Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày bé con chào đời

Sáng sớm, ánh nắng dịu dàng rọi qua cửa sổ, trải lên bàn ăn nơi hai người đang ngồi. Nàng đặt chiếc thìa xuống, mắt nhìn chị cười, lòng tràn đầy bình yên. Chị vừa rót trà, vừa nhìn nàng với ánh mắt trìu mến.

“Em ăn nhiều chút đi… hôm nay sẽ còn bận rộn đấy.” chị khẽ nhắc, nhưng trong mắt vẫn ánh lên niềm vui.
“Vâng, chị lo gì vậy…” nàng đáp, mỉm cười, tay chạm nhẹ vào bụng.

Chỉ vài phút sau, nàng cảm nhận một cơn co thắt bất chợt, mạnh hơn và dồn dập hơn bình thường. Mắt nàng mở to, giọng khẽ thốt:
“Chị… có lẽ… em… sinh rồi.”
Chị lập tức đứng dậy, nắm tay nàng:
“Đừng lo, chị đưa em đi bệnh viện ngay.”

Trên đường đến bệnh viện, trái tim chị đập nhanh, tay vẫn nắm chặt tay nàng, mắt nhìn nàng không rời. Nàng cảm nhận từng nhịp thở vội vã của chị, vừa lo vừa trấn an. Khi vào phòng sinh, mọi thứ trở nên gấp gáp, nhưng vẫn ấm áp vì chị không rời bên nàng nửa bước.

Cơn đau kéo dài hơn sáu tiếng, mỗi nhịp co khiến nàng nhăn mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Chị không rời nửa bước, tay đặt lên tay nàng, mắt rưng rưng:
“Em… cố lên… chị ở đây… luôn bên em.”

Nàng khẽ nắm tay chị, cảm giác vừa đau vừa ấm áp, từng lời thì thầm của chị như tiếp sức để nàng vượt qua. Và cuối cùng, tiếng khóc đầu tiên vang lên — bé con đã chào đời. Nàng nhìn đứa bé, nước mắt lăn dài vì hạnh phúc. Chị cúi xuống, hôn lên tóc nàng, giọng nghẹn ngào:
“Em làm tốt lắm… chị tự hào về em.”

Sau khi được đưa về phòng hậu sản, ba mẹ nàng bất ngờ đến thăm. Lúc đầu, họ còn dè dặt, ánh mắt nhìn cô dò xét. Nhưng khi nhìn thấy cô nhẹ nhàng bế đứa bé, nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, họ dần mềm lòng.
“Tô Diệp… con bé đó… thật sự tốt với con à?” mẹ nàng hỏi.
“Vâng… mẹ ạ. Chị ấy luôn bên em và bé, chăm sóc cả hai hết lòng.” nàng đáp, ánh mắt tràn đầy tự hào.

Ba mẹ nàng nhìn nhau, rồi nhìn hai người họ nắm tay nhau, dần gật đầu, như chấp nhận rằng hạnh phúc này là thật và xứng đáng. Mọi lo lắng, nghi ngại dần tan biến, nhường chỗ cho tình yêu và niềm vui.

Nàng nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương, nắm tay cô thật chặt:
“Chị… cảm ơn chị đã luôn bên em và bé.”
“Chị sẽ luôn vậy… em và con là cả thế giới của chị.”
Chị đáp, giọng tràn đầy chắc chắn.Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều len qua, chiếu lên ba người — nàng, cô, và đứa bé — cùng ba mẹ nàng, tạo nên một bức tranh gia đình ấm áp, ngọt ngào và trọn vẹn.

Ngày bé con chào đời không chỉ là khoảnh khắc hạnh phúc, mà còn là lúc mọi sự nghi ngờ tan biến, nhường chỗ cho yêu thương, bình yên và sự chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bhtt