Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Bước Tiến Gần Gũi


Sau khi rời khỏi căn phòng lạnh lẽo của bà Hai, mợ Ngọc và mợ Quỳnh bước dọc theo hành lang dài. Ánh hoàng hôn từ ngoài sân nhà rọi vào những cửa sổ lớn, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt trên nền gạch. Cả hai im lặng, lòng trĩu nặng với những suy nghĩ đang bủa vây. Tiếng bước chân đều đều vang lên trong không gian yên tĩnh, nhưng trong lòng mỗi người lại là những cơn sóng ngầm không ngừng dậy sóng.

Khi đi tới gần cửa hậu, nơi dẫn ra khu vườn sau, mợ Ba chợt dừng bước. Mợ quay sang mợ Hai, đôi mắt chất chứa sự bức bối và không hài lòng. Không thể chịu đựng thêm nữa, mợ lên tiếng, giọng nói thẳng thắn và có phần gay gắt.

- Chị Hai à, sao chị có thể nhẫn nhịn như thế được? Chẳng lẽ chúng ta phải sống dưới cái bóng của bà ta mãi sao? Sống mà chỉ tối ngày chăm chăm nghỉ đến việc sinh con đẻ cái?

Mợ Hai khẽ thở dài, đôi mắt dịu dàng nhưng mang nặng nỗi ưu tư. Mợ hiểu cảm xúc của mợ Ba, nhưng bản tính mềm mỏng và kiên nhẫn của mợ không cho phép mợ thể hiện sự phẫn uất một cách quá rõ ràng.

- Mợ Quỳnh à, ta biết em cảm thấy khó chịu, nhưng má là người quyền lực nhất trong nhà. Nếu chúng ta phản kháng, liệu có gì tốt đẹp xảy ra không? Kết quả cũng như vậy thôi.

Mợ Ba cau mày, đôi môi mím chặt lại như muốn ngăn những lời bức xúc thoát ra, nhưng không thể. Mợ quay đi một lát, rồi quay lại đối diện với mợ Hai, ánh mắt đầy sự bất bình.

- Chị nói đúng, bà ấy quyền lực, nhưng có quyền gì mà ép buộc chúng ta đến mức này? Cái gì mà ‘phải sinh con’, ‘phải có cháu nối dõi’? Chuyện con cái đâu phải chỉ do chúng ta quyết định! Chị không thấy bị xúc phạm sao?

Mợ Ngọc nhìn mợ Ba với ánh mắt cảm thông, nhưng cũng đầy sự kiên nhẫn. Mợ hiểu rõ tính cách thẳng thắn của mợ Ba, nhưng cũng nhận thức rằng trong một gia đình như nhà Hội đồng, sự nhẫn nhịn đôi khi là cách duy nhất để tồn tại.

- Diệp Quỳnh à, ta biết em cảm thấy bị áp lực và thật sự ta cũng vậy. Nhưng em phải hiểu rằng, má nói những điều đó không phải vì ác ý, mà vì bà lo cho tương lai của gia đình này. Dù chúng ta không thích, nhưng đó là thực tế mà chúng ta phải đối mặt.

Mợ Ba thở hắt ra, cảm giác như mình đang bị dồn ép vào một góc không lối thoát. Mợ bước thêm vài bước, rồi quay lại nhìn mợ Hai, giọng nói giờ đã nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn không giấu được sự bất mãn.

- Nhưng chị không thấy chúng ta đã phải chịu đựng quá nhiều rồi sao? Bà ấy chỉ biết đến quyền lực và danh vọng, còn chúng ta chỉ là những công cụ để đạt được điều đó. Chị chưa từng nghĩ đến việc rời đi sao? Tìm một nơi nào đó mà chúng ta có thể sống tự do, không bị bó buộc bởi những áp lực này.

Mợ Hai khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo một chút buồn bã. Mợ đặt tay lên vai mợ Ba, nhẹ nhàng vuốt ve, như muốn xoa dịu đi sự căng thẳng trong lòng em dâu.

- Em Ba à, ta đã nghĩ đến rất nhiều lần. Chúng ta cũng sắp dọn ra riêng. Nhưng em phải hiểu rằng, rời đi không phải lúc nào cũng là giải pháp tốt nhất. Đôi khi, sự kiên nhẫn và khéo léo trong ứng xử mới là cách giúp chúng ta vượt qua những khó khăn.

Mợ Ba cúi đầu, lòng vẫn còn đầy sự chống đối, nhưng cũng bắt đầu nhận ra sự sáng suốt trong lời nói của mợ Hai. Mợ biết rằng, mợ Hai không phải là người dễ dàng bị khuất phục, nhưng cách mợ Hai chọn để đối diện với vấn đề lại khác với mợ. Đó là sự kiên nhẫn và sự mềm dẻo – những thứ mà mợ Ba vẫn chưa học được cách kiểm soát.

- Em hiểu rồi… Nhưng đôi khi em chỉ muốn nói hết những gì trong lòng, để không phải chịu đựng sự ức chế này nữa.

Mợ Ngọc gật đầu, đôi mắt ánh lên sự đồng cảm. Mợ biết rằng mợ Ba cần có ai đó để chia sẻ, để giải tỏa những cảm xúc tiêu cực đang bủa vây.

- Em cứ nói ra, em Ba à. Ta ở đây để lắng nghe em. Chúng ta là người trong nhà, phải nương tựa vào nhau mà sống. Dù có chuyện gì xảy ra, ta sẽ cố gắng giúp đỡ em.

Mợ Ba nhìn mợ Hai, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn đôi chút. Sự dịu dàng và kiên nhẫn của mợ Hai khiến mợ cảm thấy được an ủi, dù chỉ là một chút trong cơn bão lòng.

Hai mợ đứng đó, trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tàn, không nói thêm gì, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rằng, dù phải đối mặt với bao nhiêu áp lực và khó khăn, họ vẫn còn có nhau, là điểm tựa tinh thần giữa một gia đình đầy sóng gió.

.....

Sau buổi trò chuyện căng thẳng với bà Hai và cuộc trò chuyện với mợ Ngọc thì mợ Ba quay về phòng riêng. Trong lòng không ngừng suy nghĩ về những gì vừa trải qua. Mợ cảm thấy bức bối và cần một người để giải tỏa. Suy nghĩ một hồi, mợ quyết định lại tìm đến mợ Hai.

Mợ Hai đang ngồi bên khung cửa sổ, đôi tay thon thả thoăn thoắt thêu từng đường chỉ mịn màng lên vải lụa. Ánh sáng buổi chiều tà chiếu vào tạo nên khung cảnh yên bình, khác hẳn với những sóng gió trong lòng mợ Ba. Khi thấy mợ Ba bước vào, mợ Hai ngước lên mỉm cười dịu dàng, nhưng mợ Ba vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, kiêu kỳ.

- Chị Hai, em có việc muốn nhờ chị.

Mợ Hai dừng tay, ánh mắt ân cần nhìn em.

- Có chuyện gì vậy? Em cứ nói, nếu trong khả năng của chị, chị sẽ giúp.

Mợ Ba thoáng do dự, nhưng rồi quyết định thẳng thắn bày tỏ mong muốn của mình.

- Em muốn xin chị cho cái Hồng đi chơi cùng em nhiều hơn. Chị cũng biết rồi đấy, trong nhà này chẳng có ai để em trò chuyện ngoài chị, nhưng chị lại bận việc nhà nhiều quá. Em chỉ muốn có ai đó bên cạnh, để cùng đi dạo, nói vài câu chuyện vui vẻ.

Mợ Hai hơi bất ngờ, nhưng rồi mợ khẽ gật đầu. Mợ hiểu được nỗi cô đơn của mợ Quỳnh trong gia đình này, và Hồng, người hầu thân cận của mợ, lại là người nhanh nhẹn, hiểu chuyện.

- Được thôi. Chị sẽ bảo cái Hồng đi cùng em. Nhưng nhớ là đừng quá nghiêm khắc với nó nhé, Hồng vẫn còn trẻ, đôi khi chưa hiểu chuyện.

Mợ Ba thoáng đỏ mặt, cảm thấy như bị chạm vào lòng tự ái, nhưng mợ vẫn giữ vẻ kiêu kỳ.

- Em biết rồi. Em không đến mức khó chịu với một đứa hầu như vậy đâu.

Mợ Hai mỉm cười, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhẹ nhàng, hiểu rõ tính cách của mợ Ba hơn ai hết.

---

Ngày hôm sau, cái Hồng đã sẵn sàng theo chân mợ Ba. Dù mới đầu Hồng có chút e dè, nhưng sự ngạo kiều của mợ Ba không hề khiến nó cảm thấy xa cách, mà trái lại, cô còn khá thoải mái khi bên cạnh người mợ nhỏ này.

Cả hai cùng đi dạo trong khu vườn rộng lớn của gia đình. Mợ Ba chậm rãi bước đi, đôi mắt ngắm nhìn những bông hoa đang nở rộ trong vườn, nhưng lòng lại cảm thấy trống rỗng. Hồng lặng lẽ theo sau, không dám bắt chuyện trước, nhưng ánh mắt của cô luôn để ý từng cử động của mợ Ba, cố gắng đoán xem mợ đang nghĩ gì.

Thấy Hồng quá yên lặng, mợ Ba bất ngờ quay lại, giọng nói có chút lạnh nhạt, nhưng không giấu được ý đồ trêu ghẹo.

- Sao im lặng thế? Em sợ ta à?

Hồng giật mình, vội vàng cúi đầu đáp lại.

- Dạ không… chỉ là con không biết nói gì thôi ạ.

Mợ Ba khẽ nhếch môi cười, rồi nhẹ nhàng bước đến gần Hồng hơn. Mợ nhìn thẳng vào mắt cô hầu, đôi mắt sắc sảo nhưng không kém phần dịu dàng.

- Thật không? Hay em thấy tui khó gần? Mấy lần em nói xấu tui, tui biết hết đó.

Hồng cảm thấy tim đập mạnh trong lồng ngực, sao mợ lại biết, chuyến này mày tiêu rồi Hồng ạ. Và hơn hết là sự gần gũi bất ngờ của mợ Ba càng khiến nó bối rối thêm, nhưng cũng không thể phủ nhận cảm giác ấm áp khi được mợ chú ý đến.

- Con… con không nghĩ vậy. Mợ là người rất đẹp và cuốn hút. Vừa đẹp người lại đẹp nết nữa.

Mợ Ba nghe thấy lời khen, đôi môi thoáng cong lên, nhưng vẫn giữ thái độ kiêu kỳ.

- Biết vậy thì tốt. Từ giờ, em sẽ đi chơi cùng ta, nhớ phải vui vẻ, không được rụt rè như thế này nữa.

Hồng gật đầu, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, và có chút vui mừng. Dần dần, qua những buổi đi dạo chơi cùng nhau, cả hai trở nên thân thiết hơn. Cái Hồng không còn giữ khoảng cách như trước, thậm chí còn chia sẻ với mợ nhỏ nhiều điều mà nó chưa từng dám nói với ai khác.

Có lần, khi mợ Ba vô tình bị gai hoa hồng trong vườn cào vào tay, Hồng vội vã chạy đến nắm lấy tay mợ, lo lắng nhìn vết xước nhỏ trên làn da trắng muốt. Mợ  thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ cười, để mặc cho Hồng chăm sóc mình.

- Ta chỉ bị xước chút thôi, em đừng lo quá.

- Mợ cẩn thận hơn nhé, vườn này có nhiều cây có gai lắm. Con không muốn mợ bị đau.

Lời nói của Hồng khiến mợ Ba cảm thấy ấm lòng. Dù chỉ là một cô hầu nhỏ bé, nhưng sự quan tâm chân thành của Hồng làm mợ thấy ấm áp và gần gũi hơn. Diệp Quỳnh khẽ nắm lấy tay Hồng, giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

- Cảm ơn em, Hồng à. Ta sẽ cẩn thận hơn.

Kể từ đó, mối quan hệ giữa mợ Ba và Hồng ngày càng trở nên thân thiết. Và trong lòng mợ, sự ngạo kiều dần bị thay thế bởi cảm giác ấm áp, dịu dàng mà Hồng mang đến, khiến mợ nhận ra rằng, dù có ra sao thì mợ cũng không thể chối từ sự gần gũi và thân thiết khi ở cạnh em.

******

Trong căn phòng nhỏ khuất sâu phía sau nhà hát, Thanh Hoa ngồi đối diện với người thân cận của mình, một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài bình thường nhưng ánh mắt sắc bén. Ánh đèn dầu chập chờn chiếu lên khuôn mặt của cả hai, tạo ra một không khí căng thẳng.

- Cô Hoa, tình hình đến đâu rồi? Chúng ta không thể chậm trễ thêm được nữa.

Thanh Hoa nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén.

- Mọi thứ đang tiến triển theo kế hoạch. Mợ Hai nhà ông Hội đồng đã bắt đầu tin tưởng ta, dù vẫn còn đôi chút dè chừng. Ta không thể hành động quá vội vàng, mọi bước đi đều phải thật cẩn trọng.

Người thân cận gật đầu, nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng.

- Nhưng cô Hoa à, chúng ta đã đợi quá lâu rồi. Cô không sợ rằng nếu kéo dài, tình cảm riêng giữa cô và mợ Hai sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sao?

Thanh Hoa thoáng ngừng lại, đôi mắt chùng xuống, nhưng ngay lập tức lấy lại sự kiên định.

- Ta biết. Nhưng mợ Ngọc là chìa khóa để ta tiến sâu hơn vào nhà đó tiếp cận ông Hội đồng. Chỉ khi ta hoàn toàn chiếm được lòng tin của mợ, ta mới có thể tiếp cận những thông tin quan trọng và thực hiện được kế hoạch của mình.

Người thân cận nhìn Thanh Hoa với ánh mắt hoài nghi.

- Vậy cô có chắc chắn rằng mình sẽ không mềm lòng? Kế hoạch này không chấp nhận bất kỳ sai lầm nào, nhất là từ phía cô.

- Thật sự tôi cũng không hiểu nổi cô, cậu Hai say mê cô đến vậy. Nếu cô bắt đầu từ cậu ta có phải kế hoạch sẽ tiến xa hơn không!

Thanh Hoa khẽ thở dài, ánh mắt lộ rõ sự bất lực.

- Ta đã quyết tâm từ lâu rồi. Mối hận thù với nhà ông Hội đồng không hề phai nhạt, dù ta có muốn hay không, trả thù là việc tất yếu. Mợ Hai là một con người tốt, nhưng tình cảm cá nhân không thể làm lung lay mục tiêu chính.

- Còn cậu Hai, gã là kẽ dã tâm và mưu mô. Hơn hết cái gì càng dễ có được thì càng dễ mất.

Người thân cận gật đầu, vẻ mặt dần trở nên an tâm hơn.

- Vậy thì tốt. Tôi sẽ tiếp tục theo dõi và hỗ trợ cô từ xa. Nhưng cô hãy nhớ, chúng ta không có đường lùi.

Thanh Hoa gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người đối diện.

- Ta hiểu. Đã đến lúc gia đình ông Hội đồng phải trả giá cho những gì họ đã gây ra.

Trong lòng Thanh Hoa, những cảm xúc lẫn lộn giữa tình cảm và thù hận cứ cuộn trào. Nhưng cô biết, không có chỗ cho sự yếu đuối trong kế hoạch này. Những gì cô đã mất, cô sẽ đòi lại bằng mọi giá, và lần này, không ai có thể ngăn cản cô thực hiện điều đó. Chỉ là chị à, chị là người em không muốn tổn thương nhất, nhưng sao định mệnh lại kéo cả hai ta vào cái vòng lẩn quẩn này. Tại sao lại vì cái nhà đó mà chúng ta đến bước đường này.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com