Quang từ lúc lên tàu đều không nói chuyện với Quân, nếu không phải nhìn cảnh biển thì cũng là tán phét với bọn bạn xung quanh (tất nhiên là trừ Duy ra).
Tàu đã đi được mười phút, Dũng tinh ý phát hiện ra một điều lạ :
- Ê ê, đây không phải đường về!!!!
Tuệ Linh hốt hoảng :
- Chết rồi bắt cóc!!
Các ánh mắt đổ dần về phía lớp trưởng :
- My, mày sẽ chịu trách nhiệm về cái chết của tao.
Đức Quân vẫn bình chân như vại:
- Lo gì, bảo bác giữ thằng Dũng đại gia ở lại tống tiền là được. Đây toàn dân nhà nghèo hết.
- Lũ điên này! Tao góp 2 triệu đấy, mà còn đang bao nuôi thằng mày đấy Quân ạ 🙂 Chó vl.
- Tao không phải lo nhá, không có mày bao nuôi thì còn có anh em khác nuôi tao nhé 🙂 Nam Khánh nhể?!
- Chuẩn rồi, vào với đội của anh đi em.
- Đậu má, ăn cháo đá bát.
Ầm ĩ hết lên, sợ bác lái tàu bực, My đành phải ra mặt can ngăn :
- Lũ điên này! Im! Bắt cóc gì ở đây?!
- Thế mình đang đi đâu đây?
- Đúng, sao mày chẳng báo trước gì hết??
Huyền lôi tờ giấy trong túi áo, đọc :
- Ơ, trong lịch trình có mà. Đi ăn sáng ở một phần khác ở đảo, đối diện FLC
- Đấy, cãi lũ không đọc, không nghe, không nhớ lịch trình lại còn thích làm người ta cuống.
Nam Khánh gật gù :
- Ờ rồi, rồi mày đúng mày đúng. Thế mình có được vào FLC không??
My lắc đầu.
- Không, vào làm gì, ứ có tiền ạ.
- Ui dồi ôi chán thế.
- Chán thì cút, cho chiều khỏi đi chơi.
- Mẹ, gì gắt thế! Đùa tí.
- Thôi nói nhỏ thôi cho bác lái tàu.
- Ok. Sắp đến chưa?
- Chăc sắp đến rồi.
My nói xong, quyết định bỏ lơ lũ láo nháo này, quay sang tâm sự với mấy đưa bạn. Quân hóng hớt mộtn chút, cuối cungvẫn không chịu nổi việc Quang im lặng mãi, kéo tay áo anh :
- Quang, mày làm sao? Lại giận dỗi gì?
- Không, có giận đâu.
- Thế sao không nói gì?
- Không có gì để nói thì im thôi.
Quân hơi mất kiên nhẫn, đứng bật dậy :
- Dỗi thì nói mẹ đi 🙂
- Không, mày phiền quá, tránh ra.
Quang cau mày, gạt tay Quân ra, khiến cậu mất thăng bằng ngửa ra đằng sau. Không may, lưng đập vào lan can tàu, người ngửa ra ngoài, cậu khe khẽ hét lên.
Quả này rơi xuống biển chắc kèo.
Trong lúc Quân đang tính tới việc làm thế nào để nổi được trên nước biển một lúc, thì người đã khựng lại, không bị ướt, không có tiếng động tõm, chỉ có tiếng Duy hét lên :
- Nghịch ngu thế!
Người đỡ cậu lại chẳng là Quang, mà bàn tay đang đỡ từ đằng sau lại là của Duy. Hắn đẩy người cậu lên, thoát khỏi tình thế nguy hiểm.
Cả lớp đang nhìn cậu, ngờ vực.
Trước khi cậu định nói gì, Tuệ Linh ngồi đằng trước vội vã quay đầu lại hỏi :
- Có sao không? Đau chưa?!
Những đứa còn lại cũng không nhìn cậu nữa, lại chuyển sang gán ghép :
- Ú ù, Tuệ Linh quan tâm thế? Hỏi thăm đầu tiên cơ đấy.
- Úi dồi, tòm tem nhau nha!!
- Úi dồi ôi, được mấy năm rồi?
Tuệ Linh lúng túng :
- Vãi chưởng, bạn bè hỏi thăm nhau sao đâu? Gán ghép vl.
- Bạn bè cơ đấy.
- Ơ thật mà.
Quân gãi vành tai, ngồi xuống. Thấy Khanh hơi ngó sang, xua tay ra hiệu cho cô bạn mình vẫn ổn. Sau đó chuyển tầm nhìn về phía Quang.
Quang cũng nhìn cậu, sau cùng thở dài ôm cậu vào lòng :
- Tao xin lỗi.
- Ừ. Tao suýt chết đấy.
- Chết ếu nào được. Mày rơi thì tao nhảy xuống cứu.
- Lâu lắm mới nói được câu có tâm. À thế nếu tao với mẹ tao rơi xuống nước mà cả hai đều không biết bơi thì mày cứu ai?
- Cứu mẹ mày rồi tự tử theo mày.
- Không có cách khác à?
- Thế để tao đẩy cả dãy họ hàng mày xuống cho gia đình đoàn tụ nhé 🙂
Quân bật cười, chẳng may mảy nhớ một chút gì về việc có người đằng sau đã cứu mình khỏi nguy hiểm.
Duy nắm chặt tay lắng nghe cuộc hội thoại, lặng lẽ thở dài.
Thật không cam lòng.
--------------------------------------------------------------
Dũng nhảy uỳnh lên ván nối tàu với mặt đất. Khiến lũ còn lại hết hồn :
- Đậu..., chờ thằng Dũng xuống trước đi mày.
- Sập ván đấy.
- Nhanh lên Bếu :))
- Đi nhanh lên tao còn xuống.
- Hắt hủi vậy 🙂
Thấy một lũ xúm xít ở đầu tàu, bác lái tàu lại phải lên tiếng nhắc nhở :
- Xuống cẩn thận nhé!
- Cảm ơn bác lái tàu.
- Cảm ơn bác ạ.
Chờ Dũng tiếp đấy xong xuôi, lớp bắt đầu lục đục đỡ nhau xuống mặt đất. Quân được Quang đỡ xuống, khẽ cười.
Được rồi, Duy sẽ bình tĩnh.
Phòng ăn không hiểu sao lại biệt lập với các khu khác, chỉ là một phòng điều hoà có tường làm bằng kính, bao quanh là cây cảnh hoa lá và xích đu trắng. Hơn nữa lại sát biển.
Tuệ Linh, Hải Linh, Phương Nam và những thành phần iu thiên nhiên và sự đáng yêu đương nhiên vô cùng hài lòng với chỗ ăn này :
- Đẹp đấy My, sao mày thuê được?
- Hai triệu của Dũng phát huy tác dụng rồi 🙂
- Thực ra do nhà hàng hết chỗ nên bọn mình có chỗ này thôi. Với cả chỗ này rẻ vl, do xa phòng bếp với khó gọi phục vụ.
- Ồ....
Quang đề nghị :
- Hay vào xem chỗ ăn có thiếu gì không thì tổng kết lại rồi bảo với nhân viên cho đỡ phải đi nhiều lần.
- Ăn Buffet hay gì?
- Nope, bữa sáng mà, nên chỉ có ăn mấy món như cơm rang, cháo, phở, bánh mì...
- Tao ăn bún thang.
- Phở bò nhá.
- Mì tôm trứng.
- Đến biển để ăn mì tôm trứng?? Tao ăn bún cá.
- Có cháo lươn không? Ngọc Vy order một bát này, à Ly nữa.
- Có đủ cả nhé
Sôi nổi như thế trôi qua một buổi sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com