Chương 14
Cây lá xung quanh trường bỗng chốc ngả xanh, thời cấp ba đã qua hai phần ba chặng đường rồi. Sau khai giảng, lớp Hồ Băng Khanh ngoại trừ học mấy môn toán, lý, hóa, văn, ngoại ngữ thì chẳng học thêm môn gì khác, giáo viên nhìn qua nhìn lại cũng mấy khuôn mặt quen thuộc đó, ngoài tiết học của Dương Dương rất thú vị thì cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt cả. Người lớn thì cứ nói kì thi cấp ba rất quan trọng, mà học trò như các cô thì cứ thảnh thơi như không, chẳng biết mình phải khẩn trương vì cái gì, chỉ biết là bị thầy cô trả bài suốt ngày.
Cuộc sống chính là như vậy, người ta không biết họ đang ở đâu, cũng chẳng biết mình đang đối mặt với những gì, nhưng khi họ cất bước vào đời và ngoảnh lại thì mọi thứ đã sang một trang mới.
Tuần này đến phiên Hồ Băng Khanh trực nhật đổ rác, người khác thì cứ đùn đẩy việc cho kẻ khác, còn cô thì lại vui vẻ tiếp nhận. Hồ Băng Khanh chẳng thấy đổ rác có gì không tốt, chẳng cần phải thức sớm đến trường, lại không cần phải quét dọn, nhiều lắm là tan học ở lại muộn một chút, chỉ cần đem túi nhựa đem bỏ thùng rác là xong.
Đợi mọi người trong lớp về hết, Hồ Băng Khanh cất kỹ túi sách, lúc cô kéo túi rác đi trên hành lang thì chợt nghe tiếng huýt sáo du dương vọng lại, lúc trầm lúc bổng, cô đột nhiên nhớ đến bài văn lúc nãy học trên lớp, “Đại châu Tiểu Châu rơi khay ngọc.”
Cầm túi đi xuống vài bước, cô thấy một bóng người mảnh khảnh ngồi trên cầu thang, đầu ngẩng cao, hai tay chống trên bậc thang sau lưng, khủy tay cong thành một vòng cung nhàn nhã. Hành lang vắng lặng, gió thổi tung vạt áo học sinh, tiếng huýt sáo cứ nhè nhẹ cuốn theo cùng gió.
“ Bạch Kính Đình ” Hồ Băng Khanh kêu lên, hai người đều học chung một lớp, vừa mới nhập học thì hai người được xếp vào chung một lớp, xem như cũng là bạn bè rồi, Bạch Kính Đình vốn là người thận trọng vững vàng, mà Hồ Băng Khanh thì lại chẳng có tí gì giống như Bạch Kính Đình, cô toàn thu hút mấy người điên điên khùng khùng như Thanh Nhã, hay là Cao Tầm, và còn cả khối người khác nữa.
Người nọ quay đầu nhìn cô, đúng thật là Hồ Băng Khanh, “ Hồ Băng Khanh, bạn chưa về nhà à ? ”
“ Mình phải đổ rác. ” Hồ Băng Khanh chỉ chỉ các túi màu đen, “ Bạn đang làm gì ở đây vậy ? ” Cô đi xuống ngồi cạnh Bạch Kính Đình.
“ Không có gì, à đúng rồi, bạn ghi nguyện vọng vào trường nào thế ? ” Bạch Kính Đình ngước nhìn hỏi Hồ Băng Khanh.
Bạch Kính Đình cũng là một người đẹp trai, tuy nhiên ở cái tuổi này con trai vẫn chưa trổ mã hết, đương nhiên là không có khí thế của một người đàn ông trưởng thành như Dương Dương.
Hồ Băng Khanh nhìn tờ nguyện vọng trong túi sách của Bạch Kính Đình, nói, “ Mình còn chưa điền, còn bạn thì sao ? ”
Bạch Kính Đình quay mặt đi, nét mặt ẩn hiện trong ánh chiều tà mờ ảo, nói, “ Mình không muốn điền, không muốn học đại học. ”
Hồ Băng Khanh nhất thời sửng sốt, cô nghĩ Bạch Kính Đình chắc bị bệnh rồi, điểm cũng Bạch Kính Đình rất cao, muốn vào trường nào cũng không phải là khó, Hồ Băng Khanh nghe mà đầu óc muốn nổ tung.
Bạch Kính Đình thấy Hồ Băng Khanh im lặng, liền xoay qua nhìn cô thì thấy mặt cô ngơ ngơ ngác ngác, cười nói, “ Mình nói là mình không học đại học, dù sao hai năm nữa mình cũng cùng gia đình di dân sang Úc rồi, đến lúc thì cũng có học được nữa đâu. ”
Hồ Băng Khanh giờ mới hiểu, Bạch Kính Đình nói tiếp, “ Tuy là gia đình nói mình là cứ thi vào trường nào trong nước rồi chuyển tiếp qua đó, nhưng mình tin những lời thầy Dương nói, phải dũng cảm làm những điều mình muốn, còn 2 năm nữa là mình đi rồi, còn rất nhiều nơi trong nước mình vẫn còn chưa đi, mình không muốn lãng phí thời gian như thế. ”
Một thiếu niên 17 tuổi nói đến ước mơ của mình hai mắt liền lóe sáng.
Hồ Băng Khanh nhớ đến hôm Dương Dương diễn thuyết, hèn chi lúc ấy Bạch Kính Đình nghe xong lại kích động vỗ tay rần rần, Dương Dương quả thật là kẻ hủy diệt không chớp mắt mà !
Hồ Băng Khanh vẫn thấy Bạch Kính Đình là một học sinh xuất sắc, năng lực có thừa, không biết vì cái gì mà Bạch Kính Đình lại xúc động như vậy, can đảm theo đuổi lý tưởng của mình, đúng thật là làm người ta khâm phục.
Bạch Kính Đình nhìn ánh mắt sùng bái của Hồ Băng Khanh liền bật cười, đứng dậy nói, “ Đưa đây, mình giúp bạn đổ rác. ”
Một bên Bạch Kính Đình đeo túi sách, một bên kéo túi lớn đi xuống lầu.
Mấy ngày sau đó, Hồ Băng Khanh phát hiện cứ đi ngang hành lang phía tây thì thế nào cũng gặp Bạch Kính Đình ở đó, hai người trò chuyện cùng nhau, Bạch Kính Đình nói đã xin làm tình nguyện viên cho tổ chức quốc tế IVPA (International Volunteer Programs Association – Hiệp hội chương trình tình nguyện viên quốc tế), Bạch Kính Đình bảo nơi đầu tiên muốn đi là Tây Tạng, và từ từ sẽ đi những nơi khác, và rồi bạn ấy sẽ trưởng thành hơn ; rất kì quái, hơn hai năm là bạn học nhưng lại không bằng vài ngày hàn huyên tâm sự.
Kỳ thật còn có một nguyên do, Hồ Băng Khanh mỗi khi nhìn thấy Trần Tư Dương thì lại nhớ đã một người cố hương, người đó cũng đã từng nói không muốn đi, nhưng lại không thể nào cãi lời cha mẹ, nếu như người đó có thể có thời gian như vậy, phải chăng cũng sẽ hồ hởi kể cô nghe về lý tưởng của người đó, nếu quả thật vậy thì tốt biết mấy, Hồ Băng Khanh trong lòng lại nỉ non muốn khóc.
Mấy ngày tiếp theo, có một nam sinh chạy tới hỏi Hồ Băng Khanh, “ Hồ Băng Khanh, bạn thấy Bạch Kính Đình như thế nào ? ” Hồ Băng Khanh đang thu bài tập tiếng Anh, không nghĩ ngợi liền nói, “ Rất tốt. ” Người nọ cười đến quỷ dị, xoay người chạy đi.
Vì vậy, lúc chiều, một tin đồn nóng hổi được truyền miệng, “ Lớp trưởng ban 3 cấp 3 cùng lớp phó học tập đang “ cảm ” nhau”, “ cảm ” là từ thông dụng năm đó, nói dễ nghe là tay trong tay, nói trắng ra là đang thích nhau.
Hồ Băng Khanh quả thật không hiểu, dù rằng chuyện này thật sự chấn động, mà hai người lại vô cùng xứng đôi, lớp phó học tập phối với lớp trưởng, chính cô ngẫm lại cũng cảm thấy đây đúng là mối tình học trò, nhưng mấu chốt là cô Hồ Băng Khanh và Bạch Kính Đình chẳng hề có tí tình cảm gì với nhau, thế thì ở đâu ra vụ thích nhau, ngay cả cô cũng không hề biết.
Bạch Kính Đình và Hồ Băng Khanh đều là người cao ngạo, đương nhiên sẽ không quan tâm mấy lời đồn đại đó, vẫn ngày ngày đến trường, ngày ngày học hành.
Hồ Băng Khanh biết có câu nói “ lời đồn đãi dừng ở trí giả ”, sự thật chứng minh cô và trí giả không hợp, đã qua mấy ngày, lời đồn đãi đã biến thành : Hồ Băng Khanh ban 3 và một anh học lớp lớn “cảm” nhau từ khi học cấp 2. Triệu Thủy Quang cực kỳ bội phục, mấy chuyện xưa này mà cũng bị moi móc ra mà nói.
Ngay cả Cao Tầm cũng chạy tới hỏi cô, “ Tiểu Băng, chuyện tình của bạn so với XXX ban một còn nóng hơn nha. ”
Hồ Băng Khanh lần này quả thực cười không nổi, vì lời đồn đúng là sự thật. Nhớ tới trước kia, mỗi khi đi đến đâu cũng nghe người ta nói, “ Nhìn kìa, Hồ Băng Khanh, Thanh Phong xxx”, mà người đang ở tận Bắc Băng Dương kia, nếu biết tên anh và cô bị người ta gán ghép với nhau thì sẽ có cảm thấy thế nào ?
Người ta thường nói cuộc sống là của mình, ai nói gì mặc kệ họ, Hồ Băng Khanh cũng tin tưởng như vậy, cứ xem như mình bị điếc, giáo viên dạy chính trị đã từng nói, chúng ta là phần tử của xã hội loài người, vì vậy chúng ta không thể không học cách thích ứng với xã hội này.
Rốt cuộc, vào một buổi chiều trời trong xanh nắng ấm, bạn Hồ Băng Khanh và bạn Bạch Kính Đình được mời lên văn phòng giáo viên, hai người ngày thường ra vào với tư cách học sinh xuất sắc, đây là lần đầu tiên vì tin đồn tế nhị trong trường mà bị mời lên.
Vương Lị Lị cũng rất ái ngại, “ Bạch Kính Đình, Hồ Băng Khanh, cô tin tưởng hai em. ”
Hồ Băng Khanh mếu máo cười, nếu như tin tưởng thì kêu cô lên đây làm gì, nhưng vẫn cúi đầu nghe.
Vương Lị Lị nói tiếp, “ Hai em đều là học sinh xuất sắc, luôn tự giác học hành so với những học sinh khác, sao lại… ”
Tiếng đập cửa bỗng vang lên, Dương Dương đi vào, anh mặc chiếc áo màu xanh da trời vải len cashmere, thoáng chốc mang sắc xuân đến cả phòng, Vương Lị Lị liền đứng dậy, Dương Dương mỉm cười nói, “ Xin lỗi, tôi đến tìm bài thi thôi. ” Quét mắt nhìn Hồ Băng Khanh , sau đó đi đến tủ đựng hồ sơ.
Vương Lị Lị phát giác trong phòng còn hai học trò của mình, liền ngồi xuống, cố gắng thu hồi ánh mắt lưu luyến, tận tình khuyên bảo khích lệ, “ Mấy tháng nữa là các em lên đại học rồi, khi đó muốn làm gì cũng được, các em suy nghĩ thật kỹ đi. ”
Hồ Băng Khanh thiếu chút nữa là bật cười ta tiếng, thật sự đến đại học thì muốn làm cái gì cũng được ư, sao ai cũng thích nói như thế nhỉ, chỉ có Thanh Nhã là nhéo lỗ tai cô mà mắng nhiếc, “ Xạo, đừng tưởng lên đại học rồi thì muốn làm gì thì làm, chỉ khác là đổi chỗ tiếp tục lăn lộn mà thôi, toàn bộ gạt người ! ”
Đến cùng là ai mới nói thật đây, tại sao mỗi người đều chen chúc luồn lách muốn lên đại học ?
Lúc này đây, Hồ Băng Khanh đột nhiên rất hâm mộ Bạch Kính Đình đã thực hiện lý tưởng của mình, vững vàng tiến về phía trước, còn cô thì sao ?
Vì sao lúc nãy ở trong phòng giáo viên cô còn cảm thấy bọn họ đang đứng chung một chiến tuyến, hiện tại chỉ chính mình một người không biết tương lai đi về đâu ? Lòng cô hoang mang không xác định rõ phương hướng của mình.
Vương Lị Lị nói, “ Hồ Băng Khanh em về trước đi, cố gắng lên, Bạch Kính Đình em ở lại. ” Hồ Băng Khanh thấy Vương Lị Lị lấy ra tờ nguyện vọng trống không.
Hồ Băng Khanh gật đầu đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại, cô trông thấy thân ảnh Dương Dương đứng ở giá sách cũ kỹ đang lật bài thi.
Hồ Băng Khanh không có rời đi, chỉ đóng cửa phòng đứng đợi ở ngoài, “ két… ”, trong chốc lát tiếng cửa mở vang lên, Dương Dương bước ra ngoài.
Hồ Băng Khanh bỗng thấy như mình làm chuyện gì có lỗi, cúi đầu, vô cùng xấu hổ, Dương Dương đi vài bước, cô liền hô lên, “ Chào thầy Dương. ”
Dương Dương dừng lại, đứng bên cạnh cô.
Hồ Băng Khanh ấp úng nhỏ giọng nói, “ Người đó không phải Bạch Kính Đình . ”
Cô nói lí nhí trong miệng mà anh cũng nghe được, anh nhẹ nhàng nói, “ Tôi biết. ” Vẻ mặt ẩn ẩn vui sướng.
Anh nhớ rõ khi đó cô nói đã từng thích một người, nếu quả thật là nam sinh kia, thì đứa nhỏ này đã không phiền não như vậy, cho nên anh biết là không phải.
Hồ Băng Khanh nhất thời không biết nói gì, cô biết Dương Dương là người trưởng thành, đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, theo như tuổi đời cùng kinh nghiệm của anh hẳn là không quan tâm những chuyện nhảm nhí này, sẽ không giống như cô vì mấy lời đồn đãi lảm nhảm đó mà phiền não ỉ ôi.
Dương Dương nghe được những lời cô nói, nhưng lại không quá ngạc nhiên, anh tin tưởng sự đau khổ hiện giờ của cô chính là tài sản quý giá sau này, tất cả mọi người đều là như thế.
Nhưng Dương Dương biết rõ Hồ Băng Khanh không suy nghĩ sâu xa như vậy, cô luôn hoài niệm về quá khứ, người ta đau một thì cô lại đau gấp bội lần.
Dương Dương quay người đi, nói, “ Tôi không coi khuyết điểm người khác là lợi thế cho mình, và cũng không lấy ưu điểm người khác tổn thương bản thân mình. ”
Anh cũng chỉ có thể nói như vậy với cô, chỉ còn ba tháng nữa thôi, sau này không còn Dương Dương ở bên cạnh cô, tất cả những điều anh có thể làm là cho cô một lời khuyên, mọi chuyện phải dựa vào chính bản thân cô.
Hồ Băng Khanh hiểu ý anh muốn nói gì, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, thì ra lá cây trong sân trường đã ngả xanh hết, thò đầu ra nhìn, ngó nghiêng ngó ngửa trên hành lang, gió thổi hiu hiu, tiếng lá cây đung đưa trong gió vang lên xào xạc, ngày ấy trời đầy nắng, tán cây hắt bóng trên lưng Dương Dương , hào khí bức người, hình ảnh ấy thoáng chốc khắc sâu trong tim cô.
Dương Dương xoay đầu nhìn những tán cây tràn trề sức sống, anh mỉm cười, thân ảnh phút chốc biến mất tại góc hành lang.
Ít phút sau, Bạch Kính Đình đi ra ngoài, tràn ngập áy náy nói với Hồ Băng Khanh, “ Xin lỗi, là mình liên lụy bạn, từ tuần sau mình sẽ không đến trường nữa. ”
Hồ Băng Khanh lắc đầu, “ Không sao đâu. ”
Bạch Kính Đình sóng vai cùng đi với cô, nói, “ Tuần sau mình sẽ không đến trường, gia đình cũng cho phép rồi, ý nguyện đi Nam Phi của mình cũng được chấp nhận luôn rồi. ”
Bạch Kính Đình gãi gãi đầu, ngữ khí kiên quyết, “ Đương nhiên là bị mẹ mình mắng xối xả, nhưng mình vẫn muốn đi, mình điều tra rồi, ở nước ngoài cũng có nhiều người bằng tuổi chúng ta tham gia mấy chiến dịch này, cũng có rất nhiều người Nhật Bản đều đi làm. ”
Hồ Băng Khanh dừng lại, chân thành nói, “ Cố gắng lên. ”
Hồ Băng Khanh cười nói, “ Bạn cũng thế, mình đi trước nha. ”
Hồ Băng Khanh nhìn bóng lưng thẳng tắp của Bạch Kính Đình, rất nhiều năm sau đó, cô sẽ nhớ ở một góc cầu thang có một thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết huýt sáo trong buổi chiều tà.
Trẻ sống không lý tưởng, phí hoài tuổi thanh xuân.
Bạch Kính Đình dần dần đi. Xa dần. Mọi thứ im ả vắng lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com