I
Sóng vỗ dạt dào, gió mang theo vị mặn của biển thổi vào như tạt vào mặt người. Địch Phi Thanh và Phương Đa Bệnh như muốn phóng cả hai mắt mình ra ngoài để tìm hình bóng Lý Liên Hoa, xung quanh mênh mông trời bể, sóng vỗ vô tình, cả hai chạy đến ven bờ không ngừng quay đầu tìm kiếm.
Nhưng không hề thấy một bóng người.
Không thể được.
"Lý Liên Hoa"
Phương Đa Bệnh nổi gân cổ mà gào lên, không thể nào chấp nhận, miệng liên tục gọi tên y. Tiểu cẩu Hồ Ly Tinh cũng giống như có linh tính không ngừng chạy tới chạy lui trên mấy mõm đá, muốn đánh hơi tìm chủ nhân.
Hồ Ly Tinh ư ử trong cổ họng nhỏ bé của mình như muốn khóc, Phương Đa Bệnh cũng đỏ hoe đôi mắt. Địch Phi Thanh từ nãy giờ luôn im lặng nhưng cũng không có ngừng tìm quanh mọi ngóc ngách. Bàn tay hắn siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, có hay không biết rằng chính bản thân hắn đang cố kiềm chế sự run rẩy trong trái tim mình.
Lý Liên Hoa không có ở nơi này, y có thể đi đâu. Thật sự là đã... không thể nào.
Người mà mười năm trước hắn cho là đối thủ ngang tài ngang sức, mười năm sau nhận định kiếp này đối thủ xứng tầm cũng chỉ có một mình y. Điều mà Địch Phi Thanh không ngờ rằng, chính người này lại in sâu trong lòng hắn đến như vậy.
Lần đầu tiên gặp lại sau mười năm, hắn khinh thường bộ dạng của người kia, lại vì không cam lòng trận đánh mà mình thắng được không quang minh chính đại. Hắn tìm cách chữa khỏi độc cho y, để y hảo hảo có thể cùng hắn một lần nữa phân minh rõ ràng. Rồi lại đồng hành cùng nhau, dần dần Địch Phi Thanh không biết từ khi nào, bóng dáng của người kia luôn hiện hữu trong lòng hắn. Lời tái chiến của hắn như là cái cớ để gặp lại y.
"Lý Liên Hoa" Giọng Phương Đa Bệnh nhỏ lại hơi khàn đi vì gào thét. Mắt bi ai nhìn xa xăm, chính bản thân hắn đã đi khắp nơi, quán trọ nơi đầu tiên gặp Lý Liên Hoa, Thái Liên trang, Thọ Thạch thôn, tất cả đều đi qua rồi. Lý Liên Hoa huynh ở đâu?
Địch Phi Thanh sắc mặt cũng không tốt hơn là bao, mày rậm nhíu chặt. Trong lòng hắn thật sự đau đớn không thôi. Phương Đa Bệnh nhìn hắn hỏi phải làm sao đây, hắn cũng không có trả lời.
Cả hai mỗi người dắt một ngựa thẫn thờ mà bước, tiểu cẩu trước kia năng động bây giờ lủi thủi cụp đuôi, nặng nề để lại trên bãi cát từng dấu chân.
Phương Đa Bệnh nắm trong tay túi kẹo, xoa xoa chạm phải viên kẹo còn xót lại, có lẽ do để lâu hình dạng của viên kẹo đã tròn méo không rõ, có chút chảy mềm. Nắm tay hắn bao trọn lấy nó, siết chặt.
Dư quang trong khóe mắt Địch Phi Thanh hiện lên cái túi vải, màu lam vải bông trông nhẹ nhàng khiến trong tâm trí hắn xuất hiện hai hình bóng. Trong đó, một là thiếu niên xuất chúng đầy vẻ ngông cuồng, đôi mắt nhiệt huyết, hồng bào khí phách, tay cầm Thiếu Sư ưỡn ngực cao đầu. Một là nam nhân thanh tú vẻ ngoài lười biếng, xiêm y đơn giản nhưng khi tung bay trong gió lại phiêu dật xuất trần, đâu đó thoáng nét dịu dàng làm người ta cảm thấy dễ gần.
Là Lý Tương Di
Là Lý Liên Hoa
Là y
Nhưng người đâu rồi, ai nói cho hắn biết có được không.
Trời sẩm tối mặt trời trên biển đỏ rực ánh nắng ngả màu nóng cả mắt, thoáng thấy phía xa xa có người. Địch Phi Thanh và Phương Đa Bệnh chẳng hẹn mà cùng nhau vội vã chạy đến. Thấy hai nam nhân còn có một tiểu cẩu bất thình lình chạy đến chỗ mình, một mặt lạnh băng đáng sợ, một mặt thiếu niên có vẻ tươi sáng, làm người kia giật mình run rẩy lùi về sau mấy bước.
Người kia nhìn rõ thì ra là một lão ngư, trên tay kéo một cái lưới dày, lưng đeo giỏ cá to. Ông lão đầu đã đầy tóc bạc nhưng thân hình lại vững chảy, lưng hơi còng do tuổi già, mặt nhiều nếp nhăn, đôi mắt ngược lại vẫn còn nhìn khá rõ trong đôi mắt giăng đầy tia máu trông có chút hung hăng.
"Hai vị đại hiệp đây là có việc gì?" Lão ngư cất tiếng trầm đục khan khốc của mình hỏi.
"Xin hỏi đại bá, không biết người có thấy người nào từng tới đây không? Khoảng ba tháng trở lại đây." Phương Đa Bệnh lên tiếng.
Nhìn thấy lão ngư nhíu mày, nếp nhăn trên trán càng thêm sâu, lão mấp mấy đôi môi già nua của mình.
"Ngươi hỏi như vậy ta làm sao trả lời, ở đây ngoài dân ngư thì cũng có biết bao người tới, ta biết người nào đây."
"A cái này... " Nhận ra câu hỏi của mình có phần ngu ngốc, Phương Đa Bệnh gãi đầu rồi chợt nhớ ra lấy bức họa trong ngực áo đưa ra cho lão ngư.
"Chính là người này."
"Người này..." Lão ngư nheo mắt nhìn bức họa vẻ một nam nhân, đột nhiên mở to mắt kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh giống như không có chuyện gì.
"Có phải ông nhìn thấy người này rồi không, y ở đâu?" Nháy mắt Địch Phi Thanh thấy phản ứng của lão, gấp gáp hỏi.
"Kh..Không nhìn thấy, không biết." Lão ngư lắc đầu
Phương Đa Bệnh: "Đại bá, người nhớ kĩ lại xem, người này trông ốm yếu bệnh tật, người thật sự chưa từng gặp qua sao?"
Ông lão tỏ vẻ mất kiên nhẫn trừng mắt: "Ta nói không có gặp là không gặp. Các ngươi đi chỗ khác đi, trời tối rồi ta còn phải về nhà."
Nói rồi liền quay người mà đi, Địch Phi Thanh nhanh chóng tóm lấy vai ông lão gằng giọng: "Chờ đã, rõ ràng..."
Lời còn chưa dứt, ông lão đã cây gậy đập vào tay Địch Phi Thanh, may mà hắn phản ứng nhanh rút tay về. Lão ngư ngay lập tức bước nhanh.
"Đừng có làm phiền ta."
Địch Phi Thanh còn muốn bước đến nhưng Phương Đa Bệnh chặn lại nhìn hắn lắc đầu. Cho đến khi lão ngư đã đi cách một khoảng xa, Địch Phi Thanh hoài nghi lên tiếng.
"Lão ta có vấn đề."
"Ta biết..."
Chỉ thấy Địch Phi Thanh nhíu mày lần nữa mất kiên nhẫn, phản ứng của ông lão vừa rồi nhen nhóm thổi lên cho hắn một tia hy vọng, chỉ muốn lập tức muốn tìm thấy Lý Liên Hoa. Không chỉ riêng hắn, Phương Đa Bệnh cũng như vậy nhưng có lẽ cùng Lý Liên Hoa ở chung một chỗ đã lâu, ít nhiều đều ảnh hưởng cách làm việc của y.
Lý Liên Hoa sẽ luôn bình tĩnh như vậy mà nắm bắt tình hình.
Trời tối hẳn, từ bờ biển đi sâu vào một quãng có một thôn nhỏ. Nhà không nhiều khoảng lác đác đếm được hơn mười cái, nhìn những tấm lưới chày xung quanh có thể đoán được đa phần đều là ngư dân. Người trong thôn nhỏ không khấm khá gì, mái nhà lúp sụp gió bốn bề đều có thể len lỏi thổi vào. Cuối thôn, có một ngôi nhà lẻ loi nằm hơi tách biệt so với các ngôi nhà khác.
"Lão An về rồi đó à, muộn như vậy, hôm nay bắt được nhiều không?" Một người đàn bà trung niên, hàng xóm trong thôn
"Tạm thôi"
Người gọi là lão An kia phẩy phẩy tay đi tới ngôi nhà ở cuối thôn. Đến trước cửa nhà liền để tấm lưới dày bên ngoài, mở cửa vào nhà.
Cót két
Ông lão mở cánh cửa gỗ đã sờn màu, cửa dùng lâu phát ra tiếng làm người bên trong giật mình. Bên trong là một tiểu cô nương, tầm hơn mười tuổi, tóc đen dài ngang lưng trên đầu có hai búi tóc. Tiểu cô nương lúc nãy còn đang loay hoay kim chỉ với mấy bộ quần áo, vừa nghe tiếng cửa đã bỏ xuống tươi cười chạy, giơ hai cánh tay nhỏ giúp ông lão khiêng giỏ cá.
"Gia gia, hôm nay ông về muộn quá." Tiểu cô nương ríu rít lên tiếng
"Ừm. Hôm nay là tên mù hay tên ngốc?" Lão không trả lời tại sao về muộn, xoa đầu đứa cháu gái, lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
Dưới ánh đèn mờ, ông lão có nét dịu dàng hơn nhìn tiểu cô nương đang kéo giỏ cá về góc bếp. Tiểu cô nương đặt xuống giỏ cá, vừa rót nước bưng tới vừa nói: " Cả hai, lúc sáng mù nhưng xế chiều thì ngốc rồi. Y bây giờ lại ngủ nữa rồi."
Ông lão nhận lấy bát nước gật gật đầu không nói gì, với điều vừa nghe được dường như đa quen thuộc không phản ứng quá.
"Muộn rồi, mau nghỉ đi. Ta qua xem y một lát." Nói rồi lão đứng dậy
"Dạ"
Nhà tuy không quá lớn nhưng cũng coi như có chút rộng rãi, trừ bếp và bàn ghế cùng một gian, còn có ba gian khác. Ông lão vén tấm rèm của một gian phòng, trên chiếc giường, một nam nhân sắc mặt nhợt nhạt nhắm nghiền hai mắt, hơi thở nhẹ có khi còn như lúc có lúc không.
Lão ngư bước tới cạnh giường, thử gọi một tiếng
"A Lý..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com