XVI
Lý Liên Hoa tỉnh lại là lúc bên cạnh chỉ còn mỗi Phương Đa Bệnh, Địch Phi Thanh một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy. Chống khuỷu tay ngồi dậy, Phương Đa Bệnh thấy người kia muốn rời giường liền nhanh chân chạy đến đỡ, một bên âm thầm đánh giá sắc mặt y.
Híp mắt nhìn khắp gian phòng, Lý Liên Hoa ngồi thả hai chân xuống giường, quay đầu hỏi Phương Đa Bệnh. "Tiểu Bảo, A Phi hắn đâu?"
"Vừa mở mắt ra đã hỏi tới A Phi rồi, huynh lo cho mình hơn đi có được không." Phương Đa Bệnh cằn nhằn.
"Ta vẫn ổn đây không phải sao!" Lý Liên Hoa hơi nhướng mày trên gương mặt tỏ vẻ không có chuyện gì, đáp lại y là một cái bĩu môi bất mãn của Phương Đa Bệnh. Y nghiêng đầu, bàn tay xoa xoa đầu hắn, đối hắn cười cười dỗ dành.
"Phương Tiểu Bảo, nói cho ta hắn đâu rồi?"
Lần nữa câu hỏi này lặp lại, Phương Đa Bệnh đối diện với sự nghiêm túc phức tạp hiện lên trong đôi mắt mơ hồ của Lý Liên Hoa. Phương Đa Bệnh nhìn y đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chột dạ khó nói.
"Ta không biết, tối qua hắn không nói gì đã bỏ đi mất. Ta hỏi cũng không thèm trả lời."
Quả nhiên sau khi hắn mở miệng người kia liền cau mày.
Phương Đa Bệnh định nói thêm, nhìn thấy Lý Liên Hoa hé môi còn chưa kịp cất lời đã bị động tĩnh bên ngoài kéo đi lực chú ý của hai người.
Tiếng An lão truyền vào đang nói chuyện cùng người nào đó, giọng điệu chất vấn, lộ rõ bất ngờ cùng đề phòng. Phương Đa Bệnh tò mò ngó ra ngoài xem thử, nhìn thấy vị đại bá đối diện với một hắc y nhân, hắn bất ngờ trước vẻ bối rối trước nay chưa từng thấy trên gương mặt đối phương.
"Vô Nhan?"
Hắc y nhân bị điểm tên khẽ ngẩng đầu, Phương Đa Bệnh càng không giấu được bất ngờ. Thời gian trước hắn cùng Địch Phi Thanh tìm kiếm Lý Liên Hoa, không ít lần trao đổi tin tức cũng từng gặp qua người này, vị thủ hạ đắc lực của minh chủ trong Kim Uyên Minh. Vô Nhan nhìn thấy Phương Đa Bệnh như thể gặp được người quen có thể giúp mình giải vây, vẻ mặt bối rối bất giác thu lại trở về vẻ bình đạm thường lệ.
"Vô Nhan ngươi làm gì ở đây?" Từ phía sau Phương Đa Bệnh bước ra, nếu không phải vì thị lực bị suy giảm của mình Lý Liên Hoa có thể sẽ nhìn thấy được nét mặt vui mừng hiện lên ngay tức khắc của vị thủ hạ kia.
Một cái cúi đầu đối với Lý Liên Hoa dù cho y khó mà nhìn rõ, Vô Nhan đối với y làm một động tác hành lễ đơn giản nhưng tôn kính, giống như tôn thượng nhà mình. "Lý môn... Lý tiên sinh, ta..."
Gâu!
Lời của Vô Nhan còn chưa truyền đạt hết đã bị gián đoạn, mọi người chỉ nhìn thấy một vật nhỏ màu vàng từ chỗ Vô Nhan thoắt cái đã chạy đến bên người Lý Liên Hoa.
"Hồ Ly Tinh?" Phương Đa Bệnh khi nãy điểm mặt người, lần này điểm mặt... cẩu.
Một bộ lông vàng, đôi tai vểnh cao, đuôi dài phía sau điên cuồng vẫy vẫy, còn có thể là ai. Tiểu cẩu cũng rất nhanh đáp lại Phương Đa Bệnh một tiếng. Sau đó tiếp tục di di bên chân Lý Liên Hoa, vui mừng phát ra tiếng ư ử từ trong cổ họng nhỏ bé. Phương Đa Bệnh đối với cảnh tượng trước mặt, đôi mắt chớp nhanh đè nén xúc cảm. Từ khi tìm được Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh vẫn luôn để Hồ Ly Tinh ở lại Liên Hoa Lâu, quên mất rằng nó cũng đang tìm y.
"Hồ Ly Tinh..." Lý Liên Hoa cũng không ngoại lệ mà ngạc nhiên, y khẽ gọi một tiếng, từ từ hạ người xuống đưa tay trấn an tiểu cẩu đang xúc động. Ôn nhu vuốt ve bộ lông vàng của nó. "Hảo cẩu!"
Tiểu Ngọc thấy Hồ Ly Tinh liền tò mò bước ra nhìn nó thích thú. "A Lý thúc thúc, đây là Hồ Ly Tinh mà Tiểu Bảo ca ca nói sao?"
"Các ngươi?" An lão đứng một bên chứng kiến một màn này từ nãy giờ, lúc này mới cất tiếng.
"Thật ngại quá, An bá..." Phương Đa Bệnh vừa muốn mở miệng nhưng Lý Liên Hoa đã nhanh hơn hắn nói, với tiểu cẩu bên người vẻ mặt y có phần áy náy. "Đây cũng là người quen của ta."
Sau khi bình ổn bầu không khí mới gặp mặt này, Hồ Ly Tinh ngồi bên chân Lý Liên Hoa, đuôi nhỏ vẫn còn khẽ đung đưa qua lại. Vô Nhan từ chối lời gọi ngồi xuống của y nghiêm túc mà đứng.
Vốn dĩ Vô Nhan ẩn nấp gần đây, nhận lệnh của tôn thượng, nghe theo lời Địch Phi Thanh ở đây thay hắn trông coi Lý Liên Hoa. Căn bản rất ít người có thể phát hiện ra Vô Nhan khi ẩn thân, nhưng ngờ đâu Hồ Ly Tinh lại đột nhiên xuất hiện.
Là một trong những người từng đến Liên Hoa Lâu, Hồ Ly Tinh tinh ý có thể nhận ra Vô Nhan. Bị tiểu hoàng mao này làm lộ, nhăm nhe theo chân cắn cắn gầm gừ, không biết vật nhỏ này vì sao đột nhiên hành xử như vậy Vô Nhan bất đắc dĩ rời khỏi chỗ ẩn nấp. Tiểu tổ tông này nhìn thế nhưng là một trong những thứ không thể tùy tiện đụng vào. Vô Nhan "mệnh hảo" từng thấy tôn thượng nhà mình bên ngoài lạnh lẽo bên trong biệt nữu ân cần vuốt ve nó.
Phàm là thứ liên quan đến người kia, tôn thượng đều đối với thứ đó như vậy.
Nhưng dù dỗ dành hay đuổi đi cũng không thể làm Hồ Ly Tinh yên ổn lại, kẻ rượt đuổi người đành chạy. Sau đó bị một lão nhân gia bắt gặp, nhìn thấy người lạ mặt xuất hiện liền sinh nghi ngờ.
Từ đó có cảnh tượng bối rối khi nãy. Lý Liên Hoa cúi đầu nheo mắt nhìn thủ phạm, Hồ Ly Tinh le lưỡi thở hè hè tròn mắt ngước nhìn y, như thể việc này không liên quan đến mình.
"Vô Nhan ngươi ở đây, vậy Địch Phi Thanh hắn đi đâu rồi?" Phương Đa Bệnh cất tiếng hỏi, nhưng chỉ có một ánh mắt không hề gợn sóng đáp lại hắn, người kia thậm chí không mở miệng. Phương Đa Bệnh cảm thấy đối phương không để tâm đến mình, thái độ tên này cũng giống như chủ nhân của hắn vậy, trước kia chẳng phải vẫn có thể lời qua tiếng lại sao?
"Ngươi..." Hắn trợn mắt trừng Vô Nhan.
"Vô Nhan, tôn thượng nhà các ngươi đâu? Lẽ nào trong minh xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Không phải Lý tiên sinh, trong minh không có việc gì..." Trái lại khi Lý Liên Hoa hỏi, Vô Nhan lại lặp tức trả lời. "Tôn thượng là biết được tin nơi có Thiên Sơn tuyết liên, ngài ấy đã đích thân đi tìm..."
Gần dứt lời Vô Nhan có hơi khựng lại, tự hỏi có nên nói chuyện này cho y biết hay không? Khi tôn thượng nhận được tin, Địch Phi Thanh không muốn thuộc hạ nhúng tay vào đã lập tức tự mình đi tìm. Vô Nhan có thể nói là thấu hiểu tâm tình của tôn thượng nhà mình.
Mà điều khiến mọi người kinh ngạc chính là...
Thiên Sơn tuyết liên!!!
*. *. *.
Một thân nội lực ngăn trở khí lạnh bên ngoài tràn vào thân thể, Địch Phi Thanh trên lưng cõng đao dưới chân dẫm lên tuyết trắng, lớp tuyết vì nội lực làm tan chảy lộ ra nền đất. Lướt mắt thoáng qua vài bụi tuyết tùng xanh rậm lá, hắn chuyển hướng từ trên cao nhìn xuống.
Từ nơi cao phủ tuyết này Địch Phi Thanh nheo mắt nhìn sương mù lượn lờ quanh thân núi, phía dưới đoán chừng không thấy rõ gì ngoài màu trắng xám của tầng mây. Tuyết liên mọc nơi vách đá hiểm trở, muốn tìm e rằng lại phải đi xuống dưới. Địch Phi Thanh quan sát hồi lâu, dù nóng lòng nhưng cũng phải cẩn trọng, dù sao hắn cũng không hiểu biết địa hình nơi này.
Địch Phi Thanh dọc theo vách đá đi một vòng, loay hoay tìm kiếm một chút phương hướng.
Mà lúc này từ phía sau lưng phát giác có động tĩnh truyền tới, là tiếng bước chân, Địch Phi Thanh ngay lập tức xoay người. Nhưng trước mặt hắn lại không phải là người.
Thứ đó to lớn vạm vỡ trên thân một màu nâu hay đen huyền trộn lẫn làm Địch Phi Thanh nhất thời không rõ màu sắc chính xác, cái mũi to phì phò thở ra làn khói trắng, trên cặp sừng lớn còn dính vài cái lá cây, hình như là vừa chui từ trong bụi ra. Bốn mắt nhìn nhau, Địch Phi Thanh đối diện với thứ không biết từ đâu vừa mới xuất hiện ngây người ra vì bất ngờ.
Một con... trâu núi!
Trâu núi sống trên núi cũng không sai nhưng trên ngọn núi này cư nhiên có thể xuất hiện một con trâu núi.
Cũng không thể nghĩ đến nó là con vật hoang hay có người nuôi nó. Địch Phi Thanh một phen nhíu mày, nhìn con vật to lù lù từ từ đi tới trước mặt mình... Từ từ đến nhanh, tiếp đến là... chạy!!
"Cái gì...?"
Địch Phi Thanh thân thủ như chớp nhảy sang một bên tránh con vật giống như bị điên lao về phía mình. Hắn chân vừa chạm đất đã phải tránh lần nữa vì nó quay lại rất nhanh, thân hình không hề gây trở ngại đến tốc độ. Địch Phi Thanh trong thời gian ngắn không hiểu mình đã làm gì chọc phải thứ này. Một lao tới, một tránh né, cứ thế vờn nhau mấy lần.
Có lẽ là xâm phạm lãnh thổ của nó đi!
Địch Phi Thanh không có thời gian quản đúng sai chửi thầm trong lòng, không muốn dây dưa lãng phí thời gian, đáy mắt hiện lên một tia sát ý. Tay rút đao ra khỏi vỏ đưa lên nghênh đón con vật điên cuồng kia.
Con trâu núi trong mắt nhìn thấy Địch Phi Thanh rút ra thanh đao sắc bén cũng không lùi bước, còn gia tăng tốc lực tiến về phía hắn càng lúc càng thêm nhanh. Địch Phi Thanh nhắm thẳng vào nó, thủ thế chọn thời cơ ra tay.
Thời điểm giáng xuống một đạo ngân quang, gió rít bạch dương dũng mãnh thổi tuyết trắng cùng lá cây một phen bay toáng loạn mờ mịt cả tầm nhìn trước mắt. Nhưng trừ tiếng gió thổi cành cây đứt gãy, Địch Phi Thanh không nghe thấy tiếng động nào khác, con trâu kia vậy mà một tiếng kêu cũng không có phát ra. Đến khi tầm nhìn xung quanh rõ ràng hắn trong lòng giật mình, thứ kia đột nhiên biến mất không còn chút bóng dáng.
"Kì quái, rốt cuộc là cái gì. Thứ đó vậy mà tránh được, không thể nào..."
Địch Phi Thanh trong lòng không khỏi thắc mắc một màn vừa rồi. Nhất thời không để ý xung quanh, thân thể đột ngột bị chấn động, từ bên trái bị một cỗ lực lớn mạnh mẽ tập kích.
Cho đến khi hắn định thần, cơ thể đã trong trạng thái không ngừng rơi xuống vách đá hiểm trở.
Trong tầm mắt nhìn thấy rất rõ, con vật với cặp sừng lớn từ trên cao nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com