Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Twice.

Tiếng cửa xe đóng lại, cuối cùng sau mấy tiếng ngồi xe, Tuấn Tài cùng Thanh Pháp đã về lại trụ sở Black Panthers.

Lúc này đã là nửa đêm, xung quanh đều tối đen, chỉ còn hiu hắt ánh đèn đường và đèn pha ô tô. Tuấn Tài thấy xe dừng lại thì bước xuống, vặn mình, giãn cơ. Ngày hôm nay gã ta cảm thấy bản thân đã làm việc rất chăm chỉ rồi.

Xong xuôi, anh còn châm một điếu thuốc. Làn khói trắng nhẹ nhàng nối đuôi nhau xuất hiện rồi tan vào hư không, tan vào chung với bầu trời đầy sao.

"Vậy thì, em xin phép về trước"

Đang thả hồn theo ngọn gió thì Tuấn Tài bị tiếng nói kéo quay trở lại.

Ra là Thanh Pháp.

Cậu đỗ xe xong thì bước ra, trên cánh tay còn đang vắt chiếc áo vest đen. Dáng vẻ gọn gàng trang nghiêm nhưng khuôn mặt toàn là sự mệt mỏi.

"Ừ, về cẩn thận nhé. Ngày mai đến muộn một chút cũng được"

Tuấn Tài cười, làn khói trắng nhuốm nửa khuôn mặt tạo ra sự mờ ảo. Hắn dặn dò Thanh Pháp thêm chút rồi lần theo lối sáng mà bước chân vào trụ sở xa hoa lung linh.

Có lẽ là vì ánh đèn vàng kia quá chói chang, hay là do con buồn ngủ ập đến, Thanh Pháp dụi mắt. Cậu lững thững đi theo ánh đèn đường le lói phía đối diện.

"Oáp..."

Cơn buồn ngủ khiến mọi cảnh vật xung quanh trông cũng thật mệt mỏi, khác hẳn với dáng vẻ nhộn nhịp cách đây vài tiếng.

Nói con phố này quá yên bình cũng không sai. Thị trấn lúc trước chàng ta ở cứ đêm đến là lại có mấy bọn cướp giật, chơi đá đứng đầu đường ngõ xóm để rình người qua lại mà bắt nạt.

Thanh Pháp nhìn đồng hồ trên tay. Đã gần chạm mốc 12 giờ, hôm nay cũng lại là một ngày tăng ca đầy cực nhọc. Cậu trai này thật sự tiêu hết sạch pin rồi.

"Làm công việc này cũng không dễ dàng gì, cứ thế này chắc chưa bồ mà ngỏm quá..."

Thế đấy, cứ mỗi lần tăng ca muộn, trên đường đi bộ về nhà cậu mafia nhỏ sẽ luôn suy nghĩ linh tinh như vậy.

Thực lòng, cũng may là hôm nay công việc không có máu me chém giết gì. Chứ mấy ngày nay, Thanh Pháp cũng đang có cảm giác mình hơi quá tải rồi.

Sau một lúc, chắc là do cơn mệt mỏi và buồn ngủ đã quá lớn, Thanh Pháp lang thang mãi mà chẳng tới nhà. Thay vào đó, nơi cậu đặt chân đến lại là một quán cafe nhỏ cuối phố. Ánh đèn vàng ấm áp từ bên trong khiến hai mắt cậu mafia díu lại.

Cạch

Thanh Pháp mở cửa ra trong vô thức, cậu đã quá mệt để đủ sức bám víu vào thứ gì. Đôi mắt sụp xuống không biết trời đất.

Bỗng, mắt nhóc nặng trĩu, có lẽ buồn ngủ đến không trụ được, chân dường như mất cả thẩy sức lực mà mất thăng bằng ngã về phía trước.

Phịch

Thế mà lại có người đỡ lấy chàng trai nhỏ, vừa vỗ nhẹ vào lưng cậu vừa nhỏ giọng lên tiếng.

"Nửa đêm rồi không về đi em còn tới đây làm gì ?"

Tiếng nói ồn ào của mấy vị cú đêm trong tiệm nhạt dần. Thanh Pháp lờ mờ thấy một thân ảnh quen thuộc. Cái giọng nói trầm thấp lạnh băng này, thật là quá dễ để nhận ra.

"Anh.. em về rồi ạ.. oáp.."

Nói dứt câu, cộng thêm tiếng ngáp nhỏ thì chẳng còn động tĩnh gì. Thấy cậu em mình ngủ say như chết, Minh Hiếu cũng đành chịu, quay lại ra hiệu cho đám người kia nhỏ tiếng lại.

Thật không ngờ trong lúc không tỉnh táo nơi mà Thanh Pháp tìm tới lại là quán cafe của Minh Hiếu chứ không phải nhà mình.

Anh chàng đỡ em mình trên tay, sau một vài thao tác thì thành công bế được thân hình nhỏ bé kia vào trong gian phòng nghỉ. Cất áo vest sang một bên, cởi giầy, lau mặt lau tay xong xuôi, Minh Hiếu cẩn thận mà đắp một tấm chăn mỏng cho nhóc nhỏ.

"Thằng bé này thật là... 26 tuổi đầu rồi chứ còn nhỏ nhắn gì nữa đâu?"

Nhìn qua nhìn lại một hồi, cảm thấy mọi thứ đã xong xuôi, Minh Hiếu liền để Thanh Pháp nghỉ ngơi một mình trong ấy. Trông có vẻ như anh ta đã quá quen với tình huống này.

Thế nhưng, vừa vén tấm rèm đi ra, sự im lặng ban nãy trong tiệm ngay lập tức bị phá vỡ. Mọi người nhao nhao hỏi chuyện gì.

Có một anh chàng với nhan sắc mỹ miều ban nãy còn đang livestream hăng say sau khi thấy cảnh ban nãy cũng vội vã tắt live mà hóng chuyện.

"Vậy nha, hôm nay mình live tới đây thôi! tạm biệt darling, ngủ ngon nhé! bai baii"

Đó là Huỳnh Hoàng Hùng, hay còn được gọi là Gemini, một beauty blogger nổi tiếng. Dạo gần đây thi thoảng Hoàng Hùng có ghé qua tiệm cafe này vào nửa đêm để livestream uống trà hoa. Hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ.

"Hiếu, thằng bé mệt lắm hả?"

Hoàng Hùng tắt live xong thì nhẹ giọng hỏi. Cũng chả lạ gì khi anh lại có thể tự nhiên hỏi chuyện như thế.

Trong suốt cả tuần vừa rồi, đây đã là lần thứ 4 cậu em nhỏ này chạy tới tiệm với tình trạng nửa tỉnh nửa mê, buồn ngủ không chịu được. Tới mức người lạ nhìn mà còn thấy lo thay.

Minh Hiếu nhìn anh, khẽ thở dài ra một hơi.

"Anh nên đánh nền mỏng thôi, đêm rồi, makeup quá nhiều da bị bí, lên mụn đấy"

Người kia bĩu môi, rõ ràng là hỏi một đằng vậy mà lại trả lời một nẻo.

"Không sao, anh là beauty blogger, cả thành phố này chưa có thằng nào đẹp hơn anh được đâu"

"Mau trả lời vấn đề chính đi Hiếu"

Chưa kịp để cho Minh Hiếu trả lời, anh chàng đô con với nước da hơi rám nắng ngồi cạnh Hoàng Hùng. Là Đỗ Hải Đăng, bạn trai của anh.

"Mày không thấy dạo gần đây Pháp đang hơi quá sức à? Hôm nào trông nó cũng mệt mỏi"

"Tao không nghĩ là mày nên mặc kệ nó đâu, biết là công việc..."

Đối mặt với sự quan tâm của mấy người đối diện và đám cú đêm nhiều chuyện ngay đó, Minh Hiếu cũng hết cách. Anh thở hắt một hơi, cau mày.

"Đăng, Hùng, hai người bớt lo đi. Pháp ngủ rồi"

"Còn về việc này, em không nghĩ là mình nên can thiệp"

"Haiz, tao mà bị bắt làm việc cả ngày cả đêm như vậy chắc tăng sông mà chết sớm quá"

"Thanh Pháp thằng bé cũng nghị lực thật đấy"

"Nè Trần Minh Hiếu! Làm anh thì biết lo cho em út của mình đi chứ!!"- Hoàng Hùng bức xúc mà mắng mỏ.

"Để thằng bé làm việc cả ngày như vậy, em thật sự có thể để em trai mình cực khổ như vậy à?"

Hoàng Hùng nói tiếp. Giọng điệu trách móc của hai người bạn đã khiến Minh Hiếu suy nghĩ lại những hành động trước giờ.

"Mình thật sự tệ đến vậy à..."

Cái vẻ tập trung đăm chiêu nhìn ra một hướng khiến cho Hoàng Hùng biết lời nói của 2 người có tác dụng rồi. Anh nâng tách trà hoa trên tay, khẽ nhấp môi rồi thở dài.

"Nói thật, bọn anh cũng chẳng hề muốn can thiệp đến chuyện riêng nhà mấy đứa đâu"

"Cơ mà cứ cái đà này Thanh Pháp sẽ mất hết vẻ xinh đẹp vốn có của nó đó... thật đáng tiếc"

Minh Hiếu dao động rồi.

Hắn nhìn vào căn phòng nhỏ với tấm rèm màu xanh nhạt, đoạn lại vò bung tóc của mình lên.

"Vâng, em biết rồi, Mọi người quay trở lại lo việc của mình đi, em tự có cách"

Nghe được câu trả lời đúng ý, Hoàng Hùng cùng cậu bạn trai cuối cùng cũng buông tha. Họ quay lại với tách trà hoa trên tay, lại chuyển chủ đề.

"À, em có nhớ hôm nọ anh kể có thằng nhóc cảnh sát mới tới công tác không?"

Hoàng Hùng là người gợi mở câu chuyện. Chỉ là đột nhiên anh nhớ ra thứ gì đó rất thú vị, hai mắt sáng rực lên.

"Như nào vậy anh?"

Hoàng Hùng nói tiếp, một tay cầm bánh thảo dược, một tay selfie cho mình và Hải Đăng.

"Nghe nói là sẽ chuyển đơn vị công tác ở đây luôn hay sao ấy. Thấy bảo có vụ án mãi chưa giải xong"

"Hm? Án gì cơ?"

Cả hai nói chuyện đông chuyện tây, điện thoại trà bánh đều bị cho ra rìa. Minh Hiếu cũng chẳng phải ngoại lệ.

"..."

Cuối cùng cậu quyết định đi dọn dẹp tiệm để chuẩn bị về nhà. Cũng là nhân lúc hai người kia đang bận bịu thì tranh thủ chút.

1h30p sáng

Mọi căn nhà đều đã tắt hết ánh đèn. Đâu đó chỉ còn vài quán bar pub, tiệm ăn đêm đang mở cửa.

Minh Hiếu khẽ bế Thanh Pháp xuống từ chiếc xe mô tô lớn. Lại cẩn thận đi từng bước nhẹ lên lầu để đứa nhỏ không bị tỉnh giấc.

Cơn gió lạnh thổi qua làm người ta rùng mình. Hắn vô thức ôm chặt cậu nhóc vào lòng hơn. Lại nhìn ngắm vào khuôn mặt đang bị tóc rối lòa xòa che khuất.

Trong lòng anh dấy lên loại cảm giác khó tả.

"Thật là..."

1h40p sáng

Cuối cùng hai anh em cũng thành công vào nhà trong an toàn và im lặng.

Đặt em trai lên chiếc giường lớn, Minh Hiếu cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Cả gian nhà lặng thinh, nếu nghe kĩ còn có thể cảm nhận cả nhịp tim của chính mình.

Anh đảo mắt khắp phòng, sau khi tìm được điều khiển điều hòa thì nhấn mấy cái rồi vứt ra một bên.

Xong xuôi, Minh Hiếu bước ra khỏi phòng.

"Mai phải lên gặp anh ta một chuyến thôi..."

Vừa đi về phòng vừa nghĩ, Minh Hiếu chẳng để ý đường đi nữa rồi.

Bịch

"Má!"

Đầu óc để ở 9 tầng mây, anh chàng đụng chân vào cạnh bàn rồi. Muốn chửi lắm nhưng chỉ dám nghĩ thầm, em trai của anh còn đang ngủ mà.

Minh Hiếu bực bội bước vào phòng mình. Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi cũng thiếp đi trên chiếc giường mềm mại. Cơn buồn ngủ vậy mà lại nhanh chóng ập tới. Mọi suy nghĩ trong đầu đều vụt tắt. Cả gian nhà bỗng chốc chỉ còn tiếng ù ù của máy lọc không khí với ánh đèn tím le lói tại góc bàn.

Bing....binggggg...bingggggg

Tiếng chuông tại chiếc tháp đồng hồ cổ kính phía bên kia con đường kêu lên.

Đã hơn 7 giờ sáng.

Tiết trời hôm nay thật là làm người ta cảm thấy bất ngờ, cơn gió mùa đông se lạnh như đập vào tấm kính chắn. Cuối cùng cuộn lại dưới bánh xe mô tô, tạo ra loại âm thanh trong trẻo kì lạ.

Trần Minh Hiếu hiện đang trên đường đi đến trụ sở Black Panthers. Định là lên mắng vốn cho gã Tuấn Tài kia 1 trận.

Đứng trước cổng trụ sở xa hoa, Minh Hiếu cau mày. Toan bước vào thì anh chàng bị hai tên đàn ông cao lớn chặn lại.

"Cậu là ai? Không phải nhân viên thì không được vào"

"Tôi có người quen ở nơi này, nhường đường chút"

"Nơi này không được phép có người ngoài"

"Ài.. được rồi"

Minh Hiếu khó chịu ra mặt, lấy điện thoại ra, bấm bấm gõ gõ vài lần rồi chuông điện thoại vang lên.

Reo được một lúc thì có người bắt máy.

"Alo?"

"Minh Hiếu đây"

"Ồ!! Là cậu à? Sao? Suy nghĩ về lời đề nghị của tôi rồi à?"

Giọng điệu âm ấm pha chút phấn khích vui vẻ của người đàn ông bên kia điện thoại thể hiện rõ.

"Không, nhưng tôi có chuyện cần nói với anh"

"Mà hai tên bên ngoài này không cho tôi vào. Mau lên, xuống đây nói với họ 1 tiếng"

"Rồi rồi"

Vài phút sau khi cuộc điện thoại kết thúc, một người đàn ông cao lớn đi từ bên trong ra, là Đăng Dương.

"Ủa? Trông hao hao Thanh Pháp ha..?"

Đăng Dương mặt thoáng chuyển bất ngờ. Nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm. Cậu trai bước tới trước cổng, nói với hai người bảo vệ.

"Đây là khách của ngài Issac, 2 cậu nhớ mặt đi, lần sau đừng làm phiền cứ để anh ấy vào"

Mấy anh gác cổng thấy thế thì hơi cúi người. Cảm giác tên kì lạ với mái tóc đen này hình như không phải người ở đây. Dù vậy chúng vẫn bảo nhau mà gật đầu trả lời.

"Vâng"

Đăng Dương cũng chẳng để tâm, nhanh chóng cười với Minh Hiếu một cái.

"Đi thôi, ngài ấy đang đợi anh"

"Ồ được"

Dù cho ánh mắt không hề có vẻ để tâm nhưng Minh Hiếu đã kín đáo đánh giá người này một lượt.

Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc khi cả 2 bước tới trước cửa phòng Tuấn Tài.

Cộc cộc cộc

Tiếng gõ cửa quen thuộc, Đăng Dương mở lời, dùng một ngữ điệu vừa phải mà thông báo với người đàn ông bên trong.

"Em đưa người tới rồi đây"

"Vào đi"

Cánh cửa lớn từ từ được Đăng Dương mở ra, Minh Hiếu tự nhiên bước vào.

"Tuấn Tài"

"À, tới rồi hả? Ngồi đi"

"Dương ra ngoài đi, ăn uống gì đó thì làm, nào xong anh alo cho"

Vừa khẽ cúi đầu vừa cười cực kì niềm nở, anh ta đồng ý rồi bước ra ngoài ngay. Trước khi đi còn không quên nhỏ giọng vẫy tay với ai kia.

"Tạm biệt, chào hai anh"

"Chào"

Cửa phòng vừa đóng lại, Minh Hiếu rất tự nhiên mà ngồi lên chiếc ghế đối diện bàn làm việc. Vừa nhìn vào cái ánh mắt sắc bén kia là Tuấn Tài biết hôm nay cậu chàng này tới đây không phải để thăm hỏi hay thưởng trà buổi sớm rồi. Gã ta nặn ra một nụ cười ranh mãnh, lại thêm vài phần cợt nhả vào giọng nói.

"Sao vậy, hôm nay tự dưng lại rảnh rỗi tới đây tâm sự buổi sớm với tôi à?"

Minh Hiếu hơi ngả người về sau, anh đón lấy tách trà hoa cúc nóng, nhấp môi một cái rồi đặt xuống bàn. Sau cùng dứt khoát trả lời.

"Không phải"

Vừa nhìn chăm chăm vào làn khói tỏa ra từ tách trà trên tay, cậu trai nhíu mày, hỏi thêm.

"Tài, dạo gần đây Black Panthers có nhiều việc lắm à ?"

Tuấn Tài nhướn mày, trong phút chốc gã như hiểu ra điều gì đó. Tâm trí vô thức toan tính đủ thứ...

"Công việc nội bộ, cho dù có là người quen cũng không thể tùy tiện tiết lộ"

Biết ngay mà. Cái tên già đầu khốn kiếp này chẳng bao giờ dễ dàng cho người ta biết cái họ muốn.

Nhưng nhìn biểu hiện suốt vài tuần qua của đứa em trai, Minh Hiếu cũng đủ biết tình trạng nơi đây ra sao rồi.

"Không trả lời câu này cũng được. Tôi chấp nhận, nhưng mà thằng bé nhà tôi...?"

"Tôi biết nói ra nghe có vẻ buồn cười, nhưng anh cũng biết Thanh Pháp so với đàn ông bình thường có thể lực rất yếu! Điều khoản trong hợp đồng công việc cũng đã nói rõ"

"Dạo gần đây công việc của nó cũng đã ảnh hưởng đến tôi rồi"

Nhìn đứa nhóc đang cực kì bất mãn trước mắt, Tuấn Tài vậy mà lại nhếch môi cười nhạt trong thầm lặng. Hắn chỉnh lại vạt áo đen loang lổ vết đỏ au như máu. Nếu là người bình thường cư xử láo toét như vậy thì ngài thủ lĩnh đây đã chém chết rồi.

Nhưng ai bảo đứa trẻ này lại là một ngôi sao sáng, một tài năng hắn muốn thu nhận nhưng chẳng được cơ chứ? Trong đầu gã đã toan tính điều gì đó suốt này giờ rồi.

"Thì sao?"

Minh Hiếu hít một hơi thật sâu, nén giọng xuống.

"Tôi cảm thấy anh chính là đang bóc lột sức lao động của thằng bé. Với tư cách là anh trai nó, cũng là người quen biết, tôi hi vọng anh có thể giúp Pháp có cuộc sống tốt khi làm công việc này"

Như nắm bắt được thời cơ tốt, Tuấn Tài ngả người ra phía trước, đặt tách trà xuống bàn. Hắn nhìn chàng trai trước mắt và cười một cách kì lạ.

"Chi bằng cậu đến làm giúp thằng bé một tay?"

Vốn ngay từ đầu Tuấn Tài đã nhìn trúng tài năng của Minh Hiếu nhưng cậu ta cứ từ chối kịch liệt. Xô đẩy thế nào mà lại phát hiện ra đứa nhóc này có một cậu em trai cũng là 1 ngôi sao sáng. Cuối cùng vẫn là thành công tìm ra nhân tài mới cho trụ sở.

Nhưng lòng tham thì vô đáy, ít nhất là đối với của một mafia. Cứ hễ có cơ hội là gã ta lại dụ dỗ Minh Hiếu đủ kiểu để anh tới Black Panthers làm việc.

"Anh! tên khốn...!"

"Tôi nói không hợp lí sao?"

Nụ cười trên môi của gã cáo già còn toe toét hơn nữa.

"Tôi sẽ cho thằng bé nghỉ phép một tháng, bù lại thì cậu đến thay"

"Vì nếu dồn việc của một tháng đó thì thật sự chất đầy như núi"

"Đến lúc đấy thì nhóc đó thảm rồi"

Thật ra, công việc thường ngày của Thanh Pháp mà không có đi đàm phán, chia đều ra cho tầm mười người làm thêm một tiếng mỗi ngày thì dù có nghỉ 3 tháng cũng chẳng phải vấn đề quá lớn. Nhưng Tuấn Tài biết thừa nếu nói như vậy sẽ không có lợi cho mình.

"Hừm..."

Chàng trai rơi vào suy tư, thực sự thì lời tên này nói thật sự rất hợp lí. Mà, dù sao thì Thanh Pháp cũng là đứa em trai duy nhất của anh.

Với cương vị một người anh trai, không thể nào để đứa nhỏ chịu khổ như vậy. Đừng nói là làm việc cho trụ sở mafia, giờ có bảo anh đi làm công việc bẩn thỉu hơn thì cũng không thể do dự.

"Haiz, cũng được. Nhưng hết một tháng xong, mong anh sẽ điều chỉnh công việc để tôi không phải tới đây nói về vấn đề này"

"Phải vậy chứ!"

Gã mafia tỏ ra rất vui vẻ, vừa cười vừa đập mạnh tay xuống bàn mấy lần. Vụ này thật sự quá hời đối với hắn rồi. Trong khi người đối diện chỉ biết thở dài

"Thế để tôi làm giấy nghỉ phép, gọi thằng bé đến đi"

"Được"

Minh Hiếu lôi điện thoại ra, đang thong thả ấn ấn vài cái thì từ ngoài truyền tới tiếng bước chân gấp gáp.

RẦM!

Cửa lớn mở toang, Thanh Pháp xuất hiện với điệu bộ vội vàng, có vẻ như là đã chạy từ nhà đến đây.

"Phù...Đến kịp rồi"

"Pháp?"

Còn chưa kịp thở lấy hơi xong, Thanh Pháp không kìm được mà nặn ra một câu.

"Sao anh ở đây vậy anh Hiếu?"

Người anh trai nhìn thấy đứa em như vậy cũng không hề gấp. Anh vỗ lưng cậu, nghĩ chắc là mới dậy nên sợ muộn làm mà chạy tới đây.

"Không có gì, đến để lấy giấy cho em nghỉ phép"

"Hả? Nghỉ phép gì ạ?"

Nhịp thở ngay lập tức bị ngắt quãng. Thanh Pháp nghe xong thì tỉnh cả người, cậu túm lấy cổ tay anh trai, hai mắt tròn xoe không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

"Dạo này em vất vả rồi, cần nghỉ ngơi"-Minh Hiếu đặt tay lên đầu cậu, xoa xoa vài lọn tóc đang rối.

Mà Thanh Pháp vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu trông hơi hoảng một chút

"Nhưng còn công việc thì sao? Cơ mà tại sao em lại nghỉ, khoan, anh Issac??"

"Không phải lo, cứ nghỉ ngơi cho đã đi"

Mặc kệ mấy câu hỏi dồn dập, Minh Hiếu vẫn rất bình tĩnh mà chải chuốt lại dáng vẻ gọn gàng cho đứa em trai. Sau cùng thở dài một hơi.

"Tháng này ở nhà chăm nom quán coffee cho anh. Anh sẽ tới đây làm thử vài hôm"

"Nhà không thể không có người lo, đúng chứ ?"

Cậu trai nhỏ rũ mắt, con ngươi rung rinh liên hồi suy nghĩ đủ thứ.

"Nhưng em làm cùng anh cũng được mà..."

Vốn định nói thêm vài câu, nhưng nhìn vào ánh mắt dịu dàng trên khuôn mặt đối diện. Lại nhớ về hành động của bản thân mấy ngày nay... Hình như cậu hiểu đại khái được lí do rồi.

"Pháp, làm được trợ lí của anh thì em đã rất giỏi rồi. Dạo gần đây anh thấy sức khỏe cậu có vẻ không ổn"

"Nên là về dưỡng lại cho tốt đi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới công việc"

Hắn vừa nói vừa đưa cho Thanh Pháp 1 tờ giấy in rõ to chữ kí Issac cuối trang.

"Từ nay đến 20 tháng sau em không cần đến trụ sở nữa đâu"

"..."

Trong lòng cậu đắn đo một hồi, cuối cùng cũng nhận ra điều này tốt tới nhường nào. Lại ngó sang nhìn Minh Hiếu ở bên cạnh...

"Anh... ổn thật chứ?"

"Rất ổn"

Cuối cùng dưới sự thuyết phục của Minh Hiếu sau vài câu nói ngắn ngủi, cậu em trai chỉ biết gật đầu đồng ý. Dù cho ban đầu có hơi lo lắng nhưng giờ nghĩ lại, cái kì nghỉ bất ngờ này cũng có vẻ là cơ hội tốt cho cả hai.

Với cả... nếu cậu đã muốn làm việc thì anh hai làm sao mà quản được chứ? Cứ về nhà hưởng thụ vài hôm rồi tới sau cũng không muộn.

"Được rồi, thế thì bây giờ để anh gọi người đưa cậu về nhà nhé"

Tuấn Tài lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu trai nhỏ. Nhóc con khẽ gật đầu ngoan ngoãn.

"Vâng, thế để em xuống dưới trước "

Vừa nói dứt câu, Thanh Pháp liền tiến lại thì thầm với Tuấn Tài.

"Nếu có chuyện gì cần thì cứ gọi em. Anh Hiếu sẽ không biết được đâu"

"Ừm"

Nói rồi cậu nhanh nhảu chạy ra ngoài, khi âm thanh từ cánh cửa rầm một tiếng cũng là lúc lời "Tạm biệt" từ bên ngoài vọng vào.

Đợi tiếng bước chân kia nhạt hẳn đi Minh Hiếu mới lên giọng hỏi.

"Thế tôi nên làm gì đây?"

"Cậu phù hợp làm bên quản lí cho khu luyện tập thể chất với khu huấn luyện thực chiến, cậu chọn nơi nào?"

"Đã mất công làm tôi nhất định sẽ không chọn việc nhàm chán. Tôi sẽ tới khu thực chiến"

"Ờ rồi, kí vào đây đi. Hợp đồng"

Tuấn Tài đặt xuống bàn một tờ giấy đã điền sẵn tên Trần Minh Hiếu. Anh đọc sơ rồi nhíu mày nhìn lên.

"Sao lại là sáu tháng? Tôi tưởng một tháng cơ mà?"

"Điên, ai lại có hợp đồng làm việc 1 tháng bao giờ? Ít nhất người ta cũng vài năm. Sáu tháng là còn ít rồi"

"Nhưng cậu cứ yên tâm đi, cậu biết tôi sẽ không chơi chó ràng buộc mấy cái này mà. Kí đi"

Minh Hiếu không hài lòng nhìn tên kia, quả thật, hắn có lẽ sẽ không làm vậy. Nhưng việc này cũng quá rủi ro rồi, ai mà biết được lúc đó Tuấn Tài có nổi máu chó lên làm liều không?

"Uh.."

Thấy Minh Hiếu vẫn còn do dự, Tuấn Tài nói tiếp.

"Đừng lo, hay muốn bỏ cuộc để Pháp gánh hết công việc đây?"

"Biết rồi"

Minh Hiếu đặt bút xuống kí vào bản hợp đồng. Tuấn Tài vô cùng hài lòng cười tươi, nhanh tay cất tờ giấy đi.

"Thế, mật danh thì sao?"

"Có nhất thiết không?"

"Có"

"Ờm..."

Trần Minh Hiếu lại suy ngẫm, ánh mắt đăm chiêu.

"Twice đi"

"Twice? Số hai?"

"Ờ, vì Thanh Pháp mới là ưu tiên"

"Rồi rồi, tôi biết cậu thương thằng bé lắm rồi. Quyết định vậy đi ha"

Minh Hiếu gật đầu, đưa tay nâng chén trà uống một hớp.

"Được rồi, cậu chờ một lát"

"Gọi người đến đưa cậu đi"

Tuấn Tài lôi chiếc điện thoại trong hộc bàn lên, uống một miếng trà trong lúc chờ đầu dây bên kia phản ứng. Sau vài hồi chuông thì có người bắt máy.

"Alo?"

"Bọn anh xong rồi, cậu giúp anh tới phòng dẫn người tới khu thực chiến đi. Dù gì cũng tiện đường"

Đăng Dương đang cắn dở miếng bánh trong phòng nghỉ bỗng khựng lại. Nếu là bình thường thì anh đã phản bác, từ chối làm chân sai vặt cho cái con người lạ mặt này rồi. Cơ mà hôm nay ngài mafia boss của hắn đã dặn kĩ là phải ngoan ngoãn hết sức, với cả...đó là anh trai của Thanh Pháp...

Thiết nghĩ cũng thấy làm chân sai vặt cũng có vẻ không sao.

"Vâng em tới ngay"

Tút...

"Để tôi gọi cho bên quản lí nữa, họ sẽ giới thiệu cậu với mọi người"

"Được"

Sau 10 phút, Đăng Dương đến rồi đưa Minh Hiếu đi.

Cậu trai dẫn anh đi xuống 1 chiếc cầu thang bằng kim loại, dọc đường những bóng đèn cam mờ mờ ảo ảo cứ le lói, cùng với tiếng lạch cạch của cầu thang khi bị và chạm với đế giày, tạo ra những thanh âm thật sự có chút rùng mình.

Đi hết cầu thang, hiện ra trước mắt Minh Hiếu là một căn phòng lớn, bên trong phụ nữ có đàn ông có. Khung cảnh người đấm người đá, người cầm gậy người cầm dao. Thật sự vừa hỗn loạn nhưng cũng rất có nề nếp.

Có lẽ đều được uốn nắn tỉ mỉ và kĩ lưỡng bằng những người tài giỏi.

Thấy có người đi xuống, đám người không hẹn mà cùng quay sang phía cầu thang, xem thử là ai vừa đến.

"Tới đây thôi, em phải quay về đây"

Thực ra là có vài công việc còn đang dang dở, chứ không thì Đăng Dương đã theo xuống để xem Minh Hiếu làm ăn như nào rồi.

Nhưng Minh Hiếu thì khác, anh ta có vẻ không quan tâm mấy.

"Ồ được, cảm ơn nhé"

"Không có gì"

Đăng Dương cười nhẹ rồi quay lưng đi.

Anh thấy vậy cũng bước vào phòng, ngó nghiêng xung quanh rồi kiếm cho mình một chỗ trống đứng.

Yên vị đợi người quản lí mà Tuấn Tài nhắc tới trước đó được một lúc. Ánh mắt Minh Hiếu sớm đã liếc nhìn xung quanh xem xét, rồi lại đặc biệt chú ý đến 1 nhóm 2 nam 1 nữ ở phía xa xa đang vây lấy một cậu thanh niên trông có vẻ thấp bé hơn ở góc.

Cũng chẳng có ý định làm người hùng hay hiệp sĩ hoà bình gì cho cam. Anh chỉ đứng đó, quan sát ba cái võ mèo cào với cả xô đẩy thanh niên kia của đám người. Không nhịn được phì cười một chút.

Ấy vậy mà có vẻ một tên trong số họ thấy được, thì thầm gì đó với nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía anh. Rồi lại kéo nhau đi đến. Minh Hiếu nhìn liền hiểu vấn đề, đám người chuẩn bị đến gây sự là chắc.

"Thằng kia. Mày là ma mới à?"

Tên béo có vết sẹo trên mặt trông rõ hầm hố lớn tiếng hỏi. Xung quanh hắn không hề đổ tí mồ hôi nào, xem chừng là một kẻ lười biếng đang trốn tập. Minh Hiếu dựa vào giọng điệu của hắn mà trả lời.

"Cũng có thể cho là vậy. Sao, chuyện gì?"

"Mày ban nãy cười cái mẹ gì bọn tao? Mày thích cười không?"

"..."

Tên béo tuôn một tràn làm Meteor đứng hình. Phát ngôn thật khiến người khác 3 phần khinh thường 7 phần buồn cười.

Quả thực là không biết nói gì hơn. Chẳng thể ngờ Black Panthers dạo này lại còn thu nhận cả đám người xấu người lại xấu cả nết như vậy. Mà xem chừng cũng chẳng thể mong chờ gì vào tài cán của bọn chúng.

"Thằng oắt này! Mày khinh người à?"

Cô gái tóc đen bên cạnh lên tiếng chửi rủa. Cả ba đứa áp sát lại vào Minh Hiếu, thừa cơ mà ra oai.

"Muốn chết à?!"

Cho dù không muốn nói nhưng giờ đây, anh đã là người của nơi này. Nếu không loại bỏ gốc rễ thối rữa thì thật vô trách nhiệm.

"Bọn mày là ai?"

"Hah.."

Gã béo nhếch mép, vênh váo ra vẻ ta đây khoanh tay trước ngực nói.

"Bọn tao thuộc nhóm A, nhóm cầm quyền mạnh nhất nơi này. Liệu hồn mà cư xử cho đúng vào, có ngày no đòn đó nhóc con"

Chúng ra vẻ rất tự hào, nói với giọng điệu bề trên. Minh Hiếu thì chỉ chống cằm, mắt nhìn đăm chiêu vào một đám thanh niên đang tập phi dao găm.

"Thế à? Tao cũng muốn biết nhóm A mạnh cỡ nào, khá tò mò đó?"

Có vẻ là đụng chạm tới mặt mũi của chúng, hoặc là do cảm thấy bị coi thường, tên béo không ngần ngại túm lấy cổ áo chàng trai trước mắt.

"Mày thách thức tao à?!"

"Phải, nhưng thách cả lũ chúng mày luôn cơ. Tao không muốn bị cho là ỷ mạnh hiếp yếu đâu"

"Mày!!"

Anh nhìn tên béo trước mặt với ánh mắt sắc bén lạnh băng. Cả gian phòng im hẳn, chung quanh tiếng leng keng dao súng đã mờ nhạt. Mọi người đều đang chú ý vào họ.

"Để tao cho mày biết thế nào là lễ độ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!"

"Nhào vô? Chấp cả lò nhà mày-"

"Tập trung!! Yêu cầu tất cả mọi người tập trung lại!"

Minh Hiếu toan giơ tay đấm vào mặt tên kia thì bị tiếng loa phát thanh cắt ngang làm phân tâm, hình như có người yêu cầu họ tập trung lại về phía sảnh.

Bọn người tự xưng là mạnh nhất kia hậm hực mà bỏ đi, Minh Hiếu theo sau họ, tiến về phía mọi người đang tập hợp.

Đứng trước mặt là một anh chàng với vóc dáng nhỏ con, độ chưa đến 1m70.

Dù chỉ ngang đứa nhóc cấp hai nhưng anh lại chính là một trong những người cực kì có tầm ảnh hưởng tại đây, Phạm Đình Thái Ngân - Jack

Chính Thái Ngân cũng là quản lí khu thực chiến, là đại ác ma sẽ bắt người ta luyện tập từ sáng tới tối mà không cho ăn uống.

Theo lời đồn thì là vậy.

Thái Ngân dậm chân một cái, mọi người đều trở nên im lặng, họ nghiêm chỉnh cúi chào anh. Minh Hiếu đứng nhìn từ xa cũng khá hài lòng với dáng vẻ uy nghiêm này của anh chàng đứng trên đó.

"Được rồi, hôm nay có huấn luyện viên mới, người này sẽ quản và huấn luyện mấy người trong vài tháng tới"

Chưa đợi đám người bên dưới kịp bàn tán cô đã vỗ tay mấy cái rồi gọi lớn.

"Twice có đây không?"

"Tôi đây"

Anh giơ tay lên biểu thị việc mình có mặt. Đám người ban nãy gây sự với anh mặt thoáng chút giật mình, rồi bắt đầu xì xào gì đó.

"Khoan anh Ngân? "

Ban nãy do không để ý vì nhìn quá xa, giờ lại gần hơn chút... đây không phải là anh trai mỗi cuối tháng đều đi câu cá cùng hai anh em họ ư?

"Ừ, nói sau nhé"

"Mau lên đây trước"

Minh Hiếu từ từ tiến đến bên cạnh Thái Ngân, đám người phía dưới không ngừng bàn tán về cậu.

"Nè thằng đó mà là huấn luyện viên á?"

"Nhìn nó chả có gì mạnh, đấm 1 phát chắc nằm luôn chứ làm ăn gì được?"

Cảm giác được không khí hỗ loạn bên dưới, Thái Ngân có vẻ hơi cáu.

"Chú ý!"

"Từ bây giờ người này sẽ thay tôi quản lí các cô cậu trong thời gian sáu tháng, đừng có hòng mà làm loạn"

"Sáu?"

Minh Hiếu thầm nghĩ, chắc có lẽ vì giấy tờ ghi vậy thôi nhỉ? Chắc tên khốn kia sẽ không làm vậy đâu..

"Rõ chưa?!"

Vẫn là bị Thái Ngân lườm cho không dám ho he điều linh tinh nữa.

"Rõ!"

Cả bọn không hẹn mà cùng nhau hô to, có vẻ họ đã được Thái Ngân huấn luyện rất bài bản.

"Chia ra tập tiếp đi"

Như đàn ong vỡ tổ, mỗi người một nơi, họ tiếp tục công việc của mình.

"Hiếu theo anh"

"Vâng"

Thái Ngân dẫn anh đi đến 1 chiếc ghế dài ở góc phòng, đợi sau khi Minh Hiếu yên vị rồi mới nói.

"Ủa sao em lại ở đây vậy? Hồi đầu Issac thông báo cho chị mà chị tưởng mình nghe lầm không đó!"

Anh chàng tỏ ra cực kì ngạc nhiên và hứng khởi. Minh Hiếu mân mê đôi bàn tay, nhàn nhạt trả lời.

"À không có gì, em đến để thay cho Thanh Pháp. Em muốn thằng bé nghỉ ngơi 1 thời gian, dạo này nó cứ đi sớm về khuya riết em cũng không nỡ"

"Ồ vậy thì tốt thôi, nhờ em quản lí bọn họ giúp chị nhé. Đa số đều khá là biết điều, nhưng cũng có 1 vài thành phần nổi loạn"

"Nếu gặp người như vậy trong quá trình huấn luyện thì cứ thẳng tay tác động vật lí. Vậy bọn nó mới yên thân được"

Nhận được câu trả lời, Minh Hiếu yên tâm hẳn.

"Vâng, em hiểu rồi"

"Ủa mà khoan?"

"Sao vậy anh?"

Minh Hiếu ngước lên nhìn Thái Ngân đang bất ngờ.

"Pháp thằng bé nó có làm ở khu này đâu? Em thay là thay kiểu gì hay vậy Hiếu?"

Đơ ra, xịt keo, đứng hình. Ừ nhỉ? Thay là kiểu quái nào?

Lúc này Minh Hiếu mới nhận ra mình bị tên thủ lĩnh kia lừa vào tròng rồi. Chẳng trách Tuấn Tài cứ nói vòng vo, không vào vấn đề. Lông mày anh nhíu lại, nhưng giấy thì cũng kí rồi, biết làm sao đây? Rách việc thật.

"Haiz.. bỏ qua đi anh"

"À ờ.."

Thái Ngân ngờ ngợ được việc cậu em hàng xóm của mình bị Tuấn Tài lừa. Cũng không muốn hỏi thêm.

"À phải rồi, ở đây chia thành 3 nhóm. Là S, A và B"

"Nhóm S thiên về tầm xa, mấy cái kiểu như bắn tỉa, thiện xạ"

"A 100% huấn luyện về đánh đấm, sử dụng dao, súng ngắn, nói chung là cận chiến"

"B là đội thiên về đưa ra chiến thuật, đội này có phòng đặc biệt và huấn luyện viên riêng nên em chỉ cần quan tâm đến S và A là được"

"Em hiểu rồi, cảm ơn anh"

"Thế nhé! Anh được giao đến để giới thiệu em và giải thích sơ thôi. Anh về đây, tạm biệt"

Nói rồi Thái Ngân đứng dậy, vẩy vẩy tay rồi chạy đi mất. Xem chừng là rất nhiều việc nên mới vội vã như thế.

"Haiz"

Thở ra 1 hơi ngắn, Minh Hiếu rời khỏi chổ ngồi, tiến đến khu vực A.

"Có vẻ là ở đây"

Anh chàng đang đứng ngó nghiêng qua lại thì cái nhóm 3 người kia lại tìm đến.

"Thằng kia"

"Gì nữa? Bị phiền, tránh ra giúp"

"Quan hệ có vẻ rộng quá ha? Huấn luyện viên cơ đấy, tao không tin tao lại cần đứa oắt con như mày dạy dỗ"

"Ờ, rồi sao? Hay không bằng tao nên ghen tị hả? Tội nghiệp thật"

"Mày!"

Tên béo cuộn tay thành nắm đấm, giơ lên qua đầu, định là đấm cho tên kiêu ngạo này 1 trận.

"Ức-"

Minh Hiếu quơ chân đá một phát như trời giáng vào hông gã béo, khiến gắn mất đà mà loạng choạng khụy xuống.

"Cái tên này!!"

Cô gái rút từ túi quần ra 1 khẩu súng ngắn. Dí vào đầu Minh Hiếu.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên, nhưng hình như người bắn không phải cô gái kia. Ngược lại còn thấy vai cô ta rướm 1 mảng máu.

"Cầm súng mà còn không chắc thì làm ăn gì nữa?"

Minh Hiếu cầm khẩu súng vừa cướp được từ cô gái kia. Nhìn mà không khỏi thở dài.

"Mày đừng có mà kiêu ngạo!"

"Kiêu ngạo là đặc quyền của người tài, hơn nữa các người đây là mafia. Thực lực mới là thứ quan trọng quyết định địa vị"

Tên đàn ông cao gầy bên cạnh gã béo tức giận cầm con dao găm ra mà lao đến, đâm loạn xạ vào người anh.

"Tôi tưởng mấy người trong nhóm A thì phải thuộc hạng thượng cấp lắm chứ? Thật sự chỉ có như vậy thôi à?"

Tên này đâm 1 một hồi mà không dính phát nào cũng ngấm mệt, mặt đám người đen kịt. Vẻ mặt có vẻ tức tối, khó chịu lắm.

Ai bảo trời lại phú cho Minh Hiếu cơ thể linh hoạt và dẻo dai đến vậy. Chưa kể lại là người học nhanh thực hành giỏi. Thân hình cũng cao ráo không phải loại thấp bé nhẹ cân gì. Có thứ nào để chê được?

Tiếng súng đã thu hút hầu hết cả đám người A và S. Họ tò mò xem ai lớn gan mà dám xài đạn thật bên trong khu này, tò mò xem chuyện gì xảy ra.
___

Ngược lại với người anh đang thể hiện quyền uy, cậu em Thanh Pháp giờ lại đang đứng ngoài gara trụ sở chờ xe.

Cậu nhóc chăm chăm vào chiếc điện thoại trên tay, tờ giấy nghỉ phép được gấp phẳng phịu cất vào túi áo khoác trắng tinh.

Chờ đã hơn 20 phút, xe không có người cũng chẳng thấy đâu.

"Ọt ọt..."

Tiếng bụng kêu báo hiệu cho nhóc con biết bản thân tới giới hạn rồi. Dù gì thì sáng sớm khi tới đây cũng chưa kịp ăn... Dạ dày cậu cũng biểu tình rồi.

"Haiz..."

Ngay cả quần áo cũng vội vã tới mức chưa kịp thay. Trên người Thanh Pháp giờ này vỏn vẹn một bộ đồ vải lanh hơi ngả xám với áo khoác trắng bên ngoài. Gió thổi qua cũng chẳng ấm áp gì....

"Hay thôi kệ bọn họ, đi ăn trước nhỉ, đói quá..."

Nói là làm, cậu trai mang chiếc bụng rỗng ra khỏi trụ sở. Vừa đi vừa ngó xem chung quanh đây có tiệm ăn sáng nào không. Cơ mà chỉ đi được chừng chục bước chân, Thanh Pháp đã khựng ngay lại. Hình như có ai đó đang gọi cậu? Hơn nữa giọng cũng rất quen?

Tiếng gió ù ù bên tai, cậu chàng quay lại. Có một chiếc xe thể thao đen nhánh đỗ ở đó tự bao giờ, cánh cửa kính từ từ hạ xuống mang theo tiếng gọi.

"Em đi đâu thế? Cần anh chở không?"

"Anh Domic?"
___

-Tobe continue-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com