Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 45

Màn che trắng như tuyết chậm rãi rung rinh trong bóng đêm.

Trước kia khi ngủ Dương gia đều quăng chúng lên nóc giường, mấy ngày nay Thanh Pháp cảm lạnh, lại cứ luôn đòi chơi gia pháp, Dương gia bèn thả rèm xuống, phòng ngừa người làm bưng thuốc vào nhìn thấy những gì không nên thấy.

Tiểu Kiều vừa nhìn, trong lòng hiểu rõ, biết mình quá mức dính người, bèn nhắm mắt giả bộ mắt không thấy tâm không phiền, cứ theo lệ cũ chuyện ta ta làm.

Hôm nay Trần Đăng Dương nằm quay lưng về phía cậu, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt ra bóng lưng mơ hồ êm dịu, trong bóng đêm phá lệ ôn nhu.

Thanh Pháp dán mặt lên lưng Dương gia, ngón tay run rẩy tản bộ trên đường eo khỏe mạnh.

Trần Đăng Dương hết nhẫn lại nhịn, cảm thấy Tiểu Kiều quá mức khác thường, dường như đang hiểu nhầm cái gì, nhưng xét một lượt hết mấy ngày chung đụng gần đây, Dương gia thật sự chẳng tìm ra đầu mối nào, không thể làm gì khác hơn là nắm lấy ngón tay bé nhỏ của Thanh Pháp.

Cơn sốt của cậu chưa lui, nhiệt độ cơ thể có chút cao, ngón tay ẩm ướt hầm hập, ngọ nguậy trong lòng bàn tay Trần Đăng Dương.

Cậu còn chưa leo được vào lòng Trần Đăng Dương đâu!

Thanh Pháp cảm thấy tối nay lại không có cơ hội thân thiết rồi, ủy khuất dùng bàn chân cọ cọ lên bắp chân Trần Đăng Dương, "Chồng ơi."

"Em rốt cuộc muốn gì chứ?" Trần Đăng Dương trở mình, để cho Tiểu Kiều gối đầu lên tay mình.

Cổ họng Thanh Pháp ấp a ấp úng hồi lâu, đoạn trả lời một cách sâu xa: "Phu quân, nếu một người mắc bệnh nặng, không sống được mấy ngày, liệu ngài có nói sự thật với người ấy không?"

"Sự thật gì cơ?"

"Bệnh tình ấy."

Trần Đăng Dương nghe xong rơi vào sương mù, suy nghĩ đảo một vòng khắp những kẻ xung quanh mình, trừ Tiểu Kiều đang bị cảm lạnh ra, cũng chẳng thấy ai mắc bệnh nặng gì, lại đảo thêm một vòng những người bên cạnh Tiểu Kiều, ngược lại bỗng nhớ ra Thanh Phương.

Chẳng lẽ việc Thanh Phương chuyển từ bệnh viện Hiệp Hòa đến bệnh viện Lục quân đã dọa sợ Thanh Pháp sao?

Thanh Pháp tràn đầy mong ngóng chờ đợi câu trả lời nửa ngày, không được đáp lại, gấp đến độ vặn vẹo tứ tung trong lòng Dương gia.

Trần Đăng Dương bị cậu quấy cho da đầu tê dại, giơ tay oánh mông cậu một cái.

"Phu quân..." Thanh Pháp yên tĩnh lại, nằm trong ngực Trần Đăng Dương hừ hừ liên tục: "Ngài nói gì đi mà, nếu như bên cạnh có một người như vậy, mà người ta còn từng trải qua khổ sở muôn vàn, liệu ngài sẽ đang tâm nói với y bệnh tình sao?"

Tiểu Kiều nhích ra một chút, nũng nịu tự nhiên vô cùng, cậu nhổm dậy nâng một cái chân, gác ngang hông Trần Đăng Dương, cúi người hôn lên vòng râu mới nhú dưới cằm Dương gia, bị chọc cho run lên một cái, nhưng vẫn miệt mài chăm chú hôn qua tai hắn.

Động tác của cậu chẳng khác nào chim tước gặp người thân thương, sẽ chần chờ nhích đầu lại gần lòng bàn tay của chủ nhân, rồi dùng cái đầu xù lông âu yếu dây dưa.

Không ổn, lần trước Tiểu Kiều ban đầu còn cười tít mắt cuốn vịt quay, cuốn xong liền phun ngay hai chữ hưu phu.

Trần Đăng Dương cảnh giác trong nháy mắt, vốn muốn trả lời "Có thế nào thì nói thế ấy chứ, khổ đến mấy cũng phải chữa bệnh mà thôi.", lời đến khóe miệng, gắng gượng nuốt trở về, nghi hoặc trả lời: "Đương nhiên không đành lòng rồi."

"...Cuộc sống đã đau khổ như vậy rồi, còn nói điều này ra, chẳng phải chọc cho vết thương hở của người ta thêm một gậy, để người thêm tuyệt vọng hay sao?"

Thanh Pháp nghe vậy cười khổ không thôi, cậu đoán quả nhiên không sai, Dương gia biết cậu bị bạch hầu, không đành lòng nói ra chân tướng, đến bây giờ vẫn còn gạt cậu.

Chỉ tiếc Dương gia có giấu kỹ hơn nữa, cũng chẳng ngờ rằng cậu đã lấy được toa thuốc, sớm hiểu rõ bệnh tình rồi.

Thanh Pháp càng nghĩ càng xót xa, gối lên cánh tay Thanh Pháp mò qua định cởi áo ngủ của hắn.

Chỉ trách y phục trên người đối phương toàn là bút tích của Thụy Phúc Tường, thợ làm vô cùng hoàn mỹ, cậu kéo ra mồ hôi đầy đầu, vẫn không tháo được hết mấy viên nút cài trên áo.

Bóng đêm nặng trĩu, cái tay túm áo đau đau rát rát, cậu thở hổn hển, chán nản thu tay, phát hiện cái gì mình cũng không làm được.

Câu dẫn Dương gia thất bại, chủ động dính lên cũng không thành.

Cậu chỗ nào là phượng hoàng chứ? Cậu vẫn chỉ là chim sẻ ngơ ngác mà thôi, tung tăng nhảy nhót trên nhánh ngô đồng, lên cao chẳng nổi hai ngày, đã tự hiện nguyên hình.

Lúc nào cũng bị cự tuyệt, Thanh Pháp cũng mất hết hứng thú. Cậu lật người chui tít trong giường, ngoan ngoãn nằm ngửa, tâm tư đảo ngang đảo dọc, nếu Dương gia sống chết không chịu dùng gia pháp, cậu không thể làm gì khác hơn là ngẩn ngơ chuyện khác.

Nói khó nghe một chút, có thể trực tiếp tính chuyện "hậu sự".

Trước tiên Thanh Pháp nghĩ đến Thanh Phương.

Người em gái cùng mình nương tựa lẫn nhau đã lâu, nói sao cũng vẫn tồn tại cảm tình. Chỉ là cậu không đoán được Thanh Phương nghe tin mình ra đi sẽ cảm tưởng thế nào.

Liệu có nhớ lại đoạn đời cùng kề vai sát cánh, hay vẫn sẽ vì hôn sự giữa cậu và Dương gia, mà mỏi mòn chờ cậu chết đi?

Thanh Pháp thật sự không xác định được, dẫu sao từ cái ngày phát hiện Thanh Pháp lôi hết đống kỳ bào cậu giấu thật sâu ra ngoài, hai anh em bọn họ đã chẳng còn đi chung đường nữa rồi.

Tiểu Kiều nhớ lại lời Dương gia từng nói----- cộng khổ thì dễ, đồng cam mới khó, cho nên sẽ không vì mình "sắp chết" mà tha thứ cho Thanh Phương.

Cậu lo sau khi mình chết, Thanh Phương sẽ cố gắng dây dưa với Trần Đăng Dương.

Nhớ tới Thanh Phương xong, lại nghĩ về A Thanh.

Có quan hệ với Thanh Pháp trên thế gian này, không kể tới Dương gia đã nên duyên vợ chồng với mình, thì cũng chỉ còn dư lại hai người như vậy.

A Thanh có khổ sở không?

Thật khéo quá, ít ngày trước bọn họ còn vì vấn đề có gả cho Dương gia hay không mà dấy lên tranh chấp, chẳng ngờ rằng, nhanh như vậy, cậu đã nối gót đi theo vết xe đổ của những nam thê nhà khác.

Nhưng rồi cát bụi cũng sẽ trở về với cát bụi, đất tìm về đất, có thể cùng Trần Đăng Dương lĩnh giấy kết hôn, cũng coi như khổ tận cam lai.

Thanh Pháp tự giễu hồi tưởng, ông Trời đối xử với cậu không tệ, ít nhất cũng để cậu gặp được Trần Đăng Dương.

Nếu cậu bị bạch hầu khi vẫn còn là người phục vụ, đó mới thật là bi thương.

Suy nghĩ chạy một vòng thật lớn, khiến cậu mỏi mệt. Bệnh cậu chưa khá lên hẳn, lại suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây, nhồi thuốc đã bốn năm ngày mà thân thể không có dấu hiệu khởi sắc.

Thanh Pháp dán cái chân nóng bỏng lên đùi Trần Đăng Dương, ngáp một cái: "Dương gia, ngày mai em đến bệnh viện một chuyến."

"Bệnh viện cái gì?" Trần Đăng Dương cho rằng cậu thấy khó chịu, "Thân thể không thoải mái sao? Giờ tôi lái xe mang em đến Hiệp Hòa."

"Không phải vậy. " Thanh Pháp lắc đầu, mệt đến không nâng nổi mí mắt, "Em đến xem em gái."

Trần Đăng Dương trầm mặc chốc lát.

Thành thật mà nói, Dương gia căn bản không muốn để Tiểu Kiều cùng Thanh Phương có bất kỳ dính dáng gì nữa, cũng giống như đám bà con bên ngoài của Trần gia vậy, bọn họ đều là lũ sâu mọt hút máu, mượn cái danh nghĩa "người thân", mà tham lam hút máu người.

Ít ra thân thích nhà họ Trần kia còn cố kỵ danh tiếng, làm việc ít nhiều biết che giấu, còn Thanh Phương đã bày bản chất ác độc trên mặt nước, buộc Thanh Pháp kiếm tiền vì ả.

Còn có cái bệnh gì đó kia.

Vốn phải khỏi từ lâu, lại cố ý kéo dài, ba phần bệnh cộng thêm diễn xuất cực kỳ nhập tâm, đến cả Vương Phù Sinh ngày ấy cũng chẳng rõ chẩn đoán thế nào, mà không nhìn ra sơ hở, nếu không phải Trần Đăng Dương đem Thanh Phương đến Hiệp Hòa, sợ rằng ả có thể giật dây cho Tiểu Kiều vất vả cả đời.

Một kẻ như vậy thì có gì đáng để xem đây?

Trần Đăng Dương làm sao đoán ra Thanh Pháp là đang ôm tâm sắp ra đi đến ngửa bài với em gái, tiện cảnh cáo đối phương mình chết rồi đừng có quấy rầy Trần gia, còn tưởng cậu mềm lòng, quên rằng mình đã chịu đắng cay thế nào, vì vậy sắc mặt không khỏi trầm xuống mấy phần.

Cái tính cách chẳng nhớ gì lâu này! Đáng đời suốt ngày bị bắt nạt!

Thanh Pháp còn đang chuyên chú xót xa cho chính mình, bất thình lình cánh tay bị xách lên.

Bị đè xuống giường, quần lót rung rinh lượn sóng theo từng nhịp phát mông không ngừng của Trần Đăng Dương, đầy tai đều là tiếng kêu vang thanh thúy.

Đáng tiếc sấm thì to mưa thì bé, Thanh Pháp chẳng thấy đau, thậm chí còn được dịp nghiêng đầu ngắm Trần Đăng Dương.

Phòng ngủ đen như mực, tầm mắt hai người đối diện nhau.

Trần Đăng Dương lạnh lùng nói: "Làm sao, quên nhanh đến vậy?"

Ánh mắt kiên định của Tiểu Kiều thời điểm dứt khoát thiêu sạch đống kỳ bào một lần nữa thoảng qua trước mắt Dương gia, hắn nghiến răng hận rèn sắt bất thành thép, "Em cũng ngả đầu cho em gái em trèo lên rồi, giờ còn muốn đi nhìn ả?"

"Quên... quên gì cơ?" Thanh Pháp mơ mơ hồ hồ, bị cơn phẫn nộ của Dương gia dọa cho ấp úng, xách mép quần, lủi đến góc giường run lẩy bẩy: "Phu quân, em còn bệnh mà."

"Ồ, em còn biết mình bệnh cơ à?" Trần Đăng Dương kéo cậu trở lại, đè trong lồng ngực, "Kiều, tôi đúng là chỉ biết rước bực vào người mà, người ta bị bệnh chỉ mong nhanh khỏi, cả ngày phải nằm thẳng cẳng trên giường hiểu chưa."

"Em lại hay rồi, bệnh khó chịu đến đòi sống đòi chết, còn mù mắt liều mạng muốn ra ngoài lắc lư."

"Em tìm ai không tìm, lại đi tìm em gái?"

"Quên mất ả đã đối xử với em thế nào sao? Quên lời em bảo đảm với tôi lúc thiêu sạch quần áo sao?"

"Ngài... ngài nổi điên cái gì chớ?" Thanh Pháp vô duyên vô cớ bị chỉnh đốn, cũng quắn đít lên, từ giường bò dậy, ngồi ngay ngắn trước mặt Dương gia nói lí lẽ, "Phu quân, thứ nhất là em không hề quên lúc trước nàng đối với em thế nào, thứ hai là em đâu phải vì mềm lòng nên đến bệnh viện đâu. Ngài là người hiểu chuyện, sao lại không cho em nói hết đã chứ?"

Trần Đăng Dương co một chân lại, cơn buồn ngủ tan đi phân nửa, vặn mở đèn giường, nghiêng đầu quan sát Thanh Pháp.

Ánh đèn mờ ảo rọi lên gò má Tiểu Kiều, tô điểm thêm khuôn mặt như vẽ của cậu, chỉ là gần đây có chút nhợt nhạt, lại hơi gầy yếu, dưới mắt còn có thêm dấu vết xanh đen nhàn nhạt, càng thêm thập phần đáng thương.

Trần Đăng Dương thở dài, đưa tay sờ lên đôi gò má ửng hồng ấy, "Phải, tôi sai rồi."

"Em không trách ngài mà." Vẻ mặt Thanh Pháp thoáng thả lỏng, tạm thời quên mất chuyện bị bệnh, "Vì em biết ngài lo cho em."

"...Nhưng mà tiên sinh, em lăn lộn ở Tứ Cửu thành cũng được kha khá năm, dù không thể lợi hại như ngài, nhưng cũng không phải quả hồng mềm mặc người tùy ý nắn bóp." Lúc cậu nói chuyện, trong mắt ngậm ánh sáng, tựa như đốm lửa nhỏ vĩnh viễn bất diệt, "Em biết người nào nên tha thứ, người nào không nên."

"Ừ." Trần Đăng Dương càng nghe, càng thêm yêu thích đối phương, "Đúng, em thông minh nhất."

Tiểu Kiều ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, cũng không biết phải trải qua bao nhiêu gập ghềnh trắc trở, mới gắng gượng nung thành tính tình ngày hôm nay.

"Đi ngủ." Thanh Pháp thấy chuyện đã ổn thỏa, cơn buồn ngủ lại ập đến, với cánh tay qua, nằm trên người Trần Đăng Dương muốn vặn công tắc đèn.

Cánh tay mảnh khảnh liều mạng đung đưa trước mắt Dương gia, lại vẫn cách xa một chút, cuối cùng vẫn là Trần Đăng Dương hỗ trợ tắt đèn đi.

Cạch một tiếng nhỏ vang lên, thế gian chìm trong bóng tối.

Trần Đăng Dương nhanh chóng thích ứng màn đêm đen như mực, hắn đưa mắt nhìn về phía chiếc bình phong tối thui. Mành cửa sổ phiêu động khe khẽ, vừa quay đầu lại, Tiểu Kiều đã mê man ngủ mất.

Hô hấp vừa nhẹ vừa nông quanh quẩn bên tai Dương gia, vừa tê vừa ngứa, dư vị tiêu hồn.

Trần Đăng Dương hiếm thấy không mong mỏi chuyện giường chiếu, mà chỉ muốn đơn thuần nằm bên Thanh Pháp trò chuyện.

Hai người bọn họ trao đổi thật có ý tứ, có lẽ bởi vì hoàn cảnh lớn lên cùng tính cách bất đồng, lúc nói chuyện thường xuyên hiểu sai ý đối phương, nhưng bất luận nhận lầm thế nào, cuối cùng cũng có thể thấu hiểu lẫn nhau.

GIữa mơ màng tăm tối, phảng phất xuất hiện một sợi tơ hồng buộc lên cổ tay bọn họ, trên đó thắt vô vàn những nút thắt. Những nút thắt này không phải trở ngại nhân duyên giữa hai người, mà là cột bọn họ thật bền thật chắc bên nhau.

Trần Đăng Dương vui vẻ trở mình, ôm lấy vợ yêu nhà mình, tính toán chờ cậu khỏi bệnh, liền mang Hải Đông Thanh đã được giao cho người luyện ưng đến Bắc phòng, không nói là sính lễ, chỉ bảo là lễ vật người ngoài dâng tặng.

Thanh Pháp không chừng sẽ rất vui.

Nếu cậu không đến bệnh viện nữa thì tốt.

Trần Đăng Dương vừa câu môi lại nhấp miệng trở về, cách vải vóc bóp mông Thanh Pháp mấy cái, nghe được mấy tiếng thở dốc yếu ớt, hài lòng nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, lúc Thanh Pháp tỉnh lại, đầu óc nặng nề, nhưng bệnh tình cậu cơ bản cũng khá lên đôi chút, theo thói quen, mặc quần áo vào chuẩn bị đến bệnh viện.

Trần Đăng Dương mặt lạnh ngồi trên ghế salon xem báo, ánh mắt tàn bạo như sói, hiển nhiên ngoài miệng dù có đồng ý cho cậu đi xem Thanh Phương, lòng vẫn là không tình nguyện.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Tiểu Kiều mềm lòng thì sao đây?

Tiền trị bệnh Trần Đăng Dương chẳng quan tâm, hắn chỉ lo Thanh Pháp lại chịu tổn thương thêm lần nữa.

Mà Thanh Pháp thì sao?

Cậu thấy Dương gia đã sớm sai người mang tới một cái lồng hấp bánh ngọt từ Đạo Hương thôn, bèn nấp sau tấm bình phong đổi thường phục.

Lúc này nếu thật muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng Thanh Phương, Thanh Pháp bình tĩnh nghĩ, cùng là bệnh, nhưng chưa biết chừng cậu còn phải diễn ho lao trước mặt Thanh Phương đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com