nói, nếu muốn làm một con người bình thường thì nên hưởng thụ hết mỹ vị nhân gian, ăn thiếu một bữa thôi cũng là một tổn thất lớn."
Người ở chung lâu với ai đó, sẽ lây nhiễm thói quen của đối phương. Bản thân bác sĩ Thuỷ không phải là huyết tộc, sinh hoạt với cha mình là huyết tộc, lại có thể sửa lại hết thói quen ăn uống của huyết tộc.
"Mẹ em biết mọi người là huyết tộc à?" Tư Quân vẫn muốn hỏi chuyện này, chỉ là ngại mẹ Hạ đã qua đời, hỏi đến sẽ không tốt lắm.
"Anh nói bác sĩ Thuỷ à? Biết chứ." Hạ Du Châu gật đầu, "Bà ấy kết hôn với cha em nhiều năm thế rồi, sao có thể không biết được."
Tư Quân mím môi.
Hạ Du Châu kịp phản ứng lại: "Loại phương Tây bọn anh không thể tiết lộ thân phận với phối ngẫu à?"
Tư Quân dọn chén dĩa không, đưa cho cậu một tờ khăn giấy: "Nếu như muốn kết hôn với con người thì không được nói cho biết."
"A." Hạ Du Châu lau miệng hai cái, theo Tư Quân đi vào phòng bếp, nhìn hắn bỏ chén dĩa vào máy rửa chén, "Vậy làm sao có thể vẫn giữ bí mật hoài được? Người bên gối sáng nào cũng uống máu, có thể không nhìn ra sao?"
"Giới luật như thế, cho nên chắc chắn huyết tộc và con người sẽ không hạnh phúc." Tư Quân đóng máy rửa chén lại, nhấn nút.
Hạ Du Châu nhướng mày, gác cằm lên vai Tư Quân cọ cọ: "Vậy lúc đầu là do anh biết em là huyết tộc nên mới nhìn trúng em à?"
Vẻ mặt Tư Quân chính trực: "Không phải, là em coi trọng anh trước."
Hạ Du Châu: "... Được rồi."
Hôm nay bên bệnh viện làm ca sáng, Tư Quân tính đi làm trước, tan ca rồi sẽ đến tìm Hạ Du Châu khám răng.
"Không được, vất vả lắm răng anh mới hết sưng. Tới khi làm một ngày xong lại sưng lên lại, tới bao giờ mới khám được đây." Bác sĩ Hạ cực kỳ có nguyên tắc, kiên trì dựa theo lời hẹn trước, đúng thật là Tư Quân đã hẹn với cậu sáng nay sẽ đi khám.
Tư Quân có chút khó xử, lúc đó đau quá mất lý trí, chỉ muốn nhanh chóng đi khám. Hôm nay hết đau rồi, lại nghĩ tới khen thưởng chuyên cần của mình. Nhưng mà đối mặt với cái nhìn chăm chăm của bác sĩ Hạ, chỉ đành cầm điện thoại lên gọi cho bệnh viện xin nghỉ, nói tạm biệt với khen thưởng chuyên cần 500 tệ tháng này.
"Anh nói anh xem, đường đường là lãnh chủ Bắc Kinh, lại cứ quan tâm chút tiền này." Hạ Du Châu không hiểu nổi, kéo cửa xe thể thao màu bạc của Tư Quân ra, tự nhiên ngồi vào ghế bên cạnh tài xế.
Tư Quân ngồi vào ghế lái, quay đầu nhìn cậu, giơ tay thắt dây an toàn cho Hạ Du Châu: "Lãnh chủ Bắc Kinh không có tiền lương."
Cơ thể đến cực kỳ gần, mùi nước hoa nhàn nhạt của quý ông và hormone nồng nặc phả vào mặt, Hạ Du Châu đờ người một chút: "Em nói này lãnh chủ đại nhân, anh muốn ghẹo người ta thì có thể nói trước được không, bỗng dưng xà tới đây em có chút không chịu nổi này."
Tư Quân vô tội nhìn cậu: "Anh có ghẹo em đâu."
"... Được rồi, là tự em dâm quá nhìn anh cũng thấy dâm theo." Hạ Du Châu nói, lén sờ một vòng trên lưng hắn.
Tư Quân mất thăng bằng, suýt nữa là ngã vào trong lòng cậu, lập tức đỏ tai: "Em..."
Hạ Du Châu vô tội nhìn lại: "Em cũng không có ghẹo anh đâu nhé, đây là chiếm tiện nghi kiểu trong sáng đấy."
Tư Quân không nói được gì, đỏ tai ngồi lại, dường như không tính đòi lại tiện nghi với Châu dung tục, đề máy xe chạy tới phòng khám.
Đụng ngay giờ cao điểm, xe ra khỏi tiểu khu thì đã bắt đầu kẹt. Hạ Du Châu cũng không nóng nảy, lấy miếng gương bể trên cổ ra thưởng thức. Giấc mộng đêm qua rất thú vị, thế mà tổ tiên mình lại là quốc sư, trong bản chép tay cũng không nói đến việc này, đúng là tổ tiên quá khiêm tốn rồi.
Nhưng mà, là một con ma cà rồng, làm sao có thể lăn lộn thành quốc sư mười ngàn người kính mộ đây, chắc không phải là giúp hoàng đế chích máu để có được đâu nhỉ?
"Loại phương Đông vẫn rất tôn quý, " Tư Quân giải thích, "Chắc là có năng lực mà hoàng đế rất cần."
Năng lực gì đây?
Hạ Du Châu nhìn tay của mình, lại liếm liếm cái răng nanh của mình, ngoại trừ có thể chuyển hoá người khác thành huyết tộc thì hình như không có năng lực đặc biệt gì cả.
Chuyện này Tư Quân cũng đành bó tay, rất nhiều tư liệu ghi chép về loại phương Đông đều đã mất. Tổ tiên nhà họ Hạ đã từng có công tích vĩ đại gì cũng không biết được, chỉ đành đổi đề tài: "Tại sao em lại muốn sửa gương Vô Tật?"
"Chuyện này sao..." Hạ Du Châu nhíu mày, không biết phải nói từ đâu.
"Xin lỗi." Im lặng một hồi, Tư Quân chợt mở miệng.
Hạ Du Châu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt áy náy của Quân cấp trên, biết hắn lại suy nghĩ nhiều rồi: "Nói cho anh biết cũng không sao, dù sao những đứa con này cũng phải gọi anh là cha."
Tư Quân: "Hả?"
"Ây da, chính là, cái gương này ấy hả, liên quan đến chuyện con đàn cháu đống của nhà họ Hạ." Hạ Du Châu vò đầu, chuyện này có hơi phức tạp, cậu không biết phải giải thích thế nào.
Năm năm trước, Lão Hạ mang cậu chạy khỏi Bắc Kinh cả đêm, chạy một vòng lớn rồi quay về quê. Nhà tổ ở quê vẫn còn, nhưng mà lại được xem là kiến trúc cổ bị lấy đi, trở thành một điểm du lịch không biết tên.
Bởi vì địa điểm này sát trong rừng rậm nguyên thuỷ, du khách đi tới đây thường sẽ không đi về phía này, cho nên việc làm ăn cũng chẳng được lắm, chỉ có một người trông cửa thu lệ phí vào. Chuyện này cho Hạ Du Châu cơ hội leo tường đào đồ, trước khi rời khỏi quê quay về Bắc Kinh, cậu lại đi vào lục một lần nữa, thật đúng là cho cậu tìm được mấy bảo bối này.
"Tuy rằng phần lớn truyền thừa của nhà em đã đứt đoạn, nhưng Lão Hạ vẫn nhớ rõ một việc." Nói đến đây, giọng nói của Hạ Du Châu liền thấp xuống, "Ngọn núi kia có gì đó phải trông coi."
Tư Quân: "Vậy, cha em..."
Hạ Du Châu gật đầu: "Em không biết ông ấy muốn trông coi vật gì, ông ấy cũng không nói cho em biết ông ấy coi cái gì. Nhưng ông ấy nói, lần tới nếu có đợt ôn dịch lớn, thì chính là lúc em đi thay thế ông ấy. Trước đó, em phải có nhiều đời sau bảo đảm truyền thừa của nhà họ Hạ sẽ không đứt đoạn."
Tư Quân lập tức căng chặt người: "Đời sau? Em muốn có đời sau thế nào! Kết hôn với phụ nữ à?"
"Ây ây, nhìn đường!" Hạ Du Châu vội vàng vỗ hắn, bảo hắn chú ý nhìn đằng trước, "Em cũng là gay rồi còn kết hôn gì nữa. Hơn nữa, chủng tộc này của tụi em chỉ còn mình em là loại thuần huyết, sau này sẽ không còn loại thuần huyết nữa. Cho dù em có là trai thẳng, lấy vợ sinh con, thì cũng chỉ vô ích thôi."
Tư Quân nghe ra được không tầm thường trong đó, nhưng không tiện hỏi nhiều. Hắn biết bác sĩ Thuỷ không phải là mẹ ruột của Hạ Du Châu, nhưng đã nuôi lớn cậu từ nhỏ, người phụ nữ có huyết thống kia thì cậu chưa bao giờ nói đến: "Vậy sau này em cũng phải đi coi núi à?"
"Không phải em đang nghĩ cách tự cứu sao." Hạ Du Châu sờ bàn tay đã nổi đầy gân xanh của hắn, thế mà hôm nay người này lái xe lại không đeo bao tay.
Tổ tiên báo mộng, nói cậu chuyển hóa nhiều huyết tộc hơn, như thế bọn họ sẽ không bị diệt tộc. Cho nên nhiệm vụ của cậu là dùng hết sức để chuyển hoá nhiều đứa con như Trần Mặc, để hoàn thành kỳ vọng của tổ tiên. Cậu có một loại cảm giác ngầm, chỉ cần chuyển hóa đủ số lượng đời sau nhất định, cậu có thể tránh được phiền não phải đi coi núi.
Mà miếng gương bể này, chính là công cụ tìm kiếm nhanh nhất người có huyết mạch có thể chuyển hóa được.
Tư Quân im lặng một lát, nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng quan hệ logic trong đó, đưa ra một câu hỏi đến từ linh hồn: "Đời sau của huyết tộc tân sinh cũng là huyết tộc à?"
Dựa theo truyền thống, huyết tộc mới được sơ ủng xong được gọi là tân sinh. Chỉ là loại phương Tây mất đi năng lực sơ ủng, mới dùng lung tung cái xưng hô này. Đối với nhà họ Hạ mà nói, dùng tân sinh để gọi con mới được chuyển hoá xong thì cũng được, nhưng mà...
Dựa theo logic khi tổ tiên báo mộng, nếu như con của huyết tộc tân sinh sanh ra cũng là huyết tộc, vậy thì cuối cùng truyền thừa của nhà họ Hạ cũng kéo dài không ngừng rồi.
Hạ Du Châu: "... Em cũng không chắc, hiện giờ người có thể sanh ra huyết tộc tân sinh chỉ có mình Chu Thụ thôi."
Con trai Trần Mặc vẫn còn là vị thành niên.
Thảo luận xong với Tư Quân, cuối cùng Hạ Du Châu cũng rõ ràng tiền căn hậu quả của nhiệm vụ này, quả nhiên vẫn phải dựa vào Tư – Học Thần – Quân vẽ trọng điểm cho cậu: "Sang năm Chu Thụ nghỉ thi đấu rồi, phải nhanh chóng tìm người cho nó kết hôn mới được."
Tư Quân nhìn cậu tự mình quyết định, cười nhưng không nói gì.
"Hắt xì ——" Chu Thụ mới vừa mở bình máu ra, bỗng dưng hắt hơi một cái.
Trần Mặc nhanh chóng che đồ ăn trong tay mình, để tránh bị vi khuẩn cậu mình phun ra làm bẩn: "Bị cảm à?"
Chu Thụ hít mũi một cái: "Chỉ hắt xì một cái, chắc chắn là có người đang nói xấu cậu ở sau lưng."
Trần Mặc hít mũi một cái: "Là antifan của cậu à?"
Chu Thụ: "Cậu đoán là cha con."
"Nói cái gì đó!" Cửa kéo bị đẩy ra, Hạ Du Châu nghênh ngang đi tới.
"Khụ khụ khụ..." Chu Thụ lập tức bị bị sặc, "Em nói là, hồi nãy anh đang... nhớ thương em."
"Không sao, đúng là lúc nãy anh mới nhắc tới em đó." Hạ Du Châu vỗ mạnh vai em trai, bày ra bộ dáng anh em tình thâm lại gần, "Tiểu Thụ à, em xem coi, đội hữu trong đội mấy em toàn nói chuyện với mấy cô bé streamer gì gì đó, mà có cũng chia tay này nọ rồi, em xem nói em có biết ai không?"
Chu Thụ nghi ngờ nhìn cậu, không hiểu tại sao cậu bỗng hỏi chuyện này làm gì, sau đó lập tức hiểu ra: "A! Cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị quay về đường ngay! Nói đi, anh vừa ý ai, để em cho anh số!"
"Cậu ơi." Con trai đột nhiên huých cậu mình một cái.
"Gì thế?" Chu Thụ nhìn sang theo ánh mắt của cháu trai cả, liền nhìn thấy Tư Quân mặt mày toả sáng đang đi từ từ tới, còn bày ra cái nhìn tử vong với hắn, "Đệch mợ? Sao thứ này cũng tới đây thế!"
Tư Quân cười khẽ: "Số gì?"
"Khụ, sao em còn ở đây, nhanh đi làm đi. Không đi thì anh sẽ gọi lãnh đạo của mấy đứa để phạt tiền em đó." Hạ Du Châu đẩy em trai còn đang uống sữa ăn sáng, bảo hắn quay về căn cứ.
"Tụi em toàn huấn luyện vào buổi chiều thôi." Em trai chẳng động đậy gì, cố gắng đáp trả lại cái nhìn tử vong của Tư Quân, nhưng mà ánh mắt của người kia đã chuyển tới trên người Trần Mặc, không thèm đón chiêu với hắn.
Vẻ mặt Hạ Du Châu chính trực: "Vậy nhanh quay về ngủ đi, ngày nào cũng thức đêm chơi game, dậy sớm thế không sợ đột tử à."
Chu Thụ tức chết: "Là ai đêm qua không quay về bỏ con mình ở nhà, sau này đừng bảo em qua coi cháu nữa nhá?"
"Ây dà ây dà, đi nhanh đi." Hạ Du Châu đẩy ra cửa, em trai là dùng để ăn hiếp, dùng qua thì ném không cần nương tay.
Tới khi đá em trai ra cửa xong, bác sĩ Hạ lập tức đổi lại nụ cười chuyên nghiệp: "Mời khách hàng đi đến phòng khám trước, chờ tôi thay quần áo rồi vào sau nhé."
Tư Quân thu hồi ánh mắt từ trên người con trai, gật đầu đồng ý.
"Cha." Con trai vui vẻ theo Hạ Du Châu đi vào phòng chuẩn bị, nhỏ giọng nói, "Chuyện của hai người sao rồi, ánh mắt của cha chồng trước nhìn con cứ như nhìn lương thực dự trữ vậy."
Hạ Du Châu xoa đầu con trai: "Không, anh ấy đang nhìn kỳ vọng của gia tộc đó. Còn nữa, anh ấy không phải là cha chồng trước. Sau này có gặp thì cứ gọi là mẹ."
Con trai: "!!!"
/Hết chương 72/
.
Cực Phẩm: Xì poi hai chương kế tiếp: Bác sĩ lưu manh râm rê X Bệnh nhân chinh ẹp ngoan ngoãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com