Lỗi.
"Em xin lỗi".
•
Sau hôm đó Đăng Dương đã ra lệnh không muốn gặp mặt Nguyễn Thanh Pháp nữa, cho dù là bất cứ đâu trong dinh thự này, cũng vì thế phòng của nó lại dời xuống tầng trệt cạnh quản gia, nó cũng chẳng ý kiến gì mà cũng rất nghe lời, chẳng xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn thấy tức giận lắm..nó không ý kiến gì, cũng chẳng nói một lời gì, cứ thế im lặng biến khuất mắt hắn..hắn còn thấy lạ một điều nữa, trong suốt 2 năm qua chẳng có một tên sát thủ nào bén mảng đến gần hắn nữa, đáng ra việc lên làm chủ của tập đoàn sẽ khiến hắn gặp nguy hiểm nhiều hơn cơ chứ?
"Mẹ".
Hắn mở cửa phòng bà Trịnh ra, bà ta đang ung dung ngồi hưởng trà và xem tài liệu công ty, thấy hắn vào liền rạng rỡ cười.
"Sao thế Dương?".
Hắn đi lại ngồi đối diện bà, từ khi hắn được hưởng quyền thừa kế thì bà trông vui hẳn ra, chẳng còn lo âu hay bận tâm điều gì nữa.
"Về việc công ty..".
"Dương, công ty giờ là của con, con muốn làm gì cũng được".
"Không, ý là con muốn phát triển công ty hơn thì nên làm gì ạ?".
Phải rồi, hắn chỉ mới 23 tuổi, một độ tuổi quá trẻ để tiếp nhận trọng trách lớn lao này.
"Nếu thắc mắc hãy hỏi ông Hải, ông ấy biết nhiều hơn con nghĩ đấy".
Nghe vậy Đăng Dương cũng cúi đầu rồi đi ra ngoài, hỏi ông Hải sao? Được.
"Cậu chủ".
Má Hồng từ dưới cầu thang đi lên thì gặp hắn, bà ta nhanh chóng cười tươi rồi đi lại gần.
"Má Hồng?".
Bà ta nắm lấy tay hắn mà vuốt vuốt.
"Cậu chủ, dạo này chắc cậu khổ lắm..2 năm rồi cậu chưa ăn được bữa nào ngon miệng, để hôm nay tôi nấu đồ ăn cho cậu nha?".
Bà cười, hắn nhìn bà..nếu lúc trước thì sẽ thấy rất vui nhưng bây giờ mỗi lần nhìn đến bà ta, hắn lại thấy khó chịu, hất tay ra rồi đi xuống lầu.
"Má Hồng cứ nấu đi".
Bà ta nhìn hắn, gương mặt khó coi vô cùng, từ khi ông chủ mất...hắn lạnh nhạt với bà hơn hẳn.
Vừa xuống đến tầng trệt hắn đã ngay lập tức đụng mặt một tên người hầu, gã ta cúi người chào hắn rồi cười cười, hắn ngay lập tức quay người chạy lên lầu, chả có tên người hầu nào dám cười với hắn như thế cả...hắn biết đó là ai, quay người lại xem tên đó có đuổi theo mình không thì lại thấy nó.
Nguyễn Thanh Pháp đang đè trên người của tên sát thủ kia, từng nhát từng nhát đâm vào cổ họng gã ta. Đây là lần đầu trong suốt hai năm qua hắn lại nhìn thấy nó, trông nó gầy hơn thì phải...và cả..vết thương? Nó bị thương sao?
"Suỵt, im lặng đi...mày cứ giãy nảy và ú ớ như thế cậu chủ sẽ nghe mất..anh ấy không muốn thấy tao đâu Thiên à".
Nó vừa đâm vừa nói, có vẻ là người quen.
"Chúc ngủ ngon".
Nói rồi nó cúi xuống hôn vào má gã ta, tên sát thủ đấy giờ đây chả động đậy gì cả, huyết đỏ lan ra từ cổ làm bẩn cả sàn nhà, nó cũng vì dùng lực nên máu đã văng dính đầy cả người, hắn nhìn nó. Chưa bao giờ...chưa bao giờ hắn thấy nó nhẹ nhàng như thế, nó điên thật, hôn một cái xác vừa ngưng thở, đã thể còn chúc ngủ ngon..cái chất giọng đó truyền vào tai hắn ngọt ngào đến lạ thường...ganh tị thật đấy.
"Kiều, con đi tắm đi, tanh quá".
Quản gia từ phòng bếp đi đến, giọng điệu vừa trách móc vừa nhẹ nhàng, có vẻ cả hai đã thân với nhau.
"Cha...hắn là đồng nghiệp rất thân với con..".
Nó lên tiếng, cha? Khoan..!?
"Kiều, ta chấp nhận làm ba nuôi của con nhưng không có nghĩa con được tự phép gọi như thế ở đây".
"Cha..con buồn".
"Cái con nhóc này..".
Hắn há hốc mồm trước mối quan hệ của họ, người quản gia luôm nghiêm túc chưa bao giờ nhẹ nhàng với hắn nay lại bất lực trước nó...trước Nguyễn Thanh Pháp...rốt cuộc trong hai năm đã có chuyện gì xảy ra vậy!?
"Con mau đi tắm và rửa vết thương đi, ta sẽ đem tên này đi thiêu và dọn dẹp máu, mau lên kẻo cậu chủ lại thấy".
"Dạ..".
Lòng hắn lại cảm thấy bức bối rồi..nó vẫn làm trái tim hắn đập nhanh, hắn cứ tưởng mình đã giảm dần tình cảm với nó nhưng không, cái thứ cảm xúc này càng lúc càng mảnh liệt hơn..hắn muốn có nó.
Thấy nó vừa đi hắn cũng quay về phòng mình, phải làm sao đây? Vừa hận vừa yêu một người là thế này sao?
"Bố..con nên làm gì đây? Con yêu em ấy quá đi mất..nhưng em ấy đã giết bố...".
•
"Cha...".
Thanh Pháp ngồi trong phòng của quản gia, nó nhìn ông...đây là người duy nhất trong cái dinh thự này coi trọng nó, cũng như là người duy nhất..chấp nhận nó, ông ấy chấp nhận cho nó gọi ông ấy là cha, và cũng làm tròn trách nhiệm của mình là yêu thương nó như một đứa con thật thụ.
"Kiều, ta nói con nghe, nếu bà Hồng nghe được con cứ như thế thì sẽ có chuyện đấy".
"Cha..mẹ nuôi của con..".
"Nghe ta, bà ấy sẽ ổn".
"Họ đã thông báo rằng bà ấy bị thương rất nặng..".
"Con lo?".
"Dạ..con rất lo..".
Đúng, mới vừa nãy thôi, sau khi tắm ra và đang bôi thuốc thì em nhận được một tin nhắn từ người anh thân thiết tên Khang của mình. Tin báo rằng mẹ nuôi của em đã bị tấn công trong nhà vệ sinh ở trung tâm thương mại khi đang vui vẻ mua sắm, việc tấn công bất ngờ kèm theo nhà vệ sinh khá nhỏ khiến bà ấy bị thương nghiêm trọng hiện đang còn hôn mê.
"Ta sẽ cho con nghỉ phép hai ngày".
"Nhưng..anh Dương..".
"Kiều, chỉ được gọi như thế khi có hai ta...cậu chủ sẽ tức điên lên đấy".
"Dạ".
Ông mỉm cười nhìn nó, sau hai năm tiếp xúc ông nhận thấy đứa trẻ này rất đáng thương, tuổi thơ của nó chỉ dừng lại ở mức tám tuổi...một tuổi thơ hồn nhiên vui tươi biến mất chỉ vì một viên kẹo ngọt, thông thường ông chẳng quan tâm những đứa trẻ này đâu nhưng nó thì khác. Nó khiến cho ông bắt buộc phải quan tâm đến nó, từ việc tính cách đến cả thứ hạng, nó dễ dàng chấp nhận bảo vệ một tên phế nát trong mắt mọi người, số tiền thuê tuy cao nhưng vốn chẳng đủ để với đến nó nhưng nó vẫn chấp nhận.
"Con cảm ơn cha...".
Nó cười, lần đầu...đúng vậy, lần đầu tiên ông thấy nó cười, một nụ cười thật tươi, đôi mắt to tròn ấy híp nhẹ lại và long lanh đến lạ thường, một đứa nhóc 22 tuổi..
"Hãy cười nhiều lên, rất đẹp".
Ông đưa tay xoa đầu nó, ông không thể ngừng quý đứa trẻ này được...
•
"Nhanh lên! Truyền máu đi!!".
"Bố bự, bà ấy sao rồi!!".
"Khang! Mày thông báo với con bé chưa!?".
"Rồi ạ, nhưng chưa nhận được hồi đáp".
"Má nó, bà gáng lên, con bé sẽ về thôi".
"Bố bự! Cô Su sao rồi!?".
"Hiếu! Chạy qua chỗ thằng Bảo mượn người đi!".
"Thằng Rhy nó_".
"Tao đây, để tao".
Mọi chuyện rối tung cả lên, hiện tại mẹ nuôi của nó, của Nguyễn Thanh Pháp đang mất máu cực kỳ nghiêm trọng và cần truyền máu gấp, tiếc thay đây lại là nhóm máu hiếm chẳng có ai phù hợp, trong lúc đang rối rắm định nhờ đến thằng em chí cốt thì may thay đã có người giúp đỡ, Tất Vũ cảm thấy thật mệt mỏi.
Đột nhiên bà bạn thân thiết bị tấn công đến mức nghiêm trọng nhưng chẳng báo cảnh sát được, đã thế người mạnh như vậy còn bị thương đến nông nỗi này..thật không biết lũ tấn công bà ấy là ai.
"Chú Big!!".
Giọng nói quen thuộc vang lên, bóng dáng nhỏ bé hấp tấp chạy về phía bọn họ, nơi Trang Anh đang được cầm máu.
"Kiều! Cái con này sao về trễ vậy!?".
"C-Con không xin được phép mới xin được là con chạy về ngay".
"Kiều, em bị thương".
"Không sao đâu anh Hiếu".
"Té xe đúng không?".
"Khang nói đúng, con té xe dúng không Kiều!".
"Con..".
Nó ngập ngừng, nó đã phóng xe vội đến đây vô tình mất lái mà ngã ra đường, xém nữa còn hị xe tông trúng, may thay mạng lớn nên vẫn ổn chỉ bị trầy xước ngoài da nhưng chẳng nhằm nhò gì với nó cả.
"Mẹ con sao rồi ạ..".
Nó nhìn Tất Vũ mà hỏi, nó lo lắm.
"Đang thử máu với thằng Rhy, nếu được là truyền ngay".
Gã nói, nhìn nó lo lắng như vậy gã cũng vươn bàn tay lớn của mình ra mà xoa đầu nó.
"Mẹ con giỏi lắm, không chết được đâu".
Nó nghe vậy cũng cười cười cho qua rồi đi sức thuốc vết thương, mong rằng sẽ như lời ông ấy nói.
•
"Đã một tuần rồi sao con bé vẫn chưa quay lại..những tên sát thủ này toàn là hạng nặng..chết tiệt, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa..".
Ông Hải vừa băng bó vết thương của mình vừa suy nghĩ, phép nghỉ là hai ngày nhưng nó đã nghỉ hơn tận một tuần rồi, đã thế còn chẳng có tin nhắn hay một cuộc gọi điện nào. Ông thấy lo cho nó, cũng thấy lo cho Đăng Dương.
Không biết lũ kia moi thông tin từ đâu mà biết nó không có ở dinh thự, sát thủ được thuê đến càng lúc càng nhiều thậm chí còn nhiều hơn lúc trước khi thuê nó về, lũ này cũng cao tay nhưng ông cũng chẳng phải hạng tầm thường nên cũng xử lý được ổn thỏa...mà cũng không tày nào tránh khỏi việc bị thương. Giờ chỉ mong nó mau về thôi...
"Ông Hải".
Đăng Dương từ ngoài đi vào phòng ông, vẻ mặt hắn vô cùng tức giận.
"Cậu chủ..".
Thấy hắn ông liền bất ngờ sao hắn lại đến đây? Ông đứng dậy cúi người chào hắn.
"Kiều đã nghỉ tận một tuần?".
"...".
"Ông Hải! Sao ông không báo với tôi!?".
Rốt cuộc là con chó nào dám nói ra tin này với hắn? Ông Hải cảm thấy thật khó chịu.
"Con bé có việc bận riêng..".
"Nhưng đã một tuần rồi! Phép nghỉ tối đa cũng chỉ 3 ngày".
"Cậu chủ...".
"Gọi nó về đây".
Ông nhìn hắn, gọi sao? Không biết ông đã gọi bao nhiêu cuộc, gửi bao nhiêu tin nhắn cũng chẳng thấy nó hồi đáp. Chắc phải đến tận nơi quá..
"Được".
Bắn nghe thế vẻ mặt cũng dịu bớt một phần rồi đi ra ngoài, dạo này trông Đăng Dương khỏe lắm, không còn yếu ớt cũng chẳng cần người đỡ, thậm chí cũng có thể xử lý 2-3 tên sát thủ.
Ông thở dài..ông thật sự lo cho Thanh Pháp rồi. Lo cho đứa trẻ của mình.
-
"Tôi đến tìm Nguyễn Thanh Pháp".
Ông Hải hiện đang bị hai người đàn ông cản đường, khó chịu thật, bình thường tới đây là được vào ngay cơ mà.
"Con bé hiện không nhận bất cứ nhiệm vụ nào đâu, về đi".
"Yeah sure, she không nhận".
"Con bé đã nghỉ quá ngày phép rồi".
"Thế thì đuổi đi, bên tôi sẽ trả lại tiền tháng này".
Ông nhìn hắn, cái tên nhỏ con hơn này nói chuyện thật khó nghe.
"Cho tôi gặp con bé".
"Không, mời ông về cho quản gia Hải".
Biết rõ ông là ai mà cũng vẫn cố chấp chặn đường, họ có vẻ là thật sự không muốn cho ông gặp con bé rồi.
"Anh Tee!! Anh Thái! Mau lên!!! Bọn đó đấm nhau tới chết bây giờ!".
Bên trong phát ra tiếng nói lớn, hai người ngoài này nghe được cũng đi vào trong, ông cũng theo sau và họ cũng mặc kệ điều đó.
"KIỀU!!".
Ông Hải khi vừa nhìn thấy nó đã tức giận hét lớn, con bé hiện đang mất kiểm soát và được giữ chặt bởi hai người đàn ông, phía bên kia cũng là một chàng trai khác bị thương khá nặng cũng đang bị giữ chặt.
"Thằng chó, tao giết mày! Mày dám nhận cái nhiệm vụ này là mày ăn gan hùm rồi!".
"Tao nhận đấy! Tao cố tình phun thuốc mê vào nhà vệ sinh rồi mới tấn công bà ta đấy rồi sao, tao ghét mày lắm thằng đĩ à".
"Mẹ mày!? Anh Khang, anh Hiếu buông em ra!! Em giết chết nó!!".
Nghe cuộc đối thoại vừa rồi ông cũng hiểu ra phần nào, tên kia..là người đã tấn công mẹ nuôi nó, đã thế còn là người quen của nó.
"Mầy giết chết thằng Thiên luôn mà!?".
"Do nó dám bén mảng đến ngôi nhà tao bảo vệ thôi!!".
"Nhưng thằng Thiên là em tao! Mày giết nó cũng đéo nghĩ đến chuyện tao và mày xích mích à!? Có làm có chịu đi!!".
"Mày!?".
"Thôi!!!".
Giọng nói vừa phát ra, tất cả mọi người đều im lặng, một người đàn ông bước vào, ông Hải nhận ra người này..là chủ tịch Huỳnh, anh trai của bà Trịnh-mẹ của Trần Đăng Dương.
"Chú..".
Nó thấy người đi vào cũng dịu giọng lại, không quấy nữa nên hai tên kia cũng buông nó ra.
"Thằng Thiện nói đúng, con có làm thì phải có chịu chứ Kiều".
Nó im lặng cúi đầu...đúng, việc giết một người nào đó có thể sẽ bị trả thù, và cái giá phải nhận đau gấp trăm gấp bội lần tên kia nhưng nó vẫn làm..
"Chó Thiện, nói đi đã đã thuê mày?".
"Sao tao phải nói với mày?".
"Má cái thằng chó này!?".
"KIỀU!".
"Chú Thành! Chú xem nó kìa!?".
"Kiểu! Con im lặng đi!".
Ông Hải nãy giờ chỉ im lặng, có vẻ Thanh Pháp vẫn chưa chú ý đến ông thì phải, mặc kệ tất cả mọi người xung quanh ông đi thẳng đến chỗ nó.
"Kiều".
"Cha?".
Nó bất ngờ khi thấy ông ở đây, à phải rồi..nó nghỉ quá phép luôn cơ mà, chỉ là nó lo cho mẹ quá..nên..
Ông Hải không nói nhiều chỉ lấy máy ra gọi một ai đó
'Alo, ông nói đi'.
Là giọng Đăng Dương.
"Kiều đây".
'Cái gì? Con chó kinh tởm! Mày chết ở chốn nào rồi hả!?'.
Đột nhiên mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào họ, trong đó ánh mắt bất ngờ có, phán xét có và cả tức giận cũng có.
"Nà-".
"Hiếu bình tĩnh".
Minh Hiếu thì nó bị chửi thậm tệ như vậy liền không khỏi tức giận, định xông lên bị bị Tất Vũ ngăn lại, không chỉ riêng anh mà Bảo Khang cũng bị giữ chặt lại.
"Em xin lỗi".
Em cụp mắt xuống, gương mặt lộ rõ vẻ hối lỗi.
'Mau cút về đây'.
Nói xong đầu dây bên kia liền tắt máy, nó nhìn mọi người xung quanh, cúi đầu như một lời chào rồi cũng theo ông Hải đi về dinh thự.
"Cẩn thận tao đấy thằng chó khốn nạn".
"Tao sợ mày chắc thằng đĩ điếm?".
"Thôi!!!".
Và cứ thế chuyện cũng kết thúc, mẹ nuôi của nó vẫn còn hôn mê, nó tức lắm, nếu không bị giữ lại nó đã giết chết thằng chó hạng 16 đó rồi, nhưng..giờ thì Đăng Dương đang tức giận, không biết tại sao nhưng nó cảm thấy mình không được chọc giận hắn nên đã theo quản gia về ngay.
•
Yêu Kiều.
Fufu_.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com