chương 2.mùi hương thoáng qua
Anh mệt mỏi tháo khăn che mặt, đôi mắt to tròn ngấn lệ vì vừa làm tình với người không quen biết.cảm xúc lúc này hỗn tạp không còn phân biệt được nữa.
Anh cố gắng nhúc nhích tấm thân mềm nhũn của chính mình bước xuống giường . đôi chân nhỏ vừa đặt xuống sàn một trận lạnh lẽo và đau nhức ập đến khiến anh tái xanh mặt mũi.đôi tay run rẩy cố gắng nắm lấy thành bàn bên cạnh . vô tình chạm vào chiếc đồng hồ người kia để quên . thoạt nhìn anh cũng nhận ra đây là chiếc đồng Hồ đắt tiền." Phóng túng đúng là hại thân ."anh hít mạnh thật sâu để giảm bớt sự đau đớn đang chạy khắp nơi trong cơ thể.anh cầm điện thoại mở nguồn vì nãy giờ anh cố tình tắt đi . chiếc điện thoại sáng lên "23h rồi sao . chắc mẹ lo lắm" khó khăn lắm mới lê đươc vào phòng tắm anh ngồi trước gương nhìn thấy khắp người toàn là dấu vết người kia để lại.nhiều nhất là vùng cổ vết đỏ tím hiện lên thấy rõ.anh đưa tay vuốt nhẹ những dấu vết kia một trận kí ức về hai người kịch liệt lăn giường .hai thân thể quấn lấy nhau đòi hỏi chìm đắm trong dục vọng lại hiện về rõ mồn một .anh bất giác cảm thấy hơi xấu hổ khắp người trở nên đỏ rực như tôm luộc .anh xua tan đi suy nghĩ không đáng có . ngồi trong góc phòng tắm anh gọi cho mẹ Trương . "giờ này chắc mẹ ngủ rồi" nhưng anh vẫn lo vì mẹ phải một mình trong bệnh viện sức khỏe vô cùng yếu.sau một hồi Chuông mẹ Trương bắt máy , giọng nói còn gấp gáp anh mới biết mẹ chưa ngủ còn lo lắng đến mức nức nở trong điện thoại anh đau lòng kìm nén nổi xót xa trong tim và nỗi đau cơ thể mà thật bình tĩnh tiếp lời mẹ.
_Mẹ ...con xin lỗi ,anh thật không biết mình xin lỗi chuyện gì nữa.
Bên ngoài Cung Tuấn xuống phòng lễ tân thì phát hiện ra trên tay không thấy chiếc đồng hồ của vợ cũ tặng tuy đã ly hôn nhưng đó là món quà đầu tiên của cô ấy làm kỉ niệm Cung Tuấn không thể bỏ đi.Cung Tuấn biết đã để quên trong phòng Hắn quay lại bước chân vội vã mở cửa chiếc đồng hồ vẫn còn đặt trên bàn . người thì không thấy đâu "có thể về nhanh vậy sao " hắn cũng không suy nghĩ nhiều lấy chiếc đồng hồ xong quay lưng định rời đi thì nghe trong phòng tắm là tiếng nói thút thít phát ra Hắn biết anh vẫn chưa về Hắn không có ý nghe câu chuyện nhưng lại rất tò mò .
_Mẹ đừng lo . Tiểu Triết rất giỏi .Mẹ yên tâm dưỡng bệnh .Trong âm thanh tự nhiên kia không giấu nổi cảm xuc nghẹn ứa trong cổ họng .
_ Mẹ xem , Tiểu Triết đã mượn được tiền để làm phẫu thuật cho mẹ rồi . có phải bạn bè con rất tốt không? Sau này mẹ khỏi bệnh rồi con có thể yên tâm đi làm trả tiền họ rồi . hiện giờ con đang ngồi ăn uống với họ khoảng 40phut nữa con về với mẹ .Mẹ ăn gì chưa Tiểu Triết mua chút đồ cho mẹ nhé . Mẹ Tiểu Triết nhớ mẹ lắm ...thanh âm ngày càng nghẹn lại anh vội vàng tắt máy .anh lo sợ mẹ sẽ phát hiện ra điều bất thường.
" Thật là biết cách nói dối"Cung Tuấn trong phòng nghe rõ từng câu chữ . hắn không khó phát hiện ra giọng nói của anh còn run run . hắn quay bước đi trong lòng ngổn ngang suy nghĩ đến người kia . nghĩ tới lời nói dối ấy . càng nghĩ đến càng thấy trong lòng trỗi dậy lòng thương xót muốn được biết nhiều hơn về người kia.nhưng trước giờ Cung Tuấn không muốn vương vấn tình cảm nữa đặc biệt là với bạn tình một đêm.Cung Tuấn vẫn chưa thể sẵn sàng cho một mối quan hệ nghiêm túc . vì những tổn thương đổ vỡ trước kia vẫn chưa thể xóa nhòa . đôi chân dài cứ thế băng qua hàng lang xuống hầm xe lái xe đến bệnh viện.
Trong bệnh viện đã hoàn toàn vắng bóng người chỉ còn lại vài y tá trực đêm .anh cầm trong tay bịch cháo nóng từng bước nhẹ nhàng bước đến phòng bệnh của mẹ .mẹ vẫn còn chưa ngủ vẫn còn đang chờ anh .tay mẹ siết chặt điện thoại vẻ mặt lo lắng .anh lấy hết sức bình sinh lại treo lên nụ cười vui vẻ đẩy cưa vô .
_ Tiểu Triết ,con về rồi . mẹ Trương mừng rỡ định ngồi dậy khi thấy anh bước vào.
_ Mẹ à nằm xuống đi mà . Tiểu Triết xin lỗi mẹ vì đã về trễ . tại mấy đứa bạn con bắt con phải ăn uống thật nhiều ý.
_ Tiểu Triết . không sao vậy là tốt rồi bữa nào rảnh cho mẹ gặp để cảm ơn mẹ bạn con.vì đã chiếu cố còn để Tiểu Triết mượn tiền nữa . Tiểu Triết vất vả cho con rồi .mẹ xin lỗi . mẹ Trương vừa nói đôi mắt đã tuôn lệ chua xót nhìn đứa con trai vất vả chịu khổ vì mình . mẹ thật không thể cam lòng.
_ mẹ ..sao lại khóc rồi . chẳng phải con rất tốt đó sao . gặp được bạn tốt ở đây .mẹ thấy không quyết định xuống Thượng Hải chữa bệnh cho mẹ là đúng đắn lắm . một Tuần nữa là làm phẫu thuật rồi nên mẹ phải nghĩ ngơi thật tốt biết chưa?
Anh cố gắng an ủi mẹ mình dù biết là đang nói dối nhưng anh không còn cách nào khác.anh không thể để mẹ biết chuyện . mẹ sẽ không chấp nhận mà làm phẫu thuật.hai mẹ con từ dưới quê lên đây chân ướt chân ráo trong người cũng không có gì quý giá cũng một khoản tiền bán mảnh vườn để phòng thân chữa bệnh cho mẹ . cuộc sống ở Thượng Hải quả thật khó khăn đối với hai mẹ con cái gì cũng đắt đỏ .anh lao vào kiếm tiền như một cỗ máy không biết mệt mỏi . nghĩ đến bệnh tình của mẹ anh không giám gục ngã công việc chân tay gì anh cũng làm thời gian được nghỉ lại vô bệnh viện với mẹ .anh choáng váng một tiếng nổ trong đầu khi bác sĩ nói mẹ anh bị bệnh tim cần phải làm phẫu thuật.với số tiền từ dưới quê cộng với tiền anh kiếm được là không đủ .ở đây anh không quen biết ai ngoài những người cùng hoàn cảnh với mình . không có chỗ nương tựa anh dường như muốn sụp đổ . nghĩ đến mẹ là người thân duy nhất anh phải kiên cường dù cách nào anh cũng cứu được me.
_ Mẹ .. không khóc nữa được không .con mua cháo cho mẹ nè .mẹ phải nghe lời bác sĩ yên tâm dưỡng bệnh . còn việc khác mẹ yên tâm Tiểu Triết của mẹ là ai chứ .Con rất giỏi đó .anh cười nói vui vẻ khiến mẹ cũng yên tâm phần nào .
Sau khi mẹ ăn xong cũng nằm xuống ngủ .anh lật đật dọn dẹp . từ chiều anh cũng chưa có ăn gì anh thấy hơi mệt muốn ra ngoài căn tin tìm gì đó để ăn cho lại sức . bước xuống căn tin vắng bóng người .anh gọi cho mình một phần cơm gà siêu cay nhưng nghĩ đến cái thân dưới có lẽ ăn cay không ổn tí nào .anh lại e ngại đổi cho mình một phần ăn thanh đạm ,trong lúc chờ cô nhân viên lấy phần cơm từ đằng sau nge được mùi hương nước hoa quen thuộc cùng giọng nói cũng quen thuộc
_ Cô cho tôi một tách cf như cũ .
_ A.. bác sĩ Cung cô nhân viên rạng rỡ cười . hôm nay bác sĩ có ca trực sao ?
Cung Tuấn cười với cô nhân viên bán hàng . nụ cười khiến ai nhìn vô cũng phải mê mệt muốn nhìn mãi không thôi._ Ở nhà cũng không ngủ sớm được ở bệnh viện xem bệnh án cũng thích hợp hơn .Cung Tuấn thanh âm dịu dàng tiếp lời cô.Trương Triết Hạn quay mặt lại nhìn người đằng sau đập vào mắt anh là vị bác sĩ đẹp trai . khí phách hơn người còn cao hơn anh một cái đầu ,anh phải ngước lên nhìn chạm vào anh là khuôn mặt hoàn hảo của vị bác sĩ đang mặc chiếc áo blu trắng còn đeo kính trắng .Cung Tuấn có hơi bất ngờ khi có người nhìn mình như thế . Hắn nhìn thấy nốt ruồi cái miệng nhưng Hắn cũng không suy nghĩ nhiều trên đời làm gì có chuyện Trùng hợp đến thế ."Chỉ mới vừa nãy ở khách sạn"
Nhận ra mình có hơi vô duyên anh lùi lại mấy bước ._ a tôi xin lỗi bác sĩ . tại anh đứng sau lưng tôi gần quá .anh treo nụ cười gượng gạo trên môi.
_ không sao . cậu cứ tự nhiên . nói rồi Cung Tuấn nhận lấy tách cà phê rồi chọn cho mình một chỗ để thưởng thức.
Anh đứng đó hồi lâu nhìn bóng lưng vị bác kia .cô nhân viên cũng không cảm thấy lạ đối với tất cả mọi người ở đây bác sĩ Cung là cực phẩm trời ban .nam hay nữ đều mê với nhan sắc ấy . có rất nhiều nhiều cô gái xếp hàng theo đuổi . nhưng bác sĩ Cung vẫn một mực từ chối nên có nhiều cô khóc rống lên vì thất tình người đẹp như vậy chỉ được ngắm không được chạm đến.
_Có phải rất đẹp không. .. hình như anh mới ở đây.tô chưa gặp anh bao giờ
_À tôi đến cũng một tháng rồi ít khi xuống đây .
_Hèn gì anh không biết bác sĩ Cung là phải rồi.cô bĩu môi .
_vị bác sĩ kia đã có....anh muốn hỏi cô vị bác sĩ kia đã có gia đình chưa nhưng nhận ra mình không nên hỏi .anh ngập ngừng .
Cô nhân viên hiểu anh muốn hỏi gì vì 10 người hết 9 người tò mò về đời tư của bác sĩ cực phẩm ấy._Bác sĩ Cung kết hôn từ 2 năm trước rồi . nhưng hình lâu rồi không thấy xuất hiện bên cạnh . mọi người đồn thổi là Bác sĩ Cung đã ly hôn . nhưng mà Bác sĩ Cung phủ nhận .hay za cũng đúng thôi người vừa đẹp vừa giỏi như bác sĩ Cung ai lại ngu ngốc muốn ly hôn chứ , tôi nói phải không . này .. này anh có nghe tôi nói gì không ? Cô gái gõ gõ xuống bàn .
Anh giật mình kéo hồn phách lại ._ a tôi xin lỗi . tôi phải dùng bữa đây .
_mời quý khách dùng ngon miệng . cô gái cười cười với anh .
Anh cầm khay câm trong tay .mùi hương nước hoa vẫn còn thoang thoảng xung quanh anh .trong lòng anh nhộn nhạo không thôi .anh vừa ăn vừa lén nhìn sang vị bác sĩ kiêu sa ở đằng kia.càng nhìn anh càng thấy không phải mới gặp đầu tiên thôi mà sao lại thấy vị bác sĩ kia quá là mê người rồi ."từ bao giờ mình lại háo sắc như vậy chứ" anh lại tự giễu bản thân.
Cung Tuấn cũng không khá là bao Hắn bị nốt ruồi đó làm cho tò mò . nhìn anh ăn một lúc rồi quay mặt đi hướng khác suy nghĩ về bạn tình một đêm của mình hiện tại đang ở khách sạn hay là đã về rồi . trên môi hiện lên ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com