chương 4 Quan tâm
4 tiếng Phẫu thuật kết thúc . mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ.Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm bao nhiêu lo lắng cũng tan biến hết .anh như được sống lại thêm lần nữa khi thấy Cung Tuấn bước ra với vẻ mặt rạng rỡ.
_bác sĩ Cung ,mẹ tôi....ổn rồi phải không?
_em có thể yên tâm hoàn toàn rồi chứ . cuộc phẫu thuật vô cùng thuận lợi.
Nhìn anh vui vẻ hạnh phúc như vậy Cũng Tuấn cũng thấy vui lây . trước khi phẫu thuật Cung Tuấn cũng lo lắng không kém . lỡ không may Hắn không thành công thì không biết phải ăn nói làm sao với anh . nghĩ đến anh sẽ tuyệt vọng đau khổ thì trong tim hắn cũng nhói đau một trận .Cung Tuấn dốc hết sức bình tĩnh tận lực làm phẫu thuật . tỉ mỉ không để một sơ xuất nào xảy ra.sau khi làm bước cuối cùng Cung Tuấn mới dám thở phào một hơi lau đi tầng hồ hôi trên trán . việc đầu tiên nghỉ đến sau khi làm phẫu thuật xong là chạy ra cửa báo cho anh biết . muốn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của anh . muốn nói rằng tôi làm được rồi em hãy khen tôi đi.khác với sự mong chờ Cung Tuấn lại thấy người trước mặt rưng rưng nước mắt.
_sao em lại khóc rồi ! Cung Tuấn hoang mang nhìn anh khóc . hắn đau lòng khi thấy anh rơi nước mắt . Người trước mặt trở nên yếu đuối bao nhiêu thì hắn càng muốn bảo vệ che chở bấy nhiêu.
_ tôi.. tôi mừng quá đấy thôi .anh vừa nói vừa lau đi nước mắt lăn dài trên má ._ thật sự không biết phải làm sao để trả ơn cho bác sĩ Cung nữa . tôi.. tôi thật sự rất cảm ơn bác sĩ.anh cúi gầm mặt tay bấu chặt vào nhau nói lời cảm ơn đến vị cứu tinh trước mặt .anh thật sự không biết phải làm sao mới có thể trả hết ân tình này .anh vốn dĩ là người rất sợ phải mắc nợ ai đó nhất là nợ ân tình .tuy rằng anh biết cứu người là trách nhiệm của bác sĩ . nhưng đối với anh thời gian qua bác sĩ Cung đã vượt qua cái quan tâm của bác sĩ với bệnh nhân.anh nghĩ có lẽ là do Cung Tuấn thấy hai mẹ con Có hoàn cảnh éo le như vậy nên đã thiên vị hơn so với những bệnh nhân khác.chính vì vậy anh mới cảm thấy đã mắc nợ vị bác sĩ này.
_em không cần cảm ơn tôi .em nên cảm ơn bác sĩ Lăng thì hơn cậu ấy làm phẫu thuật chính . tôi chỉ đứng bên cạnh phụ thôi .Cung Tuấn cố đùn đẩy công lao về người khác vì không muốn anh mang nặng lòng ơn nghĩa như vậy . không muốn anh phải suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa . dù sao cứu được Mẹ Trương hắn cũng hạnh phúc không kém._em nên biết cứu người là trách nhiệm của bác sĩ . nếu em cứ cảm thấy phải trả ơn tôi thì tôi có lẽ sẽ không giám làm bác sĩ nữa . sẽ không muốn sau mỗi lần cứu người lại phải nhận ân huệ tôi sẽ tổn thọ mất . việc bây giờ em cần là chăm sóc cho bản thân chính mình thật tốt như thế em mới có sức lực để chăm sóc bác gái ,em hiểu tôi nói gì đúng không.? _Tiểu Triết ... tôi có thể gọi em như vậy không?
Anh ngẩn người một lúc vì ngoài mẹ ra không ai gọi bằng cái tên đó giờ lại được vị bác sĩ tài sắc vẹn toàn như vậy gọi anh cảm thấy không quen . có chút thiệt thòi cho người ta.dù sao giữa họ cũng chỉ là quan hệ bác sĩ bệnh nhân hoàn toàn không thân thiết.
_ nếu không được thì thôi vậy .Cung Tuấn có hơi thất vọng . hắn muốn gọi anh là Tiểu Triết cách gọi như thế có thể tạo khoảng cách gần hơn với anh . nhưng xem ra hình như anh không muốn._ tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước sau khi bác gái được đưa vào phòng hồi sức đặc biệt em có thể gặp và chăm sóc bác ấy rồi .Cung Tuấn nhìn anh vẫn cúi mặt xuống không nói gì hắn không muốn làm khó anh nữa , quay lưng đi được vài bước thì anh cất tiếng gọi.hắn quay lại đầu nhìn về phía anh.
_ bác sĩ Cung... có.. có thể gọi tôi là Tiểu Triết nếu anh không ngại.nói xong mặt mũi anh đỏ một mảng nhìn kỹ sẽ phát hiện ra ngay .anh đang xấu hổ ,ngại ngùng.
_ tôi không ngại đâu ... Tiểu Triết ! Cung Tuấn cười rạng rỡ quay mặt đi . Niềm vui và hạnh phúc cứ thế suốt cả dọc hành lang bệnh viện ." Tiểu Triết cái tên thật đẹp " đến mấy cô y tá cũng phải đứng lại nhìn ,họ thật tò mò bác sĩ Cung có chuyện gì vui mà cười đến mặt mũi sáng lạng.
_ này tiểu Lan cô thấy gì không ?. bác sĩ Cung yêu đương kìa _ đâu đâu làm gì có ai đâu tiểu huệ lên tiếng _ FA như cô không nhìn ra là đúng rồi tiểu lan phản bác ._ nhưng mà tôi không thấy ai bên cạnh bác sĩ Cung thật mà ._ đồ ngốc nhà cô nếu không phải yêu đương sao bác sĩ Cung lại cười đến không thấy mặt trời như thế kia._ hay za tiểu lan có phải xem phim ngôn tình nhiều quá rồi không? _ tôi chắc chắn Bác sĩ Cung đang yêu đương nhưng mà người đó là ai nhỉ ._ à mà này cái tin đồn bác sĩ Cung đã ly hôn có lẽ không đúng đâu . có lẽ bác sĩ Cung vui vẻ như vậy là nhận được tin vui từ vợ của anh ấy cũng nên ._ tiểu huệ tin vui gì ._ ừm là vợ bác sĩ Cung mang thai rồi ._ Hay za nói chuyện với FA đúng là tụt mood mà . tôi đi đây tiểu huệ ráng tìm Hoàng tử trong mơ của cậu đi nhé.
_ tình trạng mẹ Trương ổn định rất nhanh qua một ngày mẹ Trương cuối cùng cũng tỉnh lại . thời gian này anh luôn bên cạnh mẹ chăm sóc không rời nửa bước . lăng duệ là bác sĩ phụ trách chính cậu thường xuyên đến thăm khám kỹ càng . Cung Tuấn thỉnh thoảng cũng ghé qua phòng bệnh mẹ Trương hỏi han tình hình sức khỏe mẹ Trương.mối quan hệ giữa họ tiến xa thêm một bậc nhưng anh vẫn giữ khoảng cách nhất định với Cung Tuấn . nhiều lúc trái tim anh lạ lắm thấy được sự quan tâm dịu dàng của Cung Tuấn dành cho anh , anh hồn nhiên trôi theo dòng cảm xúc mà nhận lấy trái táo thơm ngọt từ người kia ban phát , có lúc anh còn tự mơ mộng rằng giá như anh có thể gặp được Cung Tuấn sớm hơn.nhưng rồi sự mơ mộng viễn vông của bản thân nó như bọt nước chạm nhẹ đã vỡ ra . cái dịu dàng của Cung Tuấn cũng chỉ là trách nhiệm của một bác sĩ nên làm . anh tự ti với tất cả mọi thứ của bản thân mình,bần hèn như vậy lại muốn nhận được sự quan tâm đặc biệt từ người hoàn hảo như Cung Tuấn ,anh thật sự là ảo tưởng sức mạnh thật rồi . rõ ràng là bản thân anh không xứng tất cả là do anh tự mình dệt lên mà thôi.
Hôm nay cũng như mọi khi .Cung Tuấn ở lại trực đêm .sau khi xem xong một sắp bệnh án .Cung Tuấn vươn vai ngáp nhẹ một hơi vì thấy buồn ngủ . còn một đống tài liệu nữa cần phải xem xét lại để chống chọi lại cơn buồn ngủ ,Cung Tuấn cần một tách cà phê nóng ,trong đầu được nghỉ một chút thì hình ảnh Trương Triết Hạn dễ thương ngốc nghếch lại xuất hiện trong đầu . "Không biết em ấy ngủ chưa " Cung Tuấn quyết định đứng lên sải bước đến phòng bệnh mẹ Trương .khi bước tới nơi mẹ Trương đã ngủ còn cái người ngốc nghếch đáng yêu lại không thấy đâu ,Cung Tuấn ngó ngang Xung quanh cũng không thấy trong lòng thất vọng bước về phía căn tin mua cho mình một cốc cà phê như mọi khi. Đang định quay về phòng làm việc Cung Tuấn thấy xa xa có bóng lưng đang ngồi một góc hành lang căn tin . trên môi Cung Tuấn nở nụ cười nhẹ bước tới
_Tiểu Triết !
_a.. bac sĩ Cung .anh cũng ở đây sao .
_ em làm gì đứng ngẩn người ra đây vậy . có tâm sự gì sao?
Cung Tuấn vẫn dịu dàng quan tâm như vậy ,anh lại một lần nữa trào dâng cảm xúc ấm áp vô cùng._ tôi mới ăn tối xong có chút khó chịu nên đứng đây hóng gió một tí cho thoải mái.còn bác sĩ Cung lại uống cà phê để kiểm tra tài liệu sao?
_ sao em biết tôi kiểm tra tài liệu . chẳng lẽ em lén vào phòng tôi sao? Cung Tuấn trêu chọc người trước mặt ngốc nghếch này cũng trở thành niềm vui của Hắn.
_Tôi không có , anh như chột dạ , như bị phát hiện mình làm chuyện mờ ám. anh đỏ mặt vội vàng phân minh lại.thật ra có mấy lần anh ngang qua, không kìm chế được mà muốn vô chào hỏi nhưng anh ngại . Sợ rằng sẽ làm phiền người ta . Sợ rằng người ta nghĩ mình lợi dụng lòng tốt mưu cầu riêng .
_ tôi đùa em thôi ,em không cần đỏ mặt như vậy .Cung Tuấn cúi gần sát khuôn mặt của anh . mặt anh càng đỏ lợi hại hơn .hơi thở dồn dập tim như muốn thoát khỏi lồng ngực ,anh luống cuống lùi lại vì cánh mũi hai người chỉ cần nhích một tí la chạm vào nhau. Cung Tuấn thích thú nhìn vẻ ngốc nghếch của người kia trong lòng trỗi lên muốn chọc nhiều hơn .Cung Tuấn cầm tách cà phê trong tay đang uống dở dúi vào bờ môi anh ._ em uống đi cho ấm ,anh ngạc nhiên mắt mở to hết cỡ " đây là có ý gì? " Anh nghĩ . nhìn ánh mắt trông chờ của người kia anh khẽ nhấp môi lên vị cà phê đắng nhẹ tan trong đầu lưỡi nhưng khi nuốt vào lại ngọt ngào thơm dịu tan trong cổ họng.hèn gì lần nào anh cũng chỉ thấy Cung Tuấn uống loại cà phê này ._ đỡ lạnh chưa . Chỗ đó lúc nãy tôi vừa chạm môi xong . anh đỡ không nổi anh không nghờ vị bác sĩ này lại có sở thích đùa giỡn người khác . lại còn giỡn kiểu tế nhị như này .anh mím môi bất lực nhìn người kia đang cười đến tít mắt .
_ em thật là dễ thương đó. Tiểu Triết. hahaha
_ Bác sĩ Cung .anh đừng đùa như vậy .
_ Tôi làm sao .Cung Tuấn vẫn đang cười . Tiểu Triết , không đùa em nữa em đừng làm vẻ mặt đó . tôi chịu không nổi ,
_ bác sĩ Cung . mặt tôi làm sao chứ . thật sự bây giờ trong người anh rất nóng mặc dù ngoài trời đang rất lạnh . chỉ vì bị trêu chọc như vậy thôi mà anh phản ứng đến đỏ mặt tía tai .
_Tiểu Triết muộn rồi chúng ta quay về thôi . hai thân ảnh cao lớn tiêu sái bước đi ung dung . suốt đoạn đường Cung Tuấn không ngừng nhìn anh . thật muốn nắm lấy bàn tay chai sạm nhỏ bé kia mà bao bọc bằng hơi ấm của mình . nhận ra người bên cạnh vẫn giữ khoảng cách nhất định nên Cung Tuấn cũng không giám lộ liễu làm càn . có thể là chưa phải lúc . Cung Tuấn không muốn vội vã khiến người kia sợ hãi . điều đó chỉ tạo khoảng cách xa hơn mà thôi .
_ à Tiểu Triết nãy em nói khó chịu .mai em làm thủ tục để kiểm tra xem sao .
_ không cần đâu bác sĩ Cung . có lẽ do tôi ăn uống không đều . bệnh dạ dày tái phát thôi . nhiều lúc cảm thấy chán ăn vô cùng.
_ em thật là không sao chứ.. Tiểu Triết
.
_ bác sĩ Cung quan tâm đến tôi vậy sao?
_ Em quên tôi là bác sĩ sao.trách nhiệm
thôi .
_ à thì ra là như vậy . vậy mà tôi cứ tưởng.
_ em tưởng sao? Nếu em nghĩ như vậy thì là vậy đi .
_ là sao ? "Anh đừng đùa nữa bác sĩ Cung
_ Tôi không đùa em Tiểu Triết .Cung Tuấn chắc nịch nói ra tâm ý dấu kín bấy lâu nay . vẫn ung dung bước đi thỉnh thoảng quay lại nhìn người đằng sau vẫn còn đang ngẩn ngơ với ngổn ngang suy nghĩ xen lẫn nghi hoặc tâm trạng thật là khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com