Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

II


Ba tháng trước

Trên bờ cát rải rác những mảnh gỗ, sóng biển vỗ vào bờ cuốn đi vài mảnh lại đưa về vài mảnh khác, phần nước ven đó còn trôi nổi không ít. Nhìn vào liền biết có thuyền bị sóng lật, bão đánh tan tác trôi dạt vào bờ.

Từ trong mơ màng nam nhân nhăn mặt miễn cưỡng mở mắt, dùng cái thị lực gà mờ nhìn xung quanh, bản thân y ngơ ngác hồi lâu.

Lão thiên a, còn chưa chịu chết.

Không lẽ cái mạng quèn này của y lão Diêm Vương còn chê bai không thèm nhặt luôn đấy à. Thật là sẽ trở thành cô hồn dã quỷ vất vưởng như lời trước kia nói với lão hòa thượng sao!?

Lý Liên Hoa tựa cái thân thể tàn tạ của mình trên đá, nghĩ vậy liền lắc đầu cười khổ. Y ở trên con thuyền nhỏ xuôi theo dòng nước, chẳng biết trôi đi bao lâu không ngờ tới con sông ấy vậy mà chảy ra đến biển. Không có người chèo thuyền, thuyền cũng không có mái chèo, ở cửa biển bắt đầu những con sóng nhỏ lăn tăn vỗ đập, mà y không bận tâm chút nào. Mắt thông thả nhắm chặt, gió biển thôi vào làm lung lay vài sợi tóc, lướt qua làn da nhợt nhạt không chút sức sống.

Vậy mà lại ra biển, xem ra mười năm trước kết thúc một cuộc đời ở Đông Hải. Bây giờ kết cục của y cũng một lần nữa ở biển.

Môi kéo một đường cười nhạt Lý Liên Hoa miễn cưỡng mở mắt.

Trôi đi thật lâu bốn bề đều là nước không thấy rõ đất liền, trên biển sóng gió càng ngày càng mạnh, đập liên tục vào mạng thuyền, trời dần chuyển mây ánh mặt trời bị thay bởi một màu u tối. Thật giống, năm đó trời cũng như thế này. Lý Liên Hoa chẳng nghĩ chẳng rằng, thôi thì cứ vậy đi. Cứ tưởng lần này thật sự sẽ chìm xuống biển, không chừng còn có thể làm mồi cho cá. Kết quả?

Thuyền thì tan tác mà người còn nguyên.

"Lão đầu, có phải là người nói xấu gì đó sau lưng con với lão Diêm Vương nên ông ta mới không thèm thu nhận con không?"

Lý Liên Hoa nói vu vơ trong không khí với sư phụ y, người đang ở suối vàng, y tự cảm thán sinh mệnh của mình một lúc thì ập tới một trận ho khan. Tiếng ho liên tục không dứt cộng với việc cổ họng bị mất nước làm y muốn dừng thế nào cũng chẳng được, họng ho đến đau rát một cổ vị tanh nồng tràn lên, trong phút chốc y có ý định nuốt xuống, nhưng cuối cùng vẫn là để nó ra ngoài. Một vùng cát nhiễm đỏ, nhờ vậy mà cổ họng của Lý Liên Hoa thông nhuận hơn một chút không có bị rách vì ho quá nhiều. Y lại ngã người dựa lên tảng đá phía sau khó khăn thở.

Lý Liên Hoa ngồi đó cuối cùng cũng quyết định đứng dậy. Cái thân thể như ván gỗ lâu ngày sắp gãy của y lê từng bước từng bước, đôi mắt mù dở nhìn nhìn một hồi cũng không biết là ở nơi nào rồi. Trong lúc y nghĩ nghĩ thì cách đó không xa có một bóng người, Lý Liên Hoa hắng giọng, rồi dùng sức để thanh âm lớn một chút hỏi: "Thật ngại quá, các hạ cho hỏi đây là nơi nào?"

"......"

"Các hạ..."

"....."

Không trả lời, người kia cứ vậy mà đi. Lý Liên Hoa đi tới theo sau tự hỏi, không để ý đến mình, hay là không nghe thấy. Lý Liên Hoa hơi nghiêng đầu, hay y thật sự là chết rồi, này là hồn phách của y đang đi lung tung tưởng rằng mình còn sống, nên người khác mới không thấy y, Lý Liên Hoa quay đầu nheo mắt nhìn phía sau.

"... có dấu chân mà." Y lẩm bẩm

"Ngươi bị lạc?"

Đột nhiên từ phía sau truyền tới một giọng nói khan trầm, Lý Liên Hoa mới nãy vừa nghĩ mình là ma giờ lại bị ma dọa, quay đầu giật mình lùi về sau một bước. Đúng là sa sút quá rồi, bây giờ có người đi về phía mình y cũng không phát giác ra được.

Thì ra là người vừa nãy y gọi không trả lời, nhìn kĩ hóa ra là một lão ngư, trên tay còn có lưới và giỏ cá. Lý Liên Hoa ho khan một tiếng gãi mũi ngượng ngùng.

"Cũng coi là vậy, thuyền của ta bị lật tan nát rồi trôi vào đây. Đại bá cho ta hỏi đây là đâu vậy?"

Y kịp ngăn không nói mình là đi tìm chỗ đợi chết, lão nhân gia nhìn Lý Liên Hoa từ trên xuống dưới, trông thấy nam nhân thanh tú trước mắt này như người sắp chết, mặt trắng bệch, người gầy gò. Cũng không có lên tiếng đánh giá, lão mở miệng.

"Đây là bờ nam đối diện Đông Hải. Xuôi theo hướng Nam đi vào đất liền thì tới Giang Nam." (*tui chém bừa, tui hông biết TnT)

"Giang Nam" Lý Liên Hoa gật gật đầu

"Đa tạ đại bá."

Lão ngư lại nhìn hắn một chút rồi quay đi, Lý Liên Hoa nhìn bóng người từ từ có khoảng cách đến chừng hơn mười bước chân lại hướng người kia nói: "Đại bá, phiền ông. Nếu như có ai hỏi đã gặp qua ta hay không, mong ông giúp ta giữ chút bí mật."

Ông lão quay đầu nhìn y, mắt đầy dò xét: "Ngươi gây thù chuốc oán à?"

"Có chút khó nói, nhưng cũng không đến nỗi gây thù như vậy đâu." Lý Liên Hoa nghe lão nhân gia trước mặt hỏi, khó nói mà cười cười. Nghĩ nghĩ, nếu là Lý Tương Di thì chắc là có, hắn tự mãn kiêu ngạo như vậy, có người kính trọng, cũng có người không biết sau lưng lại thù ghét hắn bao nhiêu nữa. Còn là Lý Liên Hoa, y không chắc, hẳn là không có đi.

"Ta không rảnh quan tâm."

"Ây..."

Lão nhân gia buông một câu lạnh lùng quay người rời đi. Để Lý Liên Hoa chưa kịp nói gì đã bị lơ đẹp đứng ngây người ở đó.

Bỏ đi, không quan tâm thì chắc là không nói việc gặp y đâu.

Bỗng người kia lại quay đầu

".... Ngươi tên gì?"

Y còn chưa kịp nghĩ một cảm giác quen thuộc trong người dâng lên, độc Bích Trà phát tác, cơn đau tưởng như đã làm y tê tâm liệt phế lại đến chết cũng không giảm đi một chút. Lý Liên Hoa có chút đứng không vững cố gắng không muốn làm người trước mặt hoang mang, đè nén mà miễn cưỡng cười nói:

"Tại hạ Lý... khụ..."

Bụp!

Y hộc ra một ngụm máu, trước mắt tối sầm trực tiếp ngã xuống.







Mặt trời xuyên qua khe hở trên vách nhà, vệt nắng chiếu sáng một góc, chỉ một ánh dương quang đã làm căn phòng sáng lên không ít. Trên chiếc giường gỗ đơn sơ trải một tấm chiếu, nam nhân ngủ say dường như bị ánh sáng làm tỉnh giấc. Nhíu mày mở mắt, y nhận thấy trước mặt là một mảng mơ hồ cũng không quá kinh ngạc, dù sao cũng quen rồi. Lười phải nheo mắt nhìn rõ, Lý Liên Hoa dứt khoác nhắm tịt mắt, cựa quậy ngồi dậy.

"Thức dậy rồi."

Lý Liên Hoa: "Dậy rồi, An bá."

Lão An vừa vén rèm đi vào trong đã thấy y tỉnh, thuận miệng nói một câu, người kia nhỏ giọng trả lời nhưng đủ lực truyền đến thính giác già của lão nhân gia. Lão An ngẩng đầu nhìn sắc mặt y, giọng có chút kinh ngạc.

"Xem ra hôm nay chào đón ta là một tên mù dở."

"A, đúng." Lý Liên Hoa gật gù.

Bích Trà ảnh hưởng đến ngũ cảm, càng nặng người sẽ dần trở nên mất tỉnh táo, cuối cùng là ngốc nghếch phát điên mà chết. Nhưng không biết là vấn đề ăn may gì, Lý Liên Hoa lúc thì sẽ như một tên ngốc, mà tên ngốc này rất vui vẻ a, lại còn nói chuyện khá bình thường, nếu không phải nói tới nói lui một hồi với tên ngốc này, nhận ra y nói chuyện có chút không hợp lý, còn tưởng chỉ mắt có vấn đề, nghĩ y rất bình thường.

Lúc tỉnh táo thì chỉ là một tên mù dở, có ánh sáng thì đại khái y vẫn có thể nhận biết chút cảnh vật, đến chạng vạng hay nơi tối một chút mắt liền không dùng được nữa.

Nếu không phải cả hai, y luôn trong trạng thái hôn mê, ngủ tới bất tỉnh.

Lão An dễ dàng nhận ra y tỉnh táo hay không, là cách y xưng hô với mình. Tỉnh táo thì gọi "An bá", mọi người trong thôn gọi ông là "lão An", y thì gọi như vậy. Nếu là tên ngốc, gặp lão liền gọi "gia gia" bắt chước Tiểu Ngọc - cháu gái của ông.

Lão An bước tới giường cầm cổ tay y bắt mạch, rất quen thuộc động tác. Một lúc rồi buông tay, vén rèm ra ngoài. Lý Liên Hoa vội lên tiếng:

"An bá..."

"Ta biết rồi, không nói tung tích của ngươi cho ai biết." Ông cắt ngang lời y. "Được chưa, lão tử ta vẫn chưa lẩm cẩm tới mức để một tên lúc mù lúc ngốc như ngươi nhắc đâu."

"Làm phiền rồi, đa tạ." Y ngượng ngùng gãi mũi

"Phí lời, hôm nay vào chợ trong tiểu thành mua bán chút đồ, ta bảo Tiểu Ngọc trông thuốc rồi, nhớ uống."

"Ta đã nói trạng thái này của ta không chữa được, An bá người tốn kém làm gì." Lý Liên Hoa thở dài.

"Nuôi một tên chết dở như ngươi tốn chút thuốc, cũng không tốn bao nhiêu cơm, ngoại trừ lúc nằm mê mang không làm được việc. Cứ coi như nuôi một con mèo làm cảnh đi."

"Mèo?" Giật giật khóe môi, ở đây đã được ít lâu, y không ngờ một người sắp chết chung quy cũng là một đại nam nhân như y lại bị ví như một con mèo. Có chút buồn cười nhưng y cười không nổi.



Lão nhân họ An mang cá cùng vài thứ lên đường đến một tiểu thành hướng Nam. Mọi người trong thôn cần thứ sinh hoạt cũng đều đến đó, nơi đây gần biển, khá xa nội thành xa hoa, có chút hẻo lánh. Gần thôn có một ngọn núi, được cái đất đai khá tốt, trồng trọt còn có một ít thảo dược, cuộc sống không giàu có nhưng không phải lo toan quá nhiều.

Nét trầm ngâm trên mặt ông lão càng thêm sâu, vừa đi vừa nghĩ. Bỗng phía trước có bóng người chắn ngang, lão An ngẩng đầu nhìn.

"Lại là hai người các ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com