Chương 2:Khởi đầu mới
Tiếng cười của Ninh Lạc vang vọng, một âm thanh trong trẻo và có chút điên cuồng, vang vọng khắp không gian ảo trước khi tan biến. Cái cảm giác hệ thống bị "câm nín" thực sự sung sướng hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Như thể một gánh nặng ngàn cân đã được trút bỏ. Giờ đây, cô thấy mình đang trôi nhẹ nhàng xuống, không phải trong một màn hình lạnh lẽo hay một không gian hỗn loạn, mà là một khung cảnh thiên nhiên thanh bình đến lạ.
Cô mở mắt.
Một khu rừng xanh mướt, rậm rạp, với những tán cây cao vút chạm tới bầu trời. Ánh nắng ban mai len lỏi qua từng kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên nền đất ẩm. Mùi hương của đất, của lá cây, của hoa dại xộc vào mũi cô, mang theo một cảm giác thư thái, an yên mà cô đã lãng quên từ rất lâu. Đây không phải là sự sắp đặt của hệ thống, không phải là một màn kịch được dàn dựng. Đây là sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Ninh Lạc cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lưu giữ trọn vẹn khoảnh khắc này. Bỗng, dưới chân cô, một thứ lấp lánh thu hút ánh nhìn. Mảnh vụn của kim cương hồng. Không, chính xác hơn, đó là những mảnh vụn của trái tim cô.
Cô nhặt lên, những hạt bụi mịn màng, lấp lánh như những ngôi sao thu nhỏ. Đây là những gì còn sót lại sau hàng trăm triệu năm bị hệ thống Ký Ức Vô Tận giày vò, sau hàng trăm lần trái tim cô bị nghiền nát, đóng băng bởi sự khắc nghiệt và vô nhân đạo của nó. Mỗi mảnh vụn là một ký ức, một nỗi đau, một sự hy sinh đã tôi luyện linh hồn cô thành một viên đá quý. Giờ đây, cô nhặt chúng lên, không phải với sự đau đớn hay tuyệt vọng, mà với một nụ cười nhẹ nhõm. Đây là di vật của quá khứ, là kỷ niệm về một cuộc chiến đã kết thúc.
Hệ thống Ký Ức Vô Tận, dù đã bị hack, vẫn còn một chút "hậu âm". Một giọng nói phàn nàn vang lên từ hư vô: "Do ký chủ tự ý hack giao thức, dòng thời gian của hệ thống đã bị lỗi. Ký chủ đã xuyên không tới thế giới này trước thời điểm cốt truyện bắt đầu khoảng gần 1000 năm."
Ninh Lạc chỉ nhún vai, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ. "Thật tốt quá." Cô thầm nghĩ. 1000 năm? Quá tuyệt vời! Cô vốn là linh hồn bất lão, sống hàng trăm triệu năm đã quen rồi. Việc sống thêm cả ngàn năm nữa để tự do làm những gì mình muốn thì có gì phải bận tâm. Thậm chí nếu chết, cô cũng tin rằng mình sẽ chết một cách thật xinh đẹp.
Cô bước ra khỏi rừng, tiến về phía một thảo nguyên xanh mướt trải dài tít tắp. Bầu trời xanh ngắt, điểm xuyết vài áng mây trắng bồng bềnh. Không khí trong lành, tiếng gió reo vi vu qua những ngọn cỏ cao. Ninh Lạc vui vẻ lăn mình trên thảm cỏ mềm mại, cảm nhận sự tự do lan tỏa khắp cơ thể.
"Chỗ này," cô vừa nghĩ vừa cười, "sau này chắc chắn sẽ là căn cứ của đám quái vật phiền phức." Cô hình dung ra cảnh tượng những sinh vật hung tợn xé nát mảnh đất xinh đẹp này. Nhưng không sao. Lần này, cô sẽ mạnh mẽ hơn. Cô sẽ không còn là con rối của người khác nữa. Nếu có kẻ nào dám đến quấy rầy, cô sẽ cho chúng nếm mùi "bát tai" của riêng mình.
Suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo, Ninh Lạc bắt đầu phác thảo trong tâm trí mình. Một khu vườn rộng lớn, xinh đẹp, nơi cô sẽ trồng tất cả những loài hoa mà cô yêu thích: hoa hồng nhung thắm đỏ, hoa oải hương tím biếc dịu dàng, chuông xanh trong veo, hoa linh lan tinh khiết, và những đóa mẫu đơn rực rỡ. Không quên cả những giàn nho sai trĩu quả, và những luống hoa hướng dương vàng rực rỡ vươn mình đón nắng.
Cô đứng dậy, tung tăng đi dọc theo thảo nguyên, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Một hồ nước trong vắt hiện ra trước mắt, phản chiếu hình ảnh cô với vẻ đẹp nguyên sơ, thuần khiết. Đúng là cô rất xinh đẹp, chỉ là cô chưa từng nhận ra điều đó, hoặc có lẽ là đã bị hệ thống và những vai diễn trước đó che mờ đi.
Ninh Lạc vui vẻ nghĩ về tương lai. Nếu mọi thứ diễn ra thuận lợi, cô có thể sống đến khi cháu chắt của Nữ Chính Nguyên Tác và Nam Chính Nguyên Tác đều đã "hẹo" hết mà vẫn còn khỏe mạnh. Chỉ nghĩ đến đó thôi, nụ cười của cô lại càng thêm rạng rỡ. Lần này, Ninh Lạc sẽ sống vì chính mình, sống thật hạnh phúc, và tự mình chữa lành trái tim đã vỡ vụn kia. Tiếng cười trong trẻo của cô vang vọng khắp thảo nguyên, báo hiệu một khởi đầu mới, rực rỡ và đầy hy vọng
Thế giới mới này, với bầu không khí trong lành và thảo nguyên bao la, đã trở thành nơi Ninh Lạc quyết định viết lại cuộc đời mình. Cô chọn cho mình một cái tên mới, một danh xưng phản chiếu khát vọng sâu thẳm nhất: Lâm An Nhiên. Từ nay, cô sẽ sống một cuộc đời thật an nhiên, bình lặng, không còn bị ràng buộc bởi những định kiến hay âm mưu của kẻ khác.
Mỗi ngày của An Nhiên bắt đầu bằng sự giản dị và ý nghĩa. Cô dành thời gian vun trồng khu vườn hoa mơ ước của mình, nơi những đóa hồng kiêu sa, oải hương tím lãng mạn, chuông xanh trong trẻo, linh lan tinh khiết và mẫu đơn rực rỡ đua nhau khoe sắc. Bên cạnh đó, cô không quên luyện tập võ thuật, rèn luyện sức mạnh thể chất và tinh thần. Nguồn thu nhập từ hệ thống - dù giờ đây đã bị vô hiệu hóa một phần và chỉ còn là một công cụ phụ trợ - vẫn đều đặn mang đến những vật phẩm quý giá, giúp cô duy trì cuộc sống và tiếp tục hành trình tu luyện.
Điều quan trọng nhất, An Nhiên tập trung vào việc khai thác và phát triển hai loại sức mạnh cốt lõi của mình: sức mạnh thanh lọc và khả năng chữa lành. Từng chút một, cô học cách điều khiển dòng năng lượng tinh khiết, mạnh mẽ, có khả năng xua tan mọi ô uế và hàn gắn mọi tổn thương. Thể chất vốn đã là thiên tài bẩm sinh, lại được tôi luyện qua hàng trăm triệu năm, khiến cho việc học tập và luyện tập của cô tiến triển với tốc độ chóng mặt. Chỉ trong vòng ba thế kỷ, An Nhiên đã đạt đến một cảnh giới sức mạnh mà ngay cả hệ thống cũng phải kinh ngạc.
Rồi ngày đó cũng đến. Sau 300 năm sống trong bình yên và tự tại, vùng đất xinh đẹp của An Nhiên bỗng chốc bị xâm chiếm bởi một đoàn quái vật ô nhiễm. Chúng hung hãn, bẩn thỉu, với đôi mắt đỏ rực thèm khát phá hủy mọi thứ trên đường đi, đặc biệt là ngôi nhà và khu vườn hoa mà An Nhiên đã dày công vun trồng.
An Nhiên bước ra đối mặt với chúng, không một chút sợ hãi, chỉ có sự quyết tâm bảo vệ những gì mình yêu quý. Cô nhẹ nhàng đưa sức mạnh thanh lọc tập trung vào lòng bàn tay. Một ngọn lửa màu xanh lục bừng cháy, rực rỡ và thuần khiết, bao trùm lấy cơ thể cô. Với một động tác dứt khoát, An Nhiên tung ra đòn tấn công chí mạng.
Ngọn lửa thanh tẩy lan tỏa, nuốt chửng từng con quái vật ô nhiễm. Chúng kêu la thảm thiết rồi tan biến thành tro bụi dưới sức mạnh vô song của cô. Quan trọng hơn, trong khoảnh khắc tung ra đòn tấn công mạnh mẽ nhất từ trước đến nay, An Nhiên đã vô tình vượt qua giới hạn của bản thân.
Và rồi, điều kỳ diệu đã xảy ra.
Những giọt nước mắt đầu tiên sau hàng trăm triệu năm sống trong đau khổ và vô cảm bỗng tuôn rơi trên má An Nhiên. Nhưng chúng không còn là nước mắt mặn chát của bi thương. Chúng hóa thành những giọt lệ trong veo, lấp lánh, và khi chạm xuống mặt đất, chúng biến thành những viên đá quý màu hồng nhạt tuyệt đẹp. Tiếp nối là những giọt nước mắt khác, lần này chúng kết tinh thành những viên kim cương trắng tinh khiết, lấp lánh với giá trị không thể đong đếm.
Trái tim của An Nhiên, thứ vốn đã vỡ vụn và nguội lạnh, giờ đây bắt đầu lành lại. Nó không chỉ lành mà còn trở nên rực rỡ hơn, sẫm màu hơn, lấp lánh hơn bao giờ hết. Như một phượng hoàng lửa tái sinh từ đống tro tàn, trái tim cô bùng cháy với sức sống mãnh liệt. Đôi mắt xám xịt thường ngày của An Nhiên giờ đây biến đổi, chuyển sang màu hồng tím sẫm tuyệt đẹp, lấp lánh huyền ảo như chính màu sắc của trái tim cô.
An Nhiên không ngừng rơi lệ, nhưng lần này, những giọt nước mắt ấy là biểu hiện của hạnh phúc vỡ òa. Cô mỉm cười, một nụ cười thật lòng, thật sự hạnh phúc. Cô cẩn thận thu gom hết những viên kim cương quý giá mà nước mắt mình đã hóa thành, gói ghém chúng vào chiếc khăn tay, và đặt chúng ở một nơi an toàn.
Trong khoảnh khắc xúc động ấy, An Nhiên chợt nhớ đến một vật phẩm cô nhận được từ hệ thống - một chiếc tẩu thuốc dài, tinh xảo theo phong cách châu Âu quý tộc, được chế tác kỳ công đến nỗi nó còn có thể dùng làm sáo để thổi. Cô mở một cánh cửa bí mật, lấy chiếc tẩu ra. An Nhiên chọn một viên kim cương hồng - viên đá quý đầu tiên hóa từ nước mắt mình - và khảm nó vào vị trí dành cho đá quý trên chiếc tẩu. Ngay lập tức, một ngọn lửa hồng rực bùng lên, hòa quyện hoàn hảo với chiếc tẩu, như thể chúng sinh ra để dành cho nhau. An Nhiên cầm lấy "vũ khí" mới này, cảm thấy một niềm vui sướng dâng trào. Chiếc tẩu thuốc không chỉ là một vật phẩm đẹp đẽ, mà còn là một công cụ mạnh mẽ, sẽ giúp cô rất nhiều trong việc thanh tẩy những kẻ xâm phạm và bảo vệ cuộc sống an nhiên của mình sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com