Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Khó nói

Tới trời tối Ngọc Trang mới thấy Phương Trang vác cái thây về tới nhà còn cưới hì hì nhìn chị. Em là thấy Khả Nhi lại sợ kéo theo Khả Trân nên lủi đi trốn mất rồi ngủ quên bên cạnh sông hồi nào hổng hay luôn. Bên cạnh con sông là cánh đồng cỏ êm ái nên nằm đó thêm gió hiu hiu dễ ngủ quên lắm.

Mặt Phương Trang hí hửng vì vừa trốn thoát được một kiếp nạn chỉ có Ngọc Trang là mặt hầm hầm vì ban nãy xách đồ về nhà cho Nhi còn bị cha cô kéo lại nói chuyện rồi uống trà nữa chớ làm chị gần sáu giờ mới về được tới nhà, mệt mỏi gần chết nhưng cũng ráng ngồi đó chờ em về xử tội.

Nhìn thấy ghét!

"Huỳnh Phú Tân."

"Hì hì, anh hai."

Cậu ba nhanh chân chạy đến đằng sau đấm đấm vào vai cậu hai để cho người kia nguôi giận. Cậu hai hừ lạnh rồi chả thèm quan tâm tới người kia thì tự nhiên ông cả Huỳnh đi vào làm hai cậu giật mình rồi đứng bật dậy.

"Cha!"

Ông thở dài rồi ngồi xuống ghế gỗ, tay cầm lấy chum trà rót ra ly rồi uống hết một hơi. Hai cậu nhìn đến ngơ cả mặt chẳng biết ông làm sao mà nhìn hình như có vẻ gì đó buồn rầu trên gương mặt. Lông mày ông cứ nhăn hết lại, ánh mắt thì cứ cau có nhìn ra ngoài sân nhà. Hai cậu đứng sát vào nhau thì thầm to nhỏ gì đó. Tới khi ông cả nhìn qua thì hai cậu mới đứng nghiêm chỉnh đàng hoàng lại.

"Ngày mai, tụi con theo cha đi xem mắt."

Hai người vừa nghe cha nói đã trợn tròn hết cả mắt, kịch liệt lắc đầu phản đối, nghĩ sao mà kêu người ta đi xem mắt vậy trời, cứ tưởng ông thuyết phục được ông nội rồi ai dè đem về cái tin chấn động chưa kìa.

"Cha, sao tụi con đi xem mắt được."

"Ngoan, ráng đi qua cho ông nội vui, không ưng viện cớ rồi về."

Ông lại nhấp thêm một ngụm trà rồi thở dài nói.

"Cha cũng hết cách rồi."

Sáng nay ông đi qua nhà của cha mình để nói về cái chuyện này mong người suy nghĩ lại nhưng ông cả vừa mở lời thì ông nội của sấp nhỏ đã lập tức bác bỏ, nói cái gì ông đã gần đất xa trời rồi, tâm nguyện cuối cùng cũng chỉ muốn được thấy hai đứa cháu cưng của ông thành gia lập thất vậy ông mới yên tâm. Ông cả ráng khuyên nhủ nhưng mà nghe ông nội nói đòi tuyệt thực thì cũng không dám nữa.

Đành thở dài nặng nhọc ra về làm theo lời của ông nội, ngày mai dẫn mấy đứa nhỏ đi qua nhà người ta xem mắt, ông nội có sắp xếp mấy nhà lận nên không ưng thì hôm sau sang nhà khác, xem tới khi nào ưng thì thôi.

Cậu hai cậu ba nghe xong thì bối rối mà đưa mắt nhìn nhau, bây giờ mà cãi lời thì cũng không được mà nghe lời thì cũng không xong, thôi cứ nghe cha mà đi xem mắt rồi viện cớ bỏ về cho lành, từ chối hết người rồi thì ông nội cũng để yên thôi.

Mà hai cậu không biết chớ, đời thì ít khi như mơ!

_____

Trên bàn cơm toàn món hai cậu thích mà chẳng đứa nào nuốt trôi, cứ nghĩ tới chuyện mai phải theo cha đi xem mắt thì hai người lại ăn không nổi. Nếu mà được ông nội sắp xếp thì người ta cũng phải có cái gì đó tốt lắm, mà vậy thì hai người lại càng không dám dính vào hại đời con gái người ta. Mà tốt quá thì kiếm lý do gì từ chối bây giờ.

"Hai đứa, làm gì cứ thẩn thờ hoài vậy."

Ông thấy hai đứa con của mình cứ ngồi đó thơ thơ thẩn thẩn mơ mộng cái gì mà chẳng thèm động tới một hạt cơm, không chịu được ông mới lên tiếng. Cả hai nghe ông nói thì cũng chịu ăn, nhưng vừa ăn lại vừa suy nghĩ chẳng biết phải làm sao nữa.

"Ngày mai mình đi tới nhà ai vậy cha."

Cậu hai mở lời rồi vừa gắp tàu hũ cho cậu ba vừa nhìn sang ông cả. Ông suy nghĩ không vội đáp lời, nhớ lại lời của ông nội.

"Nhà ông Lý."

Nhà ông Lý? Nếu hai người nhớ không nhầm thì trong làng này chỉ có mỗi nhà cô tư Hoan là họ Lý thôi đó đa. Thấy hai ánh mắt của hai cậu thì ông cũng biết là hai đứa nó liên tưởng tới ai rồi nên mới gật đầu làm hai cậu giật hết cả mình.

"Nhưng mà chị Hoan sắp cưới rồi mà cha."

Cậu hai ấp úng nói tiếp, cậu nhớ rõ ràng là tháng sau Hoan cưới rồi mà, không lẽ bắt hai cậu làm kẻ thứ ba phá vỡ đám cưới người ta trời. Gần cưới rồi mà hủy là kỳ lắm nhen. Ông thấy biểu cảm của cậu hai thì phì cười, "cậu con trai lớn" của ông sao mà đáng yêu dữ vậy cà.

"Nhà ông Lý đâu phải mỗi mình con bé Hoan là nữ đâu đa."

Nghe ông nói thì hai cậu liền ngơ ngác, ủa nhà còn có ai khác là nữ nữa hả ta? Sao hai cậu không biết. Ủa có qua nhà hay hỏi người ta lần nào đâu mà đòi biết. Chơi với chị tuy là từ nhỏ tới lớn nhưng ít khi nào Hoan kể về gia đình hết á, nên hai cậu cứ tưởng nhà có mình chị là con gái.

"Vậy thì xem mắt ai cha?"

Cậu ba tò mò lên tiếng hỏi, ông bình tĩnh đáp lại làm cả hai tò mò muốn điên đầu.

"Mai rồi biết."

"Sao cha không nói luôn."

Ông lắc đầu từ chối lời đề nghị của cậu hai làm cậu xụ mặt. Cha cứ thích làm người khác tò mò.

"Thôi lo ăn đi, chuyện khác để mai rồi tính."

Ông vừa gắp thức ăn vào chén cậu hai vừa nói rồi cũng không quên gắp cho cậu ba. Ông thương cả hai đứa đều nhau không phân biệt hay thiên vị đứa nào hết á. Nhìn hai đứa cắm cúi ăn thì ông lại bất chợt đau lòng, thân là con gái nhưng lại chẳng thể sống thật với chính bản thân mình. Ông biết hai đứa con mình phải khổ sở lắm nhưng ông không còn cách nào khác, gia quy Huỳnh Gia từ đó đến giờ, ông muốn gỡ bỏ hết những cái gia quy hà khắc đó nhưng cha ông còn sống, ông không thể.

____

Trong buồng của cậu hai, ngay giây phút cửa đóng lại, cái mấn được gỡ ra để mái tóc lộ ra cũng là lúc Ngọc Trang mệt mỏi dựa vào bụng của Phương Trang đang đứng đối diện. Như chú mèo nhỏ mệt mỏi vòng tay ôm lấy giữ chặt thân Phương Trang làm điểm tựa. Em cũng biết chị mệt nên cứ để yên, tay cũng đưa lên tháo cái mấn trên đầu xuống.

Chỉ có khi trở về là Ngọc Trang, ở bên cạnh Phương Trang thì chị mới hoàn toàn có thể trút hết gánh nặng mà mình mang cả ngày hôm nay. Nghĩ tới chuyện ngày mai chị với em phải đi xem mắt lại khiến chị đau đầu. Chị hoàn toàn mệt mỏi chẳng còn một chút sức lực, áo dài vẫn còn mặc trên người chưa được thay ra, băng vải vẫn đang kiềm chặt bên trong.

Phương Trang đẩy nhẹ Ngọc Trang ra rồi đặt tay lên trán chị, may là chỉ hơi âm ấm chứ chưa có nóng lắm rồi em khẽ cau mày.

"Chị đi tắm rồi thay đồ đi chứ."

"Không tắm đâu, mệt lắm."

Ngọc Trang khẽ lắc đầu từ chối lời đề nghị của em gái rồi lại mệt mỏi tựa đầu vào người kia. Em bất lực mà đảo mắt rồi dùng tay gõ nhẹ lên đầu chị.

"Nè he, đánh chị là hỗn đó nha."

"Chị đi tắm đi, ở dơ quá."

Em buông lời chê trách rồi đẩy chị ra, thong thả ngồi xuống giường ngay bên cạnh. Chị hừ một cái, xoa xoa cái đầu rồi mới đứng dậy cầm lấy bộ đồ bà ba lụa mà Phương Trang đã để sẵn ngay bên cạnh. Lén la lén lút rồi chạy nhanh xuống dưới. Đêm khuya nên tụi gia đinh đi ngủ hết trơn rồi. Biết nên Ngọc Trang với Phương Trang toàn lựa giờ này mới đi tắm không đó chứ để tụi gia đinh biết thì tiêu.

Em nhìn chị đóng cửa rồi chạy đi thì khẽ lắc đầu, ngồi ở trên giường đưa mắt nhìn xung quanh. Phòng chị có nhiều thứ quá, nào là bình hoa rồi gấu bông mua trên Sài Thành, toàn là đồ đắt tiền làm em chặc lưỡi. Phòng em chỉ toàn là sách với sách, khác xa với phòng chị.

Rảnh rỗi lại đứng dậy rảo bước xung quanh phòng, nói chưa từng vào thì cũng không phải, là Phương Trang chưa từng để ý đến mấy thứ này. Ngồi vào bàn làm việc của chị lại thấy mấy cái tờ giấy để trên bàn nhưng chẳng có lấy một chữ, bên cạnh còn có cây bút với hũ mực còn y thinh.

"Bày ra chi rồi không dọn."

Em nhìn mà chướng mắt nên phải ra tay dọn lại cho ngăn nắp. Dọn xong thì Ngọc Trang cũng trở vào, nhìn chị thở dốc dựa vào cửa thì em lại thấy nghi hoặc.

"Chị sao vậy?"

"Xém nữa gặp thằng Tí."

Chị nhớ lại cảnh nãy thì khẽ nuốt khan, chị tắm xong định đi về buồng thì thấy thằng Tí nó lọ mọ đi ra xuống uống nước làm Ngọc Trang sợ gần chết, trốn tới khi nó đi thì mới dám ló mặt ra rồi chạy cái ù về phòng luôn.

"May là chưa đó nha chứ Tí nó thân với ông nội lắm."

Phải nói mỗi lần ông nội qua nhà chơi thì toàn là thằng Tí đấm lưng rồi dẫn ông đi vòng vòng nhà rồi ông nội còn hay cho nó bánh rồi kẹo nên thân lắm, thằng Tí nó mà biết chuyện gì thế nào cũng bép xép với nào. Nói nào ngay, minh chứng rõ nhất là hôm bữa là bà cả, má của hai cô sau chuyến đi ở Long Xuyên về. Mới về có vài ba hôm mà má với cha cô lại cãi nhau, nguyên nhân là do bà lỡ làm đổ cái ly trà lên người ông. Chuyện có vậy mà có bép xép với ông nội thành hai người muốn từ nhau làm ông trưa trời trưa trật đã chạy ngay qua đây khuyên răng.

Hai cô còn nhớ như in nên có chuyện gì cũng ráng né thằng Tí ra, kẻo nó biết chuyện nhỏ lại xé ra to đi bép xép với ông nữa thì khổ hai cô.

Nhìn trăng hôm nay sao mà sáng quá, Ngọc Trang thong thả ngồi uống tách trà mà Phương Trang mới vừa hãm vừa ngắm trăng qua cửa sổ trong buồng. Phương Trang thì ngồi ở bàn đọc sách. Không gian yên ắng đến lạ thường thì bất chợt Phương Trang lên tiếng.

"Chị với cô hai sao rồi?"

Một câu hỏi làm Ngọc Trang nghi hoặc nhìn qua, tự nhiên em hỏi vậy làm thấy có điềm ghê.

"Sao là sao? Mình nói rõ xíu được hông."

"Chuyện hôm nay đó đa, có gì vui không, kể em nghe."

Phương Trang cười cười nhìn sang chị mình nhưng Ngọc Trang lại ngồi đó liếc sang em. Nhớ lại chị lại thấy tức, xách mấy cái túi đồ mà muốn thay cái tay luôn. Nó nặng gần chết mà Khả Nhi xách nhẹ tơn làm chị không hiểu nổi. Tự nhiên ngựa ngựa cầm dùm chi không biết.

Ngọc Trang kể lại chuyện xảy ra giữa chị với Khả Nhi cho em nghe, chị kể lại trong cái giọng ấm ức mà không làm gì được người kia. Nhưng Phương Trang nghe thì lại mặt tràn đầy ý cười.

Cứ thế hai chị em luyên thuyên trò chuyện cả một đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com