Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

dã tâm

Hoàng cung Đại An vẫn tĩnh lặng đến đáng sợ. Bên ngoài Kim Loan điện, nắng rọi qua lớp rèm lụa vàng mỏng, chiếu lên nền gạch như dòng nước ngưng đọng. Vài thị vệ đứng nghiêm trang như tượng, không hề biết rằng chỉ trong chốc lát nữa, một sự thật âm ỉ suốt bao tháng qua sẽ được đưa đến trước mặt bệ hạ.

Cánh cửa cung mở ra, chậm rãi nhưng không chần chừ. Ba người Khánh Nguyên, Ngọc Huỳnh và Như An theo sau nội quan, bước qua dãy hành lang lát đá. Cả ba đều trong y phục gọn gàng, che kín vết thương và dấu tích hành trình vừa qua. Bao vũ khí được giấu kỹ trong túi vải thô buộc kín sau lưng.

Chỉ khi bước chân vào chính điện, cả ba mới đồng loạt dừng lại. Triệu Tư Nguyên đã ngồi sẵn trên long ỷ, tay đặt lên thành ghế, dáng người ngay ngắn và đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống. Không một lời thừa, không một động tác lễ nghi rườm rà.

Ngọc Huỳnh tiến lên một bước, mở bao vải, đặt trước mặt hoàng đế một chiếc hộp gỗ.
"Thần đã lấy được chứng cứ." - Giọng nàng bình tĩnh, nhưng vang vọng khắp điện.

Hoàng đế phất tay. Một nội quan lặng lẽ bước tới, mở hộp. Bên trong là bản sao lệnh vận chuyển quân nhu có chữ ký và dấu ấn mờ mờ bị chỉnh sửa, kèm theo đó là bản ghi chép về cuộc đối thoại giữa người trong phủ Thẩm Quân Dật và tên quản kho Lý Quản

Triệu Tư Nguyên lặng im. Ngón tay chạm nhẹ lên mép hộp, miết qua vết trầy nhỏ.
"Chuyện này..." - Hoàng đế ngẩng đầu, giọng trầm - "...các khanh chắc chắn?"

"Chúng thần tận mắt xác nhận nơi hàng quân bị tráo, tận tai nghe lời khai của người canh kho bị lật lọng." - Khánh Nguyên đáp.

"Không có lời khai nào để lại. Chúng thần không muốn ông ấy chết." - Như An nhún vai.

"Vì vậy, bệ hạ cần cân nhắc kỹ càng trước khi hành động. Nếu chưa đủ lực để diệt tận gốc, chỉ nên khiến kẻ đó sợ hãi trước đã." - Huỳnh nói tiếp, giọng lạnh và sắc như lưỡi kiếm nàng giấu sau lưng.

Triệu Tư Nguyên im lặng thật lâu. Gió nhẹ ngoài hiên thổi qua, lùa tấm rèm hoàng bào lay động.

Cuối cùng, Triệu Tư Nguyên chỉ nói vỏn vẹn một câu:
"Trẫm hiểu. Lui xuống nghỉ đi."

Khi ba người quay lưng bước ra khỏi Kim Loan điện, tiếng chân họ dội lên nền đá như hồi trống báo hiệu cánh cờ đầu tiên đã được cắm xuống lòng cung điện. Họ không biết hoàng đế có hành động gì ngay sau đó, cũng chẳng cần biết.

Vì với họ - nhiệm vụ đã hoàn tất.
Mặt trời đã lên cao. Và một trận gió mới... đang chờ họ ở cánh cung phía tây.

...

Buổi thiết triều sáng hôm ấy trời không gió. Nhưng trong lòng điện, không khí lại âm ỉ như cơn giông đang nén chặt trước khi nổ ra. Quần thần đứng xếp hàng hai bên, y phục ngay ngắn, ánh mắt hướng về long ỷ giữa Điện Thái Hòa - nơi hoàng đế Triệu Tư Nguyên đã ngồi sẵn, vẻ mặt uy nghi, tĩnh lặng đến mức không ai dám chắc Ngài đang nghĩ gì. Tể tướng Tạ Vân Đình như mọi khi, đứng gần bậc thềm đá, vẻ ngoài vẫn là gương mặt điềm đạm và nụ cười nhàn nhạt như chưa từng có một cơn gió nào thổi qua lòng lão. Cho đến khi...

"Khâm thử. Truy xét kho quân nhu số 4 tại Phù Dương. Sai phạm trong sổ sách đã rõ. Người chịu trách nhiệm... Thẩm Quân Dật, đình chức điều tra."

Mọi ánh mắt đồng loạt quay sang. Câu lệnh vừa dứt, một nội quan bước lên, hai tay dâng bản chiếu thư được đóng dấu ngự, niêm phong bằng triện vàng. Bên dưới đã ghi rõ

"Lệnh đình chức trong vòng ba mươi ngày. Nếu chứng minh được vô can, sẽ phục chức. Nếu có gian trá, xử theo quân luật."

Không một ai dám lên tiếng. Tạ Vân Đình đứng yên. Mắt không chớp, nhưng môi đã mím lại. Tay áo rộng khẽ siết. Thẩm Quân Dật, cánh tay thân tín, tay cầm không ít bí mật trong tay bị gạt khỏi bàn cờ chỉ bằng một câu lệnh. Mà kẻ ra lệnh... chính là vị vua bù nhìn mà lão vẫn nghĩ sẽ mãi chỉ biết nghe theo.

Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn về phía dưới điện, giọng nói rõ ràng nhưng vẫn bình thản:
"Người làm sai, dù lớn hay nhỏ, đều phải chịu trách nhiệm trước quốc pháp. Mong chư vị không vì tư tình mà lơ là pháp luật Đại An."

Không ai đáp lời. Chỉ có vài ánh mắt lén nhìn nhau trong lo lắng. Những kẻ đứng sau Tạ Vân Đình đều nhận ra - đây không phải một hành động tùy tiện. Đây là lời cảnh cáo.

Cảnh cáo rằng... Triệu Tư Nguyên đã biết. Và khi một vị vua im lặng lâu năm bỗng mở lời thì lời đó không còn là gió thoảng. Mà là lưỡi dao lướt qua cổ. Sau buổi thiết triều, triều thần tản ra. Có kẻ toát mồ hôi, có người thì lặng lẽ nín thở. Riêng Tạ Vân Đình, bước chân chậm hơn thường ngày, dáng lưng vẫn thẳng, nhưng bóng đổ dài xuống bậc thềm đá như đang nặng dần theo từng bước.

Chỉ có điều, lão không hề biết rằng... Lưỡi dao lần này không đến từ phía ngai vàng. Mà đến từ ba kẻ từng bị lão truy sát không thương tiếc - những con thú hoang đã âm thầm học cách giấu móng vuốt. Về đến phủ Tể tướng, Tạ Vân Đình ngồi trong phòng, bên ngoài ánh chiều tà chiếu vào ô cửa giấy kéo theo những vệt sáng lốm đốm. Nhưng bên trong, gió không động, mà người lại động. Một chiếc chén trà sứ men xanh vừa bị bóp nát trong tay lão.

"Lệnh đình chức..." - Giọng lão trầm xuống, nhưng không giấu nổi vẻ gằn lại sau từng chữ. "Ngự chỉ nói điều tra, không chỉ đích danh ai, vậy mà lại nêu tên Quân Dật ngay trên điện?"

Phía trước lão, ba vị quan thân tín quỳ phục, sắc mặt kém hẳn. Trong đó có Bạch Thư, áo giáp trắng bạc không tì vết, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như thường.
"Có thể là do bệ hạ phát hiện điều gì đó... hoặc có người đã đưa chứng cứ tận tay." - Một người khác lên tiếng, run run.

Tạ Vân Đình im lặng. Ngón tay lão miết qua vết cắt rớm máu nơi tay, mảnh sứ găm vào da từ lúc nào không hay, nhưng lão không nhíu mày, chỉ cười lạnh.
"Bệ hạ không đủ gan. Có kẻ đứng sau hắn." - Lão nói, dứt khoát.

"Là ai?"

"Không biết." - Mắt lão ánh lên tia sắc lạnh. "Nhưng nếu không phải Lâm Triệt, thì là một thế lực khác."

Lão quay đầu sang phía Bạch Thư:
"Ngươi nói... Quân Dật từng sai ai quản lý trực tiếp kho số 4?"

Bạch Thư đáp không chần chừ:
"Lý Quản, đã biến mất. Có lời đồn hắn từng lui tới vùng ven Vân Hòa. Tuy nhiên... tin đồn đó được tung ra từ một nguồn không rõ gốc."

"Làm nhiễu thông tin..." - Lão chậm rãi gật đầu. "Có người đã can thiệp. Rất có thể, ba kẻ từng phản ta... vẫn còn sống."

Bạch Thư vẫn giữ thái độ bất biến.
Tạ Vân Đình nhắm mắt, rồi mở ra, giọng trầm đục như gió thổi qua đống tro tàn:
"Nếu là chúng... thì đây không còn là trò đùa. Phải ra tay trước khi quá muộn."

Đêm đó, một bức mật lệnh được gửi đi từ phủ tể tướng. Không qua quan lộ, không dùng chim đưa thư, mà là một nữ sát thủ áo đỏ cưỡi ngựa rời kinh thành, vượt qua rừng phía tây, theo đường núi mà đi. Nơi tiếp theo nàng đến... là trạm gác bí mật tại Nam Châu, nơi lưu trữ tài liệu nhân sự cấp mật của các đơn vị kho vận Đại An. Bởi nếu muốn bịt miệng - thì phải bịt từ gốc.

Tạ Vân Đình chưa từng thua vì thiếu dã tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #khùng