Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: cô ấy là Thuỷ Y Nhã

Chương 15: cô ấy là Thuỷ Y Nhã.

Còn một chút nữa thôi.... hai bước.... một bước.... cánh cửa phía trước đang chờ đợi cô.

Pằng!

Hai tên trùm đầu đứng gần lối ra dùng súng đe doạ dòng người. Một tên bắt họ quay trở về. Thuỷ Y Nhã nhìn người khách trên vai Bạch Tư Duệ đã mất máu sắp chịu không nỗi nữa rồi, cô lo lắng. Trong đầu như hoạt động hết công suất suy nghĩ xem có cách nào ra ngoài được không. Bây giờ nhìn lại dòng người đã bị ép quay trở lại hết rồi, chỉ còn ba người bọn họ với một tên trùm đầu. Tên này là tên cầm súng đe doạ vừa nãy. Trong lúc Thuỷ Y Nhã không biết phải làm sao, Bạch Tư Duệ nhanh như chớp xoay người đá bay cây súng của tên trùm đầu, một tay giữ chặt người khách trên vai, một tay nắm lấy tay của Thuỷ Y Nhã kéo chạy ra ngoài. Tên trùm đầu muốn chạy lại lượm cây súng lên, Bạch Tư Duệ nhanh nhẹn đạp lên thân cây súng, đá nó ra ngoài cửa. Tên trùm đầu mất súng tức giận giơ nắm đấm về phía Bạch Tư Duệ, anh buông tay Thuỷ Y Nhã ra chặn lại nắm đấm của tên trùm đầu, lại nhanh chóng bắt tay cô, đồng thời dùng chân đạp bụng tên cướp, đá hắn ra ngoài, vừa chuẩn xác chổ hai viên cảnh sát đang trực chờ.

Bọn họ thành công thoát ra ngoài. Tất cả vỏn vẹn chỉ trong mười lăm phút đồng hồ. Mười lăm phút, từ bị khống chế thành khống chế lại cục diện thoát chết trong gang tấc. Mà tất cả đều nhờ vào người đàn ông cô mới gặp này.

Thuỷ Y Nhã hít lấy hít để không khí của sự sống. Thế nhưng chưa được bao lâu liền bị tiếng còi cảnh sát tí toe kéo về. Cảnh sát trưởng bắt loa :"tình hình đã bị chúng tôi khống chế, đề nghị những người bên trong bỏ súng xuống để được khoan hồng".

Thuỷ Y Nhã nhìn năm chiếc xe cảnh sát trước mặt. Đây là trung tâm thành phố nên cần rất nhiều cảnh sát để khống chế tình hình. Thuỷ Y Nhã đi theo Bạch Tư Duệ hướng về phía chiếc xe cứu thương. Đặt người khách lên cán, lại nhìn bác sĩ đến cấp cứu một lát rồi mới xoay người quay đi. Cô dựa vào thân xe, từ trong túi áo lấy ra kẹo singum nhai cho tỉnh táo. Lại lấy ra một cái đưa cho Bạch Tư Duệ. Bạch Tư Duệ nhìn thỏi singum trước mắt lắc đầu không nhận lấy.

Thuỷ Y Nhã không ép, thu kẹo lại bỏ vào túi. Vừa nhai vừa nhìn vào bên trong, nhìn từng tên trùm đầu bị cảnh sát áp giải ra ngoài. Có vài tên phản kháng đều bị cảnh sát dùng vũ lực ép cho ngoan ngoãn trở lại. Mùi vị bị người ta bắt ép đúng là không dễ chịu gì.

Bạch Tư Duệ cũng dựa người lên thân xe. Quay đầu ngắm nhìn cô gái vừa nãy còn sợ hãi bây giờ lại thong thả nhai kẹo singum, trở về nước liền gặp phải con người kì dị như vậy, hắn chỉ có thể dở khóc dở cười. Mà nhìn kĩ, cô gái này lớn lên cũng thật xinh đẹp.

Cứ như vậy, Thuỷ Y Nhã ngắm dòng người, Bạch Tư Duệ ngắm Thuỷ Y Nhã. Ngay khi viên singum trong miệng cô mùi vị dần lạc đi, một viên cảnh sát mới đến gần bọn họ. Anh ta nhìn hai người dựa vào thân xe bình tĩnh đến kinh ngạc, làm gì có ai một tiếng trước vừa cận kề cái chết xong mà một tiếng sau lại có thể ung dung tựa thân xe như vậy chứ. Thường đều là khóc gọi cha gọi mẹ.

-"phiền hai vị theo tôi về đồn lấy lời khai".

Thuỷ Y Nhã gật đầu, xoay người đi theo viên cảnh sát. Nhưng cánh tay của cô lại bị một bàn tay to lớn bao phủ, Thuỷ Y Nhã quay đầu bắt gặp ánh mắt của Bạch Tư Duệ :"cô định để bạn trai mình đi một mình sao?".

Thuỷ Y Nhã kinh ngạc. Vì đây là câu đầu tiên Bạch Tư Duệ nói với cô. Cô còn tưởng anh ta sẽ không quan tâm đến mình. Giọng của anh rất hay, rất êm tai nhưng nghe xong lại cảm thấy rét lạnh đến sợ. Nghĩ lại người ta cũng vừa mới giúp mình xong, Thuỷ Y Nhã gật đầu :"cảm ơn" xong xoay người nắm tay anh ta theo. Đối với hành động nắm tay của Thuỷ Y Nhã, Bạch Tư Duệ tạm thời không thấy phản cảm tí nào.

Về đồn. Nam tụ thành một đoàn, nữ tụ thành một đoàn đi vào hai phòng khác nhau để cảnh sát lấy lời khai nhân chứng. Tạm thời Thuỷ Y Nhã và Bạch Tư Duệ bị chia cắt.

Thời gian lấy lời khai xong vỏn vẹn là một tiếng sau. Thuỷ Y Nhã được cho về trước, để lại số điện thoại cho cảnh sát, có việc gì họ sẽ liên lạc với cô sau. Vừa lúc cho họ số điện thoại xong thì điện thoại cô cũng có người gọi đến. Từ lúc đổi số điện thoại, chỉ có hai người biết số mới này của cô. Bình thường bác sĩ Phong Đằng sẽ không gọi, nhìn đồng hộ đã bảy giờ kém, vậy e là ông anh của cô gọi đến. Kiểm tra, đúng là Hoắc Thừa Hi.

-"em nghe nè"

-"em đang ở đâu vậy, sao giờ này còn chưa về nhà?"

-"em đang ở đồn cảnh sát, bây giờ em về ngay đây"

-"đồn cảnh sát, em không gặp phải chuyện gì chứ?"

-"dạ không sao, anh đừng lo"

-"bây giờ em gửi định vị của em cho anh đi, anh đến đón em ngay. Giờ này về nhà một mình cũng không an toàn đâu"

-"vâng".

Kết thúc điện thoại. Thuỷ Y Nhã gửi định vị của mình cho Hoắc Thừa Hi, bên trong cô mặc là một chiếc váy lụa màu xám, kéo áo khoác lông sát người hơn. Thuỷ Y Nhã chậm rãi đi ra ngoài cửa cảnh sát đợi Hoắc Thừa Hi đến đón.

Bạch Tư Duệ thì lấy lời khai lâu hơn do anh và tên cướp có xô xát. Đến khi lấy lời khai xong, bóp bóp trán. Vừa nãy nếu không phải nhìn thấy ánh mắt lo lắng thiếu điều muốn khóc của cô gái kia, hắn cũng không muốn lao vào xô xát với tên trùm đầu cho phiền phức. Bạch Tư Duệ cũng cho số điện thoại, nhưng là số điện thoại của thư kí. Bước ra ngoài cửa liền thấy bóng dáng nhỏ nhắn gần như bơi trong áo khoác lông của cô gái, Bạch Tư Duệ muốn bước lại gần. Nhưng hắn cũng có cuộc gọi đến, là thư kí của mình. Đến khi Bạch Tư Duệ tắt máy, bóng dáng của cô gái nhỏ vẫn còn ở đó. Lạ ở chổ hắn lại cảm thấy may mắn khi cô chưa rời đi. Muốn bước lại gần nhưng chân như bị chôn một chỗ. Cách nhau một tấm cửa sắt của đồn cảnh sát không biết bao giờ mới đủ dũng khí nói chuyện với nhau. Bên ngoài lá thu rơi xào xạc, từng cơn gió nhẹ thổi qua. Thuỷ Y Nhã kéo sát áo vào người, do mới xuất viện nên sức đề kháng của cô còn yếu.

Thật may mắn là Hoắc Thừa Hi không để Thuỷ Y Nhã chờ lâu. Chiếc xe Mercedes-Benz màu xanh đen tiến đến. Hoắc Thừa Hi hạ kính nhìn Thuỷ Y Nhã mỉm cười. Thuỷ Y Nhã tiến lại nhìn anh mỉm cười, cả người lạnh muốn đông cứng lại rồi đây. Hoắc Thừa Hi mở cửa xe bước xuống, lại mở cửa xe cho Thuỷ Y Nhã bước vào rồi lái xe rời đi. Mà Bạch Tư Duệ cũng chứng kiến hết cảnh này, cho tay vào túi áo lấy ra bao thuốc, từ trong đó lấy ra một điếu đưa lên miệng, muốn châm lửa nhưng lại thôi không châm nữa.

Vĩ Thành tiến đến thấy ông chủ nhà mình muốn hút thuốc nhưng lại không hút. Lia theo ánh mắt nhìn về hướng xe của Hoắc tổng vừa rời đi, lại nhìn về phía ông chủ mình đang trầm ngâm, trên áo sơ mi là máu. Làm thư kí bao năm qua, hỏi han ông chủ của mình là điều hắn nên làm.

-"Bạch gia, máu trên vai của ngài"

Bạch Tư Duệ bây giờ mới để ý đến vết máu trên vai của mình, lắc đầu :"không phải của tôi".

Vĩ Thành nghe không phải của Bạch Tư Duệ thì thở nhẹ nhõm, ông chủ của hắn xuất sắc như vậy làm sao lại có thể bị thương.

-"cô gái vừa nãy cậu có biết là ai không?" Bạch Tư Duệ ngậm điếu thuốc, ánh mắt vẫn thuỷ chung nhìn về hướng chiếc xe Mercedes-Benz vừa rời đi.

Vĩ Thành ngẩng đầu. Hẳn là cô gái vừa nãy hắn chạm mặt. Mái tóc đen dài đến thắt lưng, khuôn mặt tròn đáng yêu, đôi mắt xanh linh động, cùng dáng người nhỏ muốn chôn trong áo khoác lông. Vĩ Thành suy nghĩ, khuôn mặt này vài hôm trước có lên báo, cô ấy chính là người góp phần làm cho An Nam thành thêm xôn xao, người đứng đầu những tin đồn bát quái về chuyện tình cảm.

-"cô ấy là Thuỷ Y Nhã".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com