Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XIV

Phía bên kia hàng cây, ánh trăng đổ xuống bóng người trên tay còn đang nâng kiếm. Một cơn gió thổi qua đem những tán cây phát ra tiếng xào xạc, từng đường kiếm cũng theo đó vung lên, mang theo kiếm khí chém đôi từng luồng gió. Phương Đa Bệnh thi triển một loạt động tác, đánh ra uy lực của chiêu thức. Phát giác có người đi tới, hắn trở tay chém rớt một nhánh cây to gần đó.

Lý Liên Hoa giật mình khi Phương Đa Bệnh hướng tới mình động thủ. Trên đầu có thứ gì đó sắp rơi xuống. Lúc còn đang hoang mang, một loạt nhát kiếm ngay lập tức bay tới chém nát cành cây đang rơi. Lý Liên Hoa ngơ ngác, cảm giác có mấy chiếc lá rơi rớt trên đầu mình, y đem tay phủi xuống.

Tiểu tử này, muốn ám sát người mù à?

"Phương đại thiếu hiệp, ta biết ngươi lợi hại a. Nhưng mà ngươi cũng đừng có động thủ với người già yếu đuối bệnh tật đau ốm chứ." Lý Liên Hoa loay hoay phủi phủi chính mình, miệng còn kể lể một đống bệnh lão, cười cười trêu hắn.

"Lý Liên Hoa!?"

Phương Đa Bệnh bất ngờ nhận ra người tới là y, vội vã chạy đến xem. Lúc nãy phát hiện có ai đó đang đi lại đây, bước chân không nhanh không chậm, nhẹ nhàng thong thả. Hắn còn tưởng là Địch Phi Thanh, muốn dùng cành cây đó mang tên ma đầu kiêu ngạo kia khiêu khích để chiến một trận. May mắn hắn nhận ra kịp thời, nếu không người bị rơi trúng sẽ làm sao?

"Trời tối huynh ra ngoài làm gì? Còn nữa sao huynh lại ở đây? Địch Phi Thanh đâu?" Hắn lại lo lắng hỏi: "Lúc nãy huynh có sao không?"

"Không có việc gì. Ta ra ngoài hóng chút gió mát thôi, nghe nói ngươi đang ở đây chăm chỉ luyện kiếm. Tiện đường nên ta tới xem thử."

Lại nói nhảm, hóng gió tiện đường cái gì?

Biểu cảm trên mặt Phương Đa Bệnh rõ ràng không đồng tình với lời nói của Lý Liên Hoa. Lại nhìn trên người nam nhân một thân áo choàng trắng, miễn cưỡng hài lòng một chút. Lý Liên Hoa được hắn đỡ ngồi xuống bên gốc cây. Cảm nhận xúc giác gồ ghề trên thân gỗ, y vỗ vào chỗ bên cạnh bảo Phương Đa Bệnh ngồi cùng. Nhưng hắn lại ngồi thấp xuống trước mặt y, nhìn Lý Liên Hoa mà không nói tiếng nào.

Y hơi nhíu mày khó hiểu, sao mấy người này tự nhiên lại thích im lặng vậy?

Lý Liên Hoa chợt nhớ lại lúc, khi Phương Tiểu Bảo hắn biết chuyện mình đem Vong Xuyên hoa dâng lên bệ hạ. Tiểu tử này đã giận y đến phát khóc, Lý Liên Hoa trong lòng biết rõ hắn có bao nhiêu tức giận, lo lắng, biết hắn vì y cảm thấy bất lực như thế nào. Lần này hắn tìm được y, Lý Liên Hoa hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần cho Phương Tiểu Bảo mắng mình một trận. Dù sao cũng vì y nên tiểu tử này mới như thế.

Nhưng Phương Đa Bệnh chỉ chăm chăm nhìn nam nhân trước mắt hồi lâu, cuối cùng thở ra một hơi dài. Lý Liên Hoa nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt. Một hơi này thở ra, tựa như mang tất thảy lo lắng muộn phiền trong lòng hắn bấy lâu nay trút bỏ. Giọng nói thiếu niên nhẹ nhàng vang bên tai y.

"Ta tìm được huynh rồi Lý Liên Hoa. Thật tốt!"

Tìm được huynh thật tốt.

Huynh vẫn còn sống, thật sự rất tốt.

Đây vốn là câu hắn thật sự muốn nói khi tìm được Lý Liên Hoa. Những ngày qua Phương Đa Bệnh đã thông suốt rất nhiều thứ.

Lý Liên Hoa im lặng nghe hắn nói. Phương Đa Bệnh hơi cúi đầu, chỉ dám nhìn vạt áo của Lý Liên Hoa, giọng khẽ khàng nói với y.

"Ta mang theo Hồ Ly Tinh đi tìm huynh... không phải ta muốn kể khổ đâu đó! Nhưng ta thật sự đã tìm huynh khắp nơi..."

"Những ngày đầu tìm kiếm, ta đã nghĩ Lý Liên Hoa, gặp được huynh chắc chắn sẽ quát huynh một trận. Huynh dám lừa ta, ai cho huynh bỏ đi, ai cho phép huynh viết thư tuyệt bút gì gì đó."

"Nhưng đổi lại chẳng có tin tức gì cả. Quan Hà Mộng nói huynh... không còn thời gian nữa, có những người kia đều nghĩ huynh chết rồi. Ta không tin, cho dù phải đào ba tất đất nhất định ta cũng phải tìm bằng được lão hồ ly nhà huynh. Địch Phi Thanh ngay cả hắn cũng không tin, chính vì vậy ta vẫn còn có thể hy vọng."

Chí ít vẫn còn có một người tin y còn sống, hắn nhất định vẫn sẽ tìm y.

"Liên Hoa huynh nói xem, nếu ta dùng mười năm có thể tìm được huynh không?"

Lý Liên Hoa có thể dùng mười năm cướp từ Diêm Vương tìm thi thể Thiện Cô Đao, vậy Phương Đa Bệnh hắn làm sao không thể dùng mười năm tìm y.

Hốc mắt hắn đỏ lên, giọng nói cũng khàn đi.

"Ta cứ giữ suy nghĩ đó, dần dần ta không còn cảm thấy tức giận nữa. Suy cho cùng, đây đều không phải lỗi của huynh."

Lý Liên Hoa có lỗi gì chứ, là chính y hy sinh cứu lấy cả nhà Phương gia. Có lỗi hay chăng là do hắn không thể bảo vệ y.

"Vậy mà khi An đại bá nói đem thi thể huynh hỏa táng, dù biết là ông ấy nói dối, nhưng ta..." Chỉ nghĩ đến Phương Đa Bệnh không thể nói tiếp được nữa. Hắn sẵn sàng dùng mười năm, hai mươi năm tìm y, nhưng còn chưa gì đã đưa hắn một kết quả chỉ là tro tàn.

"Lý Liên Hoa, tìm huynh thật sự rất khó. Huynh có thể đừng bỏ đi nữa có được không?"

Lý Liên Hoa xót xa vỗ về Phương Đa Bệnh. Y chỉ nghĩ rằng chết trước mặt người yêu thương y là tàn nhẫn. Nhưng y sai rồi, dù thế nào cũng đều rất tàn nhẫn. "Tiểu Bảo xin lỗi! Khổ cho ngươi rồi, là ta không tốt."

Phương Đa Bệnh mỉm cười lắc đầu, trong lòng hắn bây giờ đã nhẹ nhõm đi không ít.

"Đừng khóc."

"Ai khóc chứ? Ta không có khóc, bụi bay vào mắt thôi."

Vừa nói Phương Đa Bệnh đưa tay lau khóe mắt ươn ướt. Lý Liên Hoa bật cười gõ trán hắn một cái.

"Lớn đầu rồi còn khóc, có đáng mặt nam nhi không?"

Địch Phi Thanh chấp tay sau lưng đi đến, mở miệng trêu chọc Phương Đa Bệnh. Nhìn thấy hai người kết thúc tâm sự, hắn lúc này mới xuất hiện.

Mà chính sự xuất hiện này của hắn liền đem đại thiếu gia họ Phương xù lông lên. Không khí nước mắt nghẹn ngào bị hắn dùng câu trêu đùa dội sạch. Phương Đa Bệnh ngay lập tức đứng phắt dậy to tiếng với hắn. "Đã nói bổn thiếu gia không có khóc. Họ Địch kia, ngươi muốn kiếm chuyện đánh nhau à?"

"Ngươi căn bản không đánh lại ta." Địch Phi Thanh nói, còn nhướng mày rất gợi đòn.

"Ngươi... Hừ, bổn thiếu gia không chấp ngươi." Bị Địch Phi Thanh thấy một màn nước mắt này trêu chọc, Phương Đa Bệnh đỏ bừng mặt tìm cớ chạy đi. Vẫn không quên căn dặn tên ma đầu trông trừng Lý Liên Hoa, có hắn ở đây cũng không sợ y chạy mất.

Nhìn cái dáng loắt choắt của tiểu tử kia rời đi, Địch Phi Thanh nhếch môi, âm thầm mắng ranh con không biết lớn nhỏ. Lại cảm thấy người nào đó ở phía sau từ nãy giờ vẫn giữ im lặng.

Hắn quay lại, bỗng nghe thấy y khẽ nói một câu.

"Xin lỗi..."

Hai người đối diện nhau, Lý Liên Hoa cùng hắn đối mắt, như thể mắt y thật sự có thể nhìn thấy vậy.

"Vì cái gì?" Địch Phi Thanh ngữ điệu lành lạnh, chầm chậm cất bước tới gần y. Hắn nhìn ra sự áy náy trong đôi mắt tưởng chừng như vô hồn của người kia. Ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã sớm nhộn nhạo hết cả lên.

"Thật xin lỗi A Phi, là ta nợ ngươi..."

Lý Liên Hoa lại một lần nữa xin lỗi. Y nợ hắn, một người say mê võ học như hắn một trận chiến công bằng. Nợ hắn mười năm nghe ngóng tin tức y đã chết. Lại phụ hắn một nhánh Vong Xuyên, thứ có thể cho hắn đạt được ước mơ mà hắn dành cả đời theo đuổi.

Sau tất cả mọi chuyện, ngoại trừ Phương Tiểu Bảo vừa nãy đem khổ tâm nói ra với y, Lý Liên Hoa dường như quên mất một người. Rằng người đó vẫn luôn hướng về y, Địch Phi Thanh hắn âm thầm không nói, sẽ không ai biết. Nhưng dù hắn không nói, thì người duy nhất hiểu hắn là Lý Liên Hoa sẽ biết. Nhất thời nhận ra bản thân mình quá vô tâm, Lý Liên Hoa không tránh được cảm giác áy náy.

Địch Phi Thanh lắc đầu, quan trọng vẫn là y. Hắn biết một Lý Tương Di cao ngạo, một Lý Liên Hoa giảo hoạt. Có thể đây là lần đầu tiên Địch Phi Thanh nhìn thấy thái độ này của Lý Liên Hoa. Hay đúng hơn là lần đầu y bày ra thái độ này với hắn. Với Lý Tương Di hắn có thể tận hưởng sự thống khoái trong võ học, còn Lý Liên Hoa mang lại cho hắn cảm giác bình yên. Năm tháng mà Địch Phi Thanh dầm qua mưa gió, cũng chỉ y mới có thể khiến hắn buông thả. So với chuyện người kia không nhận ra tâm tư của hắn thì việc không có Lý Liên Hoa, đều chẳng là gì cả.

Hắn muốn bảo hộ người này thật tốt, không để Lý Liên Hoa phải chịu thêm bất công nào nữa.

"Ta không cần câu xin lỗi này của ngươi."

Còn chẳng để Lý Liên Hoa kịp nói thêm câu nào. Địch Phi Thanh đã đưa tay kéo y lại gần, cúi đầu hôn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com