Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⁵ ♥︎

Văn án : 6150 chữ . Dài điên
♥︎>♡ Má tui bot

Chiếc xe này không đủ chứa cho tình yêu của hai người họ . Căn phòng cuối hành lang mở ra, ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt nhẹ lên không gian, tạo nên bầu không khí vừa ấm áp, vừa bí ẩn. Phương khẽ lảo đảo khi Hương kéo nàng vào, nhưng ả vẫn luôn giữ tay nàng, như một người dẫn lối đầy quyền uy.

Cánh cửa đóng lại, tiếng khóa cửa vang lên khẽ khàng nhưng lại khiến trái tim Phương đập loạn nhịp. Không gian giữa họ giờ đây chỉ còn lại sự tĩnh lặng và hơi thở dồn dập của cả hai.

Hương quay lại, nhìn thẳng vào mắt nàng. Ả không nói lời nào, ánh mắt như muốn bóc tách từng suy nghĩ sâu kín trong đầu Phương. Rồi bất ngờ, Hương tiến lại gần, một tay giữ nhẹ lấy gáy nàng, tay kia luồn qua eo, kéo Phương sát vào mình.

"Chị đã nói gì nhỉ?" Hương cúi xuống, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da mỏng manh khiến Phương khẽ run rẩy. "Chỉ cần em hài lòng, đúng không?"

Phương cắn nhẹ môi, đôi mắt nàng mơ hồ như chìm vào một cơn mê không lối thoát. "Đúng..." Nàng thì thào, âm thanh ấy nhỏ đến mức Hương gần như phải dựa sát hơn nữa để nghe thấy.

Hương nhếch môi cười, đôi mắt ả lóe lên một tia hiểm hóc xen lẫn thích thú. "Vậy thì đừng hối hận."

Căn phòng ngập tràn hơi thở nóng rực của hai người, sự im lặng bên ngoài chỉ càng làm rõ âm thanh dồn dập từ những cử động của họ. Phương ngả người ra sau, lưng nàng chạm vào mép giường. Hương cúi xuống, một tay đặt nhẹ lên vai nàng, tay kia giữ lấy cằm Phương, nâng gương mặt nàng lên đối diện với mình.

Đôi mắt Hương sáng rực như muốn nuốt trọn Phương vào trong ánh nhìn đó. Không một lời nào thốt ra từ Hương, nhưng Phương hiểu tất cả những gì Hương muốn đều được truyền tải qua cái nhìn này - một sự chiếm hữu tuyệt đối.

"Chị biết không," Hương khẽ nói, giọng trầm khàn vang lên như một bản nhạc ngọt ngào nhưng đầy nguy hiểm. "Mỗi lần nhìn thấy chị, em đều tự hỏi, làm sao một người như chị lại tồn tại? Quá đẹp, quá mỏng manh... nhưng cũng quá dễ để phá vỡ."

Nụ hôn lần này không còn chút dịu dàng nào, như một cuộc tấn công mãnh liệt - cách duy nhất để Hương xua tan mọi hỗn loạn trong lòng mình. Lưỡi cô lướt qua môi nàng, không cần chờ sự cho phép mà xâm nhập sâu hơn, quấn lấy Phương trong một vũ điệu cuồng loạn. Phương run rẩy, đôi tay vô thức nắm lấy áo Hương, bám vào như bám vào chiếc phao duy nhất giữa cơn bão đang nhấn chìm mình.

Hương không dừng lại ở đó, cô cúi xuống thấp hơn, để lại những dấu hôn rực lửa dọc theo cổ nàng. Mỗi lần môi Hương chạm vào, Phương lại khẽ rùng mình - không phải vì đau, mà vì cơn khoái cảm không thể chống lại.

Hương dừng lại một chút, ánh mắt cô quét qua làn da trắng mịn của Phương, như một họa sĩ ngắm nhìn bức tranh hoàn hảo mà mình vừa tạo ra.

Hương ngừng lại sau những dấu hôn dọc cổ nàng, hơi thở ả phả ra nóng rực, vang lên đầy nặng nề trong không gian tĩnh lặng của căn phòng. Phương nằm đó, đôi mắt khép hờ, cơ thể nàng run lên bởi những cảm giác vừa lạ lẫm vừa mãnh liệt, như từng thớ thịt đều đang thấm đẫm sự chiếm hữu của Hương.

Ả ngồi dậy, nhìn xuống Phương - một ánh nhìn sâu hun hút mà nàng không thể đọc thấu. Đôi môi đỏ mọng của Hương vẫn còn ươn ướt, một phần từ nụ hôn điên cuồng khi nãy, một phần từ thứ ham muốn đang dâng trào trong lòng ả. Phương nhìn ả, ánh mắt đẫm hơi nước, như một lời thách thức không thành tiếng.

"Đừng nhìn em như thế," Hương thì thầm, giọng nói mang theo sự cảnh báo nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. "Chị sẽ khiến em không kiềm chế được đâu."

Phương cười yếu ớt, ánh mắt nàng long lanh như sương mai, phản chiếu sự khao khát không thể giấu. "Nếu em không kiềm chế, chị cũng không phản đối," nàng nói, giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tâm.

"Chị khiến em không thể dừng lại được," Hương khẽ nói, giọng ả khàn đặc. Đôi bàn tay thon dài chậm rãi lướt trên làn da của Phương, như đang thăm dò từng giới hạn mà nàng có thể chịu đựng. Nhưng không, đây không phải sự tra hỏi, đây là cách ả khẳng định: nàng thuộc về ả.

"Chị..." Phương thốt lên, giọng nàng run rẩy. Nhưng ngay cả khi đôi môi khẽ mấp máy, Hương vẫn không để nàng nói hết. Ả cúi xuống, lần nữa chiếm lấy môi nàng trong một nụ hôn sâu, lưỡi ả quấn lấy lưỡi nàng, như muốn nuốt trọn từng lời nói, từng suy nghĩ của nàng.

Cảm giác môi lưỡi chạm nhau khiến Phương mê muội, cơ thể nàng cong lên, vô thức đáp lại Hương dù biết rằng bản thân mình đang mất dần kiểm soát. Nàng cảm nhận được sự điên cuồng trong từng cử chỉ của Hương, từ cách ả kéo nàng sát lại, đến cách bàn tay ả lướt qua khắp cơ thể nàng, dừng lại nơi vòng eo nhỏ nhắn, siết nhẹ như một dấu ấn của sự sở hữu.

-----

Rời khỏi môi nàng, Hương nhìn Phương với ánh mắt đê mê nhưng đầy quyết liệt. Ả cúi xuống, đặt một nụ hôn dài lên xương quai xanh của nàng, môi ả mềm mại nhưng không hề dịu dàng. Hương lại cắn, mạnh hơn lần trước, để lại một dấu đỏ hằn sâu, như một cách đánh dấu lãnh thổ không thể chối cãi.

"Chị không cần phải nói gì cả," Hương thì thầm, giọng nói của ả trầm thấp, vang lên như một lời nguyền. "Chỉ cần ở đây, ngay lúc này, là đủ."

Phương nhìn Hương, đôi mắt nàng rưng rưng, như bị nhấn chìm giữa biển cả cảm xúc. Nàng không thể từ chối, cũng không muốn từ chối. Trong giây phút này, Phương biết mình đã hoàn toàn thuộc về Hương - không chỉ về thể xác, mà còn cả tâm hồn.

Lời nói đó như một mồi lửa, thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng Hương. Cô kéo Phương nằm xuống giường, cơ thể cô phủ lên nàng, tạo ra một cảm giác vừa an toàn vừa đầy áp đảo. Hương cúi xuống, môi cô lại tìm đến môi nàng, lần này dịu dàng hơn, nhưng không kém phần sâu sắc và chiếm hữu.

Hương dứt ra khỏi nụ hôn ấy , đôi tay ả di chuyển chậm rãi, chạm nhẹ từ xương quai xanh của Phương đến vùng ngực nàng. Những ngón tay dài, lạnh lẽo lướt qua làn da mịn màng, dừng lại trên những vết tàn thuốc mờ nhạt mà chính cô từng để lại.

Đôi mắt Hương tối sầm lại khi nhìn những dấu tích ấy, không phải vì hối hận, mà vì một thứ cảm xúc khó gọi tên, như sự chiếm hữu đan xen với lòng tự mãn đầy độc đoán. Ngón tay ả khẽ vuốt qua từng vết sẹo, đầu ngón tay như nhấn sâu vào nỗi đau cũ, nhưng lại khiến Phương rùng mình trong một cảm giác phức tạp giữa đau đớn và khoái cảm.

"Đẹp thật," Hương thì thầm, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự lạnh lùng đáng sợ. "Những dấu này... đều thuộc về em , phải không, Phương?"

Phương không đáp, ánh mắt nàng dao động, vừa như muốn thoát khỏi ánh nhìn của Hương, vừa như bị giam cầm trong đó. Nàng biết mình không thể phản kháng, không thể phủ nhận, bởi từng dấu vết ấy là bằng chứng rõ ràng nhất cho quyền sở hữu mà Hương đã khắc lên người nàng.

"Em biết không?" Phương khẽ nói, giọng nàng run rẩy nhưng không che giấu được sự nghẹn ngào. "Mỗi lần nhìn vào chúng, chị đều nhớ đến em. Vừa căm ghét... vừa không thể dứt bỏ."

Hương khẽ cười, đôi môi ả nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng đầy sự ngạo nghễ. "Căm ghét ư? Hay là khao khát, Phương?"

Không chờ nàng đáp lại, Hương cúi xuống, đôi môi ả nhẹ nhàng chạm vào một vết sẹo trên ngực Phương, nụ hôn đó đầy sự chiếm hữu, như muốn khắc sâu thêm dấu ấn của mình lên nàng. "Chị không cần phải dối lòng," Hương thì thầm, hơi thở nóng rực phả lên làn da Phương, khiến nàng không kìm được mà khẽ run lên.

"Những dấu này là của em," Hương tiếp tục, đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt Phương, sâu thẳm và đầy áp lực. "Và chị cũng là của em. Không ai có quyền chạm vào chị... ngoại trừ em."

Phương cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, một cảm giác vừa bị áp đảo vừa bị giam cầm, nhưng trong tận sâu thẳm, nàng biết mình không thể chống lại người phụ nữ trước mặt. Mỗi lời nói, mỗi cái chạm của Hương như trói buộc nàng vào một mớ cảm xúc hỗn loạn không lối thoát.

"Em thật ích kỷ," Phương khẽ nói, giọng nàng vỡ vụn trong hơi thở gấp gáp.

"Ích kỷ ư?" Hương khẽ cười, giọng nói đầy mỉa mai. "Đúng thế. Vì em yêu chị , Phương. Và em sẽ không cho phép bất cứ ai... kể cả chị... rời khỏi em."

"Chị thuộc về em, đúng không?" Hương thì thầm, đôi môi vẫn không rời khỏi nàng, giọng nói mang theo sự tự mãn và quyền lực.

Nhưng ngay lúc đó, Phương bất ngờ xoay người, dùng sức lực ít ỏi nhưng đầy quyết đoán để lật ngược tình thế. Trong chớp mắt, Hương bị nàng đẩy ngã xuống giường, còn Phương ngồi lên người cô, ánh mắt nàng ánh lên sự táo bạo và thách thức mà Hương chưa từng thấy.

"Thuộc về em?" Phương nhếch môi cười, giọng nàng dịu dàng nhưng chất chứa sự khiêu khích. "Có lẽ em nên xem lại ai mới là người chiếm thế thượng phong ở đây."

Hương ngước nhìn nàng, thoáng bất ngờ nhưng không hề phản kháng. Đôi mắt cô ánh lên tia thích thú, như một kẻ săn mồi vừa tìm thấy đối thủ xứng tầm. "Chị muốn chơi như vậy à?" Hương hỏi, giọng trầm khàn hơn, nụ cười nơi khóe môi dần nở rộng.

Phương cúi xuống, mái tóc nàng lòa xòa che đi ánh sáng mờ nhạt trong phòng, khiến khuôn mặt nàng như phủ một màn bí ẩn. Nàng áp sát, hơi thở nhẹ phả vào tai Hương khiến cô khẽ rùng mình. "Nếu em thuộc về chị, thì chị cũng phải thuộc về em. Em thấy sao, Hương?"

Không đợi câu trả lời, Phương nhấn môi mình xuống, lần này nàng là người dẫn dắt, mạnh mẽ nhưng không kém phần quyến rũ. Hương chỉ có thể nằm im, để nàng chiếm lĩnh hoàn toàn, cảm nhận ngọn lửa nóng bỏng mà chính mình đã khơi dậy giờ đây đang quay ngược lại thiêu đốt bản thân.

----

Hương khẽ nhắm mắt, để mặc mình bị cuốn theo sự táo bạo của Phương. Lần đầu tiên, cô không phải là người kiểm soát. Ánh mắt Phương sắc bén như muốn khẳng định rằng nàng sẽ không nhường bước lần này.

"Chị đang thách thức em à?" Hương hỏi, giọng cô trầm thấp nhưng pha chút run rẩy. Đôi tay Hương định với lên nắm lấy vai Phương, nhưng nàng nhanh chóng giữ lấy cổ tay cô, ghì chúng xuống giường, tạo nên một thế giam cầm đầy nghịch lý.

"Không, chị chỉ đang chứng minh rằng ai mới thực sự chiếm thế chủ động," Phương trả lời, nụ cười nửa miệng làm Hương không thể rời mắt. Nàng cúi xuống, để lại một dấu hôn nhẹ ngay bên cổ Hương, như đánh dấu lãnh thổ của riêng mình.

Hương không nói gì thêm, nhưng ánh mắt cô bừng cháy như một ngọn lửa được tiếp thêm dầu. Sự phản kháng trong cô dường như tan biến, nhường chỗ cho cơn sóng dữ dội đang trào dâng.

Cả căn phòng ngập trong hơi thở nặng nề và tiếng trái tim đập thình thịch. Mọi thứ giờ đây chỉ còn lại hai con người, đối đầu và hòa quyện trong cùng một cơn khát khao không hồi kết.

Phương cúi xuống, môi nàng lướt dọc qua xương quai xanh của Hương, để lại những dấu hôn nhạt nhòa nhưng rực lửa. Hương khẽ nghiêng đầu, cảm giác làn môi nóng bỏng của Phương khiến cô không thể ngăn mình run lên từng đợt.

Tay Phương di chuyển, khẽ nắm lấy eo Hương, kéo cô sát lại gần hơn. "Từng phần của chị," nàng thì thầm, môi nàng áp lên môi Hương, lần này đầy mãnh liệt, như muốn hòa tan cô vào mình. "Đều thuộc về em, Hương."

Tiếng thở của cả hai trở nên nặng nề hơn, hòa quyện trong bầu không khí tràn đầy hơi nóng. Cả căn phòng chỉ còn lại hai con người, cuốn lấy nhau trong cơn khát khao mãnh liệt, không thể dừng lại, không thể thoát ra.

Đêm nay, giữa sự đảo lộn của cảm xúc và vai trò, cả Phương và Hương đều biết rằng họ đã bước qua ranh giới mà không bao giờ có thể quay lại.

------

Phương khẽ nhấc người, đôi tay nàng run rẩy nhưng đầy quyết tâm. Nàng luồn tay vào dải váy nhung mềm mại đang ôm lấy cơ thể Hương, từ từ kéo từng lớp vải xuống. Chất liệu cao cấp trượt qua làn da trắng ngần của Hương, để lộ từng đường cong khiến người ta không thể rời mắt.

Khi chiếc váy cuối cùng được cởi bỏ hoàn toàn, Phương ngồi lặng một giây, như thể mọi hơi thở trong nàng vừa bị rút cạn. Đôi mắt nàng quét từ bờ vai thon thả, xương quai xanh tinh tế, xuống bầu ngực đầy đặn và làn da mịn màng như gấm lụa.

"Con mẹ nó..." Phương thốt lên, giọng nàng thấp và đầy khàn đặc vì khao khát đang dâng trào. "Em... em là nữ hoàng của chị ... chưa bao giờ, chưa lần nào, em được nhìn em gần đến như vậy."

Nàng run rẩy đưa tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào xương quai xanh của Hương, rồi chậm rãi vuốt xuống bờ vai và tiếp tục lướt qua làn da ấm áp. Sự đụng chạm ấy không mang tính chiếm hữu, mà là một sự tôn thờ đến ám ảnh.

Hương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vừa mang nét kiêu hãnh vừa như bị chinh phục bởi ánh nhìn mê đắm của Phương. Ả mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt nhưng đủ khiến Phương như bị đốt cháy. "Nữ hoàng của chị sao?" Hương khẽ hỏi, giọng nói như khiêu khích.

Phương không đáp, chỉ cúi xuống, để hơi thở nàng phả nhẹ lên làn da mềm mại của Hương. Đôi môi nàng lướt chậm rãi trên cơ thể của ả, từng cái chạm nhẹ như một lời thì thầm đầy mê hoặc, để lại cảm giác rạo rực mà cũng thật dịu dàng. Nụ hôn của nàng như cánh bướm, chạm vào nhưng không chiếm hữu, để lại dư vị ngọt ngào khiến Hương phải rùng mình.

Đôi môi ấy dừng lại ở một nơi, nơi có nụ tầm xuân chưa hé nở, nơi vẻ đẹp của sự e ấp và thanh thuần hòa quyện. Phương ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng chìm trong ngọn lửa của khát khao nhưng vẫn đong đầy sự tôn trọng. "Emđẹp đến mức chị không biết phải làm sao..." nàng thì thầm, giọng nói run rẩy nhưng chân thành.

Hương khẽ cười, đôi mắt cô nửa nhắm nửa mở, ánh nhìn mơ màng pha chút kiêu hãnh. "Thế thì cứ để chị làm điều chị muốn," cô đáp lại, giọng khàn khàn đầy gợi cảm, khiến Phương cảm thấy như mình vừa nhận được sự ban ơn từ một nữ thần.

Nàng cúi xuống một lần nữa, đôi môi lần này chạm nhẹ, lưu lại trên nụ tầm xuân ấy. Một khoảnh khắc ngưng đọng, như thể thế giới bên ngoài đã biến mất, chỉ còn lại hai con người hòa vào nhau trong cơn khát khao không thể cưỡng lại.

----

"Ả trắng quá, ả đẹp quá... như mặt trăng vậy," Phương thì thầm, giọng nàng như lạc đi giữa cơn mê mải. Đôi mắt không thể rời khỏi cơ thể Hương, làn da trắng mịn như ánh trăng, lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt trong phòng. Nàng đưa tay lên, chậm rãi, gần như ngần ngại, để những đầu ngón tay mình chạm vào đôi gò bồng đào căng tràn ấy.

Cảm giác mềm mại lan tỏa khiến Phương khẽ rùng mình. Nàng chạm nhẹ, sợ làm Hương đau, sợ phá hỏng bức tranh hoàn hảo trước mắt mình. Ánh mắt Hương chùng xuống, môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười khó nắm bắt, pha lẫn giữa sự dịu dàng và thích thú.

"Chị sợ em đau sao? Sức chịu đựng của em kém lắm đấy , chị mà không nhanh là em chán đó !" Hương khẽ nói, giọng cô trầm ấm, mang theo một chút trêu chọc.

Phương không trả lời, chỉ cúi xuống, môi nàng đặt lên nơi ngón tay vừa chạm, như một lời xin phép dịu dàng. Làn da Hương như bùng cháy dưới sự âu yếm nhẹ nhàng ấy, từng đụng chạm của nàng khiến cả hai như rơi sâu hơn vào vòng xoáy của những xúc cảm không lời.

Phương cúi xuống, ánh mắt như bị hút vào những đường cong mềm mại trên cơ thể ả. Đôi tay nàng nhẹ nhàng trượt dọc làn da mịn màng, đến khi chạm vào đôi gò căng tròn, nàng dừng lại. Ngón tay khẽ vuốt ve, như thể nâng niu một báu vật quý giá, từng động chạm đều đầy trân trọng nhưng lại mang theo chút chiếm hữu mãnh liệt.

Lan Hương khẽ rùng mình, hơi thở đứt quãng khi cảm nhận sự chăm chút của nàng. Phương không vội vàng, nàng khẽ áp lòng bàn tay lên, cảm nhận sự mềm mại và hơi ấm từ ả truyền đến. Những ngón tay di chuyển chậm rãi, như muốn khắc sâu từng cảm giác, từng rung động của Hương vào tâm trí mình.

Hương bật ra một tiếng rên nhẹ, "Ưm... Phương..." Giọng ả run rẩy, như thể chính bản thân cũng không thể kiểm soát nổi phản ứng của mình. Tiếng rên của Hương vừa ngượng ngùng, vừa khơi gợi, khiến Phương càng thêm say mê.

"Lan Hương, em thật đẹp..." Phương thì thầm, đôi môi nàng cúi xuống, để lại những nụ hôn mơn trớn trên làn da mịn màng. Nàng tiếp tục nâng niu đôi gò mềm mại, dùng cả sự nhẹ nhàng lẫn chút táo bạo, khiến Hương không thể nào kìm nén những tiếng rên ngày càng lớn hơn.

Mỗi cái siết nhẹ của Phương khiến Hương bật ra một tiếng rên sâu hơn, hơi thở của ả trở nên gấp gáp, từng nhịp tim như hòa lẫn với những động tác đầy mê hoặc của nàng. "Phương... đừng..." Hương khẽ nói, nhưng sự phản kháng yếu ớt ấy lại khiến đôi tay Phương càng trở nên tinh nghịch hơn, kéo dài từng cảm giác cho đến khi Hương hoàn toàn đắm chìm trong cơn mê mà nàng tạo ra.

Tay nàng lần theo từng đường nét mềm mại, như một kẻ lữ hành khám phá vùng đất mới. Nơi ấy, nơi dòng suối trào ra từ thượng nguồn, ẩn chứa một sự sống mãnh liệt, vừa dịu dàng vừa cuộn trào không ngừng. Đầu ngón tay lướt nhẹ, để lại những cơn sóng nhỏ, như thể mỗi lần chạm là một hồi đáp từ sâu thẳm bên trong. Bầu không khí giữa hai người lấp đầy bởi tiếng thở dồn dập, mùi hương da thịt pha trộn và cả sự khao khát không lời.

Tay nàng tiếp tục lướt nhẹ, không còn dừng lại nơi bề mặt. Đầu ngón tay khẽ cử động, tìm đến sâu hơn, như thể đang muốn chạm tới nơi tận cùng của cảm xúc. Mỗi lần tiến vào, một làn sóng run rẩy lan tỏa khắp cơ thể, hòa lẫn giữa khoái cảm và sự e dè khó gọi tên. Không gian như dừng lại, chỉ còn nhịp đập trái tim và hơi thở ngày một trở nên dữ dội, như muốn nuốt chửng cả hai vào cơn bão của sự mê đắm.

----

Từng tiếng rên bật ra khỏi môi ả, ngắt quãng, lúc trầm, lúc cao, như một bản hòa âm của khát vọng và đê mê. Ban đầu, âm thanh còn nghẹn lại nơi cổ họng, như một sự kiềm chế yếu ớt, nhưng rồi từng cơn sóng cảm xúc ập đến, phá vỡ mọi sự kìm nén.

"A... ưm..." Tiếng rên khe khẽ kéo dài, hòa vào không khí tĩnh lặng, làm bừng lên sự căng thẳng ngọt ngào giữa hai người. Mỗi lần tay nàng tiến sâu hơn, âm thanh lại thay đổi, trở nên nồng nàn, mãnh liệt, như thể ả chẳng thể trốn thoát khỏi cảm giác đang thiêu đốt cơ thể mình.

Phương nhìn Lan Hương đang rên rỉ dưới thân mình, đôi môi nàng khẽ cong lên như một nụ cười mãn nguyện. Tiếng rên của Hương lúc này càng trở nên gấp gáp, như những cơn sóng dữ dội tràn bờ, khiến Phương không kìm được, cúi xuống áp môi mình lên đôi môi đang run rẩy ấy.

Nụ hôn của nàng như muốn xóa tan đi cảm giác mãnh liệt đang đốt cháy Hương, nhưng lại vô tình làm dâng lên những cơn khoái cảm khác. Đầu lưỡi nàng nhẹ nhàng lướt qua môi ả, chiếm lấy từng hơi thở, từng âm thanh yếu ớt. Lan Hương cố nén lại, nhưng tiếng rên bị khóa lại trong nụ hôn ấy chỉ càng khiến cơ thể ả run rẩy mạnh mẽ hơn.

Phương, như cảm nhận được sự bất lực của ả, đôi tay bắt đầu tăng tốc, những chuyển động dứt khoát và mãnh liệt hơn. Hương không thể nào kiểm soát được nữa, tiếng rên bị kìm nén biến thành một tiếng "ưm!" nghẹn ngào khi ả bất giác cắn mạnh vào môi nàng.

Cơn đau thoáng qua khiến Phương khẽ nhíu mày, nhưng thay vì dừng lại, nàng chỉ mỉm cười. "Hương, em thật hoang dại," nàng thì thầm, giọng nói trầm ấm phả nhẹ bên tai ả, mang theo chút trêu chọc lẫn đắc ý.

Hương mở mắt, ánh nhìn ướt át lẫn tức giận nhưng cũng đầy bối rối. "Phương... dừng lại..." Ả nói nhỏ, giọng đứt quãng, nhưng từng nhịp thở gấp gáp và cách cơ thể ả quấn lấy nàng lại phản bội chính lời nói ấy.

Phương đáp lại bằng cách siết chặt hơn, đẩy Hương vào cơn khoái cảm không hồi kết. Nàng hôn lên dấu răng in trên môi mình, nhẹ nhàng như một lời an ủi, nhưng cũng đủ để nhấn chìm Hương trong sự đầu hàng hoàn toàn.

Khi nàng bất chợt xoáy nhẹ một điểm, tiếng rên của ả bật ra cao hơn, nhanh hơn, "Ư... đừng... a..." như một lời cầu xin không rõ ràng, nhưng ánh mắt ả lại tràn đầy sự quy phục. Tiếng rên cuối cùng trở nên gấp gáp, hòa lẫn với hơi thở nóng hổi, đẩy cả không gian vào trạng thái cuồng nhiệt đến nghẹt thở.

Ái Phương cúi xuống, đôi mắt đen láy ánh lên sự say mê và quyền lực khi nhìn thấy ả-nữ hoàng kiêu ngạo giờ đây nằm rên rỉ dưới thân mình. Thân hình ả khẽ co lại từng chút, mỗi tiếng rên thoát ra tựa như một giai điệu trêu ngươi, vừa yếu đuối vừa đầy khiêu khích.

"Lan Hương, giờ thì em còn cao ngạo được không?" Giọng nói của Phương thấp và đầy mỉa mai, nhưng đôi tay thì không hề ngừng lại. Nàng lướt ngón tay qua làn da nóng bỏng của ả, cảm nhận sự run rẩy từ mỗi cử động nhỏ nhất.

Lan Hương nghiến răng, như muốn kìm lại tiếng rên, nhưng bất lực. "Phương... dừng lại... đừng..." Những lời thốt ra nghe như phản kháng, nhưng đôi mắt khép hờ và gương mặt đỏ bừng lại phản bội ý chí của chính mình.

Phương cúi xuống gần hơn, hơi thở của nàng phả lên đôi môi run rẩy của Hương. "Dừng lại ư? Nhưng em có thực sự muốn chị dừng không?" Nàng cười nhạt, rồi tiếp tục đưa Hương vào cơn mê không lối thoát.

Ả ngã quỵ dưới thân nàng, như một đóa hoa vừa bị giông bão cuốn phăng, rũ rượi và bất lực. Đôi chân run rẩy chẳng còn sức để chống đỡ, toàn bộ cơ thể mềm mại ấy đổ xuống, phơi bày trọn vẹn trước ánh nhìn sắc bén của nàng. Nhưng Ái Phương không dừng lại.

" Con mẹ nó ... em rên cái gì ? Bà đây còn chưa dùng hết lực . Cục cưng chẳng phải em kiêu ngạo lắm sao?"

Nàng cúi thấp hơn, bàn tay mạnh mẽ giữ lấy eo ả, kéo sát lại, để cả hai hòa vào nhau không còn kẽ hở. "Lan Hương, em tưởng có thể trốn thoát khỏi tay chị sao?" Giọng nàng thì thầm, ấm nóng như lửa, nhưng lại đầy vẻ chế ngự khiến Hương càng thêm run rẩy.

Khi cơ thể cả hai chạm nhau, một sự giao thoa bùng nổ, khiến không gian trở nên nghẹt thở. Lan Hương khẽ rên lên một tiếng, đôi mắt mờ đi vì khoái cảm và sự đầu hàng. Nàng không cho phép bất cứ khoảng cách nào tồn tại. Những cử động nhịp nhàng, dứt khoát, hòa quyện cả hai trong một cơn sóng cuộn trào không có điểm dừng.

"Chị sẽ không tha cho em đâu," Phương gằn giọng, ánh mắt lóe lên tia sáng rực cháy, trong khi ả chỉ biết đón nhận từng đợt cảm giác mãnh liệt, không còn chút sức lực để phản kháng.

-----

Lan Hương cảm thấy cơ thể mình như bị thiêu đốt, từng làn sóng cảm xúc cuộn trào không kiểm soát được. Những cử động của Phương khiến từng tế bào trên da thịt ả run rẩy, như thể một dòng điện đang chạy qua, tê dại nhưng cũng đầy đê mê.

Ả, dù đã cố gắng kìm nén, không thể nào kiểm soát được từng tiếng rên bật ra từ đôi môi đỏ mọng của mình. Ban đầu, những âm thanh ấy nhẹ nhàng, mơ hồ, như một sự phản kháng yếu ớt. Nhưng khi Phương lướt tay dọc theo từng thớ cơ, áp lên từng điểm nhạy cảm, tiếng rên bắt đầu thay đổi.

"Ưm... Phương..." Giọng nói của ả nghẹn lại, xen lẫn giữa tiếng thở hổn hển, từng nhịp như bị đứt quãng bởi cơn khoái cảm bất tận. Có lúc, tiếng rên kéo dài, như tiếng ngân vang của một sợi dây đàn bị chạm mạnh, cao vút nhưng đầy run rẩy. "A... đừng mà..." Câu nói yếu ớt chẳng hề có chút sức nặng, chỉ càng làm lộ rõ sự bất lực và buông xuôi của Hương.

Mỗi khi Phương nhấn mạnh hơn, tiếng rên trở nên gấp gáp, như muốn thoát khỏi cổ họng nhưng lại bị kìm lại bởi sự xấu hổ. "Ư... a... Phương!" Hương gọi tên nàng, nhưng trong từng chữ đều chứa đựng sự mời gọi vô thức, như thể chính bản thân ả cũng không thể hiểu nổi mình nữa.

Khi Phương chạm đến những nơi sâu hơn, tiếng rên của Hương biến thành những âm thanh đứt đoạn, từng hơi thở gấp gáp hòa lẫn vào nhau. "Ư... Phương... em không... a..." Những từ ngắt quãng ấy vang lên, đôi khi là một tiếng thở dài nghẹn ngào, đôi khi là một âm thanh bùng nổ không thể kìm giữ.

Tiếng rên ấy, lúc trầm lúc bổng, như một bản nhạc không lời, vang vọng trong không gian tối mờ. Nó không chỉ là sự phản ứng của cơ thể, mà còn là tiếng lòng của ả, một sự giằng xé giữa tự tôn và khao khát, giữa phản kháng và đầu hàng. Trong từng âm điệu, Phương nghe thấy sự yếu đuối và tổn thương mà Hương chưa bao giờ để lộ, và điều đó khiến nàng không thể dừng lại.

Trái tim đập loạn trong lồng ngực, vừa muốn thoát ra khỏi cảm giác mãnh liệt ấy, vừa khao khát nhiều hơn. Mỗi lần Phương siết chặt, cơ thể ả co rút lại, như đang bị điều khiển hoàn toàn bởi nàng. Tiếng rên nghẹn ngào bật ra không ngừng, xen lẫn sự hổ thẹn và khoái cảm không thể chối bỏ.

"Phương..." Hương thốt lên, nhưng giọng nói đứt quãng, yếu ớt như một lời cầu xin. Trong đầu, Hương biết mình không nên để bản thân bị cuốn theo, nhưng mọi ý chí đều bị bóp nghẹt bởi cảm giác tràn ngập và sự chiếm hữu của nàng.

Hương vừa căm ghét sự yếu đuối của mình, vừa không thể cưỡng lại sự xâm chiếm đầy mạnh mẽ ấy. Những lần giao thoa khiến cơ thể ả không còn thuộc về mình nữa, nó trôi dạt trong vòng tay Phương, lạc lối trong một cơn bão cảm xúc dữ dội, vừa đau đớn vừa ngọt ngào.

Lan Hương cảm giác như bản thân đang rơi tự do vào một vực sâu không đáy, nơi mà mọi kiểm soát đều đã bị tước đoạt. Những ngón tay của Phương, từng cái vuốt ve, từng cái siết chặt, khơi gợi những cảm giác ả chưa từng biết đến. Cơ thể ả như bừng lên, mỗi điểm chạm là một ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt cả lý trí lẫn tự tôn.

"Ưm... Phương... đừng..." Hương cố gắng thốt ra những lời từ chối, nhưng tiếng nói ấy chỉ làm tăng thêm vẻ yếu đuối, khiến ả càng bị nhấn chìm trong cơn lốc không thể trốn thoát. Đôi tay ả vô thức siết lấy vai nàng, như bám víu, như muốn níu lại chút tự chủ còn sót lại. Nhưng sự mạnh mẽ của Phương đã hoàn toàn khuất phục ả.

Nhịp thở gấp gáp của Phương áp sát bên tai, làm Hương rùng mình. Tiếng rên rỉ của chính mình vang lên đầy xấu hổ, nhưng cơ thể ả lại không thể ngừng đáp trả. Mỗi lần Phương kéo sát, ả cảm giác như mình bị tan chảy, toàn thân nóng rực, đầu óc quay cuồng.

Sâu trong thâm tâm, Hương không hiểu cảm giác này là gì: vừa khao khát, vừa đau đớn, vừa oán hận, nhưng lại không thể chống cự. Sự chiếm hữu của Phương vừa như một cơn cuồng phong dữ dội, vừa như một cái ôm bao trọn lấy ả, khiến ả thấy mình chẳng còn lối thoát. Ả tự hỏi: đây là đắm say hay là sự trừng phạt dành cho kẻ đã luôn cao ngạo như mình?

------

Cả không gian như ngưng đọng, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và tiếng tim đập rộn ràng hòa quyện. Lan Hương nằm bất động dưới thân nàng, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt đỏ bừng pha trộn giữa kiệt sức và bối rối. Toàn thân ả dường như không còn chút sức lực nào, nhưng mỗi thớ thịt vẫn còn run rẩy, ám ảnh bởi những khoảnh khắc vừa rồi.

Ái Phương từ từ rút tay ra, ánh mắt dịu xuống, nhưng đôi môi vẫn giữ một nụ cười nhạt, vừa mãn nguyện vừa chua xót. Nàng ngồi dậy, bàn tay khẽ vuốt tóc Hương, nhìn người phụ nữ từng kiêu ngạo giờ đây trở nên yếu đuối và dễ tổn thương đến lạ.

"Lan Hương, em đẹp nhất khi em bất lực như thế này," Phương thì thầm, giọng nói pha lẫn sự trêu chọc và chiếm hữu. Nhưng trong đôi mắt ấy, sâu thẳm là một sự day dứt, như thể chính nàng cũng không rõ liệu mình đang chiến thắng hay đang đánh mất điều gì.

Hương khẽ mở mắt, ánh nhìn thoáng hiện sự oán trách xen lẫn bất lực. Ả không nói gì, chỉ quay mặt đi, cố giấu đi những giọt nước mắt mỏng manh sắp trào ra. Phương nhìn thấy điều đó, nhưng chỉ lặng lẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Hương, như một lời xin lỗi không thành lời.

Phương không rời đi, như một thói quen, nàng cúi xuống bên cạnh Hương, đôi bàn tay bắt đầu xoa nhẹ lên cơ thể mềm mại của ả. Những chuyển động chậm rãi, dịu dàng nhưng đầy chủ ý, như đang dỗ dành một đứa trẻ cứng đầu.

Hương khẽ rùng mình, đôi mắt nhắm lại, nhưng không thể ngăn được những hơi thở đứt quãng. Sự chạm vào của Phương không còn cuồng nhiệt như trước mà thay vào đó là sự nhẫn nại, nâng niu, khiến Hương vừa muốn đẩy ra, vừa muốn níu lại.

"Bình tĩnh nào, em," Phương thì thầm, giọng nàng trầm ấm như một bản ru buồn, ngón tay lướt nhẹ trên vai, dọc theo sống lưng, rồi khẽ miết trên từng thớ cơ đang căng cứng. "Chị sẽ giúp em ngủ ngon như mọi ngày, đừng lo."

Hương không đáp, chỉ khẽ hít vào, từng cơn mệt mỏi sau khoảnh khắc dữ dội dần tan biến dưới bàn tay khéo léo của nàng. Những đường nét trên cơ thể ả trở nên mềm mại hơn, không còn căng thẳng. Ả lặng lẽ chìm vào cảm giác được vuốt ve, được an ủi, dù trong lòng vẫn chất chứa sự rối bời không thể gọi tên.

Phương cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc ả, rồi tiếp tục công việc của mình. Đến khi hơi thở của Hương trở nên đều đặn, chìm sâu vào giấc ngủ, nàng mới ngừng lại. Phương nằm bên cạnh Hương, ánh mắt khẽ liếc qua cơ thể mềm mại của ả đang thả lỏng sau cơn thác loạn. Làn da của Hương vẫn còn ánh lên chút mồ hôi, đôi môi sưng đỏ, vương lại dấu vết của những nụ hôn chiếm hữu. Cảnh tượng ấy khiến nàng không khỏi mỉm cười tự mãn.

Nàng giơ tay lên, nhìn vào chính bàn tay vừa chạm đến những nơi sâu kín nhất của Hương, như thể muốn khắc ghi cảm giác ấy mãi mãi. Trong lòng nàng trào dâng một niềm kiêu hãnh không gì sánh được. "Thế này thì thắng đời 1-0 rồi," Phương thầm nghĩ, đôi môi cong lên thành một nụ cười đầy ngạo nghễ.

Nàng quay sang Hương, nhìn ả nằm bất lực, đôi mắt nhắm nghiền như vẫn chưa thoát ra khỏi cơn mê đắm. "Lần đầu tiên của em, Lan Hương, thuộc về chị rồi đấy," nàng thì thầm, giọng pha lẫn tự hào và trêu chọc.

Bàn tay Phương khẽ vuốt qua mái tóc rối của Hương, như một cử chỉ vừa dịu dàng vừa chiếm hữu. Nàng nhắm mắt lại, cảm giác chiến thắng lan tỏa trong từng tế bào, nhưng sâu thẳm, cũng có chút gì đó khó tả. Phương biết, từ giây phút này, nàng không chỉ thắng đời, mà còn trói chặt Hương trong mối quan hệ không thể dứt ra.

Đêm nay, Phương không chỉ chiếm đoạt thân xác, mà còn phá vỡ lớp vỏ cao ngạo của Hương, để lại dấu ấn không bao giờ phai nhòa. Và nàng tự nhủ, đây chỉ mới là khởi đầu.

"Ngủ ngon, Lan Hương," Phương thì thầm lần nữa, tựa cằm lên vai ả, đôi tay vẫn ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn. Đêm nay, như mọi đêm khác, nàng sẽ là người bảo vệ giấc ngủ cho ả, dù biết rằng khi tỉnh dậy, Hương có thể lại cao ngạo và xa cách như thường lệ. Nhưng với Phương, khoảnh khắc này là đủ.

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com