Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37

A Thanh là bị sự thẳng thừng của cậu dọa sợ, còn Trần Đăng Dương đơn thuần là tức giận.

Dương gia hận không thể trực tiếp vác tiểu tổ tông này về nhà đè lên giường, lột quần áo thống thống khoái khoái đánh một trận, đánh cho cái thứ ý tưởng bung xòe gì đó trong đầu cậu bay tan bay tác: "Thanh Pháp, em nói xem ý em là sao? Câu trước thì khen tôi, nói ra yêu cầu xong, nghe có khác nào chửi tôi sẽ thay lòng không hả?"

Thanh Pháp cố gắng ẩn giấu mấy lời rối loạn trong lòng, chỉ phun ra lời lẽ nhẹ nhàng nhất, mà bỗng dưng bị vạch trần, mặt đỏ bừng, khí thế giảm đi ba phân, giọng nói mềm đi trong chốc lát, líu nha líu nhíu, còn có chút giống như nũng nịu: "Dương gia, ngài nói đạo lý một chút."

"Tiểu Kiều, em mới là người nên nói đạo lý chút đấy." Trần Đăng Dương dở khóc dở cười, "Hóa ra em cảm thấy tôi sẽ thay lòng, thành ra giờ nhìn tôi chỗ nào cũng không vừa mắt."

"Không... không phải vậy."

"Còn không phải gì chứ." Trần Đăng Dương giơ tay kéo cậu vào lòng, hướng về phía mông cậu hung hăng vỗ hai cái, cũng chẳng tránh A Thanh, khiến Thanh Pháp ngượng đến muốn khóc lên.

"Dương gia, sao ngài cứ như trêu đùa ấy?"

"Sao có thể chứ, Thanh Pháp." Dương gia nâng tay lên, cuối cùng vẫn không hạ xuống cái đánh thứ ba, lại đổi thành ôm eo cậu, "Em không thể so sánh chuyện này với chuyện tôi dạy em viết chữ được chứ."

"Em là Tiểu Kiều của tôi, phải giấu ở chỗ tôi cả đời." Trần Đăng Dương vừa nói, vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực mình, thấy Thanh Pháp lộ vẻ xúc động, lại híp mắt ấn ngón tay hơi lành lạnh xuống.

Thanh Pháp giống như chú chim sẻ nhỏ bị dọa hoảng, kẹp cánh bật một cái nhích sang bên cạnh né tránh.

"Được rồi, em lo lắng cái gì, tôi nghe liền hiểu." Cơn giận của Trần Đăng Dương chỉ là nhất thời, nhưng lòng muốn bên cậu lại là vĩnh viễn, "Chuyện này cứ theo ý em đi, em muốn thứ gì bảo đảm?"

Thanh Pháp chính là chờ những lời này, cậu vốn tưởng Dương gia sẽ tức giận một hồi, không ngờ lại nguôi nhanh như vậy, không nhịn được híp mắt nhìn một cái.

Trần Đăng Dương lần nữa giận không chỗ phát tiết, "Tiểu Kiều, em cố ý chọc tôi!"

Nhìn cái gì mà nhìn?
Không phải là cứ nhìn là sẽ mềm lòng đâu!

Thanh Pháp vội vàng nghiêm chỉnh lại, ngoan ngoãn ngồi lên đùi Dương gia, lần lượt xòe đầu ngón tay: "Thứ nhất nhé, ngài phải đáp ứng em trước, không thích liền hòa ly, để em ra đi yên ổn."

"Không cho." Trần Đăng Dương cự tuyệt không chút suy nghĩ.

"Dương gia?!"

"Sẽ không có chuyện tôi không thích em." Dương gia vỗ một cái lên ót cậu, "Nhắc đến hòa ly, có gia pháp phục vụ. Điều tiếp theo đi."

Tất cả yêu cầu của Thanh Pháp đều thiết lập trên điều kiện hòa ly, lấy đâu ra điều tiếp theo giờ chứ?

Cậu ngồi trong lòng Trần Đăng Dương choáng váng đầu óc, ôm hy vọng, lại hỏi một lần: "Thật sự không được nói hòa ly á?"

Cánh tay Dương gia lập tức nhấc lên, làm bộ muốn đánh.
Phương Y Trì nhanh chóng kẹp hai chân lại, cụng vào lồng ngực Trần Đăng Dương một cái: "Dương gia, không nói hòa ly cũng được, ngài có thể bỏ em."

"Bỏ em?" Trần Đăng Dương suýt thì hít thở không thông, "May là chồng em căn cơ cường tráng, nếu không nghe hai câu kia xong, em hẳn có thể trực tiếp chọc tôi tức chết!"

"Em đang nói giả sử thôi cơ mà."

"Ai con mẹ nó đang không cùng em giả sử hả?" Trần Đăng Dương thấy nhân viên bưng đồ nguội tới, miễn cưỡng hạ giọng, làm bộ không tức giận, "Thanh Pháp em nghe kỹ cho tôi, chuyện hòa ly ban nãy em nói, nể tình là lần đầu, tôi tha thứ cho em, nhưng lần này thì không được."

"Lần này tôi ghi nhớ, về nhà cứ theo gia pháp mà trừng trị em!"

"Không đúng mà, Dương gia, em không phải ý này." Thanh Pháp nóng nảy, cậu muốn nói chính sự, nhưng lại bị Trần Đăng Dương làm rối hết cả lên, khó hiểu bị chệch luôn phương hướng ban đầu: "Em muốn..."

"Em muốn em muốn, em muốn cái gì mà muốn?" Trần Đăng Dương thả lỏng tay, để Thanh Pháp xuống ngồi bên cạnh mình, sợ cậu mù quáng nói dông nói dài, một hơi không nghỉ, bèn nhanh như gió nhét điếu thuốc lá chưa châm vào miệng đối phương, hừ lạnh, "Uổng cho em ngày trước còn tận lực nhấn mạnh mình là người lớn rồi, vậy mà không biết người trưởng thành nói 'muốn' này 'muốn' nọ đều là tán hươu tán vượn thôi sao?"

"Ông đây sẽ không nói như vậy." Dương gia đùa nghịch chiếc bật lửa, tiến tới trước mặt Thanh Pháp, híp mắt bóp quai hàm cậu, "Tôi không phải chỉ đơn thuần muốn cùng em lập gia đình, tôi sẽ gánh vác nửa đời sau của em trên vai, phụ trách cả quãng đời từ nay trở đi của em, biết chưa?"

Nhân viên lại tiến vào, lúc này là đưa món nóng. Thanh Pháp không dám thở mạnh, co rúc siết ống tay áo, căn bản không biết đói là gì. A Thanh bên kia nghe bọn họ trò chuyện, nghe một hồi rơi luôn vào sương mù, luôn cảm thấy hình tượng Dương gia thực tế với trong lời đồn có gì đó khang khác, chỉ là cụ thể khác ở đâu... y lại chẳng nói ra được.

Tóm lại, A Thanh cũng mất cả tâm tư ăn uống, một bàn thức ăn ngon mắt thấy sắp phải lãng phí.

Cũng may Trần Đăng Dương nói xong, thấy Thanh Pháp hẳn nên an tâm rồi, liềm vắt chân tựa trên ghế, nắm đũa nhẹ nhàng chập đầu một cái, giơ miếng thịt chưng đến bên môi Thanh Pháp.
Dương gia biết Tiểu Kiều thích ăn thịt, gọi phần lớn đều là đồ mặn, nhưng cũng không làm 'lỗ mãng' quá, chỉ có đĩa vịt quay là thuần thịt, trừ việc vẫn phối thêm chút hành lai rai trong nước sốt. Cạnh sắc hồng là sắc xanh, rau thịt hài hòa trộn lẫn, một chút cũng không dầu mỡ.

"Động đũa đi." Có người ngoài ở đây, Trần Đăng Dương không muốn nói sâu thêm nữa. Lời âu yếm nói với vợ mình thì không vấn đề gì, nhưng để cho người ngoài cùng nghe, bao giờ cũng thấy quái dị.

Tiểu Kiều lại còn da mặt mỏng, nói không chừng đêm về sẽ nằm ôm chăn khóc mất.
Thanh Pháp nhấm nháp thịt chưng thơm thơm mềm mềm trong miệng, những lo lắng hoài nghi dùng dằng trong tim dần được đánh tan, không nhịn được cầm đũa lại gắp một miếng, thuận tiện kêu A Thanh cũng nếm thử một chút.

A Thanh không khách khí kẹp một miếng lớn, thử xong, khen không ngớt miệng: "Không hổ là đầu bếp hiệu ăn Lục Quốc, bên ngoài không so nổi với nơi này!"

Trần Đăng Dương lần nữa trưng ra cái bọc 'thân sĩ', dùng đũa chung gắp thức ăn trong khay vào đĩa bọn họ, chờ thức ăn trong khay hao đi tương đối, mới bảo nhân viên mở chai rượu vang ướp lạnh ra.

"Hai người không nên uống cái này." Trần Đăng Dương cười rót cho mình một ly, "Lúc hai người làm ở tiệm cơm luôn phải cụng rượu, thời gian dài, đối với thân thể không tốt."

A Thanh, lập tức hiểu ý, kẹp một miếng vịt quay trong bánh tráng, cắn hớp nhỏ, đoạn che miệng cười: "Còn không phải sao? Khách tới tiệm cơm nếu không gọi Whisky, thì chính là Vodka, làm như uống vào rồi thì thiêu được hết những chuyện xấu hổ mất mặt tự mình gây ra vậy!"

Thanh Pháp cũng cuốn vịt quay, cậu cuốn rất tinh tế, thịt nhúng tương, hành thắt bên ngoài, trong lúc thắt vô tình nhớ ra các tiểu thư trong gia đình giàu có đều không chấm những thứ này, mà chỉ chấm đường trắng nhỏ mịn.
Chấm đường trắng đâu có ăn ngon được như vậy chứ?

Đầu ngón tay cậu hơi run run, không dám dùng sức, vì bánh lá sen quá mỏng, tựa như chỉ khẽ dùng sức, sẽ lưu lại dấu móng tay.
Điều phối nguyên liệu xong xuôi, Thanh Pháp vốn định trực tiếp cuốn lại, bỗng nghiêng đầu nhìn Dương gia một chút, lại bỏ thêm ít sợi hành.

Trần Đăng Dương mân mê đĩa thức ăn, dư quang tràn ngập hình ảnh Thanh Pháp.

Tiểu Kiều thích ăn kiểu này sao?
May là không thích đường trắng.
Dương gia nghĩ một chút, bên miệng chợt nóng lên, Thanh Pháp đưa bánh cuốn vịt quay tới.

Trái tim Trần Đăng Dương nháy mắt siết chặt: "Thanh Pháp..."

"Dương gia, ngài ăn này." Cậu cười tít mắt, thu tay, dùng khăn nóng lau sạch, "Ăn xong đừng giận nữa nha."

"Được, không giận."

"Không giận, em liền nói một chút vấn đề hòa ly..."

"Nguyễn Thanh Pháp." Một lòng tràn đầy ôn tình bị chậu nước lạnh dội tắt, Trần Đăng Dương nuốt xong miếng bánh Thanh Pháp tận tay đút cho, "Hai lần."

"Hai lần gì cơ?" Thanh Pháp bắt đầu cuốn vịt cho mình.

"Gia pháp."

"A... A?!"

"A con khỉ." Trần Đăng Dương thật thấp giọng mắng người, "Không làm chết em cũng chỉ bởi vì tôi quá yêu thích em, nuông chiều em thành cái dạng gì rồi đây hả?"

Thanh Pháp còn đang nắm bánh lá sen xấu hổ lên, cái chân dưới bàn đạp chân Dương gia một cái, "Dương gia, ngài đừng nói chuyện, ngài mau thưởng thức vịt quay đi!"

"Muốn chặn miệng tôi à?" Trần Đăng Dương cười lạnh, "Có bản lĩnh thì một mực cuốn bánh cho tôi xem."

Cuốn thì cuốn, gì to tát chứ?
Thanh Pháp mím môi bón vịt quay đã cuốn xong xuôi đến miệng Trần Đăng Dương, Trần Đăng Dương chẳng khách khí cắn liền một miếng.
Thanh Pháp cuộn năm sáu cái, toàn bộ vào hết bụng Dương gia.

A Thanh ngồi một bên nhìn đến mờ mịt: "Nếu không, lại để người phục vụ mang thêm một mâm nữa?"

"Duyệt." Đây là Trần Đăng Dương nhàn nhã hưởng thụ.

"Không được!" Đây là Thanh Pháp cuộn đến xót cả tay.

"Xin lỗi, Thanh Pháp cùng tôi đùa giỡn ấy mà." Trần Đăng Dương cùng Tiểu Kiều vừa rồi cãi vã đều rất nhỏ giọng, không để người khác nghe được, lúc này mới nghiêm trang đạo mạo nói, "Đừng lo lắng, bọn tôi chẳng qua là thấy món này ăn ngon vô cùng thôi."

Mỗi tội thức ăn ngon, hay là Thanh Pháp ăn ngon... chỉ có Dương gia tự mình biết.

Trừ đoạn đối thoại ngổn ngang ra, một bữa này có thể coi là chủ khách đều mừng. A Thanh lúc nói lời tạm biệt, còn chêm vào đôi câu đùa giỡn, nói lúc hai người bọn họ 'hẹn hò', bản thân mình đóng vai kỳ đà cản mũi cũng rất hay, có ăn có chơi, không hề chịu thiệt.

Thanh Pháp quở trách trừng A Thanh một cái, đoạn vẫy tay từ biệt: "Đi về cẩn thận."

"Cậu cũng vậy." A Thanh nặng nề liếc cậu một cái, nhấc chân lên xe kéo, trong chốc lát, bóng người đã chìm ngập trong màn gió tuyết.

Thanh Pháp đứng lặng bên người Trần Đăng Dương, nhéo ống tay áo Dương gia, vẻ mặt cậu bị bóng mờ che khuất hơn nửa, chỉ lộ ra hai tròng mắt có chút mịt mờ.

"Về nhà thôi." Trần Đăng Dương vội vã muốn trở về dạy dỗ Thanh Pháp, thấy A Thanh đi xa, lập tức nắm vai cậu nhét vào xe.

Thanh Pháp căn bản không nghĩ Dương gia sẽ thù dai, ngoan ngoãn leo lên, ngồi dịch qua một bên chờ Trần Đăng Dương tới. Trần Đăng Dương thu dù, rồi khom người cùng vào, ngả lên cửa xe, cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cậu.

"Có thích hiệu ăn Lục Quốc này không?" Dương gia cảm thấy lời hay phải nhân lúc chưa về tới nhà nhanh chóng mà giãi bày hết, nếu không đợi lúc lên giường, khẳng định hết rảnh.

Thanh Pháp động động ngón tay, nói thích.

"Chờ rảnh rỗi, tôi lại mang em tới nữa."

"Không cần, ở nhà cũng rất tốt."

"Ở nhà ăn ngon?"

"Ừ, canh sườn ngày đó uống thật là ngon."

"Tôi thấy em chỉ là thích ăn thịt." Trần Đăng Dương mò mò túi chườm trong tay Tiểu Kiều, rồi bóp bóp ống tay áo của cậu, đảm bảo đã đủ giữ ấm rồi, mới chuyển đề tài: "Em nhìn xem đó là cái gì?"

Lúc này cùng lắm cũng chỉ hai ba giờ, sắc trời cũng không quá ảm đạm, những bông tuyết mịn xốp bay lả tả từ phía bầu trời xám trắng, giống như kết ra từng hạt muối nặng nề, đánh lên cửa kính xe, phát ra những tiếng vang vô cùng nhỏ nhẹ.

Phía sau làn gió tuyết trắng hếu, phảng phất đôi luồng khói nhẹ, Thanh Pháp dán mặt lên cửa xe, nhíu mày dốc sức căng mắt nhìn, loáng thoáng phân biệt được địa điểm này: "Cung Ung Hòa?"

"Ừ, người ta nói 'nam Ung Hòa, nữ Hồng La', chúng ta vừa vặn đi ngang qua, xuống xe hành lễ chút." Trần Đăng Dương bảo Vạn Phúc dừng xe, "Mấy năm trước thời điểm chị tôi chưa xuất giá, tôi bồi nàng đi qua chùa Hồng La, nàng nói nhân lúc chưa lập gia đình, đến cầu một chút."

"Cầu cái gì?" Thanh Pháp theo Dương gia xuống xe, tránh dưới ô, giậm giậm chân, lạnh đến trực tiếp hà hơi lên lòng bàn tay.

"Cầu con cái." Trần Đăng Dương rõ ràng chỉ chờ cậu hỏi.

Mặt Thanh Pháp đỏ lên, thiếu chút nữa là vùi luôn mặt vào lòng bàn tay.
Cũng may Dương gia không nói thêm gì, quay lại giục cậu: "Bám sát tôi, đừng đi lung tung, dịp gần cuối năm, quá nhiều người đến thắp hương bái Phật."

Cung Ung Hòa hương khói dồi dào, Thanh Pháp trước đây từng nghe đến. Nghe nói mỗi đợt mùng một, mười lăm, người tới dâng hương nhiều đến mức nhích không nổi. Hôm nay dù không phải ngày gì đặc biệt, nhưng sắp hết năm, người trong chùa chỉ có nhiều không có ít.

Cậu đi hai bước, bỗng nhiên kịp phản ứng: "Ngài cũng tin cái này sao?"

"Em nói xem?" Trần Đăng Dương như cười như không cúi đầu nhìn Thanh Pháp, thấy cậu không chịu hiểu ý mình, đành nghiến răng tức giận nhắc nhở, "Tôi tin cái gì?"

"Ngược lại là em, ở hiệu ăn Lục Quốc đầu tiên thì hòa ly, sau đó lại đến hưu phu, còn chưa nói đủ đấy. Tôi để em đến trước mặt Phật tổ nhổ mấy cái lời bậy bạ đó đi, hiểu không?"

"Nhổ... nhổ đi?"

"Muốn thế nào?" Trần Đăng Dương kéo cậu tiếp tục đi về phía trước, người đi đường ngày càng đông đúc, cuối cùng bọn họ không thể không nắm lấy tay nhau, mới không bị dồn cho tách biệt, "Em không nhổ mấy câu này đi, lòng tôi khó chịu."

Trần Đăng Dương vừa nói, vừa mua hương, giao vào tay Tiểu Kiều: "Đi đi, tỉnh ngộ cho tốt, tốt nhất là trước mặt Phật tổ phát thệ, thề rằng cả đời em đều không rời khỏi tôi."

Thanh Pháp nhận lấy bó hương, cúi đầu không chịu động đậy.
Tại sao chỉ muốn một mình cậu thề?
Dương gia thì sao?

Dương gia thì không cần... trái tim Thanh Pháp hung hăng trầm xuống, chua xót giống như, quả quýt bị giẫm cho nát bét, chất lỏng bi thương xì một cái văng tứ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com