Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 13 - "Không Cần Công Khai, Nhưng Vẫn Muốn Cậu Biết"

Cảnh 1 – HanCheol & món quà đặc biệt

Jeonghan ngồi đọc sách trên sofa.
Seungcheol từ trong phòng đi ra, giấu tay sau lưng.

Jeonghan liếc nhìn, giọng nhàn nhạt:

> “Lại định giở trò gì nữa đó hả?”
“Không có…” Cheol bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Jeonghan.
“Anh nhắm mắt lại đi.”

Jeonghan nhíu mày, nhưng vẫn làm theo.
Sau vài giây, cậu cảm thấy có gì đó được đeo vào cổ tay mình.

> Một chiếc vòng tay thủ công.
Màu đen – trắng, đan bằng chỉ sợi.
Có chữ “YJ ♥ CSC” bằng hạt gỗ.

Jeonghan mở mắt, ngơ ra 3 giây rồi bật cười:

> “Ủa rồi cái này là học sinh lớp 4 làm tặng crush hả?”
“Ờ. Thì... lớp 4 của lòng anh đó.”
“Trời ơi…” Jeonghan ôm mặt. Rồi cầm tay Cheol, đeo lại một cái giống y hệt.
“Anh cũng làm một cái cho em rồi.”


---

Cảnh 2 – VerChan: suýt lộ

Chan đi ngang qua phòng Vernon, thấy cửa mở hé.
Bên trong: Vernon đang chỉnh playlist, mặc áo ba lỗ.
Chan nhìn một lúc. Rồi bước vô.

> “Em mượn tai nghe với… ờ, anh ăn chưa?”
“Chưa. Định rủ em đi ăn nè.”
“Sao rủ em?”
“Tại anh nhớ em.”

Chan đứng hình 2 giây.
Ngay lúc đó – cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

Woozi: “Tui vô lấy sạc nhe…”
(ánh mắt liếc qua thấy Chan với Vernon đứng sát rạt, đỏ mặt cả hai)

Woozi đứng yên 1 giây, rồi gật gù:

> “Ờ. Tui không thấy gì hết. Thiệt luôn á.”
Rút lui nhẹ nhàng, nhưng nụ cười nó gian hết sức.


---

Cảnh 3 – Phòng khách chiều muộn

Mọi người ngồi lười coi TV.
Seungkwan nói to:

> “Ủa bữa nay Chan với Vernon đi đâu mất tiêu?”
DK: “Chắc đi ăn.”
The8: “Đi ăn? Hai người đó đi ăn riêng nhiều ghê ha?”
Joshua nhấp trà, nhìn Jeonghan:
“Anh thấy sao?”
Jeonghan thở ra rất khẽ:
“Cứ để tụi nó tự nhiên. Tụi mình từng vậy mà, đúng không?”

Seungcheol khẽ cười, tựa đầu vào vai Jeonghan.

---

Cảnh 4 – Tối hôm đó, sân thượng

Chan và Vernon ngồi cạnh nhau, ăn kem.

> “Lúc Woozi hyung mở cửa, tim em muốn rớt khỏi ngực.”
“Anh tưởng em sợ bị phát hiện?”
“Không phải… em sợ… bị hiểu lầm.
Rằng em là người đơn phương.”

Vernon quay sang, nhìn thẳng:

> “Không có đơn phương gì hết.
Anh biết. Và… anh thích em từ lúc em chưa biết.”

Chan đỏ mặt, quay đi ngay.

> “Em không quen bị tỏ tình vậy đâu.”
“Vậy để anh tập cho em quen dần.”


---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com