30. Tôi cần.
Nguyễn Thanh Pháp để phiếu điểm vào trong cặp sách, trước đi chào hỏi thầy trưởng khoa.
Thuận tiện lại bị lão Diệp kéo đi khen ngợi một trận, giáo viên Tiếng Anh cũng ở bên cạnh, Nguyễn Thanh Pháp bị khen tới hoảng hốt, cảm giác mình chính là ngôi sao Văn Khúc sáng lấp lánh trên bầu trời.
Từ văn phòng đi ra, Nguyễn Thanh Pháp nhìn thấy, tay Trần Đăng Dương theo thói quen đút trong túi áo, đang chờ ở cửa.
"Tớ đi cùng cậu."
Nguyễn Thanh Pháp nghĩ, phòng thầy trưởng khoa cậu đến quá nhiều lần, quen cửa quen nẻo, thật sự không cần đi cùng. Nhưng thấy Trần Đăng Dương đã bước ra ngoài, cậu theo sau - khả năng, Trần Đăng Dương là có chuyện muốn đi tìm thầy trưởng khoa?
Thời tiết âm u, tầng mây rất dày, không thấy được ánh mặt trời.
Tâm tình Nguyễn Thanh Pháp thì rất tốt, dọc đường không ngừng nói chuyện với Trần Đăng Dương.
"Tớ không nghĩ là mình có thể thi được top 199! Nằm mơ cũng không thi được điểm cao như vậy," Trong lòng Nguyễn Thanh Pháp hiểu, cậu cười với Trần Đăng Dương, "Cám ơn cậu!"
Mắt Trần Đăng Dương nhìn phía trước, ngữ khí nhàn nhạt, "Cám ơn tớ cái gì?"
Trong con ngươi nhạt màu cất chứa ý cười, Nguyễn Thanh Pháp xòe đầu ngón tay bắt đầu đếm, "Cậu giải form đề đọc hiểu, giải form đề vận dụng ngôn ngữ cho tớ, gạch ra tất cả đề điền vào chỗ trống văn thơ cổ, còn có form đề viết văn, toàn bộ toàn bộ đều dùng đến hết! Còn có còn có, mấy đề mẫu toán lý hóa cậu chọn, đề nào cũng chuẩn, một đề hai đề ba đề, tớ gần như đề nào cũng nhìn quen, cậu rốt cuộc là thần tiên nào hạ phàm vậy?"
Nói xong, cậu còn cúi người, từ dưới lên trên nhìn mặt Trần Đăng Dương, vẻ mặt khoa trương, "Trần đại nhân, sao cậu lợi hại vậy chứ?"
Tay Trần Đăng Dương rút ra khỏi túi, xoa mái tóc cậu, "Bước cẩn thận."
Lúc hai người chậm rãi đến cửa phòng thầy trưởng khoa, phát hiện cửa đang đóng.
Nguyễn Thanh Pháp gõ cửa đi vào, "Thầy ơi, thầy tìm em có chuyện gì không?"
Vừa dứt lời, Nguyễn Thanh Pháp đã nhìn thấy trên ghế sa lon bên trái phòng làm việc, ngồi hai người - Phạm Minh Đức và Đồng Tấn Dũng.
Cậu nhớ Đồng Tấn Dũng, bàn trên Phạm Minh Đức, lớn tiếng nói muốn dính ánh sáng làm chú cậu.
Nụ cười trên mặt nhạt xuống, Nguyễn Thanh Pháp dịch tầm mắt, "Thầy ơi, thầy tìm em?"
Phòng làm việc không lớn, phía sau bàn làm việc bằng gỗ màu nâu đậm, là một giá sách, bên trên dựng không ít sách kiểu《Tâm lý học thanh thiếu niên》,《Trích văn》,《Đại cương giáo dục tâm lý học》. Hai bên đặt ghế sofa kiểu 3 người ngồi, màu nâu đậm, dùng làm khu tiếp khách.
Thầy trưởng khoa ngồi sau bàn làm việc, thấy Nguyễn Thanh Pháp đi vào, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái, "Học sinh Nguyễn Thanh Pháp, vất vả cho em đến đây một chuyến, ngồi đi."
Thấy Trần Đăng Dương đi theo vào, hắn lại nói, "Học sinh Trần Đăng Dương nếu không có việc gấp, trước tiên có thể về lớp, buổi chiều lại đến văn phòng tìm thầy."
Nguyễn Thanh Pháp ngồi xuống sofa, mở miệng, "Trần Đăng Dương là đi cùng em đến."
"Hóa ra là vậy, vậy Trần Đăng Dương em cũng ngồi đi."
Chờ hai người ngồi xong, thầy trưởng khoa hắng giọng, "Lần này mời học sinh Nguyễn Thanh Pháp đến đây, là muốn điều tra rõ một chuyện."
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, "Có hai bạn học đến tố cáo, thi tháng lần này, học sinh Nguyễn Thanh Pháp có hành vi gian lận."
Nghe xong, Nguyễn Thanh Pháp không có chút kinh ngạc, vẻ mặt cậu bình tĩnh, tầm mắt xoẹt qua hai người ngồi đối diện, trả lời, "Em không có."
Thầy trưởng khoa nhìn về phía Phạm Minh Đức và Đồng Tấn Dũng, "Đồng Tấn Dũng, em lặp lại lời lúc lại trước mặt Nguyễn Thanh Pháp một lần."
Đồng Tấn Dũng dường như có chút bất an, hắn dịch chuyển vị trí biên độ nhỏ, liếc Nguyễn Thanh Pháp ngồi đối diện, trong mắt lộ ra chút sợ sệt, lại giống như khua lên dũng khí, mở miệng nói, "Em . . . em hai hôm nay đều không ngủ được, bởi vì trong lòng áy náy. Việc em làm, rất không nên, đặc biệt đối với các bạn học tập nghiêm túc, muốn giành thành tích tốt mà nói, quá không công bằng."
Nguyễn Thanh Pháp nhìn về phía Đồng Tấn Dũng, "Cậu làm chuyện gì, áy náy không cả ngủ được?"
Tay Đồng Tấn Dũng đặt trên đùi chợt nắm thành quyền, không trả lời vấn đề của Nguyễn Thanh Pháp, mà chuyển hướng thầy trưởng khoa, "Thầy ơi, em xin lỗi! Cuộc thi lần này, em giúp Nguyễn Thanh Pháp gian lận."
Nguyễn Thanh Pháp mở miệng, "Bạn học này không bằng nói xem, cậu gian lận giúp tớ thế nào?"
Nắm đấm Đồng Tấn Dũng nắm chặt phát run lên, "Ở trong nhà vệ sinh nam, lúc ấy đúng lúc chỉ có hai bọn mình, cậu hỏi tớ, tớ có phải lần nào thi, cũng có thể top 50 khối hay không. Tớ nói đúng.
Sau đó, sau đó, sau đó cậu bảo tớ lúc thi, gửi đáp án cho cậu."
Đồng Tấn Dũng nhắm mắt lại, "Tớ không đồng ý, nói như vậy không tốt, thi là thi cái học thật, gian lận hổ thẹn. Nhưng cậu nói, nếu tớ không phối hợp với cậu, cậu sẽ đem tớ, đem tớ-"
Nguyễn Thanh Pháp: "Đem cậu thế nào?"
"Đuổi tớ khỏi trường tư Gia Ninh!"
Đồng Tấn Dũng nhìn về phía thầy trưởng khoa, đôi môi hơi run, "Thầy ơi, em sai rồi, nhà em không có tiền, ba em lái thuê, mẹ em là nội trợ gia đình, bọn họ đưa em vào trường tư Gia Ninh, rất không dễ, em không muốn bị đuổi . . ."
Trường tư có không ít học sinh như vậy. Gia cảnh bình thường, thậm chí không tốt lắm. Nhờ học bổng nhà trường cấp và miễn giảm học phí phí ăn ở, mới bỏ trường công, đến đây học.
Thầy trưởng khoa cau mày, "Cho nên em đã gian lận giúp Nguyễn Thanh Pháp?"
Đồng Tấn Dũng cắn môi dưới, gật đầu, "Vâng."
Hắn nói tiếp, "Nguyễn Thanh Pháp còn nói, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, bảo em yên tâm. Phòng thi cuối cùng, giám thị cũng không nghiêm, sẽ không bị bắt."
"Được."
Thầy trưởng khoa lại nhìn về phía Nguyễn Thanh Pháp, "Học sinh Nguyễn Thanh Pháp, em có gì muốn nói không?"
Ngữ khí Nguyễn Thanh Pháp không có chút phập phồng, "Trước đó, em và người này, chưa từng nói một câu."
Đồng Tấn Dũng chợt ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh Pháp, muốn nói gì đó, nhưng trong mắt hiện lên sợ hãi, lại khép miệng lại.
"Nguyễn Thanh Pháp," Phạm Minh Đức ngồi bên cạnh Đồng Tấn Dũng mở miệng, "Tớ biết, bởi vì chúng ta cá cược, khiến cậu áp lực quá lớn. Để thi được thành tích tốt, giữ được mặt mũi, cậu mới sẽ bất đắc dĩ lựa chọn thủ đoạn khác. Xin lỗi, vụ cá cược đó quá ấu trĩ, tớ thu lại. Nhưng," Hai mắt hắn nhìn Nguyễn Thanh Pháp, chân thành khuyên nhủ, "Nhưng mà, con người có thể mất mặt, nhưng quyết không thể đánh mất nguyên tắc làm người, bạn Nguyễn Thanh Pháp, cậu nói đúng không?"
Nguyễn Thanh Pháp ngẩng ngẩng cằm, "Ý các cậu là, tớ bởi vì cá cược với cậu, lo mình thua, cho nên uy hiếp cái người tên Đồng Tấn Dũng này, bảo cậu ta lúc thi truyền đáp án cho tớ?"
Phạm Minh Đức gật đầu.
Nguyễn Thanh Pháp cười ra tiếng, "Chậc, Phạm Minh Đức, cậu cho rằng mặt mũi mình to cỡ nào, khiến tớ bởi vì một trận cá cược căn bản không có chấp nhận, chạy đi tìm người gian lận giúp?"
Phạm Minh Đức bị nụ cười của Nguyễn Thanh Pháp kích thích, tay giấu phía sau móc chặt ghế sofa, hắn mím môi, lại nói, "Xin lỗi, tớ không nên hành động theo cảm tính, cá cược với cậu, dẫn đến cậu phạm sai lầm."
Hắn vừa nói, dư quang nhìn thấy, thầy trưởng khoa đã lại tin mấy phần.
Kiểu nhị thế tổ bị chiều hư thế này, phần lớn đều không chịu nổi kích thích. Vì mặt mũi có thể không khó khăn, uy hiếp người khác hỗ trợ gian lận gì đó, hoàn toàn làm ra được.
Trong lòng Phạm Minh Đức dâng lên khoái cảm của trả thù.
Lúc giáo viên chủ nhiệm đọc thành tích của Nguyễn Thanh Pháp, vô số người đều nhìn về phía hắn.
Ngạc nhiên, ác ý, trào phúng, chế giễu.
Hắn thậm chí còn nghe thấy có người nói, Phạm Minh Đức có thêm một ông bố. Hơn nữa ông bố mới còn có tiền như vậy, không biết có thể phát tiền tiêu vặt cho Phạm Minh Đức, cải thiện ăn uống hay không.
Nghĩ tới đây, trong lòng Phạm Minh Đức dâng lên một cỗ tức giận kìm nén, hắn nhìn thẳng thầy trưởng khoa, "Thầy ơi, thầy sẽ tin, một người vào trường đến nay, thi luôn đội sổ khối, toán lý toàn bộ nộp giấy trắng, sẽ trong một đêm, thành tích đột nhiên tăng mạnh, thi được top 200 khối sao?"
Vẻ mặt hắn nghiêm nghị chính nghĩa, "Em không tin, rất nhiều bạn cũng không tin! Chúng em yêu cầu dựa theo nội quy trường, xử phạt người gian lận, trả cho mọi người một môi trường thi cử công bằng! Nếu như Nguyễn Thanh Pháp bởi vì thân phận con trai chủ tịch trường, có thể muốn làm gì thì làm, còn không thể xử lý, nhân viên nhà trường còn có tôn nghiêm có thể nói?"
Nguyễn Thanh Pháp nghe, đột nhiên cảm thấy Phạm Minh Đức vẫn không tính là đần.
Phạm Minh Đức rõ ràng là nhận định cậu thi được thành tích này, nhất định gian lận, cho nên lựa chọn trực tiếp vạch trần.
Về phần, rốt cuộc ai phối hợp gian lận với cậu, cái này không quan trọng. Quan trọng là, vạch trần sự thật cậu "gian lận".
Còn mơ hồ chỉ hướng, nếu không xử lý vụ cậu gian lận, phía nhà trường không thể thuyết phục mọi người.
Thầy trưởng khoa cũng đang suy nghĩ.
Hắn cảm giác mình coi như hiểu Nguyễn Thanh Pháp.
Tiểu thiếu gia Nguyễn gia, coi như tính tình khá tốt trong số phú nhị đại phú tam đại, nhưng tới giờ chưa từng để tâm việc học, trong nhà càng không có yêu cầu này.
Lần này đột nhiên thi được thành tích tốt như vậy, lại có chuyện cá cược, quả thật có khả năng rất lớn, là dùng thủ đoạn không quá bình thường.
Nhưng chuyện này, không xử lý tốt, hắn phải chú ý đến mặt mũi Nguyễn gia.
Hắn hỏi Đồng Tấn Dũng, "Có chứng cứ không?"
Đây là cách nói theo bản năng nghiêng về phía Phạm Minh Đức và Đồng Tấn Dũng.
Đồng Tấn Dũng rụt cổ lại, bộ dạng sợ sệt, "Nguyễn Thanh Pháp trước đó đã phân phó, để ngừa lưu lại chứng cứ, sau này bại lộ, sau khi gửi đáp án cho cậu ấy, lập tức xóa sạch, không được lưu lại một chữ."
Đây là Đồng Tấn Dũng và Phạm Minh Đức đã thương lượng xong, giội toàn bộ nước lên người Nguyễn Thanh Pháp. Thầy trưởng khoa gặp chuyện gian lận nhiều, tự nhiên sẽ giúp bọn họ bổ sung đầy đủ chi tiết.
Bọn họ đánh chết cũng không tin, một học tra triệt để, chì dùng thời gian 3 tuần, đã có thể thi được top 199.
Không phải gian lận, khẳng định cũng là trộm bài thi học thuộc đáp án trước.
Một khi Nguyễn Thanh Pháp không phản bác được, tội danh kia an vị.
Đến lúc đó, cho dù thầy trưởng khoa chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tin tức cũng có thể truyền đi.
Nguyễn Thanh Pháp, nhất định thua.
Trong bí mật, Đồng Tấn Dũng và Phạm Minh Đức liếc mắt nhìn nhau, lại nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy rất không có ý nghĩa.
Quả nhiên trường học lớn, luôn sẽ có mấy tên ngu như vậy.
Cậu lười phản ứng thêm Phạm Minh Đức và Đồng Tấn Dũng, trực tiếp nhìn về phía thầy trưởng khoa, "Hai bạn này, luôn miệng vu tội em gian lận, em rất tiếc. Bạn ấy vu tội em dễ, em chứng minh thật ra cũng rất dễ."
Trong lòng Phạm Minh Đức giật nảy, đột nhiên có dự cảm không hay.
Tiếp đó, liền nghe Nguyễn Thanh Pháp nói.
"Nhà trường không phải chuẩn bị đề dự phòng sao? Hay là để các thầy cô ra đề tại chỗ cũng được. Bài thi đưa em, em làm ngay ở đây, ngay trước mặt mọi người, thi lại lần nữa."
Nguyễn Thanh Pháp chuyển hướng Phạm Minh Đức và Đồng Tấn Dũng, trong mắt có khinh thường rất rõ ràng, "Xem xem điểm của tớ, rốt cuộc là thật, hay là giả."
Đồng Tấn Dũng và Phạm Minh Đức ngồi ngây trên sofa, sau lưng toát mồ hôi lạnh -
Cái này không giống với bọn họ tưởng tượng trước!
Thầy trưởng khoa gật đầu, "Đúng, cách này rất tốt. Bạn Nguyễn Thanh Pháp đã bằng lòng phối hợp, vậy thầy sẽ để phòng bộ môn lấy đề dự phòng đến."
"Phiền thầy."
Nguyễn Thanh Pháp lại nhìn về phía Phạm Minh Đức và Đồng Tấn Dũng, câu khóe môi, "Chỉ hi vọng, chờ em làm xong bài thi, bạn học nào đó, không nên lại nói em sớm nhìn lén bài thi, học thuộc đáp án."
Thầy trưởng khoa khoát tay, "Không thể nào, bởi vì là đề dự phòng, chỉ in một bản, đựng trong túi niêm phong. Chưa hủy niêm phong, không thể nào xuất hiện tình huống để lộ."
Cũng không lâu lắm, bài thi niêm phong trong túi giấy dai đã được đưa tới đây.
Nguyễn Thanh Pháp tìm thầy trưởng khoa mượn cây bút, dùng sách kê lên, bắt đầu làm đề.
Trong văn phòng yên lặng.
Trong lúc đó, thầy trưởng khoa nhận 2 cuộc điện thoại, vẫn không đi ra ngoài.
Lúc làm đến đề cuối cùng, ngoài văn phòng vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần.
Tiếng vang của giày cao gót đạp trên gạch đá cẩm thạch.
Rất nhanh, cửa văn phòng bị gõ vang, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ công sở vàng nhạt sau khi mở cửa, lui đến một bên.
Thầy trưởng khoa vội vàng đứng dậy nghênh đón, cung kính nói, "Vũ tổng, làm phiền bà trong lúc bận rộn, dành thời gian đến đây một chuyến!"
Đầu bút Nguyễn Thanh Pháp từ mặt giấy xoẹt qua, "xoẹt" một tiếng, xuyên qua trang giấy.
Nguyễn Thanh Pháp không ngẩng đầu.
Tới lúc âm thanh quen thuộc gọi tên cậu, "Nguyễn Thanh Pháp."
Cầm thân bút nhựa trong suốt màu đen, Nguyễn Thanh Pháp giương mắt nhìn sang.
Mẹ cậu, Vũ Tú Lam, áo sơ mi tơ tằm thắt nơ màu trắng, áo khoác vest màu đen cắt may thủ công, đứng ở cửa văn phòng, đang nhìn về phía cậu.
"Mẹ."
Nguyễn Thanh Pháp lên tiếng, cảm thấy âm thanh giống như không phải của mình, mất kiểm soát.
Cậu phát hiện, mình đã 2-3 tháng không gặp Vũ Tú Lam.
Trong lúc nhất thời, thậm chí có chút cảm giác xa lạ.
Vũ Tú Lam nhìn về phía thầy trưởng khoa, "Nói tình huống cụ thể."
Thầy trưởng khoa vội vàng nói chi tiết ngọn nguồn câu chuyện một lần.
Hắn vốn nghĩ, chuyện Nguyễn Thanh Pháp gian lận, chuyện liên quan đến danh dự, để cẩn thận, hắn báo cho thư ký của Vũ Tú Lam.
Không nghĩ tới Vũ Tú Lam đích thân đến.
"Biết rồi."
Vũ Tú Lam nghe xong, nhìn về phía Phạm Minh Đức và Đồng Tấn Dũng ngồi trên sofa, "Là sức mạnh nào cho các cậu, có năng lực đi vu oan Nguyễn Thanh Pháp gian lận như vậy?"
Bà không phải tướng mạo dịu dàng, ngược lại, thân ở địa vị cao đã lâu, kèm theo khí tràng người khác không thể xâm phạm mà mạnh mẽ.
Sắc mặt Phạm Minh Đức trắng bệch, Đồng Tấn Dũng thì hô hấp cũng loạn lên.
Bọn họ cũng không dự liệu được, thầy trưởng khoa sợ phiền phức như vậy, lại mời cả mẹ Nguyễn Thanh Pháp đến trường!
Nguyễn Thanh Pháp nhìn màn này, không ngoài ý muốn.
Mẹ cậu ở trước mặt người ngoài, thề phải bảo vệ cậu, bởi vì liên quan đến chính bà, và tôn nghiêm của Nguyễn gia.
Cúi đầu, Nguyễn Thanh Pháp làm xong câu cuối cùng, sau đó giơ tay ra hiệu, "Thầy ơi, làm xong rồi."
Thầy trưởng khoa vội vàng nhận lấy bài thi toán, so với đáp án chuẩn, bắt đầu phê.
Rất nhanh, hắn công bố kết quả, "Bài thi toán của học sinh Nguyễn Thanh Pháp, 109 điểm."
"Không thể nào!"
Đồng Tấn Dũng bỗng lên tiếng.
Phát hiện tất cả ánh mắt đều tụ trên người mình, hắn nặng nề nuốt nước bọt, giọng khàn khàn, "Nguyễn Thanh Pháp . . . . . . Cậu ấy không thể nào sẽ thi được nhiều điểm vậy! Cậu ấy sao có thể thi được nhiều điểm vậy? Cậu ấy khẳng định gian lận! Trình độ của cậu ấy, không thể nào!"
"Học sinh Đồng Tấn Dũng," Thầy trưởng khoa nhìn Vũ Tú Lam vẻ mặt lạnh lùng, quát Đồng Tấn Dũng, "Sự thật đã chứng minh, bạn Nguyễn Thanh Pháp tại chỗ làm xong đề này, được 109 điểm!"
Đồng Tấn Dũng còn muốn cãi, Trần Đăng Dương vẫn luôn không có cảm giác tồn tại nào bỗng mở miệng, "Em vừa nhớ tới, em mấy hôm trước ở phòng dụng cụ thể dục, tình cờ nghe thấy một đoạn đối thoại riêng tư."
Trần Đăng Dương vừa dứt lời, trong phòng làm việc liền vang lên một đoạn ghi âm.
"Lấy được đề chưa?"
Tiếng Phạm Minh Đức.
Giọng nam khác nói, "Lấy được rồi lấy được rồi, đụ mẹ, dọa chết tao, may mà thói quen 1-2 chục năm của ba tao không sửa, chìa khóa ngăn kéo ném trong bình hoa, để tao tìm được. Minh Đức, mấy bài thi này mày làm hết, học thuộc đáp án. Thành tích mày lên xuống không ổn định, nhưng lần này, thời khắc mấu chốt, nhất định đừng tuột xích! Thi điểm cao, giẫm nát họ Nguyễn kia trên mặt đất, cho đám nhị thế tổ kia lớn lối tiếp!"
"Được, tao biết rồi, khẳng định không có vấn đề."
Trong ghi âm, Phạm Minh Đức còn cười cười, "Chúng mày quá chuyện bé xé ra to rồi, trình độ của Nguyễn Thanh Pháp, có thể thi được mấy điểm?"
Tiếng Đồng Tấn Dũng, hoàn toàn không giống rụt rè lúc nãy, cười hì hì, "Cái này không nói chắc được, nghe nói Trần đại nhân không phải đích thân dạy thêm cho Nguyễn Thanh Pháp sao, trình độ đoán trọng điểm đề của Trần đại nhân nghịch thiên, cho nên để an toàn, mày nhanh làm bài thi!"
Ghi âm tới đây kết thúc.
"Trong đoạn ghi âm này, một người là Phạm Minh Đức, một người là Đồng Tấn Dũng, một người khác, là con trai của chủ nhiệm phòng bộ môn, Hoàng Bách. Em tình cờ gặp được bọn họ, lén la lén lút, liền đi theo, cuối cùng ghi được cuộc nói chuyện của bọn họ."
Trần Đăng Dương mặt mày đen trầm, ánh mắt cực lạnh, ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm Phạm Minh Đức, "Tớ đột nhiên rất tò mò, ngoại trừ cậu ra, Hoàng Bách, Đồng Tấn Dũng, các cậu còn có mấy người, muốn giội nước bẩn đầy người Nguyễn Thanh Pháp, đạp cậu ấy xuống?"
Thầy trưởng khoa mồ hôi lạnh cũng rơi xuống.
Hắn bắt đầu oán giận tự cho là thông minh của mình.
Nguyễn Thanh Pháp nghi ngờ gian lận, hắn đầu tiên nghĩ đến, chính là gọi điện thoại cho trợ lý của Vũ Tú Lam, phòng ngừa trước, xong rồi mặc kệ kết quả thế nào, dù sao họa cũng không đến đầu hắn.
Hiện tại Vũ Tú Lam đã đến, lại chính tai nghe thấy, con trai mình, ở trường bị bạn học chèn ép hãm hại.
"Vũ tổng -"
"Vị này . . . . . . thầy Trương," Vũ Tú Lam phân phó, "Tôi nghĩ chuyện đã rõ ràng, về phần xử lý thế nào, có nội quy trường có thể tham khảo."
Bà chuyển hướng Nguyễn Thanh Pháp đang làm đề vật lý, "Theo mẹ ra ngoài."
Nguyễn Thanh Pháp đặt bút xuống, đi theo Vũ Tú Lam ra khỏi văn phòng, đi vào trong phòng họp cỡ nhỏ trống bên cạnh.
Tiếng "cạch" rất nhỏ, cửa bị đóng lại.
Giọng Nguyễn Thanh Pháp khô khốc, ngữ khí cố ý thả nhẹ, "Mẹ, sao mẹ cũng đến?"
"11 giờ có cuộc họp, ở gần đây, đúng lúc đi qua trường các con."
"Vâng, mẹ bận việc cũng phải nhớ ăn trưa, nếu không dạ dày khó chịu."
Nói xong câu này, cổ họng Nguyễn Thanh Pháp đau.
Thầy trưởng khoa nghi ngờ cậu, Phạm Minh Đức và Đồng Tấn Dũng hãm hại cậu, cậu cũng không sao cả.
Dù sao, nếu cậu để từng chuyện tương tự ở trong lòng, sớm đã bị tức đột tử.
Hơn nữa, không gian lận chính là không gian lận, mỗi điểm, đều là tự cậu thi, cậu nắm chắc.
Nhưng không có tầm mắt của người bên cạnh, đối mặt với Vũ Tú Lam, Nguyễn Thanh Pháp đặt xuống bình tĩnh cố chống đỡ, đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.
"Mẹ, con không gian lận. Lần thi tháng này, con thi top 199 khối, tiếng Anh còn thi thứ 2 khối, giáo viên chủ nhiệm nói -"
"Nguyễn Thanh Pháp."
Vũ Tú Lam cắt đứt lời Nguyễn Thanh Pháp, thấy đuôi mắt cậu phiếm hồng, dáng vẻ hơi tủi thân, lông mày nhíu lại, "Mẹ mặc kệ thành tích con thế nào, tốt hay không tốt. Cũng mặc kệ con thi gian lận hay không, hoặc là quan hệ qua lại có xảy ra vấn đề hay không. Những cái này, đều là chuyện của con. Mẹ không hi vọng, con giống một đứa yếu ớt, ngay cả mấy chuyện nhỏ này cũng không thể giải quyết. Mẹ rất bận, không có nhiều thời gian giải quyết phiền toái giúp con, không quen xem trò cười tranh chấp giữa người trẻ tuổi, hiểu chưa?"
Nguyễn Thanh Pháp ngẩn ra.
Trong nháy mắt, hô hấp căng chặt, ngay cả vị trí trái tim cũng đau đớn.
Ngón tay cậu rũ bên người run rẩy, "Mẹ, con -"
Cậu muốn nói, con trước đây không hiểu, nhưng hiện tại con đã hiểu. Thành tích con thi tháng tiến bộ rất nhiều, con học nghiêm túc, còn rất lợi hại. Con thật ra rất thông minh, con có thể chuyên tâm học tập, hơn nửa tháng nay, con không đọc trang manga nào cả.
Cho nên, mẹ có thể đừng vứt bỏ con dễ dàng vậy không.
Mẹ nhìn con này.
Vũ Tú Lam đứng dậy, nơ màu trắng trên áo sơ mi tơ tằm vẽ ra độ cong, "Mẹ đi trước đây."
Nguyễn Thanh Pháp cúi đầu, không lên tiếng.
Tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, quanh quẩn trong phòng họp.
Cậu nghiêng đầu qua, nhìn bóng lưng Vũ Tú Lam, khàn giọng gọi, "Mẹ-"
Vũ Tú Lam quay đầu lại, nhíu mày, "Còn có chuyện gì?"
Dưới ngón tay nắm chặt theo ý thức, Nguyễn Thanh Pháp lắc lắc đầu, khàn giọng, "Không có gì."
Cửa phòng họp bị đóng lại một lần nữa.
Yên lặng, không có chút ồn ào.
Ghế ngồi bằng da vây quanh bàn hội nghị hình ê-líp, không bật đèn.
Nguyễn Thanh Pháp đứng tại chỗ, nhìn bụi trôi lơ lửng trong ánh sáng, bỗng dưng cong khóe miệng.
Cậu đột nhiên cảm thấy, mình là trò cười.
Vũ Tú Lam căn bản không để ý, cậu rốt cục thật sự gian lận, hay là chịu oan, bị hãm hại.
Cũng không để ý cậu thi bao nhiêu điểm, là tiến bộ, hay là thụt lùi.
Yêu cầu duy nhất của bà, chính là cậu khỏe mạnh, vui vẻ, bình an, không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, gây ra bất kỳ phiền phức gì, lãng phí bất kỳ thời gian và tinh lực nào của bà ấy.
Bà ấy cũng đã sớm, triệt để vứt bỏ cậu.
Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy hơi lạnh.
Ý lạnh dọc theo xương sống vọt lên, lại thông qua vô số thần kinh, lan đến toàn thân.
Cậu ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy chính mình, hoảng hốt cảm thấy ngón tay cứng ngắc, hô hấp cũng khó chịu.
Không có ánh mặt trời, u ám ùn ùn tuôn về phía cậu.
Cửa phòng họp lại lần nữa bị đẩy ra, lại một lần đóng lại.
Tiếng bước chân rất nhẹ.
Nguyễn Thanh Pháp phản ứng chậm chạp quay đầu, nhìn thấy một người đi về phía mình, ngược sáng.
Là Trần Đăng Dương.
Đứng trước mặt Nguyễn Thanh Pháp, thấy đuôi mắt cậu đỏ, mặt đầy mê mang ngửa đầu nhìn mình. Trần Đăng Dương giống như ngồi xổm trên tường thấp của trường, kéo Nguyễn Thanh Pháp đi lên, vươn tay ra.
Tầm mắt Nguyễn Thanh Pháp cố định.
Cậu nhìn cánh tay đưa tới trước mắt.
Màu da trắng lạnh, mạch máu màu xanh, cùng với đầu ngón tay cậu đã cắn không biết bao lần.
Mười mấy giây sau, Nguyễn Thanh Pháp dè dặt đặt tay tới.
Nắm chặt, kéo người dậy, giọng Trần Đăng Dương là lành lạnh như thường, "Muốn an ủi không?"
Nguyễn Thanh Pháp ngơ ngẩn nhìn anh, không đáp.
Trần Đăng Dương không hỏi nữa, giơ tay lên, ôm người vào ngực.
"Mặc dù đã bảo cậu đáp ứng tớ, bất luật kết quả gì, cũng không được khóc. Nhưng nếu như muốn khóc, có thể khóc thầm, tớ giả bộ không biết."
Nguyễn Thanh Pháp đáp nhẹ một tiếng, giọng mũi rất nặng.
"Trần Đăng Dương."
"Ừ, tớ ở đây."
Nguyễn Thanh Pháp giơ tay lên, vòng lấy eo Trần Đăng Dương, siết chặt.
Ngón tay túm chặt áo Trần Đăng Dương, kéo ra nếp gấp.
"Trần Đăng Dương."
"Tớ ở đây."
Trần Đăng Dương cúi đầu, đôi môi cọ qua tai Nguyễn Thanh Pháp, nhẹ giọng nói, "Lần cuối cùng khóc vì bà ấy, được không."
Hồi lâu, mới truyền đến câu trả lời của Nguyễn Thanh Pháp, âm thanh rất nhẹ, âm cuối còn phát run.
"Ừ."
Trần Đăng Dương câu môi, trấn an xoa tóc Nguyễn Thanh Pháp, "Ngoan lắm."
Phòng họp trống rỗng.
Trần Đăng Dương ôm người, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, nhớ tới đối thoại lúc nãy anh chờ ở cửa, nghe thấy, cùng với Vũ Tú Lam đi qua bên cạnh anh.
Là bà tự mình đẩy cậu ấy đến bên cạnh tôi.
Bà không cần, tôi cần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com