Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Trời đã sáng bạch. Tiến Dũng chưa bao giờ có được một giấc ngủ ngon tới thế, anh ngủ thẳng một giấc không mộng mị, tới khi tỉnh lại thì đã thấy ngoài trời nắng chói chang. Anh dụi mắt cho tỉnh hẳn, đầu mơ màng nhớ về kí ức đêm hôm qua. Vậy là hồ ly hoàn toàn có thật. Nếu anh không nhớ nhầm, hôm qua đã có một con hồ ly chín đuôi bằng xương bằng thịt chui vào phòng anh, ăn sạch chỗ cơm nắm anh mang theo làm lương thực ăn đường trong vòng một tháng hành quân.

Mặc dù sáng nay khi anh tỉnh dậy, hồ ly đã biến mất không một dấu vết.

Tiến Dũng bước ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn bao quát quang cảnh của ngôi đền nhỏ anh đang trú chân. Ngôi đền nhỏ cổ kính ba gian hai chái nằm lặng lẽ trong khu rừng thiêng, những cây hoa mộc lan nở hoa trắng xóa ở sân sau đưa hương hoa thoang thoảng lan khắp không gian thanh tịnh không một bóng người.

Không, thực ra là có hai đứa bé tay cầm chổi đang tiến lại phía anh. Anh nheo mắt nhìn, trông thấy đứa lớn hơn hao hao giống đứa trẻ anh gặp ở ngoài sân tối hôm qua.

"Xem ra anh đã tỉnh rồi. Khiếp, ngủ say như chết." Đứa trẻ lớn với mái tóc trái đào lên tiếng trước, nhìn Tiến Dũng một lượt từ đầu đến chân. Anh chưa kịp mở miệng nói gì, đứa trẻ bé hơn mặc bộ quần áo nâu sồng đã chen miệng vào. "Nhưng mà chân anh ấy không chảy máu nữa kìa."

Tiến Dũng nhìn xuống chân mình, kì lạ thay, vết thương còn chảy máu vì bị đá núi cứa vào giờ đã khép miệng, chân cũng không còn quá đau. Hai đứa trẻ trưng khuôn mặt rạng rỡ ra nhìn anh.

"Cảm ơn hai đứa vì đã cho anh tá túc một đêm nhé." Tiến Dũng mỉm cười lại với bọn trẻ, mắt ngó quanh quất. Giờ anh chẳng có lương thực, cũng không có bản đồ, và không có ngựa, việc xuống núi một mình gần như là bất khả thi. Nhưng ở lại đây nữa thì cũng không tiện, bởi không thể ăn không ngồi rồi ở đây như vậy mãi được. Hay là ở lại đây làm việc? Nhưng anh không chắc liệu đồng đội của mình còn sống hay đã chết, cũng không thể bỏ họ lại một mình nơi rừng thiêng nước độc này được. Tiến Dũng suy nghĩ lung lắm. Anh cứ đứng tần ngần mất vài phút trước mặt hai đứa trẻ như người mất hồn, tới nỗi bọn nó phải lay cánh tay anh.

Đành phải ở lại đây một thời gian vậy.

"... Thật ngại quá, bây giờ anh không có ngựa, không có bản đồ, lương thực thì bị h..." Tiến Dũng chợt ngưng bặt, tiết lộ việc hồ ly chín đuôi vào phòng mình hôm qua có phải lộ liễu quá rồi không? Bọn trẻ có biết hồ ly có tồn tại không? Tốt nhất anh vẫn nên giữ kín bí mật.

"Anh muốn ở lại đây hả?" Thằng lớn nghiêng đầu hỏi, Tiến Dũng gật đầu. Nó đưa mắt nhìn thằng em một lúc, sau đó quay sang Tiến Dũng và nói. "Sư phụ em xuống núi mất rồi, vài ngày nữa mới quay về cơ. Hay là anh cứ ở tạm đây vài ngày đi, đợi sư phụ trở về rồi em thưa chuyện với thầy."

Tiến Dũng nở nụ cười nói lời cảm ơn, định xoa đầu hai đứa nhỏ nhưng bị bọn chúng nháo nhác né ra. "Nhưng mà muốn ở lại đây là anh phải đi bái thần đó."

"Bái thần? Ở đâu?"

Hai đứa trẻ dẫn anh vào ngôi đền nhỏ nằm sâu trong vách núi. Một bức tượng phật bằng gỗ mun được đặt trang nghiêm trên nền đá, bên cạnh ngài là một bức tượng hồ ly chín đuôi. "Đây là nơi thờ thần bảo hộ của ngọn núi này," đám trẻ ríu rít nói. "Thực ra bọn em thờ ngài ở ngôi đền mà anh đang ở dưới chân núi kia kìa, nhưng dù gì ngài ấy vẫn thích ở đây hơn, nên là..."

Tiến Dũng kính cẩn nghiêng mình vái phật, còn tốt bụng xin người phù hộ độ trì cho đồng đội của anh được bằng an. Khi ra khỏi đền, anh chợt thấy hai đứa trẻ đã nhìn anh chòng chọc với ánh mắt cực kì nghiêm túc.

"Khoan, trước khi được chính thức đồng ý cho ở lại, anh còn phải làm một chuyện nữa."

"..." Tiến Dũng vô thức gật đầu.

"Đó là anh phải hứa sẽ làm việc thật chăm chỉ!!!" Thằng lớn nói gần như hét. "Quét sân, xách nước, tưới rau, bổ củi, tất cả những việc nhà nữa! Vì đó là điều kiện để được ở lại! Anh hứa đi!!!"

Tiến Dũng phì cười khi nghe đám trẻ láu cá định lấy anh làm cái cớ trốn việc, tóm đầu hai đứa lại mà xoa mặc cho bọn chúng la lên oai oái. "Được rồi, anh hứa. Vậy anh đã được ở lại chưa?"

...

Tiến Dũng vốn xuất thân thuần nông, vì vậy mấy việc vặt vãnh bọn trẻ vừa kể đối với anh cũng chỉ là những công việc anh đã rất quen. Hai đứa trẻ một lớn một bé trố mắt nhìn anh bổ xong đống củi lớn trong nháy mắt mà bọn chúng phải vật vã cả ngày mới xong, thích chí tới nỗi đem thêm cả nùi củi khô trữ cho mùa đông ra cho anh để được ngắm anh bổ củi. Có anh cùng làm, bọn trẻ hào hứng hẳn lên, công việc còn lại trong ngày cũng được hoàn thành nhanh chóng.

Đó mới chỉ là điều tuyệt vờiđầu tiên mà hai đứa trẻ khám phá ra ở chàng lính trẻ đang trú chân nơi đền thờ của chúng. Điều thứ hai mà chúng vô tình khai quật được, đó là anh nấu ăn cực kì ngon.

"Ối hư hư, lần đầu em được ăn cơm nắm mà nó ngonnnn thế này..." Đứa lớn nước mắt lưng tròng nâng niu nắm cơm muối vừng tròn trĩnh mà Tiến Dũng mới làm, trong khi đứa bé đã cắm đầu cắm cổ ăn tự lúc nào, quanh miệng lem nhem hạt cơm. Anh bật cười trước sự ngây ngô của hai đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, tay gắp miếng dưa chua vào bát cho thằng lớn. "Chỉ là nắm cơm bình thường thôi mà, làm gì mà mấy đứa phản ứng dữ dội thế."

"Không phải đâu," đứa bé lúng búng nói, miệng đầy những cơm. "Anh Văn không biết nấu cơm đâu, cơm lúc nhão lúc cứng, còn thức ăn thì nêm nếm dở ẹc. Hũ dưa chua này là sư phụ phải đích thân xuống bếp làm đó. Vì hũ dưa anh làm bị khú không ăn được... Á!!! Sao anh đánh em?"

"Mày chán sống rồi đúng không thằng Việt? Không có tao thì ai nấu cho mày ăn? Hả cái thằng không bắc nổi nồi cơm???"

"Tại vì em còn béeeee mà..."

Tiến Dũng nhìn hai đứa trẻ chí chóe cãi nhau, miệng bất giác nở nụ cười. Trong vùng rừng núi tịch mịch lại có tiếng cười trong vắt của hai đứa trẻ, kể cũng bớt đi phần nào cô đơn.

...

Thằng anh lớn tên Văn, còn đứa nhỏ tên Việt.

Hai đứa trẻ mồ côi ấy được sư thầy trông coi ngôi đền này nhận nuôi từ thời tấm bé, lớn lên cùng thiên nhiên núi rừng nơi đây.

Đã lâu không gặp người, hai đứa trẻ có vẻ thích Tiến Dũng lắm. Không phải chỉ vì anh làm việc rất giỏi và nấu ăn rất ngon đâu. Bởi vì đã lâu lắm rồi mới có người điềm đạm nhã nhặn như anh đặt chân tới ngôi đền này đó. Bình thường nếu không phải gặp cướp thì cũng là lâm tặc kéo tới tàn phá sự thanh bình của chốn rừng thiêng, cứ khiến cho thần núi phải nổi giận. Mà thần núi nổi giận thì cực kì đáng sợ đó nhé. Mặc dù chưa được tận mắt chứng kiến cơn thịnh nộ của thần núi, nhưng sư phụ bảo nó rất đáng sợ, có nghĩa là nó đáng sợ.

...

Gian nhà nhỏ ở sân sau, bên cạnh gốc cây hoa đại vốn là phòng dành cho khách lữ hành, nhưng giờ đã được sửa sang lại thành phòng ở của anh. Bởi thằng Văn nói rằng hiếm lắm mới có người đến chốn khỉ ho cò gáy này, nên cũng chẳng cần đến phòng khách làm gì.

Cả ngày làm việc với cái chân còn ân ẩn đau khiến Tiến Dũng cũng đã thấm mệt. Anh đặt lưng xuống nệm, mi mắt dần dần nặng trĩu. Cả ngày lu bu với công việc, anh cũng đã quên béng mất chuyện hôm qua có một con cáo chín đuôi trắng muốt xuất hiện trong phòng anh. Hai đứa trẻ có biết không nhỉ? Bọn chúng sống ở đây đã lâu, hẳn là phải có chút thông tin gì đó rồi chứ. Hay do khi ấy anh không tỉnh táo nên xuất hiện ảo giác?

Nhưng Tiến Dũng không phải tự mình thắc mắc quá lâu.

Trên bậc cửa sổ trông ra ngoài trời trăng, bóng đen mờ mờ của loài cáo chín đuôi đã lại xuất hiện, đưa đôi mắt vàng sáng quắc nhìn thẳng vào mắt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com