3
Con cáo trắng lại đến. Mặc dù vẫn cảm thấy kì lạ, nhưng chàng lính đã quen hơn với sự xuất hiện của con cáo này rồi.
Nó không còn sợ sệt như ngày đầu tiên đến đây nữa, mà tự tin nhảy thẳng xuống chỗ anh nằm, hếch mũi lên ngửi ngửi bộ quần áo mới mà thằng Việt đưa anh hồi chiều, sau đó lon ton chạy sang bên tay nải để ở góc phòng.
Nhưng không còn nắm cơm nào nữa.
Trông vẻ ỉu xìu của chú cáo con, Tiến Dũng nín cười, rụt rè đưa tay ra định xoa đầu nó. Con cáo đưa đôi mắt mở to nhìn anh hồi lâu, sau đó chủ động tiến lại dụi vào lòng bàn tay anh.
"Hôm qua mày đã ăn hết cơm nắm của tao rồi còn gì..." Giọng Tiến Dũng thoạt nghe có phần trách móc nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng trong đó. Con cáo vẫn vẫy đuôi nhìn anh với ánh mắt mong chờ, trông có vẻ nó đang đói lắm. Tiến Dũng mủi lòng trước bộ dạng tội nghiệp của con cáo, hình như dưới bếp vẫn còn một ít cơm nắm để dành cho bữa sáng ngày mai.
Thôi thì mai dậy sớm một chút nấu cơm mới cũng được.
Mắt cáo con sáng bừng lên khi ngửi thấy hương thơm cơm nắm thoang thoảng, nhanh chóng quẫy đuôi chạy tới bên anh. Sau khi ăn uống no say, hồ ly quẫy đuôi nằm ễnh cái bụng căng tròn của nó bên cạnh anh, dụi đầu vào vai ý bảo hãy ngủ đi. Tiến Dũng lại nằm ôm con cáo như ngày đầu tiên, cơn buồn ngủ từ đâu đã kéo đến, mí mắt rất nhanh khép lại.
Thằng Văn và thằng Việt cười như địa chủ được mùa khi thấy Tiến Dũng dậy sớm làm cơm, chúng cảm ơn anh ríu rít vì tưởng anh lo lắng bọn nó phải ăn cơm nguội buổi sáng. Tiến Dũng chỉ cười trừ, làm sao anh nói ra sự thật rằng toàn bộ số cơm nắm dành cho buổi sáng nay đã bị một con hồ ly khoắng sạch cơ chứ.
...
Con cáo vẫn đến với anh hằng đêm.
Kể từ khi biết mỗi đêm anh sẽ có một vị khách vãng lai, Tiến Dũng đã luôn chuẩn bị sẵn một phần đồ ăn cho con cáo. Tuy chỉ là những món ăn chay tịnh, con cáo vẫn không hề phàn nàn, nó luôn ăn sạch sẽ những gì anh chuẩn bị.
Nhưng hôm nay có thịt gà.
Cáo trắng có vẻ đánh hơi được mùi thức ăn từ xa, nó đến sớm hơn hẳn mọi ngày, đôi mắt hau háu nhìn bọc thức ăn thơm phức trong tay anh.
Tiến Dũng chăm con cáo còn hơn chăm con, anh còn tận tụy xé nhỏ từng miếng thịt gà ra cho hồ ly chín đuôi dù anh biết con cáo chẳng cần anh làm thế. Tuy vậy, con cáo lại cực kì đón nhận sự chăm sóc của anh, nó ăn sạch sẽ không chừa miếng nào, sau đó còn ngoan ngoãn ngồi trong một góc phòng liếm mép chờ anh dọn dẹp.
Tiến Dũng cũng chợt nhận ra, kể từ ngày ngủ cùng với hồ ly, cái chân của anh đã lành lại với tốc độ không tưởng. Càng ngày những bằng chứng về truyền thuyết hồ ly càng nhiều, giờ nếu gặp lại đồng đội và báo về triều đình thì anh thực sự sẽ lập công lớn.
Nhưng nếu báo triều đình thì ngôi đền này sẽ ra sao?
Tiến Dũng vẫn ngày ngày chăm lo cho ngôi đền nhỏ, đến tối còn chăm thêm một con hồ ly luôn ở trong tình trạng đói mèm. Hành tung của con hồ ly nọ vẫn cực kì bí ẩn, nó chỉ xuất hiện vào ban đêm, khi trăng đã treo trên đỉnh đầu, và mặc dù nó vẫn nằm cạnh anh hằng đêm, con cáo sẽ biến mất khi Tiến Dũng thức giấc. Anh do dự không biết có nên nói chuyện này cho hai đứa Văn Việt hay không, nhưng anh nghĩ, chừng nào mọi thứ chưa bị phát hiện, hãy cứ để nó âm thầm diễn ra.
Một đêm nọ, khi cáo con đã lại ăn uống no nê và lại dùng thân thể mềm mại để sưởi ấm cho anh, Tiến Dũng bèn thì thầm với nó. "Cáo à, tao nghĩ mày nên trở về với nơi mày đang sống đi. Đừng đi lại lung tung trong rừng để tới đây như vậy nữa. Nguy hiểm lắm. Quân triều đình đang tăng cường lùng sục tung tích của hồ ly chín đuôi đấy." Thở dài một hơi, anh vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. "Chừng nào bọn họ chưa tìm ra thì chừng đó mày còn bị vây bắt đấy. Nếu hiểu lời tao nói thì về nơi ở an toàn của mày đi, hoặc trốn ở nơi nào khó tìm một chút nhé."
Con cáo vẫn nằm yên lặng trong vòng tay anh. Tiến Dũng thầm cười khổ, dĩ nhiên là con cáo sẽ không hiểu anh nói gì rồi, nhưng dù sao anh vẫn lo cho an nguy của nó. Anh hoàn toàn không có một chút thông tin gì về cáo chín đuôi hay giống loài của nó, liệu nó chỉ có một hay có cả một gia đình còn đang lẩn khuất đâu đó trong ngọn núi thiêng này. Chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ, Tiến Dũng thiếp đi lúc nào không biết.
Đêm đã trôi qua, trời đã tang tảng sáng.
Trong gian nhà tranh cạnh gốc hoa đại trắng, có một chàng lính trẻ đang say ngủ, nằm trong vòng tay anh là một chú cáo chín đuôi trắng muốt. Chú cáo nhỏ đã tỉnh giấc từ lâu, khe khẽ lách mình ra khỏi cái ôm của anh. Nó vươn người giũ bộ lông mềm mại của mình sau một đêm dài say ngủ, lẹ làng nhảy lên bậc cửa sổ, những hạt bụi lóng lánh rơi từ bộ lông của nó lơ lửng trong không khí rồi tan ra giữa làn hương mộc lan ngan ngát. Nó băng qua khoảng sân rộng trước đền, bốn chân nhỏ nhắn cố gắng né những chiếc lá khô để tránh gây tiếng động. Bóng dáng nhỏ nhắn của loài hồ ly nhanh chóng lẩn sâu vào khu rừng rậm rạp.
...
Trong một hang đá lớn trên lưng chừng ngọn núi, có những bóng trắng lớn nhỏ đang chụm lại với nhau. Một con cáo nhỏ từ đâu chạy vụt vào, sà vào lòng con cáo lớn hơn đang nằm ở trung tâm.
Nó là con cáo bé nhất đàn, và cũng chính là đứa hiếu động nhất. Con đầu đàn đã dặn đi dặn lại nó không được chạy đi chơi quá xa, nhưng chẳng bao giờ nó chịu nghe lời. Giờ thì không chỉ là chạy đi chơi, nó còn bạo gan qua đêm ở dưới chân núi nữa rồi.
Mấy con cáo lớn vẫn hay tự hỏi, dưới chân núi có gì khiến em út của chúng lại hào hứng đến thế.
Cho đến khi chúng nghe được lời đề nghị của cáo con.
"Nói lại ta nghe?" Con cáo đầu đàn cất tiếng hỏi. Cáo con bồn chồn đưa đôi mắt trong veo lên nhìn cáo đầu đàn, rụt rè nhắc lại lời đề nghị ban nãy. "Con muốn xin Người cho con biến thành người ạ."
Cáo đầu đàn yên lặng nhìn đứa con nhỏ nhất của nó, nhìn chín cái đuôi của cáo bé đang run bắn cả lên. Tuy vậy, trong ánh mắt cáo bé lại là sự kiên định không thể không chú ý tới.
"Tại sao?"
"Tại vì... Con muốn tìm hiểu thế giới loài người ạ."
"Ta đã dặn bao nhiêu lần rằng thế giới loài người cực kì đáng sợ đối với chúng ta?"
"Nhưng..." Cáo nhỏ co người lại, cả người bắt đầu run bắn lên, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng quả quyết. "Con chỉ muốn xuống ngôi đền dưới chân núi mà thôi. Con chỉ muốn chơi với hai bạn canh đền dưới hình dạng người thôi mà. Vì con muốn nói chuyện cùng các bạn ấy."
Cáo đầu đàn nheo mắt. "Còn gì nữa không?"
Cái đảo mắt rất nhanh thoáng qua trên khuôn mặt cáo con, nhưng ngay lập tức nó khôi phục lại vẻ nghiêm túc, lòng thấp thỏm lo sợ liệu cáo đầu đàn có nhìn thấy cái liếc mắt vừa rồi của nó hay không. "Không ạ."
Có biết nói dối là hư không?"
Nghe đến đây, nước mắt đã bắt đầu rưng rưng trên khóe mắt cáo con. Nó vẫn không rõ bằng cách nào cáo đầu đàn lại biết bí mật nho nhỏ nó vẫn ém nhẹm suốt mấy ngày qua. Thực ra cáo con không hề đói, nó cũng chẳng có nhu cầu ăn đêm, nó chỉ muốn tới ngôi đền đó để được tận hưởng sự quan tâm chăm sóc vô bờ bến từ anh lính dịu dàng mà thôi.
Quan trọng là, anh lính đâu có nguy hiểm như những gì Người vẫn dạy về loài người.
Có lẽ người cũng đã biết anh lính ấy không phải là một tên loài người nguy hiểm, bởi vậy Người mới không can thiệp vào cuộc dạo chơi của cáo con dù Người đã biết chuyện ngay từ đầu. Nó lấm lét nhìn cáo đầu đàn, khi thấy Người không tỏ ý phản đối quá kịch liệt, nó mới rụt rè nói ra lý do nó cực kì muốn được một lần trở thành người.
"Tại vì con muốn được nói chuyện với anh ấy ạ."
"Không được, việc này rất nguy hiểm. Con là đứa nhỏ nhất đàn, pháp lực chưa ổn định, nếu có học được phép biến hình chăng nữa thì cũng không duy trì ổn định được lâu. Vả lại, cũng không nên quá để mắt đến loài người làm gì. Chúng ta là hồ yêu bảo hộ linh hồn ở ngọn núi này, chúng ta bảo vệ cõi âm, vì vậy hãy chỉ làm phần việc của chúng ta, không nên can dự vào dương gian."
Cáo con xụ mặt sau khi nghe những lời nói cực kì có lý của cáo đầu đàn, không tìm ra lý do gì để có thể xin xỏ cáo lớn biến nó thành người được nữa. Nó lủi thủi đi vào góc hang nằm một mình, lòng vẩn vơ nghĩ về món cơm nắm thịt gà thơm phức mà anh lính đã cho mình ăn tối hôm qua. Nó sợ rằng một ngày nào đó, anh sẽ rời ngôi đền mà đi, và cơ hội để nó gặp lại anh chẳng còn nữa.
Cuộc sống đơn điệu của nó lại cứ vậy mà tiếp diễn...
Cáo đầu đàn đưa mắt nhìn những dòng suy nghĩ đang trào ra từ trí óc ngây thơ của cáo con, bất lực thở dài một cái. Phận làm cha làm mẹ nào lại không muốn con cái mình được vui vẻ, nhưng cũng không muốn con mình dính vào hiểm nguy. Bởi vậy Người đã theo dõi anh lính ngay từ khoảnh khắc anh đặt chân tới địa phận ngọn núi này, cảm nhận được lòng thành của anh kể cả khi anh nhìn thấy hồ ly chín đuôi bằng xương bằng thịt dù nhiệm vụ của anh chính là đi săn lùng loài yêu hồ trong truyền thuyết ấy. Tên con người ấy còn dặn dò chính con hồ ly rằng nên trốn đến nơi nào an toàn, bởi quân triều đình sẽ không ngừng công cuộc tìm kiếm hồ yêu.
Cũng bởi vậy mà cáo con mới được tự do đến thăm anh mỗi đêm như thế.
Cáo đầu đàn cũng biết, Người không thể ngăn cái ham muốn được tìm hiểu về thế giới loài người của bầy cáo con đang tuổi tò mò, vì vậy Người chọn cách đứng đằng sau dõi theo từng bước chân của bầy con thơ.
"Cho con ba ngày. Cho tới khi sư thầy trở về. Bởi lão mà biết ta cho phép con thì phiền phức lắm. Và tuyệt đối không được bước chân ra ngoài ngọn núi."
Cáo con đang ủ rũ chợt bật phóc người dậy, chín cái đuôi phấn khích vẫy loạn xạ, thiếu điều muốn liếm mặt cáo lớn, nhưng nó đã biết điều kìm chế lại cái niềm vui thô lỗ ấy. Cáo lớn thở dài thêm lần nữa, đặt lên người cáo con một bùa chú bảo vệ, sau đó nói.
"Ta tin con tự biết cách hành xử thế nào cho giống loài người, và không tiết lộ điều gì về chúng ta cho bất kì ai. Ta sẽ theo dõi con."
...
Trời giữa trưa nắng chang chang. Tiến Dũng và thằng Văn thằng Việt đang trải chiếu ngoài thềm ăn trưa thì bỗng nghe có tiếng la thảm thiết phía bậc thềm trước cổng. Thằng Việt lon ton chạy ra xem, rồi kéo về được một chàng trai trẻ măng đang nhăn nhó với cái đầu gối chảy máu.
"Ô la la lại có thêm người nữa này. Anh là ai, từ đâu đến? Lại muốn ở nhờ ngôi đền này nữa hả?" Thằng Văn chống đũa xuống mâm, đôi mắt tò mò của nó quét một lượt từ đầu đến chân chàng trai lạ mặt. "Hết chỗ rồi nha, đây là đền thờ chứ có phải nhà trọ đâu mà cứ đến xin ở nhờ mãi."
Tiến Dũng liếc mắt nhìn thằng bé.
Thằng Văn biết mình vừa lỡ mồm, lặng lẽ đặt đũa xuống mâm, cúi đầu lẩm bẩm đồ ăn hôm nay sao mà ngon quá đi.
"Nhưng mà... Chân tôi đau rồi, không đi xa được, có thể cho tôi, ừm, trú nhờ vài hôm được không? Hứa làm việc nhà đầy đủ ạ." Chàng trai nhăn nhó chỉ vào cái đầu gối bị đau, giọng nói đầy vẻ khó xử. Nghe đến ba chữ làm việc nhà, mắt thằng Văn sáng lên, nó nhảy đến bên cạnh chàng trai.
"Cũng không phải là không được, haha, nhưng mà..." Nó dừng lại vài giây rồi săm soi bộ quần áo không có vẻ gì là rẻ tiền trên người, cùng với làn da trắng như trứng gà bóc và khuôn mặt búng ra sữa của chàng trai, nó nhăn mặt hỏi. "Người như anh có biết làm việc nhà không đấy? Anh đi đâu mà lại lạc vào chốn khỉ ho cò gáy này vậy?"
"À thì..." Chàng trai gãi đầu, miệng lúng búng. "Tôi... Tôi là con trai của một quan phủ, trên đường trở về quê ngoại thì bị cướp mai phục. Tôi chạy được tới đây thì bị lạc, chẳng biết phải làm sao, may mà có ngôi đền này nên mới đến hỏi. Nhưng cậu yên tâm, tôi biết làm việc nhà nha."
Thằng Văn chép miệng vẻ không tin, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của chàng trai nọ, nó đành tặc lưỡi. "Thôi thì dù sao cũng thành cái nhà trọ rồi, cho thêm một người nữa ở chắc không bị sư phụ mắng đâu nhỉ."
"Nhưng mà anh Văn ơi, chúng ta hết phòng rồi." Thằng bé Việt kéo tay áo anh trai nó, sau đó chỉ vào Tiến Dũng. "Cái gian khách ở sân sau để cho anh Dũng ngủ mất rồi, nếu nhận thêm th..."
"Không sao không sao, tôi không ngại ngủ chung đâu, tôi ngủ cùng với anh Dũng cũng được." Chàng trai nhanh nhảu nói, sau khi nhận ra mặt Tiến Dũng đang ngơ ngác trước lời nói của mình liền hơi bụm miệng. "Ý tôi là, tôi có thể..."
"Ồiii, thế cũng được. Anh Dũng đồng ý nhé?"
Tiến Dũng gật đầu trong vô thức trước diễn biến quá nhanh của sự việc đang diễn ra. Nhưng anh chợt chột dạ, rằng việc có một con hồ ly vẫn tới phòng anh hàng đêm sẽ bị bại lộ. Nhưng rồi anh lại hi vọng, nếu hồ ly ngửi thấy mùi người lạ, nó sẽ tự biết mà né ra chăng.
Chàng công tử đã lấm lét nhìn Tiến Dũng mấy bận, khi thấy anh gật đầu đồng ý thì vui ra mặt, nhanh chóng tiến lại cúi đầu vái chào anh. Tiến Dũng nhìn vào đôi mắt đen đầy chờ mong của người đối diện, chợt cảm thấy ánh mắt ấy có gì đó rất quen.
"Xin chào ạ, tôi tên là Đình Trọng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com