Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

45. Anh đang tức giận

"Em là của tôi."

"Là của tôi."

Mỗi một lần hôn xuống, Trần Đăng Dương đều lặp lại một câu, vừa cố chấp lại không cho phép cự tuyệt.

Tấm lưng dựa lên vách tường lạnh lẽo, phía trước là cơ thể nóng rực, nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa nóng bỏng, Thanh Pháp hoàn toàn không có một chút sức lực nào để chống cự.

Cậu hệt như một con thuyền nhỏ trôi dạt vô lực trên biển rộng, chỉ có thể không ngừng nhấp nhô cùng sóng biển.

Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng, bàn tay cậu nắm chặt lấy áo khoác đồng phục của Trần Đăng Dương, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Không biết đã qua bao lâu, Trần Đăng Dương rốt cuộc cũng buông cậu ra.

Ngón tay lành lạnh xoa lên đôi môi đỏ bừng của cậu, mang theo cảm giác đau nhói và bỏng rát.

Chắc chắn là đã trầy da.

Thanh Pháp thở hổn hển giương mắt lên, khóe mắt đỏ ửng khó mà nhận ra được.

Vào khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm tới nét mặt của Trần Đăng Dương, cậu dễ dàng nhận thấy sự bất an trong đó.

Động tác của Trần Đăng Dương rất mạnh mẽ, rất thô bạo, không cho phép cự tuyệt, hẳn bóp lấy bả vai cậu đau đến mức tưởng chừng như muốn khảm cậu vào tận trong cơ thể.

Nhưng ngón tay hắn đang run rẩy, động tác vuốt ve bờ môi cũng thật dịu dàng, như thể đang đối xử với bảo vật độc nhất vậy.

"Pháp Kiều..."

Trần Đăng Dương khàn giọng gọi lên một tiếng, hầu kết nhấp nhô lên xuống, đôi ngươi đen nhánh tựa hồ sâu, lại giống như không biết nên nói điều gì.

Thế là Thanh Pháp chủ động tiến lên nửa bước, ôm lấy hắn.

Trong khoảnh khắc cơ thể chạm vào nhau, Trần Đăng Dương rõ ràng đã cứng đờ một chút.

Sau đó chậm rãi buông bàn tay đang giam giữ cánh tay của Thanh Pháp ra, cũng ôm lấy cậu vào lòng.

Nhưng lần này, là dịu dàng.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, bọn họ lại hôn nhau.

Đây mới thật sự là hôn.

Đầu lưỡi cực nóng quét qua đôi môi bị cắn phá, nhẹ nhàng lưu luyến giữa răng môi, mùi máu tươi dần dần phai nhạt, chỉ còn lại cảm giác tê dại truyền thẳng lên đầu, ngay cả da đầu và ngón chân cũng đều run rẩy.

Lúc nụ hôn dừng lại, Thanh Pháp mềm nhũn cả chân, cậu vùi đầu vào trong ngực hắn, thì thào nói: "Làm sao vậy?"

Đôi môi mỏng của Trần Đăng Dương mím chặt, không lên tiếng.

Thanh Pháp vô cùng chắc chắn: "Anh đang tức giận."

Trần Đăng Dương im lặng vài giây, sau đó mới rầu rĩ nói: "...Em nói chuyện với Mâu Thiên rất vui vẻ."

Một cuộc đối thoại lúng túng như vậy cũng có thể gọi là vui vẻ?

Thanh Pháp ngẩn ra, trong lòng vừa oan ức vừa buồn cười: "Anh biết chúng em nói cái gì không?"

"Cậu ấy nói muốn học cùng trường đại học với em." Trần Đăng Dương dừng lại một chút, thấp giọng nói, "Cậu ấy thích em."

Hắn đi ra từ rất sớm, đã ở bên cạnh nghe hai người trò chuyện thật lâu, nhưng Thanh Pháp hoàn toàn không hề phát hiện.

Pháp Kiều của hắn vẫn luôn trì độn như vậy, thậm chí không biết có rất nhiều người mơ ước em ấy.

Muốn vào cùng một trường đại học đồng nghĩa với yêu thích?

Thanh Pháp nghĩ, quá trình học thần đưa ra kết luận đều quái lạ như vậy sao?

Nhưng cậu cũng biết, Trần Đăng Dương ghen, là bởi vì không có đủ cảm giác an toàn.

Cậu chui đầu ra khỏi ngực của Trần Đăng Dương, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nhưng mà em không muốn."

Cậu cong mắt lên cười, "Em muốn ở cùng anh."

Sâu trong đôi mắt màu hổ phách đẹp đẽ chỉ phản chiếu duy nhất một bóng hình, bằng một cái nhìn thoáng qua, cũng có thể nhận thấy sự vô tư trong sáng ấy.

Trần Đăng Dương chậm rãi nhắm nghiền mắt lại, cảm giác bực bội nơi đáy lòng cứ vậy mà tiêu tan.

Hồi sau, hắn lại thấp giọng nói: "Em là của tôi."

"Ừm." Thanh Pháp ngoan ngoãn đáp, an ủi chú mèo lớn này, "Em là của anh, anh cũng là của em."

Lại ôm hôn dính nhau một hồi, cơn ghen tuông trong lòng Trần Đăng Dương mới rốt cuộc tan biến. Hai người cùng nhau bước ra khỏi cầu thang, sau đó liền trông thấy Thành An và Bảo Khang đang đi về phía họ.

"Thanh Pháp." Thành An vẫy tay với hai người, nhanh chân đi tới, "Đang định đi tìm hai cậu đây! Chúng ta có thể về rồi!"

Hắn nhìn thoáng qua Thanh Pháp, lập tức phát hiện có gì đó sai sai: "Ấy, môi cậu bị làm sao vậy? Hình như sưng lên rồi kia."

Thanh Pháp ngượng ngùng mím bờ môi sưng đỏ: "Chắc, chắc là muỗi cắn."

"Đã sắp tháng Mười tới nơi rồi, muỗi ở đâu ra chứ?"

"... Làm sao tớ biết được." Thanh Pháp nhỏ giọng lẩm bẩm, lúng túng quay mắt đi.

Thành An càng thêm tò mò, cười xấu xa muốn lên táy máy với cậu: "Cậu lén làm chuyện xấu gì đó có đúng không? Đến đây cho tôi nhìn xem."

Trần Đăng Dương khẽ chau mày, mặt không cảm xúc tiến lên phía trước nửa bước chắn giữa hai người, lạnh nhạt mở miệng: "Do tác động của con người, khí hậu toàn cầu đang ấm dần lên, nhiệt độ tháng Mười ổn định khoảng 10°C, đáp ứng đủ điều kiện để muỗi sinh tồn."

Thành An lập tức nghẹn lời không nói được gì, mà lại không hiểu tình huống cho lắm.

Lúc bình thường hắn đùa giỡn với Thanh Pháp, Trần Đăng Dương sẽ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, cũng không biết tại sao hôm nay lại nói đỡ như vậy.

Thanh Pháp ngơ ngác một lúc, nhanh chóng nói tiếp: "Đúng đấy, cậu không biết không có nghĩa là không có."

Phụ họa thêm vài câu, lại thừa dịp nói sang chuyện khác: "À mà các cậu rút được thí nghiệm nào, làm bài có được không?"

"Tạm được." Thành An vẫn cảm thấy cứ là lạ, lại nhìn cậu mấy lần, rốt cuộc cũng không để ý nữa, "Tôi rút được lấy số đo tiêu cự."

Bảo Khang ở bên cạnh đúng lúc nói tiếp: "Tớ rút được công thức tính điện dung của tụ điện, cảm thấy làm cũng được, nhưng tớ không biết mình làm được bao nhiêu điểm..."

"Đừng lo lắng đừng lo lắng, dù sao hai ngày nữa sẽ có kết quả mà." Vừa nói chuyện với cậu ta là giọng điệu của Thành An bất giác dịu xuống, "Cũng đã thi xong hết rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa."

"...Ừm." Bảo Khang rũ mắt xuống, khẽ gật đầu.

"Đi thôi!" Thành An nắm lấy bả vai của cậu ta, hào phóng nói: "Vất vả lắm mới thi xong, chiều nay tôi mời các cậu đi ăn."

Hắn lại nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Pháp một chút: "Đi cùng không?"

Thanh Pháp gật đầu đồng ý.

Gần nơi này chính là một khu phố ăn vặt, bốn người họ nói lời chào tạm biệt với giáo viên, rồi cười cười nói nói đi về phía khu phố.

So với chỗ Thanh Pháp và Trần Đăng Dương đến lần trước thì bên này rõ ràng là đông đúc hơn, có lẽ bởi vì nằm cạnh trường học nên người trên đường hầu hết là học sinh.

Con phố nhỏ nhộn nhịp hối hả, các chàng trai cô gái nói cười rộn ràng, thỉnh thoảng còn vang lên bên tai tiếng đuổi bắt và xô đẩy lẫn nhau.

Bốn người không muốn chen lấn vào bên trong, vì vậy tìm bừa một quán ăn vặt Sa Huyện gần ngã tư ngồi xuống.

Chủ quán là một ông chú rất nhiệt tình, bốn người tự gọi đồ ăn riêng của mình trước, sau đó gọi chung hai lồng bánh bao hấp, không quá lâu sau, mì và bánh bao đều đã được bưng lên hết.

Chủ quán nhìn rất hòa nhã dễ gần, cho đồ ăn cũng cực kỳ hào phóng. Thanh Pháp gọi một tô mì khô, mì vừa chín tới đã được làm ráo nước, phía trên phủ một lớp thịt bằm thật dày, khiến cho người ta nhìn thèm không thôi.

Phần nước dùng được làm từ thịt cắt hạt lựu và đậu phộng giã nhỏ, sau đó hầm trong nước dùng, phối hợp với sợi mì dai vừa đủ, lại rưới lên trên một thìa dầu ớt đỏ chính hiệu của vùng Tứ Xuyên - Trùng Khánh, thoạt nhìn vừa ngon miệng vừa đẹp mắt.

Thanh Pháp khuấy nước dùng lên và nếm thử một miếng, hài lòng nheo mắt lại: "Ngon quá!"

Ngon đến mức cậu bưng cả tô lên, đưa đến trước mặt Trần Đăng Dương y như nâng niu bảo bối: "Cái này ngon lắm luôn, anh có muốn nếm thử một chút không?"

Trần Đăng Dương nhìn xuống tô mì dính đầy nước dùng, Thanh Pháp khẽ giật mình, lúc này mới nhận ra mình đã trộn hết mì lên cả rồi, nhìn qua trông khá khó coi.

Cậu hơi xấu hổ cười cười, muốn thu tay về: "À thôi đi, em đã ăn trước rồi, nên..."

Còn chưa nói hết câu, Trần Đăng Dương đã cầm đũa lên.

"Ngon lắm." Hắn thấp giọng nói.

Thanh Pháp đỏ hết cả mặt, lí nhí đáp: "Anh dùng đũa của em..."

"Ừm." Trần Đăng Dương vừa bình tĩnh vừa tự nhiên lấy ra một đôi đũa khác từ trên giá,"Em muốn đổi đôi khác không?"

"Không cần đâu, em không ngại." Thanh Pháp lắc đầu, vô thức cắn lấy đầu đũa, lại vội vàng đỏ mắt cúi đầu xuống, gần như muốn vùi cả mắt vào trong tô.

Thành An và Bảo Khang ngồi ở một bên nhìn nhau bằng ánh mắt kinh ngạc.

Bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng đã nói đâu?

Từ trước đến nay không dùng đồ của người khác chạm qua ở đâu hả?

Học thần tính cách của cậu thay đổi 180 độ rồi đó!

Thế nhưng hai người trong cuộc đều giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cả hai chỉ đành oán thầm vài câu, trên mặt đầy vẻ không thể nói thành lời.

Một cảnh tượng không lớn không nhỏ trôi qua rất nhanh, bốn người tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện. Ở trên chiếc bàn nho nhỏ, bốn chiếc tô tỏa đầy khói trắng quây quần bên nhau, bầu không khí náo nhiệt lại hài hòa.

Đúng vào lúc bữa cơm đang sôi nối, một giọng nữ đột nhiên truyền đến từ bên cạnh:
"Đăng Dương?"

Thanh Pháp theo bản năng ngẩng đầu, trông thấy Bồ Thục Lan đang đứng trên đường cách đó không xa, bên cạnh còn có một nam sinh vóc người cao lớn trạc tuổi bọn họ.

Bồ Thục Lan dường như cũng không biết sẽ gặp được bọn họ ở đây, bà sững sờ một lúc, mới kéo người bên cạnh đi tới: "Thật trùng hợp, con cũng ở chỗ này sao?"

Thanh Pháp nhất thời không biết nên nói gì, Trần Đăng Dương thì nhàn nhạt liếc nhìn hai người một cái, hoàn toàn không có ý muốn quan tâm tới họ.

Bồ Thục Lan đứng đấy cực kỳ ngượng ngùng, còn giống như oán giận mà nói với cậu trai bên cạnh: "Sao không chào anh Đăng Dương một tiếng vậy con?"

Cậu ta không đáp, hệt như không nghe thấy mà cúi đầu chơi điện thoại của mình. Thành An nhìn không được nữa, chủ động mở miệng hỏi: "Dì ơi, hai người là..."

"À." Bồ Thục Lan giật mình mở miệng: "Chào con, dì là mẹ của Đăng Dương, đây là em trai nó."

Trên mặt bà lại lộ ra nụ cười, "Các con là bạn học của Đăng Dương nhỉ, sao đột nhiên lại chạy tới đây ăn rồi?"

Thành An không hề biết phải trái đúng sai, còn là lần đầu tiên gặp được mẹ của Trần Đăng Dương, thế là nhiệt tình giải thích: "Dì không biết sao ạ? Hôm nay tụi con đến đây để thi thí nghiệm đấy!"

Bồ Thục Lan hỏi: "Là thi thí nghiệm của chuyên Lý sao?"

"Dạ? Đúng vậy ạ..."

Qua vài câu, lúc này Thành An mới nhận ra bầu không khí ở đây hơi kỳ lạ. Trong sáu người ngồi đây, chỉ có hắn là đang nói chuyện với Bồ Thục Lan, thế là giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ, hồi sau cũng không còn nói tiếp nữa.

Lại nhạt nhẽo thêm vài giây, giống như đột nhiên vừa nhận ra, Bồ Thục Lan cười cười, vẻ mặt mang theo nét cô đơn: "Vậy sao, thế các con cứ ăn đi, dì sẽ không quấy rầy nữa."

Bà giúp thanh toán tiền ăn cho bốn người rồi vội vàng rời đi, đợi sau khi bóng lưng hoàn toàn biến mất ở cuối đường, Thành An mới nhỏ giọng hỏi Bảo Khang bên cạnh: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Bảo Khang lắc đầu.

Tuy rằng cậu ta và Trần Đăng Dương là bạn học cấp hai, nhưng hiểu biết về hắn rất ít, chỉ biết ba mẹ của Trần Đăng Dương ly hôn, nhiều hơn thì không hề rõ.

Thanh Pháp ho khan hai tiếng, lại cười cười: "Tụi mình ăn tiếp đi."

Thành An cũng lập tức phản ứng, thuận theo cậu nói: "Đúng đó, ăn đi ăn đi, mì sắp lạnh hết trơn rồi!"

Bốn người tiếp tục cúi đầu dùng bữa, đều ăn ý không nhắc lại chuyện vừa rồi.

Cơm nước xong xuôi, bọn họ chia thành hai hướng trở về nhà.

Nhà của Bảo Khang ở khá xa, Thành An nói không an toàn, nhất định phải đưa cậu ta trở về. Thanh Pháp và Trần Đăng Dương thì ngồi xe buýt về trước.

Sắc trời tối dần đi, lúc này đang là giờ cao điểm, trên xe buýt khá đông người chen chúc, còn hơi lắc lư qua lại. Hai người sóng vai đứng đấy, không ai nói một lời.

Hai người bước xuống xe, lúc trên đường về nhà, khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Trần Đăng Dương đột nhiên mở miệng: "Em cảm thấy bà ấy muốn thứ gì?"

Hắn chưa hề nói "bà ấy" là ai, nhưng Thanh Pháp lại dễ dàng hiểu được ý hắn.

"...Em không biết." Thanh Pháp im lặng giây lát, thẳng thắn nói.

Đời trước sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Trần Đăng Dương, đối với tình hình trong nhà hắn đã biết ít lại càng ít hơn, nhất thời thật sự không thể nào đoán được mục đích của Bồ Thục Lan.

Trần Đăng Dương lại hỏi: "Vậy em cảm thấy tôi nên..."

Thanh Pháp bỗng dưng dừng bước, xoay người, đối mặt với Trần Đăng Dương.

Đèn đường thưa thớt, xung quanh đều là một mảng tối đen, Thanh Pháp nhìn thẳng vào mắt của Trần Đăng Dương, đôi mắt màu hổ phách còn sáng hơn những vì sao trên trời.

"Là cảm giác của anh." Cậu sửa lời, "Em đã nói rồi, cho dù là anh lựa chọn điều gì, em cũng sẽ luôn ở bên cạnh, cho nên, anh chỉ cần nghe theo trái tim mình."

Ánh đèn đường vàng mờ ảo chiếu xuống đỉnh đầu của thiếu niên, Trần Đăng Dương cúi đầu nhìn hàng bóng trên đất, thật lâu sau, mới thì thào nói: "Tôi... Tôi muốn thử xem."

Hắn nghĩ rằng hắn đã thất vọng cùng cực từ lâu, nhưng lại không thế không thừa nhận, sau khi nhìn thấy Bồ Thục Lan thay đối, trái tim vốn yên tĩnh lại lần nữa như có sóng nước nổi lên.

Dù không biết phía trước rốt cuộc là bùn lầy hay ánh sáng.

Sâu thẳm trong ký ức của hắn, vẫn còn khắc ghi sự dịu dàng không gì thay thế được từ mẹ.

Hắn đã từng rất cố gắng học tập, tất cả chỉ vì có thể nhận được một lời khen từ bà, cũng đã vô số lần trông thấy bà dịu dàng sờ đầu một đứa nhỏ khác, mỉm cười khen nó thật giỏi, nói "Con trai của mẹ là tuyệt nhất".

Hắn cũng đã nghĩ tới điều đó, không chỉ một lần ước ao xa vời, dù cho bà đem một phần ngàn vạn sự dịu dàng ấy chia cho hắn.

Cho tới giờ phút này, cũng không cách nào hoàn toàn hết hy vọng.

Sâu trong đôi ngươi đen nhánh của Trần Đăng Dương ánh lên chờ mong và khát vọng không thể nào che giấu.

Trái tim Thanh Pháp vừa đau vừa chua xót, đến nỗi tất cả những nghi ngờ về Bồ Thục Lan đều không nói thành lời.

"Được." Hồi lâu sau, Thanh Pháp khẽ thở dài, hạ quyết tâm, "Vậy thì thử một chút xem."

Chỉ cần là hắn muốn, cậu đều sẽ nghe theo hắn.

Cậu không thể ngăn cản hắn khát khao tình yêu, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng từng chút: Xin dì, ngàn vạn lần nếu là thực tâm, xin đừng làm tổn thương anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com